Thầy Giáo Đặc Biệt Trường Nam Sinh

Chương 2


Bạn đang đọc Thầy Giáo Đặc Biệt Trường Nam Sinh – Chương 2


Khuôn mặt thanh niên có chút ngượng ngùng, nhưng rất nhanh đã khôi phục trở lại vẻ mặt bình thường như cũ.

Anh mỉm cười, dáng vẻ lễ phép hơn:
“Xin lỗi thầy, lúc đầu em cứ ngỡ có học sinh mới chuyển vào.

Mong thầy đừng để ý.”
Giản Chiêu ngờ ngợ gật đầu, hỏi lại:
“Có thể dẫn tôi đến phòng thầy hiệu trưởng được không? Tôi đang có việc cần ghé qua đó nhưng không biết đường.”
“Vâng, tất nhiên rồi, em cũng đang tiện đường, mời thầy theo em.”
“Vậy làm phiền rồi.”
Thanh niên hòa ái làm ra động tác mời, rồi chủ động đi đến giúp y xách vali.

Giản Chiêu đi theo anh băng qua một con đường đá nhỏ, đi hết con đường mới thấy văn phòng treo bảng phòng hiệu trưởng ở phía xa.

Trước khi đến gần đó, thanh niên lại chủ động giới thiệu:
“Em là Ôn Dĩ Hoài, Hội trưởng hội học sinh, sau này có lẽ em sẽ có cơ hội tiếp xúc với thầy nhiều.

Em có thể biết tên thầy không?”
“Tôi là Giản Chiêu.”
Vừa dứt câu thì hai người đã đứng trước văn phòng lớn có cửa sơn màu xanh.

Ôn Dĩ Hoài kéo vali đặt ngay ngắn bên hông y, khóe môi nhếch lên cười thập phần dịu dàng, thân thiết cúi đầu chào:

“Thầy Giản, mong được gặp lại.”
“Ừ, cảm ơn cậu.” Giản Chiêu lần đầu được người khác gọi bằng thầy, trong lòng có chút vui, hiếm khi cười cười đáp lại “Huy hiệu trên áo cậu đẹp lắm.”
Ôn Dĩ Hoài cũng bất ngờ trước câu nói của y, hai má hơi hồng, vẻ mặt luôn giữ vẻ điềm tĩnh, nghiêm túc nói:
“Nếu thầy gặp khó khăn về việc trừng phạt học sinh hư, có thể tìm đến Hội học sinh, chúng em sẽ giúp thầy hết sức.”
Giản Chiêu gật đầu, rồi quay người kéo theo vali chậm rãi bước lên từng bậc thang, đứng trước cửa văn phòng nhìn lại mình một lượt, xác định quần áo vẫn gọn gàng mới giơ tay gõ cửa.

Lập tức trong phòng có người nói vọng ra:
“Vào đi.”
Cánh cửa xoành xoạch đẩy ra.

Hiệu trưởng là một người đàn ông trung niên có một bộ râu quai nón rậm rạp được cạo tỉa gọn gàng, mái tóc phớt bạc cùng khuôn mặt trầm ổn phòng khoáng.

Nghe thấy tiếng đẩy cửa mới rời mắt khỏi xấp tài liệu cầm trên tay, nhìn lên người đứng trước mặt.
Đó là một người con trai ngoài hai mươi, vẻ ngoài gầy gò ốm yếu, vóc dáng nhỏ con, ngay cả vali bên cạnh còn to hơn y.

Mái tóc màu hạt dẻ xoăn lơi, gọng kính to cộ hơi trượt xuống sống mũi cao, cái áo mặc trên người rộng thùng thình, khuôn mặt xanh xao bệnh tật nhưng đôi mắt hổ phách lại cực kì sáng, mang lại cho người ta cảm giác tin cậy.

Hiệu trưởng nhìn qua một lượt, đứng dậy lịch sự vươn tay ra chào hỏi:
“Xin chào, rất hân hạnh được gặp, tôi là hiệu trưởng trường này, hẳn anh là Giản Chiêu?”
“Vâng, là tôi.

Rất vui được gặp ngài.” Giản Chiêu lúng túng bắt tay với ông ta “Tôi vừa nhận được giấy báo liền lập tức đến đây.

Trong thư có viết đến gặp ngài để biết thêm chi tiết công việc và lịch trình giảng dạy nên tôi mới đến làm phiền ngài.”
“Không phiền, tạm ngồi xuống trước đi.”
Hiệu trưởng ra hiệu cho y ngồi trên chiếc ghế gỗ kê bên mép bàn.

Ông lật đống hồ sơ trên bàn, rất nhanh đã tìm thấy hồ sơ của Giản Chiêu.

Cẩn thận xem qua một lượt, rồi nhìn lên y đang ngồi ngay ngắn trước mặt, hơi ái ngại hỏi:
“Anh Giản, mạn phép cho tôi hỏi một vấn đề, anh thật sự có thể đứng trên lớp dạy chứ? Không phải tôi nghi ngờ thực lực của anh, nhưng xem qua tình hình sức khỏe của anh…khá kém.

Như anh biết đấy, quy tắc cho giáo viên ở đây rất nghiêm, và không thể nghỉ quá nhiều ngày.”
Giản Chiêu nhẹ nhàng đáp lời:
“Vấn đề này ngài yên tâm.

Hồi nhỏ tôi bệnh tật liên miên nên thân thể nhìn bề ngoài không khỏe mạnh, nhưng tôi vẫn rất ổn, mấy năm nay chưa từng phải đi khám lần nào.

Hơn nữa sức khỏe của tôi cũng không kém đến mức đấy.”

Hiệu trưởng cười ha hả, cũng không biết có quan tâm đến câu trả lời của y hay không.

Ông trầm ngâm hồi lâu, mới lên tiếng:
“Vốn dĩ anh đã qua phỏng vấn, dù thế nào trường vẫn sẽ nhận.

Anh sẽ tạm thời chủ nhiệm lớp 11A5 và dạy bộ môn cho vài lớp khác.Thời gian biểu cùng danh sách lớp và sơ đồ học sinh sẽ được gửi qua mail.

Mức lương mỗi tháng của anh đang dừng ở mức thấp ban đầu, và sẽ tăng dần nếu anh hoàn thành tốt các mục tiêu đề ra.


“Thưa…như thế có phải không ổn…” Giản Chiêu giật mình, lắp bắp hỏi lại “Tôi vừa mới vào, chưa có kinh nghiệm gì hết, nếu thật sự cho tôi chủ nhiệm lớp học thì thực sự tôi không…”
“Anh không cần lo, chỉ là chủ nhiệm tạm thời, sau ba tháng giảng dạy dựa theo phiếu bầu của học sinh sẽ đưa lên làm chính thức, tất nhiên mức lương sẽ cao hơn.

Hơn nữa bài kiểm tra thực lực của trường anh đã làm rất tốt, nếu không có vấn đề gì thì mọi việc sẽ diễn ra đúng như tôi nghĩ.

Khụ, đúng ra là thầy giáo chủ nhiệm lớp đó đột ngột xin nghỉ, nhất thời chẳng có người nào đảm nhận được, nên đành phân công cho anh.” Hiệu trưởng vỗ vai y “Nhưng dù sao tôi tin tưởng anh sẽ làm tốt.”
Ông ấy đã nói thế thì không thể chối từ.

Giản Chiêu gật đầu đồng ý, ngồi nói chuyện thêm nửa tiếng rồi cầm theo bảng nội quy nhà trường dành riêng cho giáo viên, đứng dậy cung kính chào hiệu trưởng, kéo theo vali to đùng rời khỏi.

Vừa ra đến bên ngoài, tâm trạng đã sung sướng lâng lâng như trên mây kèm theo chút lo lắng hồi hộp.
Bây giờ vẫn đang trong tiết học, sân trường vắng lặng, gió thổi nhè nhẹ mát rượi.

Giản Chiêu khó khăn kéo theo vali nặng nề, vừa đi vừa chăm chú nhìn vào tấm bảng đồ mới trên tay, chốc lát ngẩng mặt lên nhìn xung quanh.

Cảm thấy có chút là lạ, còn chưa kịp nhìn lạ bản đồ đã nghe tiếng gọi quen thuộc từ đằng sau:
“Thầy Giản.”

Giọng nói ấm áp này là của Ôn Dĩ Hoài.

Giản Chiêu quay lại nhìn thì thấy anh đang bước về phía này, tóc đen trong gió bay bồng bềnh, nhìn có thêm phần ưu nhã.

Hai người đối mặt nhau, vẫn là Ôn Dĩ Hoài lên tiếng trước:
“Từ nãy em đã nhận ra thầy, thấy thầy cứ xoay ngang xoay dọc tấm bản đồ, nên nghĩ chắc thầy đang cần tìm đường.”
Giản Chiêu ho nhè nhẹ, xấu hổ nhét bản đồ vào túi áo, hỏi sang vấn đề khác:
“Cậu không lên lớp sao?”
“Dạ có, nhưng em chẳng cần lắm đâu thầy, em vắng vài buổi cũng không sao.” Ôn Dĩ Hoài cười lộ ra hàm răng trắng “Dù sao không học nhiều em vẫn sẽ tập trung ôn vào những ngày cuối, điểm thi em vẫn tối đa.

Hơn nữa dù không lên lớp em vẫn sẽ không bị trừ điểm chuyên cần.”
Giản Chiêu không biết nói gì nữa, y cảm thấy cạn lời, quả thật có thể làm đến chức hội trưởng ở trường Storsain thì đầu óc không thể so với người thường.
“Thầy ơi, thầy cần đi đâu ạ?” Ôn Dĩ Hoài lễ phép hỏi “Em có thể dẫn đường cho thầy, bản đồ của trường không đáng tin lắm đâu.”
“À, ừm, tôi cần đến kí túc xá của giáo viên.”
“Vậy thì thầy đi sai đường rồi, khu kí túc xá không nằm trên đường này.

Em biết đường đến đó, thầy cứ để em xách đồ giúp và dẫn đường.”
“Thật ngại quá, lại làm phiền rồi.” Giản Chiêu thả vali ra, lòng bàn tay đã tê rần vì kéo vật nặng, không chút do dự đẩy qua cho anh.
“Thầy Giản dạy lớp nào thế ạ?” Ôn Dĩ Hoài vừa kéo vali vừa hỏi.
Giản Chiêu vừa đi vừa trả lời: “Hiệu trưởng mới phân công, tôi sẽ chủ nhiệm lớp 11A5.”
“Thật trùng hợp.” Ôn Dĩ Hoài quay đầu lại, cười càng tươi hơn “Em là học sinh 11A5 đây.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.