Bạn đang đọc Thầy Giáo Đặc Biệt Trường Nam Sinh – Chương 1
Giản Chiêu là sinh viên đại học vừa tốt nghiệp ngành sư phạm với chứng chỉ loại giỏi.
Vốn dĩ có thể tìm được công việc giảng dạy tốt ở một trường cấp ba nhỏ tại ngoại thành Tinh Lâm, nhưng chẳng hiểu vì sao đã hơn một năm trời Giản Chiêu vẫn thất nghiệp, dù cố gắng đi phỏng vấn xin việc vẫn bị các trường từ chối.
Số tiền kiếm được ngày càng ít ỏi, chẳng còn cách nào khác Giản Chiêu phải tìm việc ở các tỉnh thành khác nhau qua trao đổi trên mạng.
Dùng nửa số tiền còn lại bay một chuyến đến ổn định tại thủ đô Tinh Xuyên rồi lại chạy đôn chạy đáo nộp hồ sơ tìm việc.
Cuối cùng ngay lúc tưởng chừng như tuyệt vọng lại nhận được thư báo trúng tuyển của trường nam sinh cấp ba cao cấp Storsain
Y vừa mừng vừa lo.
Ngôi trường này nổi danh đến mức một người ít dùng mạng xã hội như Giản Chiêu cũng từng nghe đến.
Nó nổi tiếng là trường nam sinh có chuyên môn đào tạo tốt nhất trên cả nước, cũng là nơi có mức tiêu thụ đắt đỏ.
Chưa bàn về độ xa hoa giàu có, các học sinh theo học tại đây đều là con nhà vừa giàu vừa có chức quyền, không thì cũng là các học sinh giỏi đạt số điểm gần tối đa.
Giản Chiêu vừa đặt chân đến thủ đô vài ngày, còn chưa kịp tìm hiểu thăm thú cảnh đẹp đã đau đầu chạy đi phỏng vấn tại các trường cấp Ba, sau đó làm vài bài kiểm tra thực lực được gửi qua mail, vốn không ôm hi vọng nhiều với ngôi trường này, không ngờ lại nhận được thư báo nhận sau bốn ngày nộp đơn.
Giản Chiêu không phải con nhà khá giả, mẹ mất sớm cha là ông chủ một cửa hàng đồ gia dụng.
Từ nhỏ y đã ốm yếu bệnh tật nên tốn rất nhiều tiền thuốc men, cuộc sống bấp bênh khiến y có động lực tìm công việc thật tốt để trang trải gia đình.
Không nghĩ đến được nhận vào trường lớn, cha nghe tin mừng đến phát khóc, vội đóng cửa hàng bay vào thủ đô ăn mừng một đêm.
Một tuần sau Giản Chiêu được xe của trường đến đón đi.
Storsain là trường nội trú, quản giáo nghiêm khắc, ngoại trừ ngày lễ thì hầu hết các học sinh và giáo viên đều phải ở lại và sinh hoạt trong kí túc xá trường.
Giản Chiêu mừng quýnh, như vậy cũng chẳng cần phải lo tiền nhà, chi phí sinh hoạt sẽ tiết kiệm được một khoảng nhỏ.
Trường học Storsain dành riêng cho nam sinh nằm sừng sững giữa trung tâm thành phố hiện đại sầm uất.
Ở lối cổng chính là con đường rộng lớn với hàng cây san sát rậm rạp, thảm cỏ xanh mướt cùng đường đá bằng phẳng.
Lan can màu đen tuyền cùng hình khắc họa những con sư tử, trên cổng vào đặt tượng đại bàng, một bảng đá thật lớn đặt kế bên có ghi tên trường in đậm bằng tiếng Anh.
Chiếc xe Limousine cao cấp chậm rãi đậu lại trước cổng.
Tài xế dừng xe, quay lại thông báo với người ngồi đằng sau:
“Thầy, đến nơi rồi.”
Giản Chiêu gật đầu, đưa đôi mắt nhìn ngắm ngôi trường to lớn đồ sộ trước mặt.
Được sự cho phép của tài xế mới đẩy cửa xe, thong thả bước ra ngoài, cảm giác choáng váng khi ngồi xe quá lâu làm y khó chịu.
Hít một hơi không khí trong lành, Giản Chiêu nới lỏng cà vạt, chỉnh lại quần áo thật gọn gàng, trái tim hồi hộp đập rộn ràng trong lồng ngực.
Tài xế mở cốp xe sau, đem vali hành lí lớn ra đặt trên đất.
Giản Chiêu khẽ nói tiếng cảm ơn với người tài xế đã giúp mình, đối phương mỉm cười:
“Tôi xin phép đi trước.
Chúc thầy dạy tốt và sớm quen với môi trường ở đây.”
Cũng mong là vậy, y nghĩ thầm, không quên chào tài xế.
Chờ cho xe lăn bánh chạy đi, Giản Chiêu mới khệ nệ kéo theo vali lớn vào trong sân trường.
Ngay giữa sân là đài phun nước lớn cùng những ghế gỗ xếp ngay ngắn, đối diện là tòa nhà dạy học cao lớn đồ sộ với tường sơn trắng tinh.
Y nhìn xung quanh, ngẩn người hồi lâu mới sực nhớ tấm bản đồ nằm trong túi áo khoác vừa nãy tài xế đưa cho.
Khổ nỗi cái áo khoác lại bị y tiện tay nhét luôn vào túi đồ chật ních.
Giản Chiêu thở dài, mở túi mò vào vạt áo bên trong, lôi ra tấm bản đồ bị nhàu nát.
Đẩy gọng kính lên cao hơn, gạt qua mái tóc đen vướng víu, chăm chú quan sát nhìn hình in ngoằn ngoèo trên bản đồ, còn chưa kịp tìm ra đường thì đã nghe thấy một giọng nói ôn hòa cất lên trước mặt:
“Chào cậu, cần giúp gì không ạ?”
Giản Chiêu ngẩng đầu, trước mặt là một thanh niên có thân hình cao ráo, mặc đồng phục màu lam vừa vặn tinh xảo càng tôn lên nước da trắng, khuôn mặt đẹp trai nở nụ cười dịu dàng như gió xuân, trở thành tiêu điểm nổi bật.
“Tôi tình cờ đi ngang qua đây, thấy cậu cứ loay hoay nhìn vào tấm bản đồ, ắt hẳn đang cần tìm đường đi, có phải không?”
“…À…ừm…” Giản Chiêu gật đầu.
“Nếu vậy tôi có thể giúp cậu đến chỗ cậu muốn.” Thanh niên mỉm cười ấm áp, càng làm tăng thêm vẻ điển trai, dễ làm người khác có thiện cảm.
“Vậy thì cảm ơn nhiều lắm.”
“Cậu là học sinh mới đến sao?”
“Không, tôi là giáo viên mới.” Nhìn vẻ sững sờ đang hiện ra trên khuôn mặt của thanh niên, Giản Chiêu ngập ngừng chốc lát rồi nói thêm một câu “Làm phiền, có thể dẫn tôi đến phòng hiệu trưởng hay không?”.