Thầy À! Em Nói Em Yêu Thầy. Được Chứ

Quá Khứ.


Bạn đang đọc Thầy À! Em Nói Em Yêu Thầy. Được Chứ: Quá Khứ.

_Mẹ ơi! Ba ơi! Con về rồi nè!!! _một cô bé chừng 3 tuổi nhanh chân chạy xộc vào sân nhà.
Đứng trước cửa nhà, cô bé nhận ra điều đặc biệt, có một đôi giày đàn ông lạ đặt trước cánh cửa đang đóng im ắng. Một cảm giác lạ xâm chiếm cơ thể. Tự nhắc nhở bản thân mình đó chỉ là bạn của ba thôi, nhưng linh cảm lại khiến cho cô bé bước đi một cách thận trọng.
Bước xuống bếp, một khung cảnh kinh hoàng đập vào mắt cô bé, nó đã khiến cho Mỹ Linh ám ảnh, nó đã khiến cho tâm hồn của cô bé bị rạng nức. Đến bây giờ, cô vẫn không quên được nó.
Ba cô nằm đó, máu chảy không ngừng, nhuộm đỏ cả sàn nhà trắng. Người đàn ông đứng bên cạnh, tay cầm con dao dính đầy máu. Người đàn ông đó, to lớn, áo khoác đen, mũ len, quần tây, vớ nâu. Nó in sâu vào kí ức cô.
Lấy tay che miệng lại để ngăn những tiếng nấc. Người đàn ông nhìn về phía cô. Nhanh nhẹn núp ra sau cánh cửa. Cô thoát, nhưng câu chuyện vẫn chưa kết thúc…
—–Kết Thúc không có nghĩa là Bắt Đầu—–
_Hức… hức… _đã hai ngày trôi qua, không có tin tức gì của tên thủ phạm. Mẹ cô bé vẫn chưa chấp nhận được cái chết của chồng. Bà vẫn khóc.
_Mẹ à, con đã nói rồi. Con nhìn thấy hung thủ mà, sao mẹ không tin con…
_Tiểu Linh à, mẹ biết con cũng buồn khi ba con mất. Nhưng con không nên nói như vậy…
_Nhưng con nói th… _cô bé định nói, nhưng lại im bặt, cũng phải thôi, cô cũng chỉ mới 3 tuổi. Lời nói của đứa bé ba tuổi, ai tin cho được chứ?!
_Chị tin em! _một lời nói thỏ thẻ vang lên. Là chị, là chị của cô, người chị sinh đôi xinh đẹp của cô.
_Chị tin em?!… thật sao?!
_Um… Tiểu Linh của chị không bao giờ nói dối mà, đúng không?!
_Cảm ơn chị! _Mỹ Linh choàng tay ôm lấy người chị thân thương của mình. Cô không ngờ rằng, người chị mà cô yêu thương cũng vì cô mà… chết.
—– Sống —–
Trong căn phòng tối chỉ được thắp sáng bởi chiếc đèn ngủ nhỏ. Cô bé mở mắt dậy, chị của cô, đâu rồi?
Dậy thôi, tìm chị, mình phải đi tìm chị. Bước những bước đi chập choạng, với tay chạm vào tay nắm cửa. Như lần trước, một cảm giác kì lạ bao vây lấy cô bé. Tim cô đập nhanh đến bất ngờ.
_Chị… chị a!!! _ôm bên ngực trái của mình, Mỹ Linh bước đi một cách cực nhọc.
Vẫn là khu nhà bếp ấy, vẫn người đàn ông ấy. Nhưng lần này, ông ấy cầm một cây súng và một cây dù, một cây dù rất to. Kia là… Kia là, chị cô…?!
_Nói mau!!! Mày đã thấy cái gì?! _Là thế! Tên sát thủ đã nhầm lẫn Mỹ Linh với chị của cô bé.

_Cháu… cháu không biết, cháu không thấy gì cả!!!
_Nói Láo!!! _hắn tát chị cô một cái ngã xuống đất.
Ô kìa chị cô nhìn thấy cô rồi, nhưng tại sao? …
_Cháu… Cháu nhìn thấy chú… ba cháu…
Rõ ràng chị ấy sợ lắm mà, nhưng tại sao chị ấy lại nói như thế.
Tên sát thủ không nói gì, hắn mở cây dù to trên tay ra để nó như một tấm khiêng trước chị của Mỹ Linh. Hắn cầm cây súng, qua lớp vải nilon trong suốt của cây dù, hắn nhắm vào chị cô.
“BANG “
Máu… rất nhiều máu bắng ra, văng trên mảng tường trắng, chạy dài trên sàn nhà. Nhuộm đỏ cả cây dù mà tên hung thủ cầm. Nhưng tuyệt nhiên không có bất kì giọt máu nào rơi vào hắn. Vậy ra, cây dù đó có tác dụng như vậy. Hắn đưa cây dù lên đầu, những giọt máu đỏ nhỏ xuống sàn.
“tách… tách… tách… “
một giọt, hai giọt,…
Tên sát thủ nhìn lại thành quả của mình, nhếch mép. Hắn xoay lưng, đi ra bằng cửa sau. Hôm đó, trời mưa…
_Chị à!!! _cô bé ngồi bên cạnh chị mình, kêu khẽ.
_Mỹ Linh! _cái xác xoay đầu qua nhìn cô bé, mỉm cười.
_Tại sao…?!
_Không sao! Chị có thể chết đi mấy lần vì Mỹ Linh mà.
_Nhưng…
_Chuyện này đã được báo trước rồi… đó là lý do những con vật ở nhà chúng ta lại chết, gà nhà mình không bao giờ gáy mỗi buổi sáng… Nhớ không?! Em hãy sống giúp chị nhé?!!!
_Em… không sống giúp chị đâu! Vì thế chị phải sống, cho chính bản thân mình đi!!!
_Chị biết em sẽ không bao giờ làm thế đâu. Đúng không? Vì chúng ta thần giao cách cảm mà.
_Nhưng… tại sao…?!
_Chúng ta, không đơn thuần là đứa trẻ 3 tuổi, em hiểu mà! Chị là đứa trẻ mang tai hoạ, em là đứa trẻ mang hạnh phúc. Chúa đã nói như thế khi chúng ta sinh ra. Nên chị phải chết. Hơn nữa, vì chị YÊU em.
_Chị… đừng nói nữa, hãy chừa sức để sống.
_Em vẫn chưa hiểu sao?! Chị đã chết rồi, em chỉ đang nói chuyện với hình bóng của chị trong quá khứ thôi. Hãy sống thật đi!!! _đưa bàn tay đầy máu, cô bé vuốt nhẹ đôi gò má phúng phính của em mình.
_Nhưng Bây Giờ Chị Đang Sống… _cô bé xoay mặt sang người đang nói chuyện với mình. Nhưng, đó chỉ là một cái xác lạnh cóng. _Chị à, chị lạnh lắm đúng không?! _vòng tay ôm “chị ” mình. Mỹ Linh bậc khóc.
_Chị YÊU Em! _cái xác mở miệng nói câu cuối cùng rồi từ từ nhắm mắt lại.
Ở hồi 3 tuổi đó, Mỹ Linh vẫn chưa biết được ý nghĩa của từ ngữ thiêng liêng đấy, cô bé cứ nghĩ chị cô “yêu ” cô là lẽ đương nhiên. Và cô cũng “yêu” chị của mình…
—-Hồi kết của cơn ác mộng —–
_Sau khi học xong con đến nhà “Anh” chơi nha. Dù có chuyện gì xảy ra, cũng đừng bao giờ về nhà! Hiểu chứ?! _đã hai tuần rồi, bà vẫn chưa vượt qua được hai cú sốc lớn đó. Mắt bà thâm quầng. Môi khô, nức nẻ. Da bà trắng bệch. Trông đáng thương vô cùng.
_Um… con hiểu rồi! _dù không biết có gì xảy ra nhưng theo phản xạ, Mỹ Linh vẫn gật đầu ẹ yên tâm.
_Con vào lớp đi!
_Con đi!!!
Vô tư nhảy chân sáo đi vào lớp, cô bé không biết rằng đó là lần cuối cô gặp mẹ của mình…
—–
Lửa… lửa cháy đỏ rực cả một vùng trời. Mỹ Linh đứng sau dãy ngăn cách. Đôi mắt trân tráo nhìn vào ngôi biệt thự đang cháy rực trước mắt.
Đang chơi ở nhà “anh” cô bé lại cảm nhận được cảm giác bất an. Bỏ dở cuộc chơi, mặc cho dì và chú ngăn cản. Cô bé 3 tuổi chạy quãng đường hơn 1km để về nhà mình. Và đây là thứ cô nhìn thấy.

Khoang đã, trong đó, chẳng phải mẹ cô sao. Và người đàn ông đó nữa. Kẻ sát nhân đã giết gia đình cô… họ đang cháy… những ngọn đuốc sống…
———-
_Hộc… Hộc… Hộc… _trời sáng rồi, Mỹ Linh lại nằm mơ thấy nó.
Chuyển tầm nhìn sang con gấu bông bên cạnh. Aha lòi ruột nữa rồi. Lần sau phải kiểm tra móng tay trước khi ngủ.
5h sáng, Minh Phương vẫn còn ngủ. Và thầy… cũng vậy.
_”Anh”?! _bước xuống giường, nhẹ nhàng đi đến gần thầy. Giống “anh” thật.
Lấy tay lay nhẹ anh, Cảnh Phong mở mắt nhưng rồi cũng ngủ tiếp. Nhưng tư thế lại khác, anh lôi cô xuống giường rồi ôm Mỹ Linh mà ngủ.
“Gối ôm” bây giờ mặt đỏ không khác gì quả gấc. Đang không biết làm gì thì…
_Ah đúng là một cảnh tuyệt vời!!! _không biết từ khi nào Minh Phương đã thức dậy và trong tư thế cầm điện thoại chụp ảnh. Nhưng cảnh quá nóng nên chưa kịp chụp thì…
_A há… _sịt máu mũi. Cô ấy có thể sẽ bị mất máu mà chết. Cho nên chúng ta kết thúc chap này thôi.
———-
Trong chap này, có vài chữ anh bỏ trong ngoặc kép. Đây là một nhân vật đặc biệt. Không biết nên gọi là anh ruột hay anh họ của nhân vật chính vì ba và mẹ của Mỹ Linh cùng ba và mẹ của “anh” là những cặp song sinh. Trớ trêu thay, họ lại cùng đi tuần trăng mật với nhau. Nhưng trớ trêu thay, họ lại đi nhầm phòng. (Vâng em hiểu ý của các bạn đọc giả!)
Sơ đồ gia đình của họ sẽ như thế này:
ba, mẹ (của Mỹ Linh, chị của Mỹ Linh): vợ chồng.
ba (chú), mẹ (dì) (của “anh”): vợ chồng.
Nhưng do trục trặc, ta sẽ có:
ba (Mỹ Linh) + mẹ (“anh”)=Mỹ Linh + chị của Mỹ Linh.
ba (“anh”) + mẹ (Mỹ Linh) = “anh” [tên nhân vật sẽ hiển thị sau].
=> Mỹ Linh=(tuổi)chị của Mỹ Linh=(tuổi) “anh”.
—–
Về thảm kịch của gia đình Mỹ Linh là do một đêm nọ em nằm mơ thấy nó, cũng khá là kinh hoàng. Em chỉ kể lại những gì mà em mơ thấy về chúng.
.
.
.
.

.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Nhưng cũng có vài cái em chém đấy ạ!!! :p


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.