Đọc truyện Thâu Hương – Chương 107: Thệ Thủy Lưu Niên
Nhóm dịch dịch Nghĩa Hiệp
Trăng sáng lên cao, đêm lạnh như nước.
Mã Vị Lai mang theo Lưu Niên đứng trong viện, thấy người áo xanh nói vậy, thở dài một hơi nhẹ, nói: – Ta vốn dĩ không muốn đến.
Ánh mắt người áo xanh rời khỏi Lưu Niên, cuối cùng nhìn sang đôi mắt của Mã Vị Lai: – Ngươi đã đến rồi, đương nhiên không phải để nói những lời thế này thôi chứ. Ngươi thật bản lĩnh, nếu ở Tiểu Bạch Mã Tự có ngươi ra tay, nói không chừng có thể giữ ta ở lại.
Y ngẫm lại, tên Mã Vị Lai này theo dõi ta đến đây cũng không phải là ngẫu nhiên, bất chợt trong lòng có chút lo sợ. Mặc dù y chắc rằng Triệu Đạt sẽ không đuổi theo nhưng trên đường vẫn lưu ý động tĩnh xung quanh, không ngờ lão già này âm thầm đi theo không chút sơ hở, cho đến khi hiện thân mới để y phát hiện.
Mã Vị Lai chỉ cười cười: – Ta giữ ngươi lại làm gì? Ta lại không định mời ngươi dùng cơm.
Người áo xanh sửng sốt, ánh mắt sau chiếc mặt nạ đột nhiên nóng bỏng: – Nếu Mã Vị Lai ngươi muốn, ta ngược lại có thể mời ngươi dùng cơm.
Mã Vị Lai nhìn người áo xanh hồi lâu, rồi nói: – Ta ăn rồi!
Ánh mắt rực nóng của người áo xanh đang dần dịu xuống:
– Ngươi không muốn ăn cơm, cũng không muốn giữ ta lại, lại đột ngột xuất hiện nơi này, ngươi muốn tìm ta hàn huyên à?
Y vốn có ý giễu cợt, không ngờ Mã Vị Lai lại gật gật đầu, nghiêm túc trả lời: – Không sai, ta đến là để tìm ngươi nói chuyện.
Người áo xanh lạnh lùng nhìn Mã Vị Lai: – Ngươi nghĩ là ta tin ngươi à?
Mã Vị Lai khẽ cười: – Bất luận ngươi tin hay không, ta thì tin vào lời nói của chính mình. Ngừng lại một lúc, Mã Vị Lai nhìn sang người áo xanh, nói một cách chân thành: – Quỷ Phong…ta tạm thời gọi ngươi như vậy…bởi vì ta cũng không biết ngươi rốt cuộc là ai? Hoặc có lẽ ngươi có là ai cũng không quan trọng…
Người áo xanh ngắt lời nói: – Ngươi thích là được rồi.
Mã Vị Lai chậm rãi gật đầu: – Quỷ Phong, ta theo ngươi đến đây là để hỏi ngươi một câu…Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?
– Ta chỉ muốn lựa chọn lại một lần nữa. Quỷ Phong trả lời ngay.
Y nói kỳ hoặc như thế, không ngờ Mã Vị Lai lại gật gật đầu, như hiểu ý của Quỷ Phong, hồi lâu mới đáp: – Vậy ngươi có thể dừng tay lại không?
Quỷ Phong thở dài nói: – Mã Vị Lai, trên đời này người ta bội phục không nhiều, ngươi cũng được xem là một trong số đó, hi vọng là ngươi không khiến ta thất vọng.
Mã Vị Lai nghe ra ý giễu cợt của y nhưng cũng không tức giận, ngẫm nghĩ một cách nghiêm túc rồi nói: – Nhưng ngươi chắc chắn sẽ không thành công đâu, nên biết bốn người năm đó…bất luận ai cũng không hề thua kém Quỷ Phong ngươi.
Quỷ Phong lặng lẽ nói: – Mã Vị Lai, ngươi sai rồi.
– Vẫn còn phải xin chỉ giáo. Mã Vị Lai xem ra mặc dù tuổi đã cao, nhưng không hề tỏ ra vẻ già đời mà phản bác, bị Quỷ Phong phủ định nhưng cũng không hề có ý bất mãn, ngược lại có vẻ rất là có hứng thú.
– Ta không phải bốn người đó, ta là Quỷ Phong! Quỷ Phong nói một cách đầy khí thế.
Mã Vị Lai lẩm bẩm nói: – Ngươi thích là tốt rồi.
Quỷ Phong nghe thấy ông ta dùng câu của mình để đáp lại, không tức giận ngược lại cười nói: – Một kẻ thấy một việc chưa ai thành công mà cũng không làm thì kẻ đó cũng chỉ là một kẻ năng lực tầm thường mà thôi.
Mã Vị Lai gật gật đầu: – Câu này rất có lý.
Quỷ Phong cảm thấy có chút không đúng, không nghĩ tới Mã Vị Lai lại tán thành với câu nói của y, có chút dịu xuống, nói: – Nếu ngươi đã cảm thấy ta nói có đạo lý… vậy sao không… gia nhập vào kế hoạch của ta chứ?
Lúc y đang cầm kiếm đối mặt với bọn người Hứa Chử, Trương Liêu, Triệu Đạt, không phí lời đến hai câu, đối với Mã Vị Lai lại như vậy, có thể thấy y cực kỳ coi trọng người này.
– Ta chỉ là cảm thấy câu nói này của ngươi có lý.
Mã Vị Lai cười nói: – Dù là kẻ ngu xuẩn hay bậc trí giả đều sẽ nói ra những câu có đạo lý, đối với những câu có đạo lý mà nói, ta xưa nay đều tán thành.
– Ngươi trước sau vẫn không nghĩ rằng ta sẽ thành công? Trong mắt Quỷ Phong lóe lên hàn quang.
Mã Vị Lai nhìn Quỷ Phong hồi lâu: – Ta không biết bói toán, nhưng ta thật không thể nhìn ra sao ngươi có thể thành công được?
– Đó là do ngươi đã quên đi một câu nói! Quỷ Phong từng chữ từng chữ nhấn mạnh.
– Hả? Mã Vị Lai khẽ nhếch hàng mày dài.
Quỷ Phong tiến đến một bước, chuôi kiếm nhẹ nhàng lướt vù vù nói ra tám chữ như lời nguyền: – Tam hương trong tay, ta có thiên hạ!
Ánh sáng của Lưu Niên tỏa mạnh, ánh mắt Mã Vị Lai cũng có phần sáng nhấp nháy một cách kỳ dị.
Hai người thoạt nhìn chỉ cách nhau vài bước.
Chuôi kiếm càng run, ánh sáng của Lưu Niên lại yếu dần xuống, tia sáng trong mắt Mã Vị Lai cũng dần dịu xuống, lẩm bẩm nói:
– Ngươi sẽ tìm không được đâu.
– Ngươi lại sai rồi!
Quỷ Phong nói: – Nhớ năm đó Trương Giác là một kỳ tài, đã nhìn thấy điều kỳ diệu của tam hương, đáng tiếc tuổi thọ không dài, cả một đời đi khắp Cửu Châu tìm kiếm tam hương đều không đạt được gì, nhưng Quỷ Phong ta thì khác.
Ngưng một lúc, Quỷ Phong lại bước thêm một bước nói: – Ta đã có một trong tam hương, tuy uy lực không được toàn vẹn, nhưng chỉ cần đợi thêm một thời gian, ắt có thể xuất hiện huyền cơ trong đó.
Mã Vị Lai cau mày nói: – Ta nghe nói về chuyện của sơn tiêu, nói như vậy…ngươi đã thực sự có được Dị Hình? Ông ta vốn rất ung dung điềm đạm, nhưng giờ phút này cũng biến đổi sắc mặt, mang Lưu Niên tiến lên nửa bước, nói: – Nhưng ngươi sao có thể…
Ánh mắt Quỷ Phong đầy lạnh lẽo, nói: – Ngươi muốn ngăn chặn ta?
Mã Vị Lai không nói, nhưng ánh sáng Lưu Niên trong tay lại mạnh lên, bảy màu sắc trong đó lại có phần sặc sỡ.
Quỷ Phong nhìn thấy không cảm thấy sợ, ngược lại mỉm cười, ngửa mặt lên trời nói: – Thiên Nhai Lưu Niên Thệ Thủy thương, Thệ Thủy vừa xuất người thụ thương. Ta sớm đã nghe nói truyền nhân của Thần Nữ có ba loại tuyệt học Thiên Nhai, Lưu Niên, Thệ Thủy, không ai có thể ngăn cản, thật không biết Mã Vị Lai ngươi hôm nay lấy cái gì để ngăn cản ta?
Trời sáng choang.
Hơn cả ánh trăng.
Quỷ Phong xuất kiếm.
Y còn chưa dứt lời đã rút kiếm, lời vừa dứt kiếm đã ra, mọi chuyện chỉ trong một cái búng tay mà thôi
Mã Vị Lai bỗng không thấy đâu nữa.
Quỷ Phong bước hai bước, sớm đã tính toán khoảng cách giữ y và Mã Vị Lai, định đột ngột xuất kiếm, ngay cả nếu là Hứa Chử ngay trước mặt không kịp phòng tránh e rằng cũng bị một kiếm của y ám sát.
Nhưng Mã Vị Lai lại có thể tránh được ư?
Quỷ Phong con ngươi hơi nheo lại, Mã Vị Lai nếu ngay cả kiếm của y cũng tránh không được thì y hà tất phải tốn nhiều thời gian để phí lời như vậy chứ?
Cuộc chiến của cao thủ không phải chỉ so chiêu, hơn thế nữa là sự linh hoạt của đầu óc, giác quan tinh thông.
Lúc xuất kiếm chỉ cảm giác như cơn gió nhẹ xẹt qua đỉnh đầu, biết Mã Vị Lai đã ra sau lưng y, Quỷ Phong lật tay kiếm đâm ra phía sau, lúc này mới đúng là kỹ xảo dùng kiếm, khiến người ta rợn cả người.
Người thường nếu như muốn kiếm đâm ra sau, không trở người cũng phải lật cổ tay lại đâm, nhưng y lại sử dụng tay mình uốn lượn như thể không xương không cốt vậy, không chút nào bị giới hạn bởi sự cứng nhắc của cơ thể.
Chỉ là sau khi lại xuất một kiếm, Quỷ Phong bất chợt không động, kiếm xoẹt ngang đâm xuống đất phía sau, ánh mắt bừng bừng nhưng ánh sáng trên thanh kiếm dĩ nhiên đã được thu lại.
Ánh trăng dịu dàng chiếu rọi, không dám chạm vào thanh kiếm kia.
Đó cũng chỉ là một thanh thiết kiếm đen nhánh, không có chút ánh sáng. Thoạt nhìn như không có gì là đặc biệt, nhưng nếu bình thường sao lại có thể phát ra những tia sáng chói lọi đến vậy?
Mã Vị Lai lại xuất hiện ngay trước mặt Quỷ Phong, giống như chưa từng rời đi.
Chỉ là ánh sáng của Lưu Nên trên tay ông ta lại nhạt dần.
Thân thủ của ông ta cực nhanh, cho dù Quỷ Phong có thấy cũng khó mà địch lại.
– Sao lại không ra tay? Quỷ Phong cười lạnh nói: – Mã Vị Lai ngươi không tệ đấy, chỉ là toàn nói những lời cũ mèm, chỉ nói thôi thì không ngăn ta lại được đâu.
Mã Vị Lai đứng đó, rốt cuộc cũng trôi qua giây phút sốt ruột khi nãy, chỉ cười cười: – Ta không muốn cản ngươi… ta muốn đánh cược với ngươi một ván.
– Cược cái gì? Quỷ Phong hơi hiếu kỳ hỏi.
Nếu người khác nói cược với y, không chừng y một kiếm kết liễu. Người muốn cược tất nhiên phải có tư cách cược, với y Mã Vị Lai đương nhiên là người có tư cách nhất.
– Ta thua, ta sẽ giúp ngươi tìm tam hương. Mã Vị Lai chậm rãi nói.
Âm thanh im bặt.
Quỷ Phong ngay cả nhìn cũng không nhìn, vung tay một cái thanh kiếm dài đã trở về nằm gọn trong vỏ kiếm sau lưng y: – Cược thế nào? Y không hề kỳ kèo trả giá với Mã Vị Lai, bởi vì vụ cược này y căn bản không cách nào cự tuyệt.
Mã Vị Lai nghĩ một hồi lâu: – Ngươi đương nhiên biết Đơn Phi chứ?
Quỷ Phong cảm thấy có chút kỳ quái: – Đó là đệ tử của ngươi?
– Không phải. Mã Vị Lai cười nói: – Chúng ta lấy hắn ra cược là được rồi.
Quỷ Phong càng cảm thấy quái lạ, hỏi một cách khó hiểu: – Sao lại lấy hắn ra đánh cược? Xem ai giết được hắn trước ư?
– Vậy thì ta không thắng nổi ngươi rồi.
Mã Vị Lai thản nhiên nói: – Ta chỉ muốn cược với ngươi—ngươi chỉ cần có thể khiến hắn tự nguyện đến cầu xin ta thực hiện kế hoạch của ngươi xem như ngươi thắng.
Quỷ Phong ngẩn ra, dường như không nghĩ tới Mã Vị Lai lại cược như thế.
Mã Vị Lai mỉm cười, nói: – Hương khác ta không dám bảo đảm, nhưng Trường Sinh Hương ta biết đang ở đâu.
Sau chiếc mặt nạ có thể thấy rõ hai tròng mắt đầy vẻ kinh ngạc và hứng thú của Quỷ Phong, lập tức trả lời: – Ngươi thật là cược như thế với ta à?
Mã Vị Lai gật gật đầu, nhấn mạnh lại, nói: – Ta nói là tự nguyện.
– Được, ta với ngươi cược. Quỷ Phong không chút do dự đáp.
Mã Vị Lai nhìn Quỷ Phong hồi lâu, sau đó mỉm cười, chậm rãi xoay người rời đi, trong chớp mắt đã biến mất trong màn đêm.
Trong đêm tối, ánh sáng sặc sỡ của Lưu Niên cũng dần biến mất vào màn đêm.
Quỷ Phong nhìn theo bóng dáng khuất dần của Mã Vị Lai với dáng vẻ suy tư, lúc lâu mới nói: – Mã Vị Lai và ta cược, ngươi thấy thế nào?
Miếu Thành Hoàng đang trống vắng không bóng người, y nói như thế thì quỷ dị biết bao nhiêu, không ngờ y vừa hỏi liền có tiếng người nhẹ giọng đáp: – Tông Chủ, thuộc hạ thật là không thể nhìn ra.
Ánh trăng như tấm thảm bao trùm lên tất cả, bỗng sau cái cây ngay góc viện xuất hiện một nữ nhân.
Nữ nhân này vóc dáng uyển chuyển, khoác trên người bộ y phục màu đen bó sát người, lại được gột rửa dưới ánh trăng, càng hiện lên rõ những đường cong trên cơ thể. Nữ nhân đó bước ra từ sau cái cây, làn thu ba quét qua, càng phá tan cái yên ắng tĩnh mịch của màn đêm.
Đêm thu dường như cũng có phần sắc thái lãng mạn.
Dáng vẻ thướt tha bước tới trước mặt Quỷ Phong, duyên dáng cười nói: – Trí thông minh của Như Tiên sao có bì với Tông Chủ được chứ, Tông Chủ không nghĩ ra, Như Tiên lại càng không thể nghĩ ra được.
Nữ nhân này là Như Tiên.
Nàng xuất hiện trông thật tình tứ thế kia nhưng Quỷ Phong cứ như kẻ mù không hơn không kém, chỉ nói: – Ta ở đây đợi ngươi không phải để nghe những lời thừa thải thế này.
Như Tiên khẽ thở dài: – Thế Tông Chủ muốn nghe lời gì?
– Ngươi tốt nhất là nói những lời ta có hứng thú. Quỷ Phong lạnh lùng nói: – Năm đó nghĩa mẫu ngươi dùng thủ đoạn làm cho người ta giúp đỡ Tào Tháo trong trận chiến Quan Độ, sau đó chỉ cầu ở thành Hứa Đô xây dựng Như Tiên Lâu để lập thân, mượn cớ đó cho ngươi tiếp cận bọn người Quách Gia, không chỉ để nghe ngóng những điều mà ta và ngươi đều đang có hứng thú đấy sao?