Thâu Hương

Chương 106: Nhiệm vụ chết người


Đọc truyện Thâu Hương – Chương 106: Nhiệm vụ chết người

Nhóm dịch dịch Nghĩa Hiệp

Quách Gia kể đến chuyện cũ, như có chút hoang mang, nhưng vẫn lưu ý đến thái độ ngạc nhiên trong lời nói của Đơn Phi, nhìn về hướng Đơn Phi, nói: -Ngươi cũng biết Bặc Thiên Thu?

Đơn Phi chỉ cảm thấy cổ họng có chút khô khan, có ý định lắc đầu, nhưng biết cũng không qua nổi mắt của Quách Gia, gượng cười, nói: – Nói là biết thì cũng không phải, nhưng đã từng nghe qua nhân vật này.

Lòng hiếu kỳ của Quách Gia trỗi dậy: – Ngươi nghe nói thế nào?

Đơn Phi gãi gãi đầu, nhất thời vẫn chưa biết nên nói thế nào.

Người hắn biết không phải là Bặc Thiên Thu, mà là mộ của Bặc Thiên Thu. Mộ Bặc Thiên Thu không được xem là phát hiện khảo cổ vĩ đại thời lúc bấy giờ, nhưng cũng có thể nói là phát hiện không lớn không nhỏ khi đó, vì trong mộ táng đó có rất nhiều đặc sắc của Hán triều khi đó – và những liên quan mật thiết đến việc cầu tiên.

Mộ Bặc Thiên Thu, ở Bắc Mang Lạc Dương, vì khai quật được ấn đồng từ trong mộ, trên có khắc bốn chữ Triện “Bặc Thiên Thu ấn”, cũng chính là cái tên mộ Bặc Thiên Thu sau này người ta hay nhắc đến.

Mộ thất là mộ thất gạch, có đường vào mộ, phòng chính và nhĩ thất trái phải tạo thành, cũng được coi là mộ phần có kết cấu theo tiêu chuẩn của gia đình vọng tộc triều Hán, được chôn cất nơi này đương nhiên là những người rất giàu có.

Người đương đại từ trong mộ Bặc Thiên Thu lấy ra hơn nghìn món hiện vật giá trị, nhưng thứ mà Đơn Phi hiếu kỳ có ấn tượng sâu nhất không phải là những vật khác trong mộ, mà là bích họa trong mộ thất.

Bích họa trong mộ giống như một nơi trưng bày họa tượng hiện tại vậy, trên đỉnh, vách núi và trên vách đường đi đều là vẽ đầy bích họa.

Nhân vật trong bích họa phần nhiều là tiên nhân,tiên nữ, Phục Hy, Nữ Oa, có thể nói là khó mà đếm xuể, âm trạch của hậu thế dường như rất có khí phách, chiếm đất cũng nhiều, nhưng nếu so với mộ của Bặc Thiên Thu thì hoàn toàn không có gì là đặc biệt.

Người hiện tại khai quật mộ thất xong, phát hiện ngay phòng mộ chính của mộ Bặc Thiên Thu có hai quan tài đặt song song nhau, chủ nhân của mộ thất xem ra là một đôi vợ chồng. Người đời sau ngoài việc biết được danh tính ra thì thân phận khó mà làm rõ được, Đơn Phi cũng từ mộ của Bặc Thiên Thu lập tức nghĩ ngay đến Bặc Thiên Thu, nằm mơ cũng không ngờ rằng từ miệng của Quách Gia biết được tin tức về Bặc Thiên Thu.

Nhưng những thứ này sao lại nói cho Quách gia biết được chứ?

Đơn Phi trong lòng nghĩ ngợi, gượng cười nói: – Ta chỉ biết ông ta đã chết từ lâu, hình như còn rất tin vào thần tiên, vì lúc hạ táng ông ta, xung quanh mộ thất đều vẽ đầy ảnh thần tiên, chắc là hi vọng thần tiên có thể đến đón ông ta về trời.

Quách Gia nhìn Đơn Phi một lúc rồi nói: -Ta thật không biết chuyện này.

Đơn Phi ngẩn ra, hỏi ngược lại: -Vậy huynh biết được gì?


Quách Gia nhớ lại, nói: – Lúc đầu ta nghe Tào Quan nhắc đến Bặc Thiên Thu, hỏi ông ta Bặc Thiên Thu là ai, Tào Quan rất là phấn khích cứ xoa tay, chỉ là nói—là thật, ngươi có biết Vô Gian trong câu cuối cùng trong Thái Bình Kinh của Trương Bảo thật ra là một loại hương không? Ta chỉ cần tìm được mảnh da dê cuối cùng là có thể tìm được tất cả.

Đơn Phi đang suy nghĩ lung tung trong đầu, thầm nghĩ Lương Hiếu Vương Lăng, Trương Bảo,Vô Gian, Trường Sinh Hương, giờ lại thêm Bặc Thiên Thu, nghe có vẻ loạn cả lên, Tào Quan rốt cuộc đã phát hiện ra bí mật gì từ những thứ đó?

Quách Gia chỉ nhìn trời đêm, nói tiếp:

– Lúc đó ta mặc dù có chút tò mò, nhưng thấy điệu bộ Tào Quan như vậy, ngược lại có chút cau mày, hỏi ông ta –Nếu ngươi tìm được Trường Sinh Hương thì có thể thế nào?

– Không sai.

Trương Liêu bên cạnh vốn yên lặng không nói gì, bỗng vỗ đùi nói: – Quách Tế Tửu câu này thật hợp ý ta. Ngẫm người sống một đời, cỏ sống một thu, đều là định sẵn. Trượng phu sống trên đời chỉ cầu không làm điều thẹn với lòng, nếu chỉ cầu trường tinh thôi, với nhân loại cũng không có chút lợi lộc gì, thì cầu để làm gì?

Quách Gia lướt nhìn qua Trương Liêu, chậm rãi nói: – Lúc đó ta cũng nghĩ như Trương Tướng Quân vậy.

Đột nhiên khẽ thở dài một hơi rồi im lặng không nói gì.

Đơn Phi hiếm khi thấy Quách Gia biểu lộ rõ thái độ như vậy, chau mày nói: – Vậy sau đó Quách đại ca không nghĩ như thế nữa à?

Quách Gia thầm nói Trương Liêu là một hán tử kiên cường, Đơn Phi lại là kẻ tìm hiểu tận gốc, so với Trương Liêu thì lanh lợi hơn nhiều.

– Ta vẫn luôn coi Tào Quan là bằng hữu, nên có lời mới nói thẳng. Nhưng lúc đó ta vừa nói ra liền cảm thấy có chút không thỏa, bởi vì sắc mặt của Tào Quan liền đột ngột trở nên rất khó coi.

Quách gia nhăn mày nói tiếp: – Ông ta thấy ta nói như vậy, tâm trạng hào hứng đột nhiên trở nên xấu đi rất nhiều, xoay người bước đi. Lúc đó ta cảm thấy có gì đó không thỏa, liền hỏi ông ta rốt cuộc là có ý gì?

Dừng hồi lâu, Quách Gia rốt cục lại nói: – Tào Quan trả lời ta, nói mặc dù câu nói về Vô Gian mà Trương Bảo nói phần lớn là có ẩn ý sâu xa, hơn nữa Lương Hiếu Vương sử dụng Trường Sinh Hương cũng là sự thật. Theo ghi chép, ngoài Trường Sinh Hương và Vô Gian, trên thế gian này còn có loại Dị Hình Hương, ba loại hương này đều có công dụng không ngờ tới. Ba huynh đệ Trương Giác, Trương Bảo vẫn đang đi tìm ba loại hương này.

Gã vừa nói xong lại thở dài một hơi, nói lẩm bẩm một câu: – Sao lúc đó ta lại không tin ông ta chứ?

Đơn Phi nghe Quách Gia giải thích, ngược lại cảm thấy càng khó hiểu, thầm nghĩ Trường Sinh Hương thì dễ lý giải, có được rồi được trường sinh. Ý nghĩa của Vô Gian thì thật có chút không hiểu được, hắn chỉ biết trong Phật giáo có thuyết về Vô Gian. Địa ngục Vô Gian là địa ngục A Tỳ, rơi vào nơi đó ắt chịu cực hình không ngừng, không được phút chốc nào là thanh thản.

Nhưng một cái là Trường Sinh thành tiên, một cái là Vô Gian chịu khổ, rốt cục nó có mối quan hệ gì? Hiện giờ lại có thêm một loại Dị Hình Hương, loại hương này lại dễ hiểu, nhưng chắc không phải sẽ xuất hiện X-men chứ?


Hắn càng nghĩ càng đau đầu, ít nhiều còn có chỗ buồn cười, bỗng nhiên thấy sắc mặt Trương Liêu trở nên khó coi, lại thoáng qua thấy Quách Gia chau mày, nghĩ ra được gì đó, nói một cách chần chừ: – Trương đại ca sao vậy?

Trương Liêu không để ý lắm, ánh mắt lại toát lên vẻ hoảng sợ, làm cho người khác cảm thấy trong người cũng không an.

Hồi lâu trấn tĩnh lại, Trương Liêu đột nhiên nói với Quách Gia: – Quách Tế Tửu, lúc đầu trận chiến ở Nam Bì, hơn ba trăm Hổ Báo Kỵ chết oan uổng, nhưng có một người vẫn còn sống…

Thấy Quách Gia gật đầu, Trương Liêu nói: – Ta đã gặp qua người đó, trên mặt vẫn còn những vết máu, mặc dù đã mặc giáp nhưng lồng ngực vẫn bị rạch toác ra, trở về không bao lâu thì chết rồi, chỉ là trước khi mất y có nói vài chữ.

Ngừng chốc lát, Trương Liêu từ tốn nói: – Là “Rất nhiều sơn tiêu*” đúng không?

*khỉ mặt chó Quách Gia lại gật gật đầu, như thoáng chút suy nghĩ, liếc nhìn qua Đơn Phi một cái.

Đơn Phi sắc mặt bỗng tái xanh, vì hắn nghĩ đến một việc vừa xảy ra trước đó không lâu.

Sơn tiêu là gì?

Trong Sơn Hải Kinh có nói—phía Nam có người khổng lồ, mặt người, cánh tay dài, thân màu đen, có lông…

Truyền thuyết nói sơn tiêu dũng mãnh như báo, tay không có thể xé rách mãnh hổ, kỳ thực là bá vương trong núi.

Trong đầu Đơn Phi thoáng qua những lời này, việc xảy ra gần đây, thêm vào là lời Quách Gia vừa nói, bỗng nhiên lũ lượt ập đến, không ngừng quay cuồng trong đầu, không khỏi làm cho hắn cảm thấy kinh sợ.

Hồi lâu, chợt nghe Quách Gia hỏi: – Đơn huynh đệ, ngươi đang nghĩ đến việc gì vậy?

Đơn Phi cảm thấy giọng nói của mình có chút không tự nhiên, một lúc sau mới trả lời: – Nếu như các thứ Trường Sinh Hương, Vô Gian Hương, Dị Hình Hương đều là thật, vậy ba loại hương này nhất định có hiệu quả của nó.

Biết đây là lời thừa, nhưng thấy sắc mặt Quách Gia bỗng đọng lại, Đơn Phi cuối cùng cũng đã nói ra đáp án mà Quách Gia muốn nói nhưng chưa nói:

– Dị Hình Hương tên nói lên ý nghĩa của nó,chính là loại hương này có thể sản sinh trạng thái dị dạng, Quỷ Phong sao lại có khả năng thống lĩnh nhiều sơn tiêu như vậy? Sơn tiêu giết Hổ Báo Kỵ đều là của y… Y bồi dưỡng ra sao? Chẳng lẽ y đã có Dị Hình Hương?


Ý nghĩ này quả thực là làm cho đầu Đơn Phi sắp phát nổ, hắn vốn nghĩ Quách Gia rất khó hiểu, không ngờ rằng Quách Gia chỉ nói: – Triệu Đạt đại nhân và ta, còn có Tào Quan sau đó bàn bạc, chỉ cảm thấy khả năng này là có thể.

Đơn Phi ngẩn ra,trầm mặc một lát, lại nói: – Sơn tiêu không những giết Hổ Báo Kỵ, ở thôn Đinh Gia còn bắt cóc Tào Xung?

Hắn không biết quái vật gặp ở thôn Đinh Gia là cái quái gì nhưng giờ nghĩ lại ngoài sơn tiêu Quỷ Phong đem tới thì còn khả năng nào nữa chứ?

Quách Gia lại gật gật đầu.

Đơn Phi hỏi vặn lại: – Có thể Quỷ Phong lấy Dị Hình Hương đặt bên trong tổ ong, kích phát ong đầu hổ biến hình, nên mới tạo ra loài ong to như nắm đấm?

Trương Liêu hiển nhiên không biết điểm này, nhưng thần sắc có vẻ trở nên nghiêm nghị.

Đơn Phi trong lòng lại xao động, việc này ở thời hiện đại thật ra cũng không hiếm gặp, cái gì mà heo nhiều chân, rắn hai đầu, tổng thể mà nói là do đột biến gen. Nhà khoa học phần lớn kết luận là do môi trường xấu mà tạo ra.

Nhưng Đơn Phi không chút nghi ngờ ở thời đương đại sẽ có những người làm những việc này, lại quy cho là ngoài ý muốn, nhưng hắn chưa từng nghĩ đến người cổ đại cũng có bản lĩnh này.

Thậm chí hắn bắt đầu nghi ngờ chính mình đang ở Tam Quốc sao?

Quách Gia chăm chú nhìn Đơn Phi hồi lâu, thở dài một hơi, nói: – Đơn huynh đệ quả thật là một người có sức tưởng tượng nhất mà ta từng gặp, ta còn tưởng phải giải thích với ngươi rất lâu, không ngờ rằng đối với những việc không đầu đuôi này, ngươi lại nhanh chóng có thể hiểu rõ như thế, không cần ta tốn công sức phải nói nhiều, chẳng trách Tào Quan lại tiến cử ngươi tham gia vào việc này.

Gã có vẻ vui mừng, kỳ thật cảm thấy những việc này nếu nói với người khác ba ngày ba đêm cũng e rằng đối phương cũng không hiểu được, càng không thể tự đem tất cả liên kết lại với nhau.

– Quỷ Phong rốt cục là muốn làm gì? Đơn Phi vẫn chưa hiểu nổi dụng ý thật sự của Quỷ Phong.

Một người xa xa đột nhiên lên tiếng: – Quỷ Phong đang khiêu chiến với chúng ta, nhưng bất luận y muốn làm cái gì, chúng ta đã không nghe lời cảnh báo của Tào Quan, đã bỏ lỡ bước đầu thì không thể để sai lầm tiếp nữa. Chúng ta quyết không thể để Quỷ Phong hoành hành, việc ngươi cần phải làm là cùng với Tào Quan, nhanh chóng tìm ra Dị Hương, sau đó đánh bại y.

Mẹ nó!

Đơn Phi ngoảnh đầu lại nhìn đằng xa thì thấy dưới ánh trăng màu xanh, mặt của Triệu Đạt cũng có phần xanh đi, vết đao trên mặt cứ như con giun ngọ nguậy, thoạt nhìn thật đáng sợ dữ tợn.

Ngươi đang nói đùa đúng không?

Đơn Phi im lặng không nói gì, trong lòng đang nguyền rủa—Hứa Chử, Trương Liêu, Tuân Kỳ thêm vào một đám hảo thủ dưới tay ngươi, ngay cả cọng lông của người ta còn không đụng tới được, lão tử ta từ đỉnh điện nhảy xuống cũng có phần cực khổ, ngươi bảo ta đánh bại Quỷ Phong?

Hôm nay ngươi chưa uống thuốc đúng không?


xxx

Màn đêm xa thẳm, ánh trăng soi bóng người.

Đơn Phi không biết người áo xanh sau khi rời khỏi từ trên đỉnh điện, lại không lập tức rời khỏi thành Hứa Đô, ngược lại dọc theo mái nhà san sát nhau đi thẳng đến miếu Thành Hoàng, người áo xanh đột nhiên ngừng lại, bóng dáng nhạt nhòa mất khuất vào trong miếu Thành Hoàng.

Người áo xanh không hề có vẻ như đang chạy trốn, ngược lại rất là khoan thai.

Đứng trong viện, người áo xanh ngước mặt nhìn ánh trăng, ánh mắt như lóe lên sự chế nhạo, cũng không vội đi nhanh, chỉ thong thả bước vào miếu Thành Hoàng.

Bên trong miếu mạng nhện chi chít, tượng Kỷ Tín đã đã tích bụi, người áo xanh nhìn tượng Thành Hoàng hồi lâu, đột nhiên nói:

– Vào đi.

Trong miếu Thành Hoàng căn bản không có một bóng người, y đột nhiên nói câu đó có phần là có quỷ khí âm u, ngoài cửa không có động tĩnh gì, người áo xanh lại đột nhiên xoay người, ánh mắt sau chiếc mặt nạ đồng xanh lóe lên hàn khí, quát khẽ: – Ai?

Xem ra y đúng là đang đợi người, chỉ là nếu người mà y đợi đã đến, nghe tiếng sớm đã bước vào, sẽ không còn chờ ở trong viện.

Rốt cục là ai mà đêm hôm khuya khoắt đến đây?

Tất nhiên là không phải dân chúng đến thắp hương bái Thành Hoàng rồi, cũng không thể là thủ hạ của Triệu Đạt—Những kẻ đó không những không có gan đến, mà cũng không có bản lĩnh để đến.

Nghĩ đến đây, trong mắt người áo xanh tinh quang mãnh liệt, lại vẫn có thể xem như không có chuyện gì xảy ra, chỉ là chuôi kiếm đen nhánh nơi đầu vai kia rung lên như muốn thoát ra ngoài.

Hồi lâu, người áo xanh rốt cục lên tiếng: – Có thể theo ta đến đây mà không bị ta phát hiện cũng thật là hiếm thấy.

Vừa nói, người áo xanh vừa chậm rãi bước đến cửa, chiếc mặt nạ càng thấy rõ màu xanh, ánh mắt càng hiện lên hàn quang sắc bén.

Trong viện có một người đang lặng lẽ đứng đó.

Trong tay mang theo một chiếc hòm cổ quái.

Dưới ánh trăng, chiếc hộp sâu xa, giống như hiện ra ánh sáng bảy màu, thấy rõ sự tang thương của thời gian.

Người áo xanh nhìn vị lão nhân mang theo chiếc hòm hồi lâu, nói: – Mã Vị Lai, cuối cùng ngươi cũng đã đến!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.