Đọc truyện Thật Xin Lỗi, Cút Rồi – Chương 25
Chương 24: Gặp lại Phỉ Mặc
“Hề Hề, bọn chúng làm sao vậy? Phong Lăng Ba không thể tin đây là kết quả của vài cái vỗ cánh của Đại Mao.
“Muội rắc mấy loại phấn nhảy nhảy, phấn lăn lăn lên cánh của Đại Mao, chỉ cần dính phải bọn họ sẽ biến thành như vậy, phải nhảy suốt ba ngày ba đêm đấy.” Hề Hề nhảy ra từ phía sau Phong Lăng Ba, giọng rất tự hào, Đại Mao nhà nàng thật giỏi, tát phấn thật chuẩn!
Phong Lăng Ba trầm mặc, đây đều là cao thủ giang hồ, vậy mà… lại hạ gục một cách dễ dàng như vậy.
“Hề Hề, muội làm tốt lắm, đã giúp Phong tỷ tỷ rất nhiều.” Phong Lăng Ba xoay người nhéo khuôn mặt không biểu cảm của Hề Hê, mặc kệ thế nào trước mắt coi như đã giải quyết được nguy hiểm. Hề Hê ngơ ngác nhếch miệng, ngón tay gãi mặt, trước kia khi nàng lén hất những loại phấn này lên người động vật cha đều kêu nàng lãng phí, cuối cùng chính cha cũng bôi phấn lên người Nhị Nha và Đại Mao. Hừ, đây chính là chỉ cho cha phóng hỏa không cho người khác đốt đèn mà trong sách hay nói!
Sau khi hoàn thành việc được giao Đại Mao lùi về trước mặt Hề Hề, đắc ý kêu lên vài tiếng, cũng may trước đây nó đã từng ăn những loại thuốc còn tệ hơn thế này, khó uống hơn thế này nên đương nhiên loại phấn này không hề ảnh hưởng đến nó.
Hề Hề bắt sờ sờ đầu Đại Mao, khích lệ nó: “Đại Mao thật giỏi.” Đại Mao nghe vậy liền kêu lên vài tiếng, nghe như đang cười khiến Nhị Nha khó chịu quăng lại cho nó một ánh mắt khinh bỉ.
“Vù”, có thứ gì đó xé gió bay đến, Phong Lăng Ba chỉ kịp quay đầu nhìn lại, hai thanh kiếm đang lao thẳng về phía nàng và Hề Hề, chớp mắt đã đến ngay trước mặt, mắt thấy sẽ đâm vào cơ thể hai người.
“Keng, keng” hai tiếng, hai thanh kiếm bị thứ gì đó đánh rơi.
Là ai cứu các nàng? Lẽ nào Độc Cô Ngạn đã trở về.
“Độc Cô khổng tước, ngươi chết ở nơi nào vậy? Ngươi có biết Hề Hề và ta…” Nói được một nửa thì ngừng lại, hai thân ảnh từ trên cao hạ xuống, trong đó một người áo đen nhanh chóng phi về phía hai thanh kiếm vừa bay tới, còn một thân ảnh khác thì nhẹ nhành, tao nhã hạ xuống đất, đôi mắt phượng hơi nhướng lên, lấp lánh phát sáng.
“Ngươi là ai?” Phong Lăng Ba thì thào hỏi. Nàng chưa từng gặp nam nhân nào yêu mị như vậy.
Hắn mặc một bộ cẩm bào màu tím, cười nhẹ với nàng, trong nháy mắt nàng bỗng cảm thấy ngạt thở. Nam nhân này thật nguy hiểm!
“Tại hạ là Phỉ Mặc.” Phỉ Mặc vẫn mỉm cười trả lời Phong Lăng Ba.
Phong Lăng Ba sửng sốt, Phỉ Mặc, chính là các chủ Khê Vân các thần bí sao?
“Tiểu Hi Hi, lâu rồi không gặp, muội chưa quên Mặc ca ca đấy chứ?” Phỉ Mặc đi tới trước mặt Hề Hề ai oán nói, trên mặt vẫn mang nét cười nhẹ, dường như vẫn còn giận, Phong Lăng Ba thấy mà nổi da gà.
“Mặc ca ca.” Hề Hề ngoan ngoãn gọi người kia một tiếng.
“Tiểu Hi Hi, phản ứng của muội thật lạnh nhạt nha… Xa nhau lâu như vậy, gặp lại ít nhất cũng phải ôm một cái thật nồng nhiệt chứ.” Phỉ Mặc không hài lòng với phản ứng của Hề Hề khi nhìn thấy hắn, nha đầu kia, đã bỏ rơi hắn thì thôi, xa hắn mấy ngày nay còn dường như không hề nhớ tới hắn.
Hề Hề nhìn vẻ mặt thương cảm của Phỉ Mặc, cảm thấy hình như đã thực sự làm tổn thương hắn không khỏi có chút áy náy, liền tiến tới nhẹ nhàng ôm lấy Phỉ Mặc nói: “Mặc ca ca, cảm ơn huynh đã cứu muội và Phong tỷ tỷ.”
Phong Lăng Ba ngạc nhiên, cái nha đầu này, chẳng phải quá không đề phòng nam nhân hay sao? Tuy nói nữ nhân giang hồ không câu lệ tiểu tiết, nhưng nam nhân này vừa nhìn đã biết là một con sói háo sắc mà! Nàng chỉ liếc một cái đã biết hắn là yêu nghiệt!
“Thế này mới ngoan.” Phỉ Mặc xoa đầu Hề Hề, tay kia vẫn kiên quyết ôm lấy vai Hề Hề, Phong Lăng Ba thấy mà như phát đại hỏa, chỉ muốn tiến đến hất văng mấy móng vuốt chướng mắt kia ra. Cái tên Phỉ gì đó ỷ vào quen biết Hề Hề mà đòi tùy tiện sờ mó? Có Phong Lăng Ba nàng ở đây, hắn đừng có mơ…
Kết quả nàng còn chưa kịp tiến lên trên đỉnh đầu đã truyền đến một giọng nói yếu ớt: “Mấy người có thể mang ta xuống được không? Cảm ơn!”
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn, trên nóc nhà có một đưa trẻ đang nằm sấp, tóc buộc thành một túm trên đỉnh đầu, dùng một tấm vải to màu hồng phấn bao thành một nắm tròn, lúc này đang căng thẳng bò trên mái nhà, khuôn mặt trẻ con nhỏ nhắn tràn đầy vẻ cầu xin.
Hề Hề kéo tay áo Phỉ Mặc, hắn dương dương tự đắc kêu lên một tiếng với khoảng không: “Tiểu Vân Vân.” Một bóng đen trong nháy mắt xuất hiện, ngay lập tức lại đứng trước mặt mọi người, đi cùng với hắn là đứa trẻ vừa còn ở trên mái nhà.
“Huyền Vân ca ca!” Hề Hề hất cánh tay Phỉ Mặc bên hông nàng ra, chạy vội về phía Huyền Vân, định dựa theo những gì Mặc ca ca vừa dạy ôm nồng nhiệt một cái, kết quả còn một chút nữa là đến nơi thì Huyền Vân vội vàng tránh ra.
Oa, thực ra hắn cũng muốn ôm Tiểu Hề Hề một cái thật thắm thiết, thế nhưng các chủ đã cười đến mức đất trời biến sắc thế kia, hắn thật sự sợ lắm…
“Tiểu Hi Hi, Tiểu Vân Vân gần đây rất bận, không có thời gian để tắm, hắn sợ làm muội ngạt thở.” Phỉ Mặc lại kéo Hề Hề với vẻ mặt ngốc nghếch về bên cạnh lần nữa, mỉm cười giải thích, khóe mắt liếc về phía Huyền Vân, hàm ý: coi như tiểu tử nhà ngươi thức thời!
Khuôn mặt Huyền Vân lập tức nhăn nhó thành mướp đắng, oan uổng quá, rõ rãng ngày nào hắn cũng tắm, hắn rất thích sạch sẽ mà!
Hề Hề ngây ngốc nhìn về phía Huyền Vân, ánh mắt quét qua người hắn một vòng lại một vòng.
Huyền Vân không biết phải nói thế nào. Đứa trẻ bên cạnh hắn nhìn chằm chằm Phỉ Mặc với vẻ mặt tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên như cái bánh bao.
Hề Hề thấy hiếu kỳ liền hỏi: “Em là ai?” Nàng rất muốn sờ sờ cục tròn tròn trên đầu đứa bé kia.
“Chào tỷ tỷ, ta là Hoắc Thanh Trần, tỷ có thể gọi ta là Trần Trần hoặc Tiểu Trần.” Hoắc Thanh Trần rất lễ phép tự giới thiệu bản thân với Hề Hề, đôi mắt to linh động nhấp nháy, mặc dù thập phần nghi hoặc về vẻ mặt vô cảm của Hề Hề nhưng giọng điệu của vị tỷ tỷ nhỏ này lại vô cùng thân thiện, khiến nó không thể ghét được.
“Chào Trần Trần, tỷ là Tiêu Hề Hề.” Hề Hề đi tới vụng về sờ đầu Hoắc Thanh Trần, tiện thể sờ luôn chỏm tóc trên đầu nó, thật cảm động nha, có người gọi nàng là tỷ tỷ kìa!
“Hề Hề tỷ tỷ thật tốt! Cả vị mỹ nhân tỷ tỷ bên cạnh nữa, chào tỷ!” Cái miệng nhỏ của Hoắc Thanh Trần tuôn ra những lời ngọt như bôi đường khiến mặt mày Phong Lăng Ba lập tức trở lên rạng rỡ: “Ôi, tuy những lời Trần Trần nói đều là sự thật nhưng nói ra như vậy tỷ sẽ xấu hổ đó, cứ gọi tỷ là Phong tỷ tỷ là được rồi.”
Hoắc Thanh Trần lại ngọt ngào nói tiếp: “Phong tỷ tỷ với Hề Hề tỷ tỷ thật xinh đẹp, Trần Trần chưa từng gặp ai đẹp như hai tỷ cả!” Câu nói chọc Phong Lăng Ba cười không khép được miệng.
Sau khi nịnh nọt hai người phụ nữ ở đây xong, Hoắc Thanh Trần quay về phía Phỉ Mặc với vẻ mặt giận giữ: “Phỉ yêu quái, ngươi thật quá đáng, chỉ lo ôn chuyện với tỷ tỷ xinh đẹp, để lại một mình ta trên mái nhà. Ngươi … ngươi ngược đãi ta!”
Hề Hề nghe vậy mở to mắt kinh ngạc nhìn về phía Phỉ Mặc, Phỉ ca ca lại bắt nạt một đứa trẻ!
“Ta có sao?” Phỉ mặc tủm tỉm cười hỏi ngược lại.
“Ngươi có, ngươi có, ngươi đương nhiên có!” Hừ, đây tuyệt đối là trả thù, lòng dạ nam nhân này thật hẹp hòi, chẳng qua nó chỉ không cẩn thận nhìn nhầm hắn thành nữ nhân, sau đó nhào vào lòng hắn khóc lóc một chút, vậy mà hắn ghi hận đến tận bây giờ….
“Được rồi, là ta quên.” Phỉ Mặc tỏ vẻ vô tội nhìn về phía Hề Hề, chớp chớp mắt ra vẻ thuần khiết. Người giang hồ đều biết trí nhớ của Khê Vân các chủ hắn không được tốt lắm…
“Ngươi … Ngươi cố ý!” Hoắc Thanh Trần giận dữ la lớn nhưng Phỉ Mặc chỉ cười không nói gì.
Huyền Vân đi tới kéo Hoắc Thanh Trần khuyên nhủ: “Được rồi, đừng gây chuyện vô lý với các chủ.”
Hoắc Thanh Trần nghe vậy liền bĩu môi, trong lòng không cam chịu trừng mắt nhìn Phỉ Mặc, quay đầu lại phát hiện tay mình đang nằm trong tay Huyền Vân, khuôn mặt đỏ lựng giận dữ hét lên: “Ngươi buông tay ra, ngươi không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?”
“Ngươi là nữ sao?” Phong Lăng Ba cùng Huyền Vân cùng kêu lên, Huyền Vân bỏ tay nàng ra trong chớp mắt, liếc nhìn về phía lồng ngực bằng phẳng vài cái rồi đứng ngây ra như phỗng.
Hoắc Thanh Trần mếu máo, cuối cùng không chịu nổi nhào vào lòng Hề Hề khóc lớn: “Thật đả kích lòng tự trọng của người ta…”
Hề Hề ôm nàng không biết phải làm sao, nàng không hiểu trong nháy mắt đã xảy ra chuyện gì đả kích Trần Trần đến vậy, nhưng thấy Trần Trần khóc thảm thiết nàng đành ngốc nghếch dỗ dành: “A, Trần Trần, muội đừng khóc nữa…”
Phong Lăng Ba cũng thấy ngại ngùng, vội vàng chạy tới vỗ vỗ vào lưng Hoắc Thanh Trần cuống quýt nói: “Tiểu Trần Trần đừng khóc nữa, Phong tỷ tỷ thật không tốt, Phong tỷ tỷ không thấy rõ là muội vô cùng đáng yêu, vừa nhìn đã biết là một bé gái, thế nào lại nói là một bé trai? Đừng khóc, đừng khóc nữa nha.”
Hoắc Thanh Trần ngẩng đầu nói: “Phong tỷ tỷ, tỷ thực là người tốt, đâu giống như hai người bọn họ, xấu xa!” Bàn tay bé nhỏ chỉ về hướng Phỉ Mặc cùng Huyền Vân, trên khuôn mặt phúng phính trẻ con không hề có giọt nước mắt nào.
Huyền Vân oan uổng chỉ vào hướng mình, hết đường chối cãi. Nhìn nàng giống một bé gái ở chỗ nào? Ngực phẳng lì, người ngắn choẳn, lại mặc y phục vải thô của bé trai, còn búi cục tóc buồn cười nữa, giống một con khỉ thì có, toàn thân không có chút hương vị nữ nhân, bất cứ ai cũng sẽ nhận nhầm giới tính thôi!
Phỉ Mặc nhướng mày, mỉm cười nhìn mấy tên đang lăn lộn dưới đất, im lặng liếc mắt nhìn một vòng, những tên áo đen điên cuồng này chắc hẳn bị trúng bột thuốc chỉnh người của Hề Hề mới có những hành động kỳ dị như vậy, mà theo lực đạo và tốc độ của ám khí mà tên áo đen còn lại vừa ám sát Hề Hề bắn ra, hiển nhiên hắn không phải hạng nhãi nhép như những tên trúng độc này, hắn rất giảo hoạt, cố ý đợi các nàng lơi là cảnh giác mới ra tay, võ công cũng không phải hạng vừa nên Huyền Phong đi đến bây giờ vẫn chưa quay lại.
Nhân lúc Hoắc Thanh Trần dời sự chú ý đến Đại mao và Nhị Nha, chạy tới nghiên cứu chúng, Phỉ Mặc nhìn về phía Huyền Vân, Huyền Vân gật đầu, lắc mình biến mất.
Hề Hề nhìn chằm chằm về hướng Huyền Vân biến mất sửng sốt hồi lâu, lâu đến mức Phỉ Mặc tưởng nàng luyến tiếc khi Huyền Vân rời đi trong lòng cảm thấy không vui thì nàng lại ngơ ngác hỏi một câu: “Vì sao A Ngạn còn chưa trở về?”