Bạn đang đọc Thật Xin Lỗi, Cút Rồi – Chương 24
Chương 23: Bị tập kích
Hề Hề chống cằm ngồi trên một tảng đá bên ngoài một căn nhà, ngoan ngoãn ngồi chờ Độc Cô Ngạn đi kiếm thức ăn trở về, Nhị Nha cũng lười biếng nằm bên chân nàng. Phong Lăng Ba không ngừng đi lại vòng quanh, không còn cách nào khác, thôn này thoạt nhìn đã thấy hết sức quỷ dị khiến nàng cảm thấy rất lo lắng, mà khi nàng căng thẳng là không thể khống chế được thói quen này.
Đại Mao đột nhiên phi lên trời khiến Phong Lăng Ba giật mình hoảng sợ kêu lên một tiếng, Hề Hề cũng ngẩn người nhìn chằm chằm về phía Đại Mao bay đi.
“Hề Hề, Đại Mao nhà muội làm sao vậy?” Phong Lăng Ba vỗ vỗ ngực, còn chưa hết hoảng hồn.
Hề Hề cúi đầu suy nghĩ một lát mới chần chừ nói: “Có lẽ Đại Mao đói bụng quá, không nhịn được nữa…” Ở đây cái gì cũng không có, đương nhiên cũng không có những thứ Đại Mao hàng ngày thích ăn như côn trùng, cá nhỏ. Lúc trước khi đi qua bờ sông, Đại Mao đã luẩn quẩn vài vòng trên mặt sông cũng không tìm được gì. Thật kỳ lạ, trong sông sao lại không có cá?
Đúng lúc này, Nhị Nha đột nhiên cũng cảnh giác đứng thẳng dậy, mắt nheo lại nhìn về khoảng không phía trước, hàm răng nhe ra, phát ra những tiếng gầm gừ cảnh cáo. Phong Lăng Ba nuốt nước miếng, nhìn theo ánh mắt Nhị Nha nhưng không phát hiện được gì.
“Sao vậy Nhị Nha?” Hề Hề xoa xoa đám lông mao đang dựng thẳng đứng, hỏi.
Nhị Nha tiếp tục phát ra những tiếng gầm gừ, chân trước cào nhẹ xuống đất. Chỉ khi đối mặt với kẻ thù và nguy hiểm nó mới có phản ứng như vậy.
Rất nhanh, những người áo đen từ trên mái nhà đối diện nhảy xuống, xuất hiện trong tầm nhìn của hai nàng, lao tới hai người với tốc độ rất nhanh, mũi kiếm sắc bén hướng thẳng về phía hai nàng, dáng vẻ hung dữ như hổ, hiển nhiên đến với ý định không tốt.
“Phong tỷ tỷ, có người xấu!” Hề Hề tuy hơi chậm chạp nhưng sống trên giang hồ những ngày qua cũng khiến nàng học được cách phân biệt người tốt kẻ xấu, nàng quay đầu nói với Phong Lăng Ba thế cục hiện tại.
Phong Lăng Ba hiển nhiên hiểu được tình cảnh họ đang gặp phải, nhìn đối phương ào ào xông tới, hơn nữa số người cũng không ít, một lần nữa lại nuốt nước miếng, nàng mạnh mẽ tự trấn định bản thân rồi quay lại nói với Hề Hề: “Hề Hề đừng sợ, Phong tỷ tỷ sẽ bảo vệ muội.” Tuy rằng trước đó nàng chưa từng có kinh nghiệm giao đấu với kẻ thù.
Vẻ mặt Hề Hề nghiêm túc trả lời: “Phong tỷ tỷ, muội không sợ.”
Phong Lăng Ba Gật đầu khen ngợi: “Ngoan lắm.” Tay nàng có chút run run, nhưng vẫn kiên định đứng trước mặt Hề Hề, âm thầm nắm chặt ám khí trong tay, chỉ đợi bọn người đó đến gần.
Tên Độc Cô Ngạn này, đúng thời khắc quan trọng hắn lại đi kiếm thức ăn…
Rất nhanh những kẻ đó đã tiến đến bên cạnh, khăn đen che mặt làm người ta không thể xác định thân phận của bọn chúng, ánh sáng lạnh lẽo của kiếm lóe lên, đâm thẳng tới trước ngực Phong Lăng Ba.
“Vù Vù”, hai cái bóng đen trắng chợt lóe lên trước mặt bọn người áo đen, khiến bọn chúng phải lùi lại mấy bước.
Là Nhị Nha lao đến, móng vuốt sắc nhọn hướng thẳng tới mặt của người áo đen, khiến hắn phải lùi lại. Nhưng ngay sau đó, bọn chúng đã thay đổi thế trận, ba người phía trước nhanh chóng vây quanh Nhị Nha, hai người phía sau tiếp tục nâng kiếm hướng về phía Phong Lăng Ba.
“Rầm” một tiếng, Hề Hề trừng mắt nhìn, hai người ngã sõng soài trên mặt đất, không nhúc nhích. Còn khí thế của Phong Lăng Ba không còn sự hoảng hốt, mơ hồ lúc trước nữa, trên gương mặt diễm lệ là vẻ lạnh lẽo không cho bất cứ kẻ nào xâm phạm. Nàng là tiểu thư của Tam Tuyệt Trang, không thể không phản kháng mà để người khác tùy ý đánh giết được.
Một loạt các âm thanh loạt soạt vang lên, bất ngờ một người áo đen từ trên nóc nhà nhảy xuống, đồng thời một người tấn công chính diện Phong lăng Ba, Hề Hề ở sát phía sau lưng Phong Lăng Ba mở to mắt nhìn mũi kiếm thẳng tắp hướng vào đỉnh đầu nàng.
“Vù” một tiếng, một bóng đen khác lại lao đến mang theo một trận cuồng phong, khó khăn lắm mới chặn được mũi kiếm của kẻ áo đen, “keng”, tiếng của kiếm chém vào một vật cứng. “Oa”, một tiếng kêu trầm đục vang lên, đích thị là tiếng của Đại Mao, kiếm của người áo đen kia đã bị vuốt của nó đẩy ra, người áo đen phải lùi vài bước, nhưng vuốt của nó không hề bị thương. Đây là loại móng vuốt gì, thật cứng!
“Oa Oa”, Đại Mao kêu lên hai tiếng, vừa giống như đang cảnh báo người áo đen rằng nó không dễ chọc, vừa như an ủi tiểu chủ rằng có nó ở đây, tiểu chủ nhân không cần sợ hãi, Hề Hề ngẩng đầu bắt chuyện với Đại Mao đang bay trên đỉnh đầu nàng: “Đại Mao, em đã về rồi?”
“Oa”, Đại Mao nói thứ ngôn ngữ duy nhất mà nó biết.
“Hề Hề, đứng sát vào lưng tỷ.” Phong Lăng Ba nghiêm nghị nói. Tuy ám khí của nàng do đích thân cha nàng truyền lại, nhưng nàng chưa từng chính thức giao thủ với kẻ xấu, nếu chỉ có vài người nói không chừng nàng và Hề Hề, cộng với sự trợ giúp của Đại Mao và Nhị Nha, có thể an toàn thoát thân, nhưng xem tình hình hiện nay, những kẻ áo đen này không hề ít, còn rất nhiều, dường như vẫn ở trong bóng tối chưa xuất đầu lộ diện.
Một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, nàng cắn môi, bất luận thế nào, một kẻ tới phải giết một kẻ, bảo vệ tốt cho Hề Hề trước khi Độc Cô Ngạn trở về.
Tay áo khẽ động, một loạt cây châm nhỏ nhanh như chớp bắn ra những phương hướng khác nhau, nhưng mục tiêu đều hướng tới những người áo đen. Những tên áo đen đang bao vây nàng còn chưa kịp nhìn rõ động tác của nàng đã bị đánh gục, tiếng kêu còn chưa thoát khỏi cổ họng đã ngã xuống đất.
Gần như cùng một lúc, lại thêm mấy người ngã xuống, ngay cả rên một tiếng cũng không kịp.
Đúng vậy, đó chính là tuyệt chiêu “Bạo Vũ Lê Hoa Châm” của nàng, đều hướng vào tử huyệt, hơn nữa trừ khi người kia có tốc độ cực nhanh, nếu không dù cho nhìn thấy hướng đi của châm cũng không cách gì tránh được.
À, thật ra, thỉnh thoảng nàng cũng sẽ nhắm phải những bộ phận không phải tử huyệt của người ta, ví dụ như… cái mông.
Nhị Nha cũng vô cùng lợi hại, ba người bao vây nó nhưng không hề chiếm được lợi thế, trái lại còn thương tích đầy mình. Mà những kẻ lúc này đang chuẩn bị đối phó Phong Lăng Ba cũng có chút kiêng kị với ám khí vô cùng lợi hại của nàng, đôi đên đều bất động, hình thành trạng thái giằng co.
Hề Hề ở phía sau Phong Lăng Ba ló cái đầu nhỏ nhìn về phía đám người áo đen, giơ ngón tay lên gãi gãi gương mặt, sau đó gật đầu như quyết định một chủ ý gì đó, cằm chạm vào vai của Phong Lăng Ba, Phong Lăng Ba cho rằng nàng có chuyện gì đó nhưng cũng không dám phân tâm, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Hề Hề, sao vậy?” Nàng cũng không dám quay đầu lại, sợ rằng chỉ phân tâm một chút sẽ tạo cơ hội cho những kẻ áo đen kia tấn công.
“Phong tỷ tỷ đừng sợ, muội có cách đánh người xấu.” Giọng nói non nớt của hề hề lộ ra một chút giảo hoạt không hề tương xứng với vẻ mặt thường ngây ra của nàng. Hề Hề ngẩng đầu vẫy vẫy tay với Đại Mao, Đại Mao lập tức bay đến, hạ xuống bên cạnh nàng.
Phong Lăng Ba nghe Hề Hề loạt soạt ở phía sau một hồi, lại nghe nàng vỗ tay nói: “Được rồi Đại Mao, cẩn thận nhé!” Phía sau nổi lên một trận gió, Đại mao lần thứ hai phi thân lên, hướng thẳng đến đám người áo đen.
Đám người áo đen thấy Đại Mao bay tới, lập tức ăn ý tản ra, tạo thành thế trận hình tròn, dự định bao quanh Đại Mao, mà Nhị Nha đã giải quyết xong ba người bao vây nó từ lâu, lúc này đang liếm móng vuốt, vươn đầu lưỡi liếm liếm vết máu bên mép, sau đó ung dung quay về đứng bên cạnh Hề Hề, định xem trò cười của Đại Mao. Hề Hề vỗ vỗ đầu Nhị Nha khen ngợi: “Nhị Nha giỏi quá!” Nhị Nha vô cùng thân thiết cọ cọ vào người nàng.
Phong Lăng Ba nhất thời không biết nói gì, chủ tớ nhà này thật là … bình tĩnh. Nhưng nhiều người như vậy, Đại Mao tuy là có sức mạnh to lớn cũng không thể ứng phó hết được.
Chỉ thấy Đại Mao bay đi, không công kích ai, chỉ rung rung đôi cánh trên không trung, tiếng gió “vù vù” truyền đến, Phong Lăng Ba không có cách gì lý giải hành động này. Đây là chiêu thức gì vậy Đại Mao? Định tạo cuồng phong thổi bay bọn chúng sao? Không thể nào chứ…
Những tên áo đen giơ kiếm lên, đang chuẩn bị đồng loạt tấn công, nhưng một khắc sau lại bỏ kiếm xuống, hành động trở lên kì quái.
Bọn chúng, có kẻ như bị say rượu, nghiêng nghiêng ngả ngả, chân nam đá chân chiêu, đi được vài bước rồi ngã xuống, ôm lấy đầu gối, cuộn thành một đoàn như biến chính mình thành một quả bóng, lăn từ bên này sang bên kia, lại từ bên kia lăn sang bên này.
Có kẻ lại điên cuồng lắc lư cái đầu của mình, từ bên trái lắc sang bên phải rồi lại từ bên phải lắc sang bên trái, mặc dù đã có khăn che mặt nhưng Phong Lăng Ba vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị khi thịt trên mặt bọn chúng lúc ẩn lúc hiện.
Có người lại muốn thử xem cái đầu mình rắn chắc thế nào, liền ôm một gốc đại thụ không ngừng đập đầu vào, trên đầu đã loang lổ vết máu nhưng vẫn không chịu dừng lại.
Còn một người lại tưởng mình là châu chấu, hai tay co lại trước ngực, sau đó hai chân khép lại, bắt đầu nhảy nhảy về phía trước.
Có người lại biến mình thành con heo thích đào đất, hai tay hai chân quỳ rạp trên mặt đất, đầu liên tiếp cọ vào đất, cho đến khi miệng đầy bùn, khăn che mặt cũng gần như bị cọ rách.
Lại có một người hai tay chống thắt lưng, ngửa mặt lên trời, thân thể rung rung, cho dù che mặt nhưng vẫn có thể thấy cái miệng hắn đang mở rất lớn, hình như đang cười điên dại, nhưng không hề phát ra âm thanh…
“A, hắn cười không ra tiếng …” Hề Hề ghé vào vai Phong Lăng Ba nói, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn một biểu cảm đờ đẫn.
“Hề Hề, bọn chúng bị…” Phong Lăng Ba hoảng hốt nói không lên lời.
Đại Mao lợi hại như vậy? Có thể thổi người ta thành ngốc?!