Thật Tệ Tình Yêu Của Mafia [boylove]

Chương 19


Bạn đang đọc Thật Tệ Tình Yêu Của Mafia [boylove] – Chương 19

“Tôi chưa bao giờ coi em là đồ vật, tôi chỉ muốn em bình an vô sự trong khi tôi giải quyết mọi chuyện. Tôi không muốn em có nguy cơ bị thương, Kim hiểu không?” Kamol bực bội nói.

“Không! Tôi không hiểu, tôi không đi đâu cả. Nếu anh muốn tôi đi, hãy đưa tôi về nhà, tôi tự lo cho bản thân” Kim hét lên dù cậu vừa trải qua một chuỗi biến cố. Kim nói rằng cậu ta có thể đi một mình, vì sự việc không liên quan gì đến anh ta.

“Tôi sẽ không để em đi một mình mà không có ai chăm sóc đâu” Kamol nói lại, đám thuộc hạ xung quanh im bặt, không ai dám can ngăn gì khi thấy sếp cãi nhau với vợ.

“Vậy thì để tooii ở nhà của anh, ngươi không phải nói nhà của anh an toàn sao? Thuộc hạ của ngươi đều ở trong nhà” Kim nói.

“Nói cách khác, tôi chỉ muốn em càng tránh xa tôi càng tốt, nhưng sẽ chỉ trong khoảng thời gian ngắn. Nhà tôi đúng là an toàn, nhưng nếu có người lẻn vào đó, tôi cũng không muốn ai kéo rm vào chuyện này. Bạn hiểu không, Kim?”  Kamol nói lại, Kim đứng dậy mím môi, bất mãn nhìn Kamol.

Kim cảm thấy những lời nói của Kamol khiến cậu có vẻ như là một kẻ ích kỷ.

“Anh điên rồi! Khun Kamol rất tự cao tự đại, trước tiên hắn muốn ép tôi đến làm gì thì làm, giờ lại muốn bắt tôi đi, đồ ngốc!”  Kim quát Kamol trước khi mở cửa xe ngồi vào chỗ vì cậu không muốn nói chuyện và tranh cãi với Kamol nữa.

Kamol thở ra một hơi dài và quay lại nhìn Kom.

-“Hãy làm theo lời tôi nói, về phần Kim, tôi sẽ tự lo liệu” Kamol thông báo.

“Vậy được rồi, bây giờ chúng ta về nhà?”  Kom hỏi căng thẳng một chút.

“Chúng ta hãy quay về, nhưng chúng ta sẽ đi một con đường mới” Kamol nói trước khi cấp dưới quay trở lại xe để đưa họ trở lại.

Kamol bước tới ngồi cạnh bóng dáng mảnh khảnh, nhưng Kim đã lảng đi chỗ khác, cậu nhìn ra bêb ngoài. Thậm chí không quay lại nhìn hắn.  Kamol vẫn không nói gì, hắn để Kim im lặng, Kim vô cùng bối rối.

Cảm xúc của Kim bây giờ khác hoàn toàn so với khi ở bên Day.

Trong những lúc Day bảo cậu về nhà, Kim đồng ý quay lại luôn. Dù biết Day sẽ đi làm việc khác nhưng Kim không dám nói gì, cậu chỉ chấp nhận và tuân theo mọi chuyện.

Nhưng với Kamol…

Kim có cảm giác muốn bướng bỉnh, muốn được cưng chiều, không muốn người kia chỉ lo cho mình.

Khi đã sớm đến điểm đó, Kim quay lại nhìn Kamol một chút trước khi quay mặt ra đường với vẻ mặt nghiêm túc. Tâm tình của Kim bây giờ ngày càng rõ rệt. Cậu thực sự rất lo lắng cho hắn. Cậu muốn biết mọi hành động của Kamol.

Kamol sẽ gửi Kim đến sống với Day khiến Kim không thể ngừng suy nghĩ về những gì Kamol sẽ phải đối phó.  Đó là cảm giác mà Kim không thích lắm, rất khó xử không biết đối phương sẽ làm gì. Nhất là trong thời điểm chỉ có những chuyện nguy hiểm như thế này.

Kim đang nghĩ về việc Kamol không biết khi nào về nhà.

“Kim, chúng ta đang ở trong nhà” Kamol nói với cậu, Kim hít một hơi thật sâu trước khi mở cửa và lao vào nhà, Kamol đi theo ngay lập tức.

“Kim, em đừng như thế này được không?”  Kamol nói khiến Kim dừng lại một lúc và quay lại nhìn Kamol.

“Tôi đã nói gì?”  Kim hỏi.

“Nào, em có hiểu rằng tôi thực sự cần em ở lại với Day vài ngày không?”  Kamol lặp lại.

“Không, tôi không hiểu, tôi không muốn đi đâu, tôi không thích lang thang như thế này. Tôi biết anh quan tâm đến tôi, nhưng anh quên rằng tôi cũng là đàn ông, Khun Kamol. Vì vậy, đừng làm như tôi là một người phụ nữ không biết tự vệ. Không, ngay cả phụ nữ cũng có thể tự chăm sóc bản thân. Anh làm như thể tôi yếu đuối, hèn nhát đến mức tôi cần phải chạy trốn.” Kim nói, giọng cậu vang vọng khắp ngôi nhà, khiến cấp dưới của Kamol không dám đến quá gần họ.

“Tôi chưa bao giờ nghĩ em hèn nhát hay nhu nhược, Kim. Nhưng đây là chuyện của công việc, tôi không muốn liên quan đến em” Kamol nhắc lại một lần nữa để Kim hiểu. Hắn cũng không phải là người giỏi giải thích mọi chuyện, sau khi nghe Kamol nói, Kim đã rất sốc, cũng như nhìn Kamol với ánh mắt kinh ngạc. Thậm chí tim Kamol co thắt một chút khi nhìn thấy ánh mắt của Kim.

“Công việc của anh? Tất cả là do anh,” Kim nói một cách mỉa mai, trước khi quay người và bước lên cầu thang vào phòng ngủ.

Kamol xoa mặt căng thẳng, tâm trạng rối bời, không muốn thân thiết quá với Kim cũng không muốn làm Kim tức giận nữa nên Kamol quay lại xe, sau đó ra lệnh cho thuộc hạ vào và nói với Kim.

Về phần Kim, khi vào phòng cậu lặng lẽ ngồi ở cuối giường nhìn ra cửa, không thấy Kamol, người luôn theo sát cậu mỗi khi Kim bước đi như bây giờ.

*CỐC CỐC*


Có tiếng gõ cửa của Kim khiến cậu cau mày ngạc nhiên, vì nếu là Kamol thì hắn đã mở cửa mà không cần gõ cửa. Dáng người mảnh khảnh bước ra mở cửa và thấy đó là cấp dưới của Kamol.

“Chuyện gì?”  Kim hỏi.

“Sếp kêu tôi lên lầu và bảo ngài ngủ trước đi, sếp sẽ nói về công việc ở văn phòng và anh ấy không biết khi nào anh ấy mới về” Lop nói khiến Kim đứng yên, mắt cậu nóng lên ngay lập tức.

(Làm vậy để chi??????)

“Ừm, cảm ơn” Kim nói rồi lập tức đóng cửa lại. Cậu đứng nắm chặt tay lại, hàm răng xinh đẹp cắn chặt môi.

“Anh định từ nay về sau sẽ giữ khoảng cách phải không?”  Kim lẩm bẩm một mình, trước khi đi tắm để tắm rửa sạch sẽ. Sau khi tắm rửa và thay quần áo, Kim nằm lại trên chiếc giường rộng, nhìn đồng hồ trên bức tường phòng ngủ. Cậu cứ trằn trọc trở mình trên giường, không tài nào chợp mắt được. Lòng Kim lo lắng không biết mấy giờ Kamol về. Kim nhìn đồng hồ cho đến khi cơ thể bắt đầu buồn ngủ, lần cuối cùng cậu nhớ trước khi ngủ là năm giờ rưỡi.
_______________________

Ánh mặt trời chiếu vào mặt Kim vì đêm qua không đóng rèm khiến cô thức giấc. Thân hình mảnh khảnh uốn éo đi tìm Kamol như mọi ngày nhưng không thấy cậu đâu. Cậu đứng lặng người khi mở mắt ra, bên Kim vắng tanh, không có dấu hiệu gì cho thấy Kamol đã ngủ. Nhíu mày, Kim tiến lên nhìn đồng hồ và nhận thấy đã quá trưa, Kim dậy, vừa rửa mặt xong xuống nhà ngay.

“Khun Kim tỉnh chưa? Dì chuẩn bị đồ ăn rồi. Con có muốn ăn không? Dì hâm nóng cho con” Dì Nee nói khi thấy Kim từ trên tầng cao đi xuống.

“Không dì, Lop lại đây” Kim đáp với dì trước khi gọi Lop đang đi qua phòng khách, Lop tiến lại gần Kim.

(Quyền lực ghê)

“Vâng, Khun Kim” Lop trả lời.

“Kamol ở đâu?”  Kim hỏi ngay.

“Anh ấy đang ở trong văn phòng” Lop trả lời

“Kể từ tối qua?”  Kim hỏi lại.

“Vâng” Lop trả lời ngắn gọn.

“Vậy khi nào thì anh ta trở lại?”  Kim hỏi.

“Tôi không biết” Lop trả lời một cách chân thành, bởi vì anh thực sự không biết khi nào ông chủ của mình sẽ trở lại. Kim cau mày.

“Ừm, cảm ơn rất nhiều” Kim nói và để Lop tiếp tục với nhiệm vụ của mình.

“Sao vậy? Sắc mặt của Kim không tốt chút nào”, người dì quan tâm nhìn thấy sắc mặt của Kim đã hoàn toàn nản lòng hỏi.

“Không có gì, con lên lầu tắm rửa trước đi, dì ăn trưa trước đi” Kim nói trước khi lên phòng cùng bà dì nhìn cậu lo lắng.

Cả ngày hôm đó, trông Kim không vui vẻ gì đến tận khuya, trong khi Kim đang xem TV thì Kom bước vào.

“Cậu Kim” Kom gọi Kim khiến Kim quay lại và nhìn, mong gặp Kamol, người có lẽ đang đi theo Kom.

“Còn sếp của anh?”  Kim hỏi trước khi anh có thể nói bất cứ điều gì.

“Anh ấy vẫn đang ở văn phòng, anh ấy đang gọi mọi người đến một cuộc họp về chuyện tối qua”, Kom trả lời.

“Hắn không về nhà à?”  Kim hỏi, giọng cậu ấy như vỡ vụn.

“Có nhiều việc cần phải làm, anh ấy có thể ở văn phòng lâu, nhưng anh ấy rất lo lắng cho Khun Kim” Kom chân thành nói, Kim cười nhẹ.

(Có không giữ là mất khỏi tìm đó)

“Lo lắng? Nhưng anh không tới chăm sóc tôi. Đã xảy ra chuyện gì?”  Kim hỏi, tuy trong lòng có chút bực mình.

“Tôi đã liên lạc với Day rồi, bây giờ anh ấy đang đi nghỉ ở Kho Chang và anh ấy bảo tôi đưa Kim đến đó. Dù sao thì tối nay, Khun Kim phải chuẩn bị quần áo trong vài ngày, rạng sáng mai chúng tôi sẽ đưa cậu đến đó” Kom nóinkhiến Kim nhìn khó hiểu và nghiến răng.


“Anh có điện thoại bên mình không?  Kim hỏi một cách sắc bén.

“Có” anh đáp nhẹ nhàng.

“Vậy thì gọi cho sếp của anh, tôi có chuyện cần nói với hắn” Kim trả lời nên Kom lấy điện thoại gọi cho cậu, một lúc sau, Kamol mới trả lời.

“Sao vậy, Kom” Kamol nói.

“Ừm, Khun Kim sẽ nói chuyện với sếp một chút” Kom vừa nói vừa đưa điện thoại cho Kim rồi bước đi một chút để Kim có thể dễ dàng nói chuyện với Kamol.

“Khun Kamol” Kim gọi người kia bằng một giọng khó chịu.

“Xin chào Kim” giọng nói của Kamol đến tai Kim khiến cậu mím môi, bởi vì giọng điệu của Kamol có vẻ hơi mệt mỏi.

“Vì vậy, anh có chắc là anh sẽ gửi tôi với Day?”  Kim hỏi với giọng không hài lòng, mặc dù cậu ấy rất lo lắng cho Kamol.

“Có,” Kamol trả lời ngắn gọn.

“Tốt thôi !! Nếu đó là quyết định của anh, thì anh không cần phải quay lại vì tôi, đồ ngốc!”  Kim hét lên một tiếng rồi kết thúc cuộc gọi ngay lập tức rồi bực bội dúi điện thoại vào tay Kom, vừa đi vừa giậm chân về phòng ngủ.



Kim đã bỏ cuộc gọi dù họ chỉ nói chuyện nhỏ nên Kamol đã gọi lại vào số của Kom.

“Vâng, thưa ngài” giọng của Kom trả lời cuộc gọi.

“Kim sao rồi?”  Kamol ngay lập tức hỏi về Kim.

“Khun Kim đã lên phòng rồi, anh ấy có vẻ rất tức giận” Kom thông báo với sếp, mặt Kamol dịu đi một chút.

“Chắc em ấy rất giận tôi” Kamol trả lời.

“Có lẽ, tuy nhiên, về điều đó, Kim đã hỏi Lop về việc sêdp sẽ về nhà khi nào và khi Lop nói với anh ấy rằng cậu ấy không biết, Khun Kim càng tức giận hơn” Kom thông báo cho hắn ta những gì Lop đã nói với cậu.

“Dù sao thì, các cậu sẽ chăm sóc rm ấy vào ngày mai” Kamol trả lời

“Vâng, thưa ngài” Kom trả lời trước khi Kamol cúp máy. Cho dù hắn muốn nói chuyện với Kim thế nào, cậu vẫn rất tức giận. Và vì hoàn cảnh này, Kamol không thể hòa giải với Kim như trái tim hắn mong muốn.

Ôi, làm sao em không biết rằng tôi nhớ em? Em không biết tôi muốn ôm em đến mức nào sao Kim? Kamol tự nhủ trong sự vắng vẻ của văn phòng.

__________________________

“Khun Kim, cậu chuẩn bị đồ chưa?”  Kom hỏi vào sáng sớm ngày hôm sau.

“Hmm” Kim đáp từ cổ họng, Kamol không về nhà tối qua. Chỉ có cấp dưới của Kamol đã mang quần áo đến để thay trong văn phòng.

“Đáng lẽ tôi đã đưa Khun Kim, nhưng tôi sẽ để Kick làm tài xế đưa cậu đến nơi Day.đang ở, nơi này là ở đây” Kom nói lại, đưa cho Kim một tấm bản đồ có đánh dấu khách sạn trên đó. Kim nhận lấy nhưng chưa kịp nói gì đã bước ra xe.

“PKom, tôi nghĩ Khun Kim đã nổi khùng với Khun Kamol rồi” Lop ở bên thì thầm, đầu của Lop vỗ tay rất lớn, mặc dù nó không lớn lắm. Kom ra lệnh cho những thuộc hạ khác sẽ chăm sóc Kim chu đáo và đưa cậu đến nơi. Sau khi lên xe, Kim ngồi yên lặng, không nói hay hỏi bất cứ điều gì thuộc cấp của Kamol.

Trên đường đi, xe chỉ dừng lại để đi vệ sinh, vì vậy họ đã sớm đến bến tàu sẽ băng qua họ đến Khong Chang. Lúc đầu Kick định đưa Kim đến sảnh khách sạn, Kim đã từ chối và nói rằng cậu ta có thể vượt qua một mình mà không cần các thuộc hạ khác đi cùng. 


Thế là Kim xách hành lý xuống thuyền đi tìm chỗ ngồi, gió thổi mùi biển phả vào khuôn mặt mịn màng, điều này làm cho Kim cảm thấy sảng khoái và sảng khoái, nên trong chốc lát quên hết lo lắng. Thế nhưng vẫn đang trong tâm trạng tồi tệ.

Khi tàu cập cảng, Kim lập tức đi tìm khách sạn mà Day đang ở, khi về đến khách sạn, Kim gọi cho bạn của mình.

“Chuyện gì vậy?”  Day đã trả lời cuộc gọi

“EM đến khách sạn … Anh ở đâu?”  Kim hỏi.

“Cậu đến rồi à?”  Day hỏi

“Khun Kamol đã cho thuộc hạ của hắn mang tôi từ sáng sớm” Kim đáp, tò mò nhìn xung quanh.

“Hừ, hiện tại tôi không ở khách sạn, cậu có thể đi bộ ra sảnh nói tên của mình và của tôi, tôi đã để lại thẻ chìa khóa cho cậu” Day nói lại khiến Kim cau mày.

“Vậy thì anh đang ở đâu?”  Kim hỏi.

“Tôi đưa Brick và cháu đi lặn, có lẽ cậu sẽ buồn ngủ một chút, nghỉ ngơi trước đi, buổi tối tôi sẽ đưa cậu đi ăn”, Day nói khẽ.

(Kim: Má, đang buồn tình còn bị phát cơm chó)

“Hmm… vậy thôi” Kim đáp trước khi cúp máy và nghĩ rằng có lẽ mình đã làm gián đoạn hạnh phúc của Day và Brick. Nhưng cậu ấy đã đến rồi, cậu ấy phải ở lại. Sau đó Kim đến báo tên và Day ở quầy lễ tân lấy thẻ ra vào phòng đã đặt trước. Khi bước vào cậu phát hiện bên trong có hai phòng riêng biệt và một phòng khách nhỏ.  Kim mở cửa một chiếc và thấy có túi xách và các đồ đạc khác, sau đó cậu biết đó là phòng của Day.

Kim đi sang phòng khác và đặt cặp lên giường. Cậu bước tới mở rèm cửa và nhìn thấy biển xanh như ngọc đã thu vào tầm mắt. Kim đứng lặng người ngắm nhìn phong cảnh một lúc.

Tru… Tru… Tru…

Chuông điện thoại reo nên Kim đi lấy, lặng người khi thấy Kamol gọi, im lặng và quăng nó vào túi vải trước khi gục xuống giường mệt mỏi vì chuyến đi.

Kim thức dậy vào khoảng 4 giờ chiều và đói, nhưng cậu ấy quyết tâm đợi để được ăn với Day và Brick. Vì vậy cậu đã đứng dậy và đi tắm để thay quần áo. Xong xuôi, cậu lấy điện thoại thì phát hiện Kamol đã gọi hàng chục cuộc nhưng Kim không muốn trả lại. Cậu rất lo cho hắn nhưng nỗi uất ức càng mạnh hơn.

Kim nghe thấy tiếng mở cửa nên bước ra khỏi phòng ngủ.

Cậu phát hiện Day và Brick đã quay lại, Day ôm một đứa trẻ đang ngủ trên ngực nhưng Kim không phân biệt được đó là trai hay gái.

“Xin chào, PKim” Brick vẫy tay chào và Kim mỉm cười.

“Con của ai vậy?”  Kim hỏi, ra hiệu cho Day đang ôm đứa trẻ.

“Thằng bé là Salmon, chúng tôi đưa nó đi du lịch. Brick, đi tắm trước đi, chúng ta sẽ đưa Kim đi ăn tối.”
Day nói với người kia.

“Em tắm xong rồi” Kim nói

“Vậy thì đợi một chút” Day nói lần nữa trước khi vào phòng ngủ. Kim đến ngồi trong phòng khách, bật TV lên và đợi.

Một lúc sau, Day bước ra ngoài với chàng trai mà cậu chỉ nhìn thấy một lần, lần này là khuôn mặt có má lúm đồng tiền của cậu bé trước mặt khiến Kim không khỏi mỉm cười.

“Này, thật dễ thương” Kim chào với tình cảm chân thành.

“Salmon, đây là bạn của chú, cậu ấy tên là Kim” Day đã giới thiệu Salmon với Kim.

“Sawatee Kab” Salmon vẫy tay với Kim, nhưng bám sát Brick hơn vì không quen với Kim, Kim mỉm cười với Salmon.

“Chúng ta sẽ ăn trưa” Day nói trước khi dẫn họ ra xe. Brick và Salmon ngồi cùng ghế trước với Day và Kim ngồi ghế sau.

“Em đến phá hỏng kế hoạch gia đình của anh sao?”  Kim tròn mắt hỏi. Kim không muốn trở thành gánh nặng cho bất kỳ ai.

“Không thành vấn đề, PKim,” Brick đáp. Ngay sau khi họ đến nhà hàng, Day, Brick và Salmon ngồi cùng một bên bàn và Kim ngồi một mình ở phía đối diện. Day gọi đồ ăn cho mọi người.

“Họ giống như cha con”, Kim nói khi cậu nhìn Day vuốt ve Brick và Salmon sau khi đồ ăn được dọn ra. Trong khi nghĩ về Kamol và Baiboon.

(Ngôi nhà và những đứa trẻ)

“PKim đến từ đâu? Tôi là đàn ông,” Brick nói nhỏ.

“Cậu là đàn ông, nhưng bạn không phải là vợ của Day?”  Kim nói đùa mà không cần suy nghĩ. Brick hơi sửng sốt.


“Nhưng, PKim là …” Brick định nói gì đó thì bị cắt ngang.

“Brick!”  Day nói với một giọng trầm.  Day nghiêm khắc nói: “Đừng có suy nghĩ lung tung nữa”

Day nghiêm nghị nói cho khiến Salmon nhìn hai người chú của mình bối rối.

Kim thở dài một hơi vì cậu nghĩ Brick vẫn đang nghĩ về câu chuyện của mình với Day.

“Brick, tôi biết Brick vẫn đang nghĩ về tôi và Day. Nếu tôi làm điều gì đó khiến cậu nghi ngờ hoặc suy nghĩ quá nhiều, tôi xin lỗi. Nhưng câu chuyện của tôi với anh ấy đã kết thúc từ lâu và chắc chắn sẽ không bao giờ được hồi sinh nữa. Brick có thể thoải mái đi, hôm nay Day chỉ là bạn thân của tôi thôi” Kim nói thật lòng. Kim trong lần gặp Day này không hề thấy tức ngực hay ghen tị với Brick như trước nữa. Chắc chắn là không, là như vậy nếu tất cả các triệu chứng đó sẽ hoàn toàn biến mất.

“Tôi sẽ không nói về PKim và Day,” cậu ấy trả lời khiến Kim cảm thấy bối rối.

“Vậy em đang nói về điều gì? Anh thấy em nghĩ về nó rất nhiều”, Day hỏi.

“Em chỉ muốn hỏi rằng PKim cũng là vợ phải không? Vậy đó, nhưng anh không để rm nói hết” Brick thanh minh với Day khiến mặt Kim từ từ nóng lên khi cậu ấy nghe điều đó.

“Vợ?”  Kim lặp đi lặp lại những lời nói của Brick trong lòng, nhưng lại nghĩ về những gì đã xảy ra với Kamol lúc nãy khiến Kim hơi bực bội. Cậu quay sang ngăn cản cuộc chiến của Day và Brick, người đang tranh cãi với Salmon đang ngồi nhìn xung quanh.

“Xin lỗi PKim, tôi nghĩ tôi làm hỏng tâm trạng” Brick nói sau khi kết thúc cuộc tranh luận với Day.

“Được rồi, tôi sẽ không vui nếu cậu nghĩ về tôi và Day quá nhiều” Kim cười nói trước khi tiếp tục ăn.

Tru… Tru… Tru…

Di động của Day vang lên, Day cầm lên xem trước khi nhướng mày, quay sang Kim cười nhẹ. Kim cũng thắc mắc tại sao Day lại nhìn mình.

“Sawatee Kab, Khun Kamol” Day gọi lại khiến Kim lạnh cóng tay khi cậu đưa thức ăn lên miệng, khi cô nhận ra ai đang đứng sau cuộc gọi của Day.

“Day, Kim có ở cùng anh không?”  Kamol hỏi với giọng căng thẳng vì hắn đã gọi điện cho Kim gần như cả ngày, nhưng Kim không trả lời. Hỏi ra mới biết Kim đi thuyền một mình đến Koh Cheng nên càng lo lắng hơn trước.

Day trả lời “Cậu ấy ở bên tôi”

“Vậy tại sao em ấy không trả lời cuộc gọi của tôi? Tôi đã gọi cho em ấy từ trưa, điều đó thực sự tuyệt vời” Kamol lẩm bẩm.

“Tôi sẽ hỏi Kim, chờ một chút” Day nói khi nhìn Kim, người giả vờ nhìn sang hướng khác. 

“Kim, anh ấy hỏi sao cậu không trả lời cuộc gọi của anh ấy, anh ấy đã gọi điện cho cậu từ trưa?”  Day hỏi, Kim mặt vô cảm.

“Tôi không mở điện thoại và để nó trong phòng Kim nói với giọng bình thường vì thực tế, Kim cố tình không trả lời Kamol.

“Khun Kamol có nghe thấy điều đó không?” Day hỏi Kamol khi Kim lên tiếng.

“Nghe này, tôi muốn nói chuyện với Kim, nếu Kim không nói chuyện, tôi sẽ bắt em ấy nói chuyện,” Kamol nói.

“Ừ đợi một chút… Kim nhấc máy, tôi không muốn một quả bom thả xuống Koh Chang” Day nói khi đưa điện thoại cho Kim  Kim khịt mũi một chút trước khi nhận điện thoại của Day. Sau đó, anh ta đứng dậy và đi nói chuyện ở một nơi khác để không làm phiền những người khác.

“Đây” Kim nói ngắn gọi.

“Em không muốn trả lời cuộc gọi của tôi sao, Kim?”  Kamol hỏi với giọng căng thẳng.

“Tại sao too lại gọi nếu anh không quan tâm đến tôi nữa?”  Kim nói một cách mỉa mai.

“Ai nói tôi không quan tâm đến em? Nếu tôi không lo lắng, tại sao tôi lại gọi?”  Kamol trả lời đủ để thu phục sự phẫn nộ của Kim?

“Nếu anh thực sự quan tâm đến tôi, anh sẽ không gửi tôi đến Koh Cheng với cấp dưới của anh mà không nói chuyện với tôi hoặc nói một lời nào với tôi. Ngoài việc chỉ nói chuyện với tôi thông qua cấp dưới của mình,
L Khun Kamol,” Kim nói lại.

“Thất vọng?” Kamol hỏi khiến Kim dừng lại một lúc trước khi mím môi.

“Ai thèm? Tôi không nổi điên, sau khi chúng ta xong việc, anh không cần phải đón tôi, tôi về nhà riêng.” Kim lại châm chọc nói.

“Em nghĩ tôi sẽ buông tha cho em dễ dàng như vậy sao Kim? Khun Kim trong lòng em, em nghĩ bây giờ tôi có thể kìm chế cơn tức giận của mình được không? Em không thể tiếp tục đánh tôi, em có thể thương xót tôi được không?”  Kamol nghiêm túc đáp lại.

“Đánh không được thì đừng đến, vậy thôi, tôi đi ăn” nói xong Kim liền cắt cuộc gọi.

The end


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.