Thật Tệ Tình Yêu Của Mafia [boylove]

Chương 18


Bạn đang đọc Thật Tệ Tình Yêu Của Mafia [boylove] – Chương 18

-“Em có thích không, Kim?”- Kamol cười hỏi, bàn tay mảnh khảnh lướt qua mặt Whipped Cream và gãi cằm như một chú mèo con.

“Nếu em thích nó, em nên đến chăm sóc nó mỗi ngày, được không? Vậy một ngày nào đó, em có thể đến gần nó mà không cần anh chăm sóc em” Kamol nói, khiến mắt Kim lấp lánh.

“Nói thật đi, anh thật sự muốn tôi nuôi nó sao?”  Kim hỏi như một đứa trẻ đã tìm được thứ mình thích, Kamol gật đầu.

“Vậy thì tôi sẽ đến gặp nó mỗi ngày” Kim nói mà không nhận ra rằng lời nói của cậu giống như một lời hứa rằng mình sẽ ở lại nhà Kamol.

-“Còn Clemo thì sao? Tôi có thể chạm vào nó không?” Kim hỏi khi nhìn Clemo, người vẫn ở đó, có vẻ cứng hơn Whipped Cream.

“Clemo này khá là ghen tị, nhưng em sẽ sớm có thể chạm vào nó như Whipped Cream” Kamol nói một lần nữa, đưa tay ra và vuốt ve Clemo.

Bây giờ nó đã bình tĩnh lại và không còn gầm rú đe dọa nữa. Điều này khiến Kim muốn chạm vào nhưng cậu không dám.

“Nếu tôi đến với chúng thường xuyên, liệu Clemo có làm tổn thương tôi không?”  Kim tò mò hỏi.

“Không, vì em chạm vào Whipped Cream, Clemo sẽ tin tưởng em ở một mức độ nhất định” Kamol nói lại và Kim gật đầu. Cậu nhìn Clemo đang tự liếm lông của mình.

“Tôi muốn ôm nó, lông của nó cũng phải mềm mại như vậy” Kim nói, không ngừng vuốt ve cằm của Whipped Cream với bàn tay của mình.

“Chờ đã, để nó đến gần em hơn. Tôi chắc rằng em có thể ôm nó”- Kamol nói với giọng nghiêm túc.

“Vậy, tôi có thể ôm nó không?”  Kim hào hứng hỏi, hoàn toàn quên mất cuộc trò chuyện trước đó.

“Có thể” Kamol trả lời.

“Vì vậy, hãy ôm chúng một cái, tôi muốn biết chúng cư xử như thế nào”, Kim nói.

“…”

“Khun Kamol, anh đã nói tôi ôm Clemo và Whipped Cream, nhưng anh đã không ôm chúng” Kim nói nhẹ nhàng khi Kamol đưa cả hai tay lên ôm mình.

“Ồ, tôi tưởng em muốn tôi ôm em” Kamol cười nói, Kim đảo mắt vì cậu biết Kamol hiểu những gì Kim nói với hắn nhưng Kamol tỏ ra không hiểu chỉ cần ôm Kim.

“Anh có thể làm được?”  Kim hỏi lại.

“Vậy thì em phải ra xa một chút, đợi bên ngoài” Kamol trả lời và Kim gật đầu. Sau đó, Kamol dẫn Kim đi ra khỏi lồng một chút.

Kamol đi về phía cửa lồng, Kim đứng dậy và nhìn Kamol đang mở chiếc lồng sắt lớn. Hắn vào trong và đóng cửa lại. Ngay khi thấy Kamol vào lồng hai con hổ đi thẳng về phía anh. Kim hào hứng nhìn.

Một suy nghĩ khác của cậu hướng đến việc những con hổ không hợp tác với Kamol, bởi vì chúng được biết đến là loài động vật hoang dã với bản năng săn mồi. Kamol đi chậm về phía hai con hổ. Đôi mắt Kamol kiên định và tĩnh lặng. Hắn nhìn những con hổ trong mỗi bước đi. Whipped Cream đến gần Kamol trước tiên. Kamol quỳ trên mặt đất và đưa tay lên vuốt ve Whipped Cream.

Tiếp theo là Clemo, nó dừng lại và ngồi cạnh Kamol. Kamol mỉm cười nhẹ và bắt đầu ôm hai con hổ luân phiên với những cái vuốt dọc thân và đầu của hai con hổ. Kim chỉ biết đứng nhìn bức ảnh đó với vẻ kinh ngạc.

Kim đang nhìn Kamol ôm và chơi đùa với hai con hổ bengal trắng.  Nhìn thấy Kamol ở giữa hai con hổ khiến Kim cảm thấy Kamol là một kẻ ghê gớm với luồng sức mạnh lan tỏa xung quanh. Kim không ngạc nhiên về điều này, các thuộc hạ của Kamol đều ngoan ngoãn, tôn trọng và trung thành với hắn. Kamol ngẩng đầu lên nhìn Kim đang ở ngoài lồng, trước khi nở một nụ cười với cậu.

Trái tim Kim lệch một nhịp. Hơi nóng lan tỏa khắp khuôn mặt. Cậu cảm thấy như thể mình đang chơi với những quả bóng lửa, cảm giác nhột nhạt ở tim và bụng. Kamol cau mày nhìn Kim chằm chằm, trước khi rời khỏi lồng và quay trở lại với Kim.

“Làm sao? Trời nóng? Mặt em đỏ rồi, tôi nghĩ em nên vào nhà trước đi. Bây giờ trời bắt đầu lạnh lắm rồi” Kamol nói, nhận ra rằng một phần khuôn mặt của nhân vật này đã đỏ bừng.

“Ồ… ừm” Kim gật đầu đáp lại lời mời của Kamol. Thân hình cường tráng vòng tay qua eo thon của Kim rồi họ cùng nhau đi vào nhà.

“Chúng ta sẽ gặp lại chúng vào ngày mai” Kamol trả lời và Kim gật đầu mà không nói lời nào.


-“Anh có muốn tiếp tục ăn không?” Kim hỏi thì nhận ra rằng Kamol đang ăn tối và phải đứng dậy đi theo mình.

“Không, thường thì tôi ăn lúc hai ba giờ, hiện tại tôi ăn là vì muốn ăn cùng em. Còn em? Có muốn ăn thêm không?”  Kamol hỏi và Kim lắc đầu.

“Tôi đã ăn một số bánh mì và bánh mì trước khi anh đến, tôi vẫn còn no”, Kim trả lời.

“Vậy ai đã nói với tôi rằng mình đói khi chúng ta ở trong văn phòng?”  Kamol giả vờ hỏi, nét mặt Kim thay đổi.

“Ai? Gì? Tôi chả hiểu gì cả” Kim nói một cách bướng bỉnh, khiến Kamol khẽ mỉm cười trước khi dẫn Kim vào nhà. Kim đã chọn đi xem một bộ phim trong rạp chiếu phim, với Kamol ngồi bên cạnh cậu suốt thời gian đó. Kim bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn, không còn sự lúng túng hay ngượng ngùng như lần đầu tiên bước vào cùng Kamol.

____________________

“Em có chắc là muốn đi với tôi không, Kim?”  Kamol hỏi lại để chắc chắn rằng sau khi hắn và Kim đã sẵn sàng vào khoảng 10 giờ tối.

“Này Khun Kamol, tôi đã nói là chúng ta sẽ đi nên chúng ta sẽ đi” ? Kim nói khi Kamol giả vờ không muốn Kim đi.

“Được rồi, đừng cố chấp về chuyện đó, tôi chỉ hỏi thôi. Trong trường hợp em buồn ngủ và muốn đi ngủ và nghỉ ngơi ngay bây giờ” Kamol nói khi thấy Kim bắt đầu đảo mắt.

“Tôi không buồn ngủ” Kim nói trước khi quay lại nhìn mình trong gương. Kamol mỉm cười với khóe miệng trước khi bước đến và ôm Kim từ phía sau và hôn nhẹ lên má cậu.

“Đừng đi quá xa tôi, được không? Hôm nay trông em rất đáng yêu, khiến tôi không muốn ai nhìn vào.”  Kamol khàn giọng nói, hắn cũng rúc vào gáy Kim, điều này khiến da Kim nóng lên và co rúm lại.

“Tôi biết, uh, … không … Tôi… Anh sẽ khen tôi đẹp trai như thế nào?”  Kim đã nói với những gì Kamol đã nói trước đó.

“Đẹp trai hay dễ thương thì tôi là người duy nhất đối với em” Kamol trả lời khiến mặt cậu dịu lại và ửng đỏ. Cùng với sự nhiệt tình trong tâm trí, dù Kamol đã gần 40 nhưng hắn vẫn đẹp trai và thông minh theo kiểu người lớn, điều này khiến Kim cảm thấy như một đứa trẻ bên cạnh Kamol.

“Tôi không bị ám ảnh bởi những lời khen ngợi của anh, vì vậy chúng ta sẽ đi thôi? Bây giờ cấp dưới của anh phải mệt mỏi chờ đợi” Kim nói

“Đi thôi” Kamol nắm lấy tay Kim trả lời, họ rời phòng và cùng nhau đi xuống cầu thang. Thuộc hạ của Kamol đã đợi sẵn chiếc xe.

Kom bước tới mở cửa cho Kamol và Kim ngồi xuống. Kom tự lên ghế trên ngồi như một phi công phụ, như thường lệ.

“Khun Kamol, trước đây tôi còn tưởng rằng tôi đã hỏi, tại sao anh không thể tự mình mở cửa xe? Phải để cấp dưới đến làm cho anh sao?”  Kim thắc mắc hỏi, Kom và người tài xế gần như bắt đầu cười.

“Tôi muốn, nhưng tốt hơn hãy hỏi cấp dưới của tôi, tại sao họ lại mở nó cho tôi?”  Kamol nói với một vẻ mặt bình tĩnh, hắn không hề bị câu hỏi của Kim làm khó chịu.

“Kom, trả lời cho vợ tôi biết. Sao cậu cứ mở cửa xe vậy?”  Kamol cũng đưa Kom vào cuộc trò chuyện.

“Chúng tôi sẵn lòng chăm sóc sếp, dù chỉ là chuyện nhỏ nhặt như vậy, Khun Kim” Kom nghiêm túc trả lời vì Kim ít tuổi hơn Kom. Nhưng Kom sẵn sàng giải thích cho cậu vì Kim cũng coi như ông chủ của mình.

(Tui thấy giống mẹ vợ hơn á)

“Ơ, đó là một câu trả lời rất khó chịu”- Kim nói mà không hề nghiêm túc, nó khiến Kom và Kamol mỉm cười một chút. Ba chiếc xe rời khỏi nhà Kamol, chúng là ba chiếc xe và chiếc xe nơi Kim và Kamol đang ở, là chiếc ở giữa.

Họ đến thẳng quán bar của Kamol trong khu du lịch, rất gần quán bar bị thiêu rụi, rất lâu mới tới nơi. B chiếc xe sau đó rẽ vào đậu ở phía sau cửa hàng, trong bãi đậu xe VIP.

“Đây có phải là quán bar của anh không, Kamol?”  Kim hỏi ngay lập tức khi cậu nhìn thấy Kamol đã đưa mình đi đâu.

“Ừ, mở đã lâu, có gì sao?”  Kamol hỏi.

“Không có gì, chỉ là tôi thường đưa khách hàng đến đây và đôi khi thường xuyên đến văn phòng với đồng nghiệp. Tôi không biết nơi này là của anh” Kim nói.


“Thật không? Điều đó có nghĩa là em và tôi có thể đã gặp nhau ở đây trước đây” Kamol nói và Kim gật đầu.

Kom bước ra mở cửa xe cho Kamol, về phía Kim đang ngồi, người lái xe cũng đã xuống xe.

“Lần này thì không cần, tôi sẽ tự mở”, Kim nói với người tài xế.

“Tôi sẵn lòng làm Khun Kim” người tài xế nói khiến Kim lắc đầu. Cậu không thể tin được rằng cấp dưới của Kamol lại khó nói chuyện như sếp của họ.

Khi họ đến nơi, người phục vụ chạy ra cửa sau để chào đón họ. Kamol giới thiệu Kim với nhân viên rồi dẫn Kim đến thẳng phòng riêng của Kamol.

Âm nhạc của bên trong bar rất phù hợp với cuộc sống về đêm. Bạn có thể nghe thấy tiếng Kim khi cậu nhìn theo Kamol nắm tay mình suốt thời gian qua, Kim tò mò nhìn xung quanh.

“Có nhiều khách du lịch quanh đây không?”  Kim hỏi.

“Đúng vậy, thông thường họ đến sau năm giờ chiều” Kamol trả lời trước khi đưa Kim đến phòng tiếp tân, một số thuộc hạ của Kamol đi theo hắn, những người khác ở lại bên ngoài, làm nhiệm vụ của mình.

“Em muốn uống gì?”  Kamol hỏi khi hắn đi thẳng về phía tấm kính lớn.

“Cái gì cũng được” Kim trả lời mà không quay lại. Kamol quay lại gọi đồ uống của họ từ cấp dưới. Sau đó bước tới chỗ Kim, người đang đứng chống tay trên gương và kinh ngạc nhìn xuống.

“Khun Kamol, anh có thể nhìn thấy toàn bộ bên trong cửa hàng, anh có thể nhìn thấy tầng lửng” Kim nói khi cậu có thể nhìn thấy phía dưới của nơi này. Bây giờ họ đã gần như đầy khách du lịch, cả tầng trệt và tầng lửng đều đông đúc khách du lịch.

“Ừm, tôi làm vậy để tôi có thể nhìn thấy những gì đang diễn ra bên trong quán bar” Kamol đáp, vòng tay qua eo Kim và đứng nhìn khách du lịch. Kamol cảm thấy Kim bắt đầu lên tiếng và chấp nhận hắn hơn bao giờ hết.

“Nhưng những người ở tầng dưới không thể nhìn lên, vì tôi nhớ mình đã từng soi chiếc gương này và tự hỏi tại sao nó lại ở đó”, Kim nói.

“Đó là một chiếc kính chỉ có thể nhìn thấy từ một phía” Kamol trả lời trước khi cấp dưới của Kamol mang đồ uống đến.

“Kim muốn hỗn hợp gì?”  Kom hỏi.

-“Với soda” Kim trả lời, chuyển sự chú ý của mình sang hình ảnh bên dưới, Kom đã làm soda cho Kim ngay lập tức.

“Chờ ở đây một chút, Kim, tôi sẽ nói chuyện với người quản lý” Kamol nói sau khi hạ cốc.

“Được” Kim đáp trước khi Kamol quay lại gật đầu với Kom, sau đó để Kick ở lại với Kim và biến mất để nói về công việc và hỏi về đối phương.

Sau một giờ, Kamol quay trở lại phòng, phát hiện ra Kim đang chơi game trên điện thoại của mình.

“Em chán à?” 

Kim ngước lên và lắc đầu trước khi cất điện thoại vào túi.

“Khun Kamol, anh rất tốt, tôi có thể cho anh xem một thứ được không?”  Kim nhận xét, Kamol nhướng mày nghi ngờ.

-“Nào” Kamol nói trước khi Kim đứng dậy và đi tới tấm kính nhìn ra cửa hàng.

“Anh có thấy lối vào phòng tắm không?”  Kim chỉ vào lối vào phòng tắm công cộng.


“Hmm” Kamol trả lời khi hắn nhìn vào nơi Kim đang chỉ.

“Anh sẽ nói gì nếu tôi bảo anh di chuyển bàn của khách hàng ra khỏi lối vào phòng tắm? Có một số người đang đợi để vào đó, nó loại bỏ một chướng ngại vật để họ vào dễ dàng hơn và đó là điều quan trọng. Chiếc bàn đó là tất cả các con đường phía sau, không ai tính đến điều đó? Tôi chưa bao giờ biết rằng một người đàn ông lẻn vào phòng tắm nữ hay phụ nữ lẻn vào phòng tắm nam? Chà, đúng là có nhiều khách ra vào phòng tắm, và có rất nhiều người giúp việc phải dọn dẹp chúng mọi lúc. Nhưng anh có biết rằng sẽ không ai nghĩ đến việc bí mật làm điều gì đó trong phòng tắm không? ”  Kim nói một cách nghiêm túc nhất có thể khiến Kamol hơi choáng váng.

“Không thể đồng ý? Nhưng tôi thấy nơi này khá là tao nhã, trong bar có mấy thứ như vậy sẽ không tốt lắm. Tôi cũng không biết, có lẽ là tôi suy nghĩ nhiều quá.” Kim lo lắng nói. Và hắn không thể không mỉm cười, còn Kom và Kick thì chỉ đứng đó với một nụ cười nhẹ.

-“Tại sao em nghĩ rằng ai đó sẽ làm điều gì đó như vậy trong nhà vệ sinh?” Kamol hỏi.

“Một lúc trước, tôi thấy một nam một nữ cùng rời phòng nam, nếu tôi không nhầm” Kim trả lời, nhưng cậu khá tự tin, vì ở lối vào phòng tắm, có một cái đèn chiếu sáng lối vào. phòng tắm.

“Ngoài khu vực trước cửa phòng tắm, còn điều gì cần sửa lại không?”  Kamol hỏi lại, cảm thấy vui vì từng chút một, Kim đang bắt đầu tham gia vào cuộc sống và công việc kinh doanh của Kamol.

Kim có thể thấy những thứ sâu sắc và chi tiết hơn Kamol. Nếu, ví dụ, lối vào phòng tắm, chính Kamol không nghĩ đến điều đó, nhưng những gì Kim nói là sự thật. Còn những người ra khỏi phòng tắm thường xuyên thì sao? Họ đang mong đợi một lượng khách xuýt xoa và có thể sẽ khiến danh tiếng của nhà hàng xuống dốc như những quán bar cấp thấp khác. Bởi vì quán bar này được xếp vào loại quán bar độc quyền, nhưng những khách có mức lương tâm nhất định, họ có thể không biết.

“Còn điều gì cần sửa nữa không? Chà, hiện tại, ngoài những thứ tôi đã đề cập trước đây, tôi không thể thấy bất cứ điều gì khác cần sửa. Nhưng có lẽ tôi đã suy nghĩ về điều này quá nhiều” Kim nói với Kamol rồi lại cau mày.

“Tại sao anh lại cười? Tôi đang nói về một vấn đề trong quán bar của anh” Kim hỏi.

“Tôi đang cười vì tôi hạnh phúc” Kamol trả lời vẫn còn bối rối.

“Anh vui vì điều gì?”  Kim hỏi.

Kamol nói: “Thật vui khi vợ tôi tham gia điều hành công việc kinh doanh” khiến Kim đơ người ra, nghĩ rằng cậu ấy đã vô tình tiếp quản công việc của Kamol.

“Uh… Tôi chỉ đang nói về nó, tôi sẽ không quan tâm đến bất cứ điều gì như bạn đã nói” Kim nói một cách thờ ơ, khi cậu ngồi trên ghế sofa với một ly rượu để che giấu khuôn mặt của mình.

-“Này Kick, cậu có nghe thấy Kim nói gì không?”

“Có” Kick trả lời

“Vậy thì bảo họ sửa đi, như những Kim nói” Kamol ra lệnh ngay lập tức.

“Vâng” Kick cúi đầu trước khi lập tức đi ra ngoài để thực hiện mệnh lệnh.  Kim nhìn thoáng qua trước khi rời khỏi Kamol. Kamol ngồi xuống cạnh Kim, sau đó lấy hộp rượu Kim đang uống và đặt xuống.

“Bình tĩnh đi, tôi không muốn đưa người vợ say xỉn của tôi trở về nhà”- Kamol chế nhạo.

“Tôi không uống nhiều,” Kim nói nhỏ, trước khi quay đi.

“Uh, Kamol, tôi có thể đến đó không?”  Kim hỏi.

“Có rất nhiều người” Kamol trả lời.

“Tôi chỉ muốn  xuống xem bầu không khí” Kim lại nói.

“Vậy thì tôi sẽ đưa em đến quầy đồ uống” Kamol cười hạnh phúc nói.

“Được rồi, chúng ta đến đó” Kim nói, vì vậy Kamol ra lệnh cho Kom đi xuống và dọn dẹp khu vực quầy bar trước khi hắn đi xuống với Kim.

Trong lúc đưa Kim đi chơi, Kamol vẫn nắm tay cậu ấy như thường lệ.  Sau khi mở cửa đi vào trong, tiếng nhạc dance vui nhộn vang lên vì trong phòng riêng cách âm, Kim chỉ nghe thấy tiếng nhạc lờ mờ.

Một vài cặp mắt tò mò nhìn Kim và Kamol vì hai người có thuộc hạ đi theo. Người pha chế ngay lập tức giơ tay chào Kamol trước khi bắt đầu chuẩn bị đồ uống cho Kim và Kamol, người đang ngồi trên ghế trước quầy bar. Kim tiếp tục nhìn về phía khách cùng với tiếng nhạc vui nhộn đung đưa nhẹ nhàng quay sang nhìn Kamol, cậu thấy Kamol đang ngồi với vẻ mặt dữ tợn.

“Sao vậy Khun Kamol? Đừng làm mặt để lập công” Kim ôm đầu hỏi vào tai Kamol, vì nhạc trong quán khá lớn. Nghe thấy câu hỏi của Kim, Kamol đưa mặt lại gần để trả lời Kim.

“Em có biết không? Rằng có rất nhiều người đang nhìn em với đôi mắt tinh anh và ngọt ngào, đó là lý do tại sao tôi không muốn em đến?”  Kamol nghiêm giọng đáp lại. Hắn cho Kim biết lý do khiến khuôn mặt dữ tợn của mình là vì hắn cứ trừng mắt nhìn những người quay lại nhìn Kim với vẻ thích thú.

“Vớ vẩn, Khun Kamol, ai dám đến gần tôi? Nhìn kìa, ann đang ngồi cạnh tôi với vẻ mặt dữ tợn, còn Kom và Kick thì đang đứng như những gã khổng lồ. Bất cứ ai dám đến gần đều bị điên.” Kim đáp. Kamol cười nhẹ. Hắn lắc đầu từ bên này sang bên kia trước sự tương tự của Kim.

Kim nhìn thấy đàn ông cũng như phụ nữ trẻ, cậu cũng quay lại nhìn Kamol. Hắn có phong thái điềm đạm và có sức mạnh, luôn có những người muốn đến gặp hắn.


Sau khi ngồi nhìn xung quanh một lúc, Kamol gọi Kim về nhà. Lúc đó là khoảng 2 giờ sáng, hắn muốn đưa cậu về khi quán đóng cửa vì khách phải quay lại và họ sẽ gây ra rất nhiều. Giao thông hỗn loạn một lúc, Kim đồng ý quay lại nhưng không sao, vì cậu cũng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

“Em có buồn ngủ không?”  Kamol hỏi khi cùng cấp dưới đi ra phía sau cửa hàng.

“Một chút” Kim nói, nhưng mắt cậu bắt đầu nhắm lại. Kamol lắc đầu và mỉm cười trước sự bướng bỉnh của Kim. Đôi mắt mệt mỏi của cậu cho thấy cậu đang rất buồn ngủ, nhưng Kim sẽ không nói như vậy.

“Các tài xế có uống rượu không?”  Kamol hỏi tài xế của ba chiếc xe sau khi đi ra có thấy chiếc xe đang đậu ở phía sau. Cấp dưới của Kamol đi cùng hắn thường mua cho họ một ly nước nhỏ, nhưng những người lái xe bị nghiêm cấm không được uống rượu.

“Chúng tôi không uống rượu thưa sếp” ba người lái xe nói, Kamol gật đầu trước khi dẫn Kim ra xe trong khi Kamol vẫn đứng cạnh xe.

Âm thanh của một chiếc ô tô tấp vào lề đường ở lối vào bãi đậu xe phía sau, gần nơi Kamol đang đậu, vang vọng khắp khu vực. Điều này khiến cấp dưới của Kim và Kamol lao về phía ông chủ của họ.

Ba tiếng súng ầm ầm vang lên khiến thuộc hạ của Kamol lao đến bên hông xe.

“Lên xe đi ạ” Kom nói với Kamol, Kim đang chuẩn bị ngủ gật trong xe giật mình tỉnh dậy

“Khun Kamol! Chuyện gì vậy? Anh đang ở đâu?”  Kim hỏi ngay lập tức, ngay khi Kamol nhanh chóng lên xe.

Bang!

Trong xe vang lên tiếng súng từ thuộc hạ của Kamol. Kamol ôm Kim cũng như rút súng của chính mình, điều tốt là xe của Kamol chống đạn nên Kamol không lo lắng về chuyện gì sẽ xảy ra với Kim. Nghe thấy tiếng một chiếc ô tô khác đang phóng nhanh trên đường.

“Hai người thế nào?”  Kom hỏi ông chủ của mình trong xe.

“Chúng tôi ổn, chuyện gì đang xảy ra vậy? Họ đi rồi à?”  Kamol hỏi với giọng khó chịu.

“Đúng vậy, giống như họ không muốn tấn công trực tiếp, giống như chỉ định đe dọa” Kom nói sau khi nhanh chóng đánh giá tình hình.

“Ai bắn ai? Chuyện gì xảy ra?”  Kim ngạc nhiên hỏi.

“Không có gì, lên xe đợi, tôi xuống nói chuyện với cấp dưới một lát. Tôi sẽ mau đưa em về” Kamol nói giả vờ bước xuống xe, nhưng cậu sợ hãi nên ôm lấy Kamol cánh tay.

“Không, tôi cũng sẽ xuống với anh” Kim hét lên khi cậu tỉnh lại.

“Ở trong xe sẽ an toàn hơn, Kim,” Kamol nói với giọng nghiêm nghị.

“Không!”  Kim thốt lên.

“Sếp có thể sẽ khiến cậu ấy thất vọng. Chúng sẽ không quay lại đâu, tôi thực sự nghĩ đó chỉ là một lời đe dọa” Kom nói.

Kamol thở phào nhẹ nhõm trước khi cho phép Kim bước ra khỏi xe, với Kim ở bên cạnh, Thuộc hạ của Kamol chạy theo sau anh ta. Một chiếc xe khác đang đi ngược lại.

“Có thấy biển số xe không?”  Kamol hỏi.

“Không, quán bar có lắp camera ở phía trước đường, chúng ta có thể nhìn thấy nó từ đó” thuộc hạ của Kamol trả lời.

“Sếp có nghĩ rằng họ là cấp dưới của Khun Chen?”  Kom hỏi ngay lập tức.

“Chen là ai mà anh đã làm gì khiến hắn ta tức giận đến mức phải xông vào uy hiếp anh rồi bắn như vậy?”  Kim nói ngay.

Kamol nói với Kim: “Đó là từ nơi làm việc”

“Ngày mai Kom hãy liên lạc với Day dùm tôi, Kim sẽ ở với anh ấy vài ngày” Kamol nói khiến Kim vội quay lại nhìn Kamol.

“Tại sao anh lại bỏ rơi tôi với Day? Tôi không phải là món đồ mà anh có thể cho ai !!”  Kim ngay lập tức hét lên khi nghe điều đó.

(Ủa rồi hổm ai đi ở ké á ta.

Kim: Hổng biết nữa, hổng nhớ, hổng biết)
______________________


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.