Thật Ra Em Không Vui

Hãy để anh yêu em.


Bạn đang đọc Thật Ra Em Không Vui: Hãy để anh yêu em.

Sáng hôm đó, Hiểu Minh đi đến công ty với tâm trạng cực kỳ phấn khởi. Nhân viên cũng thấy lại tại sao hôm nay đại boss khó tính của mình lại vui vẻ đến như thế.
– Trịnh Tổng hôm nay có gì vui ạ? – Mary thấy lạ –
– Không gì đâu.
Anh đi vào phòng làm việc, trên tay anh vẫn còn cầm văn kiện. Nhưng tâm trí anh không thể tập chung một lúc nào cả.
– Mary. Kêu Helen Daisy lên đây tôi gặp.
Anh nhấn nút điện thoại.
Một lát sau, Mạc Danh đi lên, cô lấy làm lạ khi hôm nay bỗng dưng Hiểu Minh kêu cô lên, cô thì con đang còn ngại vì cái sự kiện tối hôm qua.
* cốc cốc *
– Vào đi.
Cô thẹn thùng bước vào, mặc dù bình thường cô là một cô gái lạnh lùng đáng sợ nhưng thật sự khoảnh khắc này cô không tài nào lạnh lùng được, khuôn mặt bất giác cứ hồng hào cả lên.
– Trịnh tổng kêu tôi lên đây có việc gì dặn dò ạ?
– Tôi cần em đi ra đây với tôi một chút.
– Đi đâu ạ?
– Đi đi rồi biết.

Anh đứng dậy, khoác cái áo vest ngoài vào, đi ra cửa.
– Trịnh tổng người có gì dặn dò ạ?
– Tôi và cô Helen cần ra đây một chút xíu. Xe có sẵn ở dưới rồi chứ?
– Dạ rồi.
Anh bỏ đi trước, cô chầm chậm bước theo sau. Cô ngại khi ánh mắt đầy ngạc nhiên của Mary, soi mói của đám nhân viên, cô nín thở cho đến khi bước vào thang máy.
– Bình thường em là một người tràn đầy tự tin và cá tính mà.
– Ừ. Có ai nói gì đâu?
– Sao hôm nay lại nín thở mà đi thế kia?
Cô trợn tròn mắt nhìn anh, sao anh lại biết? A, thật là ngại quá đi mà. Hồi sáng, sau khi thức dậy tại giường của anh, cô còn mạnh tay dí đập anh khắp căn phòng, không ngại đấm anh một cái ngay miệng. Mà giờ phải thẹn thùng xép nép đi sát bên anh.
Hiểu Minh tác phong nhẹ nhàng mở cửa xe cho cô, ngồi trong xe, không khí căng thẳng vô cùng. Mạc Danh cô vô cùng, vô cùng sợ mà ánh mắt cô lại tỏ ra vẻ bình thường. Không gian im lặng, chỉ nghe thấy hơi thở đầy nam tính của anh.
Đậu xe ngay gần một công viên nhỏ, anh mở cửa xe nắm tay cô đi vào.
– Trịnh tổng, anh đưa tôi ra công viên làm gì?
– Em nhớ chỗ này chứ?
Làm sao cô quên được, đây là cái nơi mà anh đã ôm cô, nói đã thích cô, là nơi cô rớt những giọt nước mắt vì sắp phải xa anh. Cô đứng im, nhìn không gian mọi thứ dường như chưa thay đổi mấy. Hiểu Minh bước tới, xòe bàn tay anh ra, có một chiếc kẹp có icon lo lắng.
– Em làm rớt ở nhà anh?
Cô im lặng, bây giờ cô không thể nói gì hơn nữa.
– Mạc Danh à, em biết là anh vẫn còn yêu em chứ?
– …
– Mạc Danh, đừng rời xa anh nữa.
– Nhưng tôi không thể yêu anh được nữa.
– Tại sao?
– Tại…
– Em nói đi.
– Tại..
– Em không có lý do đúng không?

– Tôi mắng anh như vậy, tôi chỉ xem anh là một trò đùa. Anh là người có tự trọng cao, anh không hận tôi ư?
– Không, anh không tin nhửng lời đó là đúng. Nếu em rời xa chỉ vì em cá cược xong rồi, thì sau 7 năm, khi gặp lại anh, em không hề phải sợ như vậy? Em là Helen Daisy, nhưng trước mặt anh thì em vẫn là Trần Mạc Danh mà anh từng đã và đang yêu.
– Tình yêu em không đủ lớn để yêu anh.
– Anh không cần lớn hay nhỏ, anh chỉ cần em luôn bên anh, yêu anh là đủ.
– Em..
– Mạc Danh, hãy để anh yêu em nhé.
Cô im lặng, đôi mắt buồn ấy thật sự không nói nên lời, chỉ biết im lặng nghe những lời anh nói, nghe nhịp tim anh đập. Thế thôi.
Không ngờ, cảnh tượng Trịnh tổng danh tiếng lại đang mập mờ với một người phụ nữ trong công viên lại bị lọt vào ống kính của các nhà báo. Trong vòng 1h đồng hồ, những tấm ảnh bài đăng đã được truyền tải nhanh chóng.
Hiểu Minh lái xe đưa cô đi dạo, đi ngang qua ngôi trường mà anh và cô từng học, đi ngang qua căn nhà cũ của cô. Đưa cô đi thăm rất nhiều cái nơi mà đối với cô từng gọi là kỷ niệm.
Dừng trước căn nhà cũ của cô, căn nhà cô bây giờ đã được sửa sang lại, khu phố này bây giờ cũng trở thành một trong những khu phố đẹp nhất nhì thành phố với những căn biệt thự tọa lạc ở đây. Anh nắm tay cô.
– Có thể bây giờ em chưa nói yêu anh, nhưng anh sẽ làm cho em nói câu đó. 7 năm trước người anh lần đầu tiên tỏ tình là em, 7 năm sau người tiếp theo anh yêu vẫn là em.
Cô cảm động, trái tim cô đập rộn ràng khi nghe những lời yêu của anh. Cô không trả lời, vẫn là cái ánh mắt buồn nhìn về căn nhà cũ của cô. Bây giờ cô đã khác, cô phải làm gì bây giờ? Yêu anh hay là từ chối?
_oOo_
Các nhân viên của Trịnh tổng truyền tay nhau bài báo sáng nay.
– Cô ta ?
Có một người đang tức tối, khuôn mặt tối sầm lại khi đọc những dòng đó trên mạng, đó chẳng khác nào là Cao Phương Uyển Như, cái ngày mà anh từ chối tình cảm của cô, ngoài mặt cô vẫn cười cười nói nói. Nhưng trong tim lại hạ quyết tâm phải đổ gục được anh, cô tin anh đã từng yêu mình lần đầu thì không thể không có lần thứ hai.
Hiểu Minh được Mary thông báo về bài báo sáng nay, anh vẫn dặn cô giải quyết âm thầm, nhưng cũng không sao, vì cô gái này sẽ mãi là của anh, mọi người biết sớm hơn một chút cũng không sao. Anh sẽ yêu cô, tình yêu đó sẽ vĩ đại hơn rất nhiều, vì anh đã yêu cô được khi cô không có ở đây trong 7 năm, trong suốt 2555 ngày, 61320 giờ, số ngày đó, số giờ đó sẽ được nhân tiếp về sau.

Dường như em đã quên tình yêu sâu đậm giữa hai chúng ta
Nhưng anh vẫn luôn đợi em
Thời gian của hai chúng ta dường như đã dừng lại.
… Giống như khi em vẫn còn bên anh
Em đừng đi, xin em đừng rời bỏ anh
Đừng chỉ mang lại những vết thương trong trái tim anh
Xin em đừng làm anh khóc
Xin em hãy quay về với anh
Tất cả con trai sống trên thế gian này chỉ duy nhất một lần trong đời có một người quan trọng nhất khiến họ như điên dại
Với anh đó là em. Tình yêu đã chết của anh như mãnh vỡ của vì sao đau khổ đáng thương
Trái tim em đặt trong vạt áo anh. Dù có xé ránh, vứt bỏ, chôn giấu hay đốt cháy
Vẫn còn mùi hương còn lưu lại, như bức tranh được nhìn thấy
Giống như con giấu được khắc ghi trong ký ức .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.