Bạn đang đọc Thật Ra Em Không Vui: Tất cả vì… Tôi yêu em.
Nguyên ngày hôm nay, thật sự cô không thể tập trung vào công việc được, trong đầu cô cứ quanh quẩn hiện lên những lời nói và kèm theo giọt nước mắt của Hiểu Minh, trái tim cô như vỡ nát. Cô không phủ nhận mình yêu anh, nhưng thật sự tình yêu của cô không đủ lớn bằng tình yêu của anh. Cô không dám nhận, cái ngày cô buông những lời nói vô tình đau đớn ấy với anh, một người mà yêu cô rất nhiều. Cô cứ nghĩ tình duyên của cô và anh không đủ lớn để gặp lại lần 2, nhưng thật sự cô đã lầm.
– Mạc Danh à, mày phải làm gì bây giờ? – Cô thở dài, lòng nặng trĩu –
Tối hôm giáng sinh, nhà Khắc La lại mở tiệc mừng dự án của cậu ta trúng lớn, có sự tham gia của Trịnh Tổng và Fly Mie. Hôm nay, Tùng Dương cũng có mặt, nhận được lời mời cậu ta lập tức đi ngay kẻo trễ, Tùng Dương, Khắc La và Hiểu Minh ngày xưa từng là bạn tốt, rất thân nên cho dù bây giờ lớn cũng trở thành bạn tốt của nhau.
– Khắc La, dạo này Noải Thị làm ăn cực kỳ khấm khá. – Tùng Dương cười cười nói nói. –
– Ôi giời, tôi làm cho dù khấm khá tới đâu cũng làm gì bằng Trịnh Tổng và Fly Mie các người.
– Haha.
Ba cậu bạn, mỗi người một vẻ tụm lại nói chuyện, làm cho các thiếu nữ xôn xao cõi lòng, Khắc La thì đã có vợ một con nhưng vẻ đào hoa phong tình ấy thì không thể giấu được, còn Tùng Dương thì hào hoa phong nhã, nụ cười tỏa nắng là người người chết ngất. còn cậu bạn được để ý nhiều nhất có lẽ là Trịnh Hiểu Minh, lạnh lùng huyền bí, làm việc rất cẩn thận, không bao giờ xuất hiện tin đồn tình ái với người phụ nữ nào, trong ba người nếu Tùng Dương luôn là người né tránh truyền thông, còn cậu ta luôn được giới truyền thông để ý tới nhưng không hề biết được một bí mật gì.
– Đó là thư ký của cậu à Dương?
– Ừ.
– Thật xinh đẹp.
– Khắc La à, cậu có người vợ xinh đẹp và đứa con trai kháu khỉnh rồi còn để ý tới cô thư ký của tôi là sao? – Tùng Dương nói bằng giọng giễu cợt –
– Không không, tôi chỉ nghe đồn cô gái này lưu tình phong nhã, nổi tiếng một trời một vực hôm nay đã thấy.
– Haha.
Hôm nay, Hiểu Minh chỉ im lặng, anh nhìn xung quanh, tìm kiếm mọi thứ nhưng ánh mắt anh luôn bị đứng lại trên người Mạc Danh.
– Hiểu Tổng à, tôi rất vui khi được tham gia phần nhỏ trong dự án của anh lần này với Trịnh Tổng?
– Oh.
– Anh có thể cho tôi mời rượu.
– Nhưng lát tôi phải bay về nước gấp.
– Anh thật sự không nể tình tôi ư?
– Giám đốc của tôi lát còn phải bay về nước để giải quyết công việc, coi như tôi đây uống thay cho ngài ấy.
– Oh, được cô Helen mời rượu thật sự là niếm vinh hạnh của tôi.
Có rất nhiều người tới mời rượu Tùng Dương, cô đều uống hết.
– Helen à. Em đừng uống nữa.
– Anh yên tâm, bổn phận của em mà.
– Đừng uống nữa, chúng không tốt cho em.
Tùng Dương hết sức ngăn cản, bởi vì hôm nay anh không thể ở đây lo lắng cho cô được, anh không muốn cô gặp chuyện bởi vì anh.
– Hiểu giám đốc, đã tới giờ bay.
– Ừ.
Anh nhẹ nhàng rời khỏi cô thư ký nhỏ trong sự tiếc nuối, anh phải xa cô hơn 1 tháng rồi mà giờ chỉ gặp lại trong vài giờ ngắn ngủi. Anh đi tới chỗ của Khắc La đang đứng chào rượu để chào tạm biệt, rồi sải bước tới chỗ Hiểu Minh đang đứng.
– Hôm nay, Mary hay Nhã Thiên gì không đi cùng anh à?
– Mary có đi nhưng đã xin về trước, còn Nhã Thiên đã đi công tác hai ngày nay.
– Oh.
– Sao vậy?
– Vậy tôi nhờ anh để mắt đến cô thư ký Helen dùm, cô ấy có vẻ uống nhiều rượu.
– Ừ.
– Cảm ơn anh.
Hiểu Minh đứng lạnh lùng dựa ngay cửa, ánh mắt thăm dò Mạc Danh, anh không tin rằng một cô gái như cô có thể làm anh khóc, làm anh đau.
– Helen tôi có thể mời cô ly nữa.
– Được ạ.
Thật đáng ghét, mấy tên giám đốc cứ mồi chài rượu cô, không uống thì thật là bất lịch sự, nhưng thật sự cô đã say. Đầu óc quay loạn, vô tình ngã vào một người thanh niên đứng gần đó.
Thấy cô đã say, người thanh niên đó ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, trên môi nở ra một nụ cười gian xảo.
– Em thật là giống tiểu yêu tinh.
Rồi nhẹ nhàng ôm người cô rời đi. Thấy cô đã say mà bất chợt ngã vào lòng người đàn ông khác, Hiểu Minh đứng đây thật sự tức giận, thấy anh ta ôm cô đi, lòng càng bức rức hơn chỉ đi tới ngay chỗ đó.
– Oh, Lâm giám đốc.
– Chào chủ tịch Trịnh.
– Người con gái trên tay anh vô tình say sỉn, ngã vào người anh.
– Oh, không sao ạ.
– Cô ấy là người phụ nữ của tôi, có thể cho tôi đỡ cô ấy.
– À, được chứ. Thấy cô ấy say tôi tôi.. chỉ đỡ cô ấy vào nghĩ mà thôi.
Ngón tay thon dài của Hiểu Minh nắm lấy bả vai của Mạc Danh mà ôm qua, cô bất chợt ngã vào lòng anh, đụng đậy vài cái rồi ngũ tiếp.
– Tôi thật sự xin lỗi Lâm giám đốc.
– Không, không sao ạ.
Nói xong, Hiểu Minh liền đem cô gái ra xe. Để trong đây người vữa này ngây người ra, mém tí nữa anh ta đụng tới người phụ nữ của Chủ tịch Trịnh, nhưng cũng đáng tiếc vì cô ta quá đẹp.
Để người cô trong xe, anh thở dài mệt mỏi.
– Người phụ nữ ngu ngốc, tại sao cứ say xỉn là dựa vào lòng người đàn ông khác là sao?
Anh choàng qua đeo dây an toàn cho Mạc Danh, vẫn là cái hương thơm ma mị, lọn tóc hơi rối che hết bờ vai xinh đẹp gợi cảm.
– Yêu tinh à, em lớn rồi đấy.
Nghe như có hơi nóng phả vào mặt mình, bất giác cựa quậy, do cự ly quá gần môi cô vô tình chạm lấy môi anh, cô cứ thế mà ngủ còn để lại anh ngây ngơ, môi người con gái này quả thật ấm, ngọt ngào nữa. Anh đỏ mặt, rồi né sang.
– Đúng là yêu tinh rồi, em cứ làm khổ anh đến bao giờ hả? Em nói đi, nhà em ở đâu để anh đưa về?
– Không nha.
– Mạc Danh. – Anh ngọt ngào gọi tên cô –
– Tôi thấy anh rồi. – Cô lẩm bẩm –
– Thấy? Thấy ai?
– Thấy người con trai tôi yêu.
– Là ai?
– Tôi yêu rất nhiều, nhiều lắm luôn.
– Nào Mạc Danh ngoan, người ấy tên gì?
– Anh ấy.. tên tên Trịnh…Hiểu… Minh.
– Cô quả thật yêu anh ấy?
– Ừ, yêu rất nhiều. Nhưng anh ấy rất đáng ghét, rất hay ăn hiếp tôi.
– Được rồi tiểu yêu tinh.
Nói rồi, anh lái xe một mạch.
_oOo_
Sáng hôm sau, tại biệt thự Trịnh Tổng, cô gái nằm trên gường bỗng thức dậy rồi la lối om sòm. Còn anh, đứng ngay bàn, tay nhét túi quần còn tay kia cầm ly rượu vang, ánh mắt nhàn nhã nhìn cô.
Mạc Danh thức dậy thấy mình trong căn phòng lạ hoắc, đã thế trên người chỉ còn một chiếc áo sơ mi đen.
– Hiểu Minh, anh nói đi, anh đã làm gì tôi chưa?
– Thôi nào, giữ vẻ lạnh lùng chút coi.
– Nói đi.
– Em nghĩ tôi làm gì em?
– Cái áo này…
– Tủy em, muốn nghĩ sao cũng được.
– Đê tiện.
– Này này, em hôm qua người rất là hôi. Tôi tốt bụng như vậy, còn để em nằm trên giường của tôi, làm tôi cả đêm mất ngủ. Tôi nói thật tôi chưa làm gì em cả?
– Thật sao?
– Chưa hề.
– Tại sao?
– Bởi vì tôi yêu em, yêu con người em, yêu tính cách em. Khi nào trái tim em cho phép tôi sẽ làm, mặc dù người em rất là làm tôi ham muốn.
– Anh là đồ đê tiện, hèn hạ.
Mới sáng sớm mà anh đã chọc cho cô mặt đỏ như trái gấc, anh tin la con người cô vẫn chưa hề thay đổi, tính cách hung dữ ấy vẫn còn. Mặc dù, anh có lòng tốt mang cô về nhưng lại bị cô chửi, cô đập nhưng điều đó làm anh hạnh phúc.