Thật Ra Em Không Vui

Tại sao lại là anh?


Bạn đang đọc Thật Ra Em Không Vui: Tại sao lại là anh?

7 năm sau.
Trong suốt thời gian dài đó, lột xác từ một cô nàng 17 tuổi đầy đáng yêu thành một cô thư ký giám đốc lạnh lùng băng lãnh dưới cái tên Helen Daisy. Tốt nghiệp bằng đại học ngoại ngữ xuất sắc, được tuyển chọn gắt gao, cuối cùng cô cũng được nhận làm việc ở công ty Fly Mie với chức vụ thư ký của tổng giám đốc tập đoàn.
* cốc.. cốc
– Vào đi.
Mạc Danh ôm trên tay vài quyển hồ sơ.
– Thưa tổng, hình như tổng kêu tôi.
– Tôi chuẩn bị có một chuyến làm ăn đối tác ở Việt Nam.
– Vậy tổng cần tôi chuẩn bị gì không ạ?
– Cô hãy xuống phòng quảng lý martketing nhờ họ làm một bản hợp đồng, một bản tiếng anh và một bản tiếng Việt.
– Vâng.
– Ngài mai, 9h ở sân bay.
– Được à, bây giờ tôi xin đi.
Mạc Danh cuối đầu đi ra khỏi phòng giám đốc, anh tên là Hiểu Tùng Dương, tên tiếng anh là Jack Peter. Người Việt gốc Pháp, là tổng giám đốc của tập đoàn nổi tiếng tại Úc Fly Mie, không giống như bao đại boss khác, anh lạnh lùng, uy nghiêm nhưng không đáng sợ, anh có nụ cười cực kỳ ngọt ngào. Một đôi mắt biết nói, có màu của đại dương. Anh lạnh lùng nhưng cực kỳ thân thiện với nhân viên cấp dưới.
_oOo_
Mạc Danh đứng giữa sân bay để chờ làm thủ tục, không biết sao cô có cảm giác nôn nao, có lẽ là trong suốt 7 năm, cô chưa từng trở về cái đất nước mà cô sinh ra, một phần trong kí ức buồn bã của cô.

– Helen.
– Dạ đại tổng.
– Thủ tục xong rồi, đi thôi.
Hôm nay, cô mặc đồ không nghiêm nghị như mọi ngày, một chiếc quần jean rách cá tính, một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, tóc xõa, kính đen.
– Helen à, em nhìn giống như đi chơi hơn là đi công tác ấy.
– Đại tổng không biết em là một fashionstar à?
Anh rất ít khi thấy cô cười, chỉ là cái nheo mắt hời hợt. Trong giới kinh doanh, không ai là không biết cô thư ký băng lãnh xinh đẹp của tập đoàn Fly Mie cả. Giám đốc là một người sát gái tài ba thì có lẽ cô là người làm tan nát trái tim bao nhiêu người đàn ông. Thật sự, họ là một cặp thì quả là làm nhiều ghen tị.
Sau chuyến bay dài, bước xuống sân bay. Cảm xúc cô bỗng như ùa về 7 năm trước, một cái run người làm cô choáng.
– Helen à, em không sao chứ?
– Không sao ạ.
– Ừ, giờ chúng ta về khách sạn. Cũng gần 15 năm ta chưa trở về đất nước xinh đẹp này.
Phòng cô được ở trên tầng 10, giữa ngay trung tâm thành phố, tầm giờ là 8h sáng, sau chuyến bai ngồi gần 23h đồng hồ có lẽ làm cho cô mệt mỏi.
Tối nay, 8h chúng ta có hẹn đi ăn với cộng tác đấy nhé. Một tin nhắn mới được gửi tới máy của Mạc Danh.
Tổng yên tâm, nhớ mà.
Nằm trên chiếc giường êm ái, cô thiếp đi, một giấc ngủ thật sâu. Thức dậy vào lúc tầm 1h chiều, đúng là Việt Nam thời tiết nắng nóng làm cho người khác không muốn ra ngoài chút nào cả. Nhưng vì cái sự nhớ nhung của cái thành phố kỉ niệm này, cô đã quyết định sẽ đi thăm quan một chút. Đằng nào, từ bây giờ mà tới 8h tối nay thì thật sự còn dài.
Tắm rửa sạch sẽ, mang một chiếc legging xám, áo thun dài xinh xắn, bata năng động và cô bắt đầu đi dạo phố dưới cái thời tiết nắng đổ cả mồ hôi. Thật sự, cái khoảng thời trang của cô cũng đã làm người khác hút hồn.
_oOo_
6h cô trở về khách sạn, sau khi đi bụi đầy vất vả của cô.
– Ủa? Tổng tính đi đâu đấy ạ?
– Anh tính đi bơi một chút xíu.
– Oh.
– Mới đi đâu về vậy?
– Đi du lịch bụi.
– Không rủ.
– Dạ thôi, không dám làm phiền đại boss. – Cô chu mỏ –
– Anh đi nha, 7h15 chúng ta gặp ở đại sảnh.
Nhìn theo bóng lưng của anh, cô nhận thấy rằng đại boss của mình có một thân hình rất đẹp, cơ bắp săn chắc, làn da trắng của một người đàn ông Á Âu.

7h15 tối, cô xuất hiện dưới đại sảnh thu hút ánh nhìn của mọi người. Một chân váy bút chì có họa tiết màu vàng, kèm theo một chiếc áo sơ mi trơn cùng màu, một chiếc ví da, thật sự, cô đi đến đâu đều là tâm điểm của nơi đó.
– Đi thôi. – Tùng Dương nhẹ nhàng nói –
Một bộ đồ vest đen sang trọng được may đo kĩ càng, hai người đi cạnh nhau làm nhiều người khóc thét, nhìn họ chẳng khác gì tiên đồng ngọc nữ cả.
Xuất hiện trước nhà hàng nổi tiếng, Tùng Dương đi trước, Mạc Danh lạnh lùng đi sau.
– Hey, chào anh bạn.
– Lâu rồi không gặp? – Người đàn ông ngồi đó đứng dậy cười một cách thiện cảm. –
Mạc Danh như đứng hình, tim cô như muốn nhảy thóp ra ngoài, ánh mắt băng lãnh đó thoáng hiện một nét buồn da diết, một nỗi buồn không thể quên trong suốt 7 năm qua. Trước mặt cô, đó chính là Trịnh Hiểu Minh, cô bỗng có cảm giác muốn rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.
– Helen, vào đây ngồi đi.
– Vâng.
– Đây là thư ký đầy năng lực của tập đoàn Fly Mie.
– A, đây là cô thư ký xinh đẹp mà giới kinh doanh vẫn truyền tai nhau đấy à.
– Chào anh, tôi là Helen Daisy.
– Chào cô. Giới thiệu luôn, đây là Nhã Thiên, quản lý Marketing.
– Chào cô. – Tùng Dương nhã nhặn nói –
Trong suốt thời gian tối, người Mạc Danh cứ khẽ run lên, ngồi đối diện với anh, tâm trí của cô loạn xạ, vẫn là ánh mắt tựa hồ không đáy ấy, cái nụ cười mà nhiều lần làm cô rung động, tất cả quá của 7 năm trước đang ùa về, rất nhanh.
– Tổng giám đốc Fly Mie quả là người đào hoa, miệng lưỡi anh thật ngọt. – Nhã Thiên nhẹ nhàng cười nói –
– Oh, cô quá khen.
– Tỗng giám đốc nổi tiếng hào hoa, thư ký nổi tiếng xinh đẹp hai người thật là một cặp.

– Tôi chỉ là thư ký, còn anh ấy là cấp trên xin cô đừng nói bậy.
– Tôi chỉ đùa.
– Thật sự, trò đùa của cô làm người khác hiểu lầm.
Đúng là miệng lưỡi của thư ký, cũng phải làm quản lý trưởng của phòng marketing phải im lặng. Sau suốt 7 năm, có lẽ cái gọi là tình bạn của Mạc Danh và Nhã Thiên cũng dần nhạt và xóa nhòa.
Nghe 3 người bọn họ nói chuyện, thật sự cô rất buồn chán, kèm theo sự sợ hãi. Cô uống rất nhiều rượu, cho đến khi người cô gục xuống bàn.
– Helen à.
– ….
– Em say rồi.
– Thôi, giờ tôi phải về, hẹn ngày mai ở công ty nhé.
Tùng Dương đứng dậy đưa tay thân thiện.
– Oh, tạm biệt, hẹn ngày mai.
Tùng Dương cầm ví, nhấc người Mạc Danh ra khỏi ghế, quàng tay qua vai và đưa cô ra xe. Trên viếc ví da sang trọng ấy, có một chiếc kẹp với nụ cười rất tươi, nhìn cô, tay trong tay với một người đàn ông khác lòng anh không khỏi tức giận với những câu nói khi trước.
– Cô ấy trưởng thành hơn rồi. – Nhã Thiên nhìn theo bóng lưng khẽ nói –
Anh kiếm cô trong suốt 2 năm không hề gặp, bây giờ gặp lại anh có cảm giác buồn, một nỗi buồn da diết, anh không hiểu sao trong suốt chừng ấy năm, anh không thể quên hình bóng cô được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.