Đọc truyện Thất Hữu Bất Trực – Chương 22
Trạng thái của Cố Văn Vũ thoạt nhìn đích xác không tốt lắm, sau khi ra khỏi nhà tắm, trên cổ khoác khăn mặt, trên tóc còn nhỏ nước, liền trực tiếp trở về phòng. Thái Dương cũng lười lằng nhằng cùng bọn Lý Lập Bang Trương Gia. Dưới ý chủ quan của cậu, gần đây đi cùng hai thằng đần này chính là vận rủi, chỉ cần những chuyện liên quan đến bọn họ thì đều không phải chuyện tốt, vẫn là không dính dáng đến là sáng suốt nhất. Vì vậy chờ nước đun sôi liền mang bình quay về phòng, không thêm một lời thừa thãi nào nữa.
Hai người Lý Lập Bang cùng Trương Gia tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng không có lý gì lại ngăn cản người ta chiếu cố bạn cùng phòng đang sinh bệnh, hơn nữa lăn lóc một hồi trong bar, cũng là thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, cho nên lần lượt đi rửa mặt rồi về phong.
“Tớ bảo này Cố Văn Vũ, cậu gần đây gấp gáp cái gì chứ, sao lại cứ như không muốn sống nữa vậy?” Thái Dương rót chén nước nóng hôi hổi đưa cho Cố Văn Vũ, sau đó dồn sức dõi theo hắn, nhìn trong chốc lát rốt cục an tâm, tự thấy loại cảm giác khó hiểu khác thường lúc trước đã không còn thấy nữa. Quả nhiên mới nãy vẫn là ở do bị ảnh hưởng kích thích ở quán bar, nhất thời chặn ngang đường suy nghĩ mà thôi.
Cố Văn Vũ tiếp nhận chén nước, cúi đầu chậm rãi uống một ngụm, cũng không có chú ý tới ánh mắt quỷ dị chằm chằm của Thái Dương cơ hồ đem đầu mình chọc lỗ chỗ kia, chờ khi lại ngẩng đầu nhìn Thái Dương, cười cười: “Đa tạ.”
Thái Dương thụ sủng nhược kinh: “Nha, Cố Văn Vũ! Cậu thế mà cũng cười nha!”
Cố Văn Vũ ngưng lại không nói một hồi, cau mày nói: “Cậu có thấy là, cậu nói câu đó rất nhiều lần rồi không?”
Thái Dương sửng sốt, có chút xấu hổ gãi gãi tóc: “Nga? Có hả? Với a…… Cậu gần đây cũng không làm mặt lạnh, lại còn hay cười nữa. A a……”
Cố Văn Vũ bất đắc dĩ im lặng, sau đó uống hết nước trong chén, nằm xuống giường, khóe miệng nhịn không được nhẹ nhàng cong lên: “Đúng vậy…… Gần đây có rất nhiều chuyện đáng để cao hứng.”
Thái Dương vừa nghe lời này, tế bào hiếu kỳ lập tức sục sôi, ngồi trên ghế xoay di di đến bên giường, ôm lấy phần dựa lưng trên ghế mắt không chớp đắm đuối nhìn Cố Văn Vũ: “Hử? Có phải là chuyện công ty có khởi sắc hay không? Mau nói chút đi, để cho tớ tôn thờ chút nào!”
Phải biết rằng, Cố Văn Vũ mấy ngày nay nói chuyện cùng cậu không hề vượt quá mười từ, nếu không phải vì hắn hiện tại thân thể không khoẻ nằm trên giường nghỉ ngơi, không biết sẽ còn triền miên với cái máy tính kia tới khi nào.
Cố Văn Vũ tắm rửa xong, lại uống được chút nước ấm, sắc mặt đã khá hơn mới nãy. Hắn nhắm mắt lại nằm thẳng ở trên giường, không biết suy nghĩ cái gì, trầm mặc một lát mới nói:
“Kỳ thật lúc ban đầu cùng mấy bằng hữu xây dựng công ty, chính là vì mọi người đối với việc khai phá phần mềm rất có hứng thú, nhưng là bởi vì có một chút kỹ thuật bị hạn chế, vẫn luôn tìm không được thứ gì đột phá, nên đành phải gác lại. Song mấy ngày trước có một cơ hội ngẫu nhiên, khiến tôi đột nhiên nghĩ tới một biện pháp giải quyết, sự tình liền có chút tiến triển.”
“A? Đó là phần mềm dạng gì vậy?”
Cố Văn Vũ mở mắt ra, hơi hơi nghiêng đầu nhìn Thái Dương: “Cậu là học chuyển đổi ngôn ngữ tự nhiên, phải không?”
“Đúng vậy.” Thái Dương bất chợt bị hỏi, không hiểu vì sao Cố Văn Vũ lại đột nhiên nhắc tới chuyện này.
Thái Dương dù rằng là chuyên ngành máy tính, nhưng đối với phương diện phát triển ngôn ngữ chuyển hoán có phần thuộc về thiên phú. Cái gọi là chuyển hoán ngôn ngữ tự nhiên, cũng chính là đem ngôn ngữ nhân loại chuyển đổi thành ngôn ngữ máy tính có thể phân biệt.
Có thể nói con người đối với việc sử dụng máy tính hoàn toàn không tách rời khỏi kỹ thuật chuyển hoán ngôn ngữ tự nhiên. Chẳng hạn như bạn nhập một chuỗi tiếng Trung vào máy tính: Thủ đô của Trung Quốc là gì, đầu tiên cần đem những chữ này chuyển đổi thành mã hóa máy tính có thể đọc hiểu, rồi lại tìm giữa đống mã hóa để lấy ra đáp án, sau đó lại chuyển hóa thành ngôn ngữ bình thường, cuối cùng mới đưa đến kết quả: Bắc Kinh.
Đương nhiên đây chỉ là một phần đơn giản nhất cơ bản nhất của chuyển hoán ngôn ngữ tự nhiên.
Nếu phức tạp hơn một ít, ứng dụng cùng với engine tìm kiếm network, giả như bạn đưa vào: Thủ đô Trung Quốc là gì. Lập trình viên cần thiết kế ra một phép toán, đầu tiên đưa chuỗi câu hồi bạn nhập vào chia thành từng phân từ, sau khi phân ra chính là: Thủ đô/ của / Trung Quốc / là gì. Sau đó sẽ lấy ra những thành phần mấu chốt quan trọng, ví dụ như Trung Quốc cùng thủ đô, cuối cùng tiến hành phối hợp những từ quan trọng với những trang web đã lấy ra trước đó, chọn ra những trang web có tính liên quan cao nhất sắp xếp theo thứ tự hiện ra cho bạn.
“Vậy cậu cảm thấy, hiện tại trình độ chuyển đổi ngôn ngữ tự nhiên cao nhất là cái gì?” Cố Văn Vũ lại hỏi.
“Trình độ cao nhất? Hẳn chính là loại có thể tự động trả lời câu hỏi……” Thái Dương cau mày nghĩ nghĩ, “Tỷ như robot Tiểu đồ của đại học Thanh Hoa hả? Kỳ thật phân biệt ngữ âm thuộc cấp cao nhất của kỹ thuật chuyển đổi ngôn ngữ tự nhiên, mà mấy năm gần đây cũng đã tương đối hoàn thiện. Còn nữa…… chính là kỹ thuật của siri Apple 4S được bàn luận rất hăng say kia, không những phân biệt được ngôn ngữ nhân loại, mà còn có thể phá vỡ được giới hạn ngữ pháp vốn có, trực tiếp chuyển sang hình thức khẩu ngữ tán gẫu đối thoại cùng chủ máy. Song kỹ thuật siri chính là thành quả tổng hợp của nhiều loại kỹ thuật, còn liên quan đến cả điện toán đám mây gì đó nữa…… Bất quá, ở phương diện chuyển hoán ngôn ngữ hẳn là chính là trình độ cao nhất.”
Cố Văn Vũ nằm ở trên giường lẳng lặng nhìn Thái Dương vẫn đang phân tích đến tận nơi nào, ánh mắt bất tri bất giác liền trở nên thực ôn hòa. Chờ cậu nói xong, Cố Văn Vũ gật gật đầu: “Kĩ thuật hạt nhân của siri sớm đã do bộ quốc phòng Mĩ kiểm soát, mà hiện tại trên thị trường di động siri phân biệt giọng nói đã là kỹ thuật dân dụng. Trên thực tế siri chân chính đạt tới trình độ gì, chúng ta căn bản không thể nào biết được, nhưng cho dù như vậy, đó cũng đã là tiêu chuẩn khó lòng đạt tới được. Chẳng qua……”
Thái Dương quan sát thần sắc Cố Văn Vũ, thế nhưng lại phát hiện ra một tia khinh thường trong ánh mắt ấy, vì thế nhướn mày, tiến lại gần chớp chớp mắt hỏi: “Sao thế…… Chẳng lẽ cậu muốn nói…… phần mềm mà các cậu muốn soạn ra còn hoành tráng hơn cả siri sao?”
Cố Văn Vũ lại chẳng thèm đế ý đến sự chế nhạo trong lời nói của Thái Dương, chỉ nâng mắt lên nhìn cậu, sau đó ngữ khí thản nhiên hỏi:
“Nếu như tôi nói, tương lai sẽ có một phần mềm, có thể phân tích thông qua thói quen ngôn ngữ của một người, biên tập thành kho dữ liệu ngôn ngữ của người này. Sau đó sử dụng kho số liệu này, có thể thông qua cách dùng từ, chấm câu, ngữ khí, âm điệu mỗi câu của anh ta tạo thành một chuỗi nhân tố ngôn ngữ, phân tích ra ý tứ che giấu bên trong lời nói của anh ta…… Nói cách khác, suy nghĩ, cảm xúc trong lòng, toàn bộ thông qua lời nói của anh ta đều sẽ được máy tính phân tích ra…… Không có bất cứ điều gì giữ lại…… Cậu nói xem nếu đạt đến trình độ đó, thì sẽ thế nào đây?”
Âm thanh Cố Văn Vũ không lớn, tốc độ nhẹ nhàng, ngữ điệu bình thản.
Chính là, trong yên lặng như vậy, yên lặng đến mức chỉ có tiếng hô hấp của hai người trong phòng, mỗi một từ trong câu nói của hắn giống như ẩn chứa một sức mạnh cường đại không thể kháng cự, khiến cho tim kẻ khác đập dồn dập.
Thật giống như một người, dùng biểu tình bình thản nhất, phô bày ra trước mặt bạn một tuyệt tác kinh thế khiến người phải trầm trồ kinh ngạc.
Trầm mặc một hồi lâu.
Thái Dương trong bất tri bất giác đã bị cặp con ngươi thâm trấm kia của Cố Văn Vũ cuốn hút, giống như vẫn đang đắm chìm trong hình ảnh kỳ diệu thậm chí có phần ảo tưởng khiến cho người ta chấn động vô ngần như trong Nghìn lẻ một đêm kia.
Cố Văn Vũ ngắm nhìn cậu bé đang kinh ngạc ngẩn người, bên miệng hơi hơi hiện lên một tia mỉm cười, sau đó nhắm mắt lại im lặng nằm yên trên giường, nói: “Bất quá muốn đạt tới loại trình độ ấy, còn có rất nhiều vấn đề cần giải quyết, nhưng chung quy đã muốn bắt đầu rồi…… cuối cùng cũng sẽ có ngày thành công thôi.”
Thái Dương còn đang ngơ ngẩn, qua tầm mấy phút sau, bất chợt hai mắt phát sáng bắn từ ghế nhào về phía Cố Văn Vũ:
“Này! Này này! Cố Văn Vũ! Cậu là có ý gì? Cậu là nói…… phần mềm mới nãy cậu đề cập…… là thứ các cậu đang phát triển hả?! Ôi đệch…… thật là hoành vl! Này này, dậy đi, đừng có ngủ mà…… nói cụ thể cho tớ biết với! Các cậu là làm đến mức nào rồi! Này! Mở mắt ra a…… Cậu đâu có mệt mỏi đến thế a!! Này…… này!!”
Song đồng chí IT vốn không ưa nói chuyện kia, có lẽ thật sự bởi vì sinh bệnh, phi thường kiên định nằm ở trên giường không chịu mở mắt, cũng không chịu nói lấy một chữ. Mặc cho Thái Dương nắm lấy bờ vai hắn dùng sức lay động như thế nào, hắn đều giống cái máy tính đã ngắt điện hoặc là đã chết cơ, không có phản ứng gì cả, cố chấp dị thường đem đầu chìm vào trong chiếc gối đầu mềm mại.
Nhìn bạn cùng phòng đã muốn “ngủ say sưa”, khóe miệng Thái Dương co rút, đành phải buông tha. Sau đó đi ra ngoài rửa mặt, sau đó lại đầu óc trên mây hậm hực đi vào giấc ngủ, cuối cùng suốt cả đêm cũng không ngủ yên, lại còn mơ một giấc mộng kỳ quái.
Cậu nằm mơ mình bị bức ép đối thoại với một màn hình máy tính, nhưng vô luận cậu nói cái gì, trên màn hình cũng đều hiện ra:
Ta là gay, ta là gay……
Vì thế ngày hôm sau, Thái Dương mang theo một đôi mắt gấu mèo đi làm.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Câu chuyện nông trường Cao Kỳの9 Vịt con ghé vào bên hồ nước, gà con chơi đùa bắt sâu bên người nó, hơn nữa càng lúc chạy càng xa. Đột nhiên, có một đạo kim quang lóe lên. Gà con quay đầu lại, phát hiện phía dưới bụng vịt con có một tia sáng lấp lánh, vì thế gà con vội vàng chạy tới. Chờ khi gà con tiến đến gần xem, phát hiện ánh lấp lánh kia đã không thấy nữa, vì thế liền dùng đầu húc vào bụng vịt con. Vịt con dịch sang bên cạnh một chút, không hé răng. Gà con ngẩng đầu, sau đó lại dùng lực đẩy vịt con, lại còn mổ tới mổ lui trên thân nó, muốn nhìn một chút xem dưới thân nó rốt cuộc có cái gì. Vịt con nhìn gà con đang không ngừng lăn lộn trong chốc lát, sau đó đột nhiên xoay người, đem gà con đặt ở dưới thân. Bên hồ nước, trên bụi cỏ, hai cục bông tròn lăn thành một đống.