Thất Hữu Bất Trực

Chương 21


Đọc truyện Thất Hữu Bất Trực – Chương 21

Thái Dương sóng xoài trên giường, qua rất lâu mới từ trong kinh hách chậm rãi hồi phục lại, lúc này mới chú ý tới Cố Văn Vũ.

Đã lâu như vậy, sao cậu ta vẫn ngủ gục trên bàn thế? Cánh tay không tê sao?

Cậu cẩn thận ghé lại gần, nghiêng đầu liếc nhìn Cố Văn Vũ một cái, phát hiện sắc mặt hắn không tốt lắm, sau đó thử vỗ vỗ bờ vai hắn. Cố Văn Vũ khẽ cử động, Thái Dương sợ tới mức lập tức lại rụt trở về.

Cố Văn Vũ hơi hơi mở mắt ra, sau khi nhìn thấy Thái Dương thấp giọng hỏi một câu: “Về rồi à?”

Không biết tại sao, Thái Dương đột nhiên cảm thấy thực chột dạ, sợ Cố Văn Vũ lại thuận miệng thêm một câu “Đi đâu “, đến lúc đó không biết nên trả lời như thế nào. Tuy rằng với tính cách của Cố Văn Vũ tuyệt đối sẽ không tò mò như thế, nhưng vì để ngừa vạn nhất, Thái Dương vẫn là quyết định mình nên nói trước về chuyện gì đó, để ngăn chặn khả năng đề tài tiếp tục phát triển đi xuống.

“Cố Văn Vũ, cậu lên giường nằm đi!” Thái Dương nói.

Cố Văn Vũ mới vừa ngồi thẳng lại người trên ghế xoay, tay hơi nắm lại đặt trên trán, nhắm mắt hơi nhăn mày tựa hồ đang chịu sự đau đớn. Nghe Thái Dương nói một câu như vậy, thân thể đột nhiên cứng ngắc một chút, đầu óc vốn đã mê man lại càng thêm váng vất.

“Cố Văn Vũ?” Thái Dương thấy đối phương không nói lời nào, lại hỏi.

Cố Văn Vũ đích xác cảm thấy không thoải mái, loại cảm giác khó chịu này do rút ngắn thời gian ngủ mấy ngày nay mà không ngừng tăng lên. Hắn cảm thấy còn tiếp tục như vậy bản thân chắc chắn không thể làm việc thêm được nữa, dù sao cũng không thể một nhát mà ăn được cả miếng to, hắn đơn giản đem máy tính shutdown, đứng dậy.


Chính là không nghĩ tới vừa mới đứng dậy, thân hình liền bất chợt lạng choạng, ngã sang một bên, Thái Dương thấy thế lập tức nhảy dựng lên đỡ hắn.

Vừa tiếp xúc với thân thể đàn ông, Thái Dương lập tức nhớ lại chuyện mới phát sinh trong quán bar, sau đó tóc gáy dựng đứng lên, nhanh chóng rụt tay lại nghiêng mình ra sau, trơ mắt nhìn thấy Cố Văn Vũ té ngã trên mặt đất.

Cố Văn Vũ:……

Thái Dương cảm thấy bản thân mình thế này cũng không tử tế lắm, vì thế lại hấp tấp chạy tới đỡ Cố Văn Vũ. Chính là chưa chờ cậu đến giúp, Cố Văn Vũ đã tự mình đứng dậy, loạng choạng ra cửa hướng về phía nhà tắm.

Vừa vì áy náy, vừa lại có chút lo lắng vì Cố Văn Vũ vô duyên vô cớ ngã xuống, vậy nên Thái Dương cũng tiu nghỉu bám theo đuôi Cố Văn Vũ đi vào nhà tắm.

So với việc vừa mới vừa gặp phải cái WC khủng bố ở cái quán bar kinh khủng kia, của nhà mình nhìn vẫn là thuận mắt hơn, vì thế Thái Dương rất có cảm giác an toàn ghé vào cửa nhà tắm, thò đầu vào trong ngó.

“Này, Cố Văn Vũ, cậu không có việc gì chứ hả?”

Cố Văn Vũ cúi đầu, chống người bên bồn rửa tay im lặng đứng hồi lâu, mới đơn giản đáp một câu “Không có việc gì”.


Sau đó hắn chậm rãi cởi áo ra, ném vào trong trục lăn máy giặt bên cạnh. Hai cánh tay dài lại phân biệt quay về hai bên bồn rửa, chống đỡ thân thể lung lay tựa hồ sắp ngã, làn da màu lúa mạnh dưới ánh đèn nhà tắm mờ mịt lộ vẻ tinh tế khác thường, mỗi một đường nét đều có thể rõ ràng phân biệt. Sống lưng trần trụi vì hai tay dùng sức mà phơi bày ra đường cong gồ ghề, theo hơi thở gấp của hắn mà chậm rãi phập phồng

Thái Dương bỗng dưng nhìn đến cảnh tượng trước mắt, hô hấp bất ngờ nghẽn lại, tim đập thế nhưng lại trở nên không bình thường! Cậu nhanh chóng đem ánh mắt dời khỏi người Cố Văn Vũ, sau đó có chút không được tự nhiên hỏi: “Ừm…… Cậu không phải bị ốm rồi đấy chứ? Có muốn tớ tìm chút thuốc để uống không?”

“Không cần.” Cố Văn Vũ thấp giọng thầm thì một câu, sau đó còn nói: “Có thể…… lấy cho tôi chút nước ấm không? Khát quá……”

“Hả? Nước ấm? Để tớ đi xem thử coi trong phích nước nóng có còn không.” Thái Dương thật cao hứng ở trước thời điểm Cố Văn Vũ bắt đầu cởi quần chuẩn bị tắm rửa, tìm được một lý do để rời khỏi nhà tắm.

Bởi vì nước uống đóng bình bị vạch trần tấm màn đen mất vệ sinh, lại thêm chuyện đổi nước mua nước quá phiền toái, cho nên 5 đồng chí IT áp dụng phương pháp nguyên thủy nhất đích để có được nước uống: đun nước, sau đó đổ vào trữ trong phích nước nóng, rồi lại đun thêm nước để nguội cho vào tủ lạnh ướp đá.

Đám con trai luôn thích uống đồ lạnh, cho nên cả đám IT thường xuyên không nhớ đến việc trữ nước nóng. Thái Dương đi vào phòng bếp tìm phích nước nóng lắc lắc, quả nhiên là trống rỗng, vì thế cậu đành phải cắm bình đun lại từ đầu.

Lại nói, từ khi dọn đến nhà trọ này, cậu cho tới bây giờ chưa từng đun nước, mỗi lần đều chỉ có biết uống, không thể tưởng được lần đầu tiên thế nhưng lại cống hiến cho Cố Văn Vũ.

Cậu vừa nghĩ như vậy, sắc mặt liền


, không khỏi ảo não bản thân vì cái gì lại nghĩ đến cái từ dung tục “Lần đầu tiên” ấy chứ, sau đó lại vì bản thân vừa nghĩ đến cái từ dung tục ấy liền có ngay liên tưởng dung tục mà càng thêm ảo não, có chút u sầu dọn cái ghế ngồi xuống bên bếp nấu.

Đèn nhà bếp không bật, trong một mảng tối mò chỉ có ánh lam nhạt của ngọn lửa nhảy múa.

Trong truyền thuyết ngọn lửa tượng trưng cho trí tuệ, nhân loại đúng là từ một khắc bắt được mồi lửa mới có khởi đầu văn minh.

Thái Dương đối diện với màu lam tượng trưng cho trí tuệ kia, bắt đầu tự hỏi:

Vì cái gì nhìn thấy Cố Văn Vũ cởi quần áo cậu lại cảm giác không được tự nhiên? Thời điểm học đại học, nhà tắm công cộng cũng không phải chưa từng đến, một đám con trai trần như nhộng, ở trong mắt cậu cũng chẳng khác gì lũ lợn cạo. Hơn nữa ở chung phòng với Cố Văn Vũ lâu như vậy, cũng không thấy có chỗ nào không thích hợp, vì cái gì riêng mỗi tối hôm nay lại có sự bất thường chứ?

Gặp quỷ…… Đều là do cái quán bar chết tiệt kia!

Thời điểm Trương Gia cùng Lý Lập Bang vội vội vàng vàng chạy về nhà, nhìn thấy đúng cái thằng ăn tạp khiến cho bọn họ phập phồng lo lắng suốt cả tối, một mình đang ở trong nhà bếp tối như mực, ngơ ngẩn đối diện với khí ga u ám.

Rất nhanh, Trương Gia cùng Lý Lập Bang lấy lối tư duy đặc biệt của dân IT, đem mấy từ “Chịu kích thích” “Luẩn quẩn trong lòng” “Khí ga” mấu chốt, xâu chuỗi cùng một chỗ, không khỏi sắc mặt đại biến!

Hai người cùng liếc mắt một cái, cùng thủ thế, sau đó một người một bên, thật cẩn thận, chậm rãi, thần không biết quỷ không hay mò lại gần……


“Oa nha má ơi!! Quỷ nha!! Cứu mạng!”

Thái Dương vốn vừa nấu nước vừa tự hỏi nhân sinh đại sự, lúc mới vừa cảm thấy thông suốt vấn đề, đột nhiên sau lưng xuất hiện hai bóng đen, sau đó chỉ thấy trước mắt chợt lóe, ngọn lửa đang hừng hực cháy nhanh chóng bị tắt đi. Ấm nước còn kém chút xíu nữa sẽ sôi, hai làn khói trắng òm ọp tuôn ra từ miệng ấm, chuyển sang trạng thái nguội.

Thái Dương nhảy dựng lên, quay đầu lại phát hiện kia hai bóng đen không phải quỷ, mà là Lý Lập Bang cùng Trương Gia, lúc này xù lông quát: “Này! Chúng mày có bệnh hả! Tý nữa là dọa chết người rồi! Tao mẹ nó đun nước thì động chạm gì đến ai hả!”

“Đun nước?” Lý Lập Bang tự cho là đã cứu giúp thiếu niên lầm lỗi sửng sốt, “Mày cũng biết đun nước hả?”

“Để làm chi a! Cố Văn Vũ thân thể không thoải mái muốn uống nước ấm, tao đun cho cậu ấy một chút không được hả!” Thái Dương tiếp tục rít gào, đêm nay cậu đã bị hoảng sợ quá nhiều, vậy nên cũng không biết rằng, mình mới chính là kẻ mang vạ cho mấy thằng bạn kia!

“Cậu…… đun nước uống cho Cố Văn Vũ?” Ánh mắt Trương Gia nheo lên vô cùng nguy hiểm đằng sau thấu kính.

“Ừ đấy! Vốn là sắp được rồi, mà chúng mày lại cố tình nhào ra phá rối!” Thái Dương tức giận mắng, sau đó bật bếp gas, tiếp tục đại nghiệp đun nước.

Lý Lập Bang nhìn thằng nhãi IT kia hết sức chuyên chú ngồi trông nước, nghĩ đến chính do thằng nhãi này đã lôi hắn vào cái GAY bar chuyên biệt mà bình thường đâu có dễ tìm ra. Sau đó còn trong lúc vô ý hại hắn đắc tội với lãnh đạo, cuối cùng lại bỏ đi chơi mất tăm mất tích hại hắn uổng công lo lắng một hồi lâu như vậy. Kết quả trở về liền thấy, thằng nhãi này thế nhưng lại tự mình nhóm lửa đun nước cho thằng khác! Chết tiệt! Sao lại có thể bất công như vậy cơ chứ!

Đang muốn nổi cáu, lại nghe tiếng cửa nhà tắm vang lên, Cố Văn Vũ tắm rửa xong xuôi bước ra.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Câu chuyện nông trường Cao Kỳ の8 Vịt con không bơi lội, một mình nằm xoài bên hồ nước. Gà con đi qua, dùng mỏ mổ mổ vịt con một chút, vịt con không có phản ứng. Gà con nghiêng đầu nhìn nhìn vịt con, sau đó chạy đi. Chỉ chốc lát sau, gà con trở về, toàn thân ướt đẫm, miệng còn ngậm một con tôm. Vịt con mở mắt ra nhìn nhìn gà con, gà con đem tôm trong miệng đút cho vịt con. Một trận gió thổi qua, gà con lạnh run. Vịt con yên lặng nhích lại gần gà con, thân thể nó thực ấm. Vì thế gà con cũng nằm xoài ra, chung một chỗ với vịt con, từ xa nhìn lại, thành hai cục lông màu vàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.