Bạn đang đọc Thất Hiệp Ngũ Nghĩa – Chương 64: Trộm Châu Đăng, Hoa Điệp Bị Bắt, Cứu Ác Tặc, Trương Hoa Cõng Đi.
Âu Dương Xuân nghe Tuệ Hải nói bèn đáp: “Việc ấy có ngại gì, chắc nó không trở lại đâu. Nay tôi xin hỏi cho biết làng Tiểu Đơn xa hay gần?” Tuệ Hải nói: “Chỉ cách đây chừng ba bốn dặm”. Âu Dương Xuân hỏi: “Trong ấy có nhà giàu, quyền hào, chùa chiền, lầu xanh gì không?”. Tuệ Hải nói: “Có chùa chiền, chỗ ấy chẳng qua là xóm nhỏ, nào phải là trấn điếm, ở trong ấy có một vị quan lui về ở ẩn, nhà cửa giàu có, ở với mẹ rất thảo, mẹ ngài ăn chay niệm phật, nên ngài có cất một cảnh chùa, dọn dẹp trang hoàng trong chùa trừ các món quý khác không nói, chỉ có một cái châu đăng (đèn bằng châu) thật là vật báu vô giá, kết toàn là châu ngọc nhiều lắm”. Bắc Hiệp nghe xong quay lại nói với Long Đào rằng: “Cứ lời sư phó nói thời có thể nghi được, vậy Phùng Thất nên qua thôn Tiểu Đơn do thám coi thế nào?”. Phùng Thất vâng lời ra đi như bay, Long Đào liền xuống phòng dọn cơm ra. Hòa thượng cùng Bắc Hiệp đương nói chuyện, thấy ở ngoài bước vô một người, ăn mặc theo quan võ, da mặt vàng vóc, vóc người nhỏ nhỏ, có vẻ anh hùng hào hiệp lắm. Hòa thượng bước tới nghênh tiếp. Vị quan võ ấy dòm Bắc Hiệp một hồi rồi hỏi: “Có phải ngài là Âu Dương Xuân hay không?”. Bắc Hiệp đáp: “Phải, tôi là Âu Dương Xuân, vậy ngài là ai xin cho tôi biết quý danh?”. Vị quan võ nói: “Tôi là Hàng Chương, có nghe tiếng nhân huynh lâu rồi hằng muốn thỉnh giáo, nay lại gặp đây thật là may lắm. Vậy nhân huynh tới đây hồi nào?”. Bắc Hiệp nói: “Tôi tới đây đã ba ngày, có Long Đào và Phùng Thất nữa. À! Mà còn Tưởng tứ gia ở đâu?”. Hàng Chương đáp: “Tứ đệ còn đi sau”. Bấy giờ Long Đào dưới phòng vừa đi lên, ba người cùng ngồi chuyện vãn, kế Dạ Tinh Tử Phùng Thất trở về tới liền nói: “Có Nhị viên ngoại tới đây càng thêm hay, phải hợp lại để thương nghị việc này. Âu Dương gia đoán việc như thần, tên ấy đã tới thôn Tiểu Đơn hồi chiều hôm qua, không biết làm gì đến bị dân làng bắt, rồi sau lại giết hai mạng và trốn đi được. Bây giờ trưởng thôn đã đi báo quan rồi, nhưng chưa sai người tầm nã”. Ai nấy nghe nói không hiểu làm sao, chỉ đợi Tưởng Bình tới mà thôi.
Nguyên Hoa Hồ Điệp muốn tới đầu thân với Thần thủ Đại thánh là Đặng Xa. Nhân nghe ngày sinh của Đại thánh gần tới, muốn trộm châu đăng để làm hạ lễ, nên đêm ngụ tại miếu Hà Thần, đúng canh hai bèn lén ra đi. Hắn tới làng Tiểu Đơn vào nhà Phật lên tầng trên thấy châu đăng tỏ rạng, sáng rực như ban ngày, đèn ấy treo bằng một dây sắt, một đầu lại dằn dưới cái đảnh, giơ đảnh lên mới mở được đèn. Hoa Điệp liền thò hai tay vào quay đảnh, vừa nhớm lên, nghe khua một tiếng keng thì cái đảnh liền rút vào bên tượng Phật, mà sợi dây treo đèn cũng rút tuốt lên sườn nhà, chỗ cái bàn để đảnh khi nãy lộ ra một lỗ hổng rất lớn. Hoa Điệp lấy làm lạ chưa kịp rút tay ra thời trong lỗ hổng ấy thò ra hai cái vòng móc bấm vào bắp tay, nghe thêm một tiếng khua nữa thì hai tay Hoa Điệp bị dính gộp lại rồi. Tiếng chiêng gióng rùm lên, có năm sáu người áp tới kéo Hoa Điệp xuống lầu. Vị chủ quản bèn bảo lũ tuần canh rằng: “Bây giờ đêm đã khuya, Viên ngoại ngủ rồi đợi sáng sẽ bẩm, công bắt trộm của các người đáng lắm, vậy phiên này của ai?”. Dứt lời có hai người trả lời: “Dạ chúng tôi là Uông Minh và Ngô Thăng”. Chủ quản dặn: “Vậy thời chúng bây ở đây giữ kẻ trộm”. Hai người vâng lời.
Nguyên nhà cửa của vị quan đó rộng lớn lắm, nên bốn phía đều có đặt một cái lầu canh trong mỗi lầu canh có bốn tên tuần canh, thay phiên nhau đi vòng nhà tuần giữ. Bây giờ Uông Minh và Ngô Thăng bắt được kẻ trộm nên hai người khác thay. Hai đứa ngồi giữ Hoa Điệp một lúc rất lâu chợt nghe dưới lầu có tiếng bảo: “Chủ quản dạy kêu bớt xuống một người cho ngài dặn việc”. Uông Minh liền xuống lầu đi. Ngô Thăng ngồi trên lầu một mình thấy dưới đi lên một người, mặt vàng má hóp, tay cầm gươm mình mặc áo đen liền giật mình vừa muốn la lên thời đầu đã rơi xuống. Người ấy liền lại gần Hoa Điệp nói rằng: “Tôi là Trương Hoa, vâng mạng Đặng đại ca tới trộm châu đăng, không dè bạn đã bị khốn, vậy tôi cứu cho”. Nói rồi cởi trói cho Hoa Điệp cõng về Đặng Gia Bao.
Đến khi bọn tuần canh gặp thây Uông Minh bị giết bèn vào báo cho chủ quản. Chủ quản tới xét rồi lên lầu thấy Ngô Thăng đầu một nơi mình một ngả, liền báo cho Viên ngoại. Viên ngoại không biết làm sao, viết tờ bẩm tỏ cả đầu đuôi đem báo với quan, xin quan trên cho người tầm nã.
Bắc Hiệp Âu Dương Xuân, Hàng Chương, Long Đào nghe Phùng Thất nói chuyện, thời ai nấy đều định chờ Tưởng Bình tới sẽ cùng bàn bạc. Chiều đó, họ Tưởng tới, ai nấy ra mắt nhau rồi đem chuyện Hoa Xung thuật lại. Tưởng Bình nghe xong nói: “Cây có cội, nước có nguồn, cuốn dây bắt từ mối, vậy thế nào Hoa Hồ Điệp cũng ở tại Đặng Gia Bao. Mai tôi tới Đặng Gia Bao thám thính nếu tới chiều mà không về thời các anh phải chịu nhọc tới đó mới được”, Ai nấy đều nhận lời, cùng nhau chuyện vãn, chiều lại ăn cơm sớm, rồi cùng nhau mạnh ai nấy ngủ, dưỡng thần cho khỏe.
Ngày sau, Tưởng Bình giả dạng thầy sãi như cũ, đi tới Đặng Gia Bao. Ngày ấy chính là ngày sinh của Đặng Xa, Tưởng Bình vừa tới cửa thấy Đặng Xa đưa một người đi ra, rồi lại dạy gia đinh tới bắt mình, không biết là chuyện gì nên cũng theo gia đinh đi vào.
Nguyên người ấy là Trương Hoa, nhân cứu được Hoa Xung, nghe Hoa Xung nói Bá vương trang Mã Cường cùng Tương Dương Vương kết hảo rất thân mật, nên rủ Đặng Xa qua đó chúc hạ. Đặng Xa liền dạy Hoa Xung viết thư sai Trương Hoa đem tới trước. Ai dè lúc Trương Hoa ra cửa, Hoa Xung thấy Tưởng Bình liền nói với Đặng Xa sai người bắt lại.
Tưởng Bình theo gia đinh vào trong, thấy Đặng Xa và Hoa Xung ngồi trên bèn bước thẳng tới thềm lấy đồ nhà chùa để xuống đất cúi đầu thưa rằng: “Tiểu đạo xin kính chào, chẳng hay thí chủ cho đòi, có dạy điều chi chăng?”. Hoa Xung hỏi: “Tao hỏi mi tên họ là gì?”. Tưởng Bình đáp: “Tiểu đạo tên Trương Hoa”. Hoa Xung hỏi: “Mi tu từ nhỏ tới lớn hay mới tu đây? Hoặc là cố ý thay hình đổi dạng tới đây do thám việc gì?”. Đặng Xa hỏi: “Hiền đệ hỏi chi chuyện ấy?”. Hoa Xung đáp: “Đại ca có điều chưa rõ, nguyên tại Thiết Lĩnh Quan, em bị một người đâm lén gần chết, nhờ bóng trăng, em xem thấy hình tích nó ốm yếu, bộ đi lanh lẹ giống hệt đạo sĩ này nên em mới hỏi”. Tưởng Bình nghe Hoa Xung nói khen thầm rằng: “Thằng này cặp mắt tinh tường lắm, xem người chẳng sai”, rồi đáp: “Tiểu đạo gặp lúc nhà nghèo, nên phải giữ đạo, mượn nghề đoán số mạng kiếm tiền nuôi thân”: Hoa Điệp liền đứng dậy xách roi da lại đánh Tưởng Bình và hỏi: “Thật mi không chịu khai rõ hay sao?”. Tưởng Bình đáp: “Thật tôi nửa chừng mới xuất gia, nào phải từ lúc nhỏ, sao thí chủ gặng hỏi làm chi?”. Hoa Xung nghe lời ấy cả giận, lại đánh càng nhiều Tưởng Bình rên xiết, nói rằng: “Thí chủ làm cái gì khi gọi tiểu đạo vào nhà, không phân đen trắng, chẳng kể gian ngay, đánh kẻ tu hành như thế này là đạo lý gì?”. Đặng Xa ngồi bên thấy vậy động lòng chẳng nỡ làm thinh bèn bước tới can.