Thất Hiệp Ngũ Nghĩa

Chương 63: Bắc Hiệp Xem Người, Thật Đôi Mắt Tỏ, Hoa Xung Giấu Dạng, Vẫn Có Ý Riêng.


Bạn đang đọc Thất Hiệp Ngũ Nghĩa – Chương 63: Bắc Hiệp Xem Người, Thật Đôi Mắt Tỏ, Hoa Xung Giấu Dạng, Vẫn Có Ý Riêng.

Bắc Hiệp đi tới Tín Dương liền thẳng vào miếu Hà Thần, gặp một đám đông người đương quây quần quanh một người to lớn. Người ấy có để trước mặt một cái rổ lớn, miệng rao rằng: “Bánh của tôi chiên ngon lắm, có hành thịt nhiều lại thêm tương giấm cũng ngon, ăn vào ngon miệng lại thêm thơm béo”. Thiên hạ mua ăn nhiều lắm, Bắc Hiệp coi kỹ lại người bán ấy là Long Đào, bèn bước lại làm mặt lạ hỏi rằng: “Không rõ được trong miếu có chỗ ở nhờ chăng? Xin người làm ơn cho biết”. Long Đào thấy Bắc Hiệp tới liền cười mà đáp: “Chào quan khách, trong miếu có chỗ nghỉ, lại sạch sẽ lắm, nhưng ngài vào miếu chắc rồi cùng ăn cơm với lãnh đạo. Vậy mời ở đây dùng ít cái bánh, bánh thật ngon!”. Bắc Hiệp nói: “Thôi, để ta vào miếu rồi mi đem cho ít cái thật sốt cho ta ăn!”. Long Đào nói: “À! Mà ngài có biết ông sãi chủ miếu là Tuệ Hải hay không?”. Bắc Hiệp không đáp đi thẳng vào miếu ra mắt Tuệ Hải, tỏ tình quen biết, rồi nghỉ bên phòng mé đông. Tối lại lên trò chuyện với Long Đào. Long Đào nói rằng: “Chưa thấy Hoa Xung tới đây, vậy phải chờ hợp lại cho đủ, rồi sẽ thương nghị”. Bắc Hiệp nhận lời ở lại miếu chơi bời với Tuệ Hải.
Một hôm Bắc Hiệp đương đánh cờ với Tuệ Hải thấy ở ngoài đi vào một vị công tử áo quần tốt đẹp, diện mạo khôi ngô, trong tay cầm một cái roi ngựa bước tới bắt tay Tuệ Hải hòa thượng. Hòa thượng liền sai sãi nhỏ dâng trà, rồi hỏi ra mới biết công tử họ Hồ ghé xin ngụ. Bắc Hiệp ngồi nhắm hình dung công tử ấy, rồi nghĩ rằng: “Tiếc thay phong tư như thế ấy, mà ngặt đôi mắt láo liêng, lộ vẻ bất lương”. Đương còn suy nghĩ, nghe ngoài cửa có tiếng kêu rằng: “Vương đệ nhị, Vương đệ nhị”. Dứt tiếng có người đi vào dòm công tử ấy rồi ngó Bắc Hiệp. Bắc Hiệp biết là Dạ Tinh Tử Phùng Thất. Sãi nhỏ bước tới hỏi Phùng Thất rằng: “Chú kiếm ai?”. Phùng Thất đáp: “Tôi tên Trương Tam tìm người quen là Vương Nhị”. Sãi nhỏ nói: “Có phải Vương Nhị bán bánh hay không? Y ở dưới nhà bếp kia, chú vào cửa ngách đó thời gặp”. Phùng Thất liền đi vào nhà bếp.

Vị công tử ấy cũng nói rõ ý mình xin trọ, Tuệ Hải nhường phòng phía tây cho, công tử bèn để lại năm đĩnh bạc mới ra đi, hẹn rằng sẽ trở lại.
Tuệ Hải đưa công tử ra khỏi miếu rồi trở vào đánh cờ với Bắc Hiệp nữa. Bắc Hiệp bởi đương nóng rõ tin tức của Hoa Điệp, trí rối lắm nên đánh cờ thua bèn thôi không đánh nữa, trở về phòng mé đông, thấy Dạ Tinh Tử vừa rủ Long Đào ra ngoài nói chuyện, cũng giả bộ xem cảnh hứng gió bước rảo theo lấy mắt liếc một cái rồi đi tuốt, Phùng Thất và Long Đào hiểu ý đi theo. Tới chỗ vắng vẻ không người, Bắc Hiệp bèn hỏi Phùng Thất rằng: “Sao bữa nay mi mới tới đây?”. Phùng Thất đáp: “Tôi từ khi đi khỏi thôn Mạc Hoa tới bữa thứ ba liền gặp Hồ Điệp, ai dè nó đi nhung nhăng quá, một ngày đi hai mươi dặm hoặc ba mươi dặm mà thôi, nên mới trễ như thế, khỉ nãy nó mới vào miếu đó” Bắc Hiệp nói: “Vị công tử khi nãy là Hoa Xung à? Hèn gì cặp mắt nó có vẻ bất lương lắm, lại xưng là họ Hồ, có lẽ là chiết chữ Hồ Điệp ra chớ gì? Mà nó tới đây có việc chi à?”. Phùng Thất đáp: “Không rõ được, song hôm qua nghe nó có hỏi tên hầu bàn ở khách điếm, thôn Tiểu Đơn ở đâu? Không rõ nó hỏi có ý gì”. Bắc Hiệp lại hỏi thăm tin tức Hàng Chương và Tưởng Bình. Phùng Thất đáp: “Lúc đi đường có gặp, vậy không sớm thời muộn cũng tới đây”. Long Đào lại hỏi Bắc Hiệp rằng: “Bây giờ tên Hoa Xung đã tới rồi, Âu Dương huynh tính lẽ nào?”. Bắc Hiệp nói: “Chưa hiểu nó có ý tứ gì, vậy phải lo phòng bị trước”. Nói rồi đi tản ra, ai nấy đều về miếu.
Tối lại, Bắc Hiệp Âu Dương Xuân không đốt đèn trong phòng mình, để tối om dòm qua phòng mé tây thấy đèn sáng trưng, sau lại thấy thình lình bóng đèn nháng một cái, và nghe la một tiếng, đèn liền tắt. Bắc Hiệp nói thầm rằng: “Chắc Hồ Điệp làm ma làm quỷ gì đây, ta phải chú ý”. Chẳng bao lâu lại thấy có cái bóng đen đánh vụt qua một cái xem kỹ lại thì Hồ Điệp đi thoáng qua, nhón gót bước nhẹ đi mau lắm, vòng qua mé sau rồi bặt tăm. Bắc Hiệp thấy vậy khen rằng: “Tài bộ như thế ấy, bản lĩnh như thế này, tiếc rằng không chịu làm phải thôi”. Nói rồi lén ra khỏi phòng đi riết theo, thời Hoa Hồ Điệp đã quay mình nhảy ra khỏi tường mà đi ra ngoài rồi. Bắc Hiệp cũng nhảy theo, tới mé ngoài nhìn mãi không thấy tăm hơi Hoa Điệp ở đâu.

Bắc Hiệp đương ngó quanh quẩn, thấy trên cây tuột xuống một người té ra là Dạ Tinh Tử Phùng Thất, rồi kế Long Đào cũng vừa tới nói rằng: “Thật thằng ấy lẹ chân lắm theo không kịp”. Ba người liền tụ lại nghĩ mãi không rõ Hoa Hồ Điệp đi ngõ nào. Bắc Hiệp nói: “Bây giờ chúng ta nên mai phục tại đây, đợi cho nó về sẽ ra tay”. Phùng Thất nói: “Sợ nó không về ngả này thời làm sao? Chi bằng chúng ta ở đây rình nó, còn Bắc Hiệp thời đi theo”. Bắc Hiệp nói: “Biết đi đâu mà theo, vậy Phùng Thất leo núp lên cây như cũ, Long Đào rình dưới đầu cầu, còn tôi thì ở trên cầu, hễ gặp thì trong đánh ra ngoài đánh vào, thế nào cũng phải thắng”. Phùng Thất nói: “Phải, tôi ở trên cao nhìn xuống, hễ thấy nó tới thì tôi sẽ liệng đá mà làm hiệu”. Sắp đặt mưu kế xong xuôi, ai nấy theo chỗ định mà ẩn mình, rình như vậy suốt đêm mà không thấy Hoa Xung trở lại.
Sáng ngày Bắc Hiệp Âu Dương Xuân về miếu trước Long Đào, Phùng Thất cũng về theo, cùng nhau đi qua phòng phía tây thấy cửa khép, bèn xô vào xem thời trên bộ ván có một cái gói, mở ra thời có một cái áo bông, một đôi giày và một cái khăn. Bắc Hiệp liền sai Phùng Thất xách ra kế gặp hòa thượng Tuệ Hải tới nơi hỏi rằng: “Ba ngài thức dậy sớm có chuyện chi sao?”. Bắc Hiệp nói: “Khách đã trốn rồi mà chưa hay, hay hòa thượng giấu người ta mất đi?”. Tuệ Hải nói: “Nào có, tôi ăn chay niệm phật chớ giấu người mà làm gì, ba ngài nói thế là ý gì?”. Long Đào nói: “Nói chơi chớ khách trốn rồi, chúng tôi đi tìm giúp cho hòa thượng sáng đêm mà không gặp”. Tuệ Hải hỏi: “Ủa, tiếng nói của Vương Nhị sao đổi giọng như vậy?”. Phùng Thất nói: “Người này không phải là Vương Nhị mà tôi cũng không phải là Trương Tam”. Hòa thượng Tuệ Hải nghe nói lấy làm lạ. Bắc Hiệp nói: “Sư ông chớ kinh sợ, xin mời vào chùa trong sẽ nói rõ”.

Mọi người đều vào, Long Đào, Phùng Thất nói rõ tên mình, thuật chuyện ác của Hoa Xung và nói rằng: ” Người công tử vào miếu hôm qua đó là Hoa Hồ Điệp tức Hoa Xung đó, chúng tôi thấy nó đi hồi canh hai nên đón sáng đêm mà không thấy về”. Tuệ Hải nghe nói thất kinh giở túi ra coi thấy áo bông, giày và khăn công tử, lại vào phòng lục soát nữa, thời được cái roi ngựa bèn nói: “Đã như vậy thì biết làm sao?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.