Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 1070: Vu Thần quỷ kế


Đọc truyện Thất Giới Truyền Thuyết – Chương 1070: Vu Thần quỷ kế

Nhìn vẻ mặt thê lương của Bạch Như Sương, Vu Thần lạnh nhạt nói:

– Một cảnh tượng thật xúc động lòng người, thật sự đáng tán thành.

Bạch Quang giận dữ quát:

– Câm miệng, ngày đó ngươi không giết ta, té ra để dành cho hôm nay, ta sẽ không để cho ngươi được toại nguyện.

Vu Thần trừng mắt nhìn ông, một luồng sát khí sắc bén đánh cho Bạch Quang đột nhiên run lên, nguyên thần cơ hồ muốn tan vỡ.

Bạch Như Sương thấy vậy, giận dữ nói:

– Dừng tay, không được đả thương ông ấy.

Hách Triết nhìn Vu Thần lên tiếng hỏi:

– Chủ nhân, ngươi quả thật dự tính …

Vu Thần bật cười quỷ bí, thuận tay đỡ lấy nguyên thần Bạch Quang, nói với Bạch Như Sương:

– Muốn người rất đơn giản, phải quên hết ước định giữa chúng ta, nếu không hắn chết ngươi cũng đừng trách ta.

Bạch Như Sương hận thù nói:

– Ngươi yên tâm, trong thời gian ngắn, Liệt Thiên sẽ không tìm ngươi. Từ nay về sau phải coi vận khí của ngươi như thế nào.

Vu Thần cười đáp:

– Như vậy, lão bất tử này giao lại cho ngươi.

Nói rồi tay phải đưa ra chờ Bạch Như Sương đến lấy.

Cảnh giác nhìn Vu Thần, Bạch Như Sương chầm chậm đến gần, thấy vẻ mặt lão đắc ý, hoàn toàn không chút sát khí mới đưa tay đỡ lấy.

Bạch Quang trong lòng rất giận, cực lực tranh đấu muốn nhắc nhở Bạch Như Sương chớ để lầm mưu, đáng tiếc đã bị Vu Thần dùng Vu thuật kiềm chế.

Chớp mắt, Bạch Như Sương đã nắm lấy nguyên thần của Bạch Quang, bắt đầu dùng sức đoạt lấy. Đáng tiếc Vu Thần hoàn toàn không dễ buông tay, ngược lại vẻ mặt cười tà dị, dường như có ý thăm dò tu vi của nàng.

Thấy vậy, Bạch Như Sương cẩn thận vô cùng, vừa phòng ngự toàn lực, phong bế kinh mạch và huyệt đạo toàn thân, vừa từ từ gia tăng áp lực.

Vu Thần dường như nhìn thấu được tâm tư của nàng, cười nói:


– Tính cảnh giác rất cao, nhưng trước mặt bổn thần rõ ràng trục trặc một ít rồi.

Nói rồi trong mắt ánh u ám lóe lên, một luồng kình khí vô hình từ trong cơ thể bắn ra xông vào trong cơ thể Bạch Như Sương, đánh cho nàng toàn thân khí huyết bừng bừng. Truyện Tiên Hiệp –

Lúc này, Bạch Như Sương áp lực gia tăng, một cảm giác chán ghét dâng lên trong lòng, phảng phất như một bóng âm cứ bao phủ lấy nàng, khiến cho tâm linh nàng ngập đầy áp lực. Cảm giác này vô cùng rõ ràng, nhưng lại quái dị vô cùng, nàng cẩn thận tra xét lại không tìm ra được nguyên nhân.

Lúc này, Chiêu Hồn sứ giả trên vai Bạch Như Sương đột nhiên gào to một tiếng, sau đó bay ra hóa thành một mũi tên đen ngòm bắn thẳng vào huyệt mi tâm của Vu Thần.

Tình huống bất ngờ khiến Vu Thần trong lòng chấn động, tinh thần tập trung lập tức xuất hiện một khe hở.

Vì thế, lão hơi giận dữ, lòng bàn tay trái bắn ra một luồng sáng đỏ, chính là Thất Tuyệt Phích Lịch xà, ngăn lấy Chiêu Hồn sứ giả của Bạch Như Sương giữa không trung, cả hai di động rất nhanh lưu lại vô số vệt ảnh giữa không trung.

Thời khắc đó, tiếng sấm điếc tai vang lên không ngừng, hai con thú kỳ dị mỗi con một sở trường, nhất thời khó mà phân cao thấp được.

Thấy vậy, Vu Thần hơi kinh ngạc, trong mắt ánh lạnh lóe lên, sát khí đột ngột nổi lên nhưng rất nhanh chuyển thành ý niệm trong đầu, tự động buông tay bỏ Bạch Như Sương ra.

Khi đó, Bạch Như Sương hoàn toàn không để ý, nàng sau khi đoạt lấy được nguyên thần của Bạch Quang rồi, trước hết tra xét một lượt thân thể mình, ngoại trừ khí huyết hơi hơi dao động ra, toàn thân hoàn toàn không chút thương thế, cảm giác chán ghét kia cũng đã sớm không còn, điều này khiến nàng hơi hơi an tâm.

Thu lại tinh thần, Bạch Như Sương nhìn Bạch Quang, hỏi lại:

– Tiên tổ, ông không sao chứ?

Bạch Quang lòng đầy áy náy, đau thương lên tiếng:

– Như Sương, ngươi thật ngốc, lời của Vu Thần làm sao có thể cho là thật được.

Bạch Như Sương bật cười khổ, lắc đầu nói:

– Tiên tổ, đừng nói những chuyện này, để con đưa người rời đi.

Nói rồi gọi Chiêu Hồn sứ giả về, nhanh chóng bỏ đi về phương xa.

Thấy Bạch Như Sương bỏ đi, Hách Triết hỏi:

– Chủ nhân, người cứ để cô ta đi không công như vậy chăng?

Vu Thần cười nói:

– Ngươi sai lầm rồi, ta hoàn toàn không để cô ta chiếm được tiện nghi, chỉ có cô ta không biết mà thôi.


Hách Triết nói:

– Cho dù là như vậy, chủ nhân cũng không cần đưa Bạch Quang cho cô ta mà? Với tình hình hôm nay, chủ nhân hoàn toàn có thể một tay che trời, hà tất phải phí tâm cơ với cô ta như vậy chăng?

Vu Thần đáp:

– Hách Triết, ngươi chớ coi thường nữ nhân này. Liệt Thiên trân trọng yêu thương cô ta như vậy, tu vi cô ta tuyệt đối không dưới ngươi, chỉ bản thân cô ta cũng không biết mà thôi.

Hách Triết hơi kinh ngạc, phản bác lại:

– Mặc dù vậy, chủ nhân muốn khống chế cô ta cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Vu Thần cười nói:

– Kết quả giống nhau thôi, có rất nhiều loại phương thức khác nhau. Huyền cơ bên trong hẳn trong quá trình vận hành.

Hách Triết nghe vậy, hơi suy nghĩ liền hiểu được ý tứ của Vu Thần, tán đồng:

– Chủ nhân quá thật suy nghĩ chu đáo, Hách Triết bội phục vô cùng.

Vu Thần nghe liền bật cười to, tiếng cười chói tai truyền khắp bốn phía. Thật ra thời khắc này lão đang đắc ý điều gì đây?

******

Trên tầng mây trắng, cuồng phong gào thét điên giận. Thiên Sát nhìn Liệt Thiên, lạnh lùng tàn khốc nói:

– Bây giờ không người nào quấy rầy, ngươi hãy thể hiện bản lãnh cho ta được biết qua.

Liệt Thiên lạnh lùng nói:

– Thiên Sát trong truyền thuyết điên cuồng bá đạo, muốn hủy diệt nhân thế, hôm nay ta lĩnh giáo qua, xem thử có giống như trong truyền thuyết không.

Dứt lời toàn thân ánh bảy màu lóe lên, ánh sáng rực rỡ khuếch tán nhanh chóng, hình thành một không gian đặc biệt xung quanh, ngăn cách khí thế của Thiên Sát với bên ngoài.

Cảm nhận được sự cường hãn của Liệt Thiên, Thiên Sát gào to một tiếng, quát lớn:

– Đến đây, để ngươi thấy được sự lợi hại của bổn Thiên Sát.


Nói rồi hai cánh trên lưng giang ra, bá khí điên cuồng hoang dã cuồn cuộn bắn ra hệt như sấm giận thét gào, tầng tầng lớp lớp sóng liên tiếp, liên tục không ngừng vây phủ quanh người Liệt Thiên, kịch liệt va chạm với kết giới phòng ngự của Liệt Thiên.

Llúc này, không khí giữa hai người rung động, sức mạnh to lớn giao nhau ma sát, chớp mắt đã phát sinh biến hóa khiến cả bầu trời vặn vẹo biến hình, sức mạnh không gian thời gian không chỗ tiêu tan liền phát nổ kịch liệt.

Cứ như vậy, làn sáng ngập trời bay lên như hoa, rực rỡ nhiều màu lại vô cùng hung hiểm.

Vừa mới giao tranh, hai người không chút nhân nhượng, sức mạnh tương đương đè ép, dị biến, ma sát, phát nổ, tạo nên không khí hủy diệt vây phủ quanh hai người.

Bầu trời, làn sáng lấp lánh, trong mây, chớp điện bay lượn, hiện tượng tự nhiên quỷ dị liên tục xuất hiện khiến cả mặt đất rộng rãi rung động.

Một chiêu đơn giản, đối với hai người rất tầm thường, nhưng kết quả khiến trời đất kinh động, cả mặt đất phải rên rỉ. Lẽ nào đây chính là sức mạnh của kẻ mạnh?

Giận dữ nhìn Thiên Sát, Liệt Thiên vẻ mặt nghiêm túc trầm giọng nói:

– Không hổ là Thiên Sát, quả nhiên cường hãn.

Thiên Sát lạnh lùng đáp lại:

– Ngươi cũng không tồi, có tư cách phân cao thấp với ta.

Liệt Thiên nói:

– Trận chiến Hoa Sơn ngày đó, ngươi đã tiêu diệt không ít cao thủ Yêu vực của ta, hôm nay ngươi phải đền mạng thôi.

Hai tay chắp sau lưng, ánh mắt đột nhiên sáng lên, một luồng ý niệm kiên định thúc động chân nguyên trong cơ thể Liệt Thiên, khiến nó dâng lên vô hạn hóa thành sát khí hữu hình ép thẳng về phía Thiên Sát.

Thấy Liệt Thiên kiêu ngạo như vậy, Thiên Sát lập tức giận dữ gào thét, chín cái đuôi sau lưng tự động cong lên, phát ra làn sáng màu đen ngòm, hình thành một cánh sáng hình quạt, lập tức che phủ ánh sáng trời, khiến cho bầu trời tối đen lại, cả nhân gian như rơi vào trong địa ngục.

Hai cánh hơi vẫy, gió mạnh gào thét, ý niệm trong lòng Thiên Sát chuyển động, sát khí tràn ngập hùng dũng phát ra, hóa thành hai vòng sáng hình quạt to lớn, một trái một phải phóng thẳng đến Liệt Thiên.

Giao chiến ban đầu, chỉ là so về khí thế, hai người đều dùng dự tính dùng thực lực cực mạnh áp chế đối phương. Nhưng cho dù là kẻ mạnh khó thấy trên thiên hạ, thực lực giữa hai bên tuy nói không tương đồng nhưng lại hơn thua nhau rất ít, nếu chỉ bằng vào khí thế yếu mạnh, muốn áp đảo đối phương lại cũng không thể làm được.

Như vậy, giao chiến ban đầu xem ra kịch liệt, khiến cho trời đất rung chuyển, thời không vặn vẹo nhưng kết quả thu được rất nhỏ.

Phát hiện điểm này, Liệt Thiên liền lạnh lùng lại trước, thôi không tranh đấu sống chết vô vị, bắt đầu tìm kiếm sơ hở của Thiên Sát.

Đối với Liệt Thiên, vài lần giao tranh đã hiểu được Thiên Sát, cũng biết được sự tương đương thực lực giữa hai bên, muốn thủ thắng hẳn phải tìm ra nhược điểm của đối phương. Nhưng Thiên Sát cường hãn dị thường, cho dù hắn có nhược điểm cũng nhất định che giấu thật tốt, làm thế nào mới có thể tìm ra đây?

Thiên Sát hoàn toàn không biết được suy nghĩ của Liệt Thiên, hắn vẫn tiếp tục biểu diễn thực lực bản thân, từng bước từng bước ngưng đọng không gian bốn bề, ép cho Liệt Thiên không nơi nào né được.

Đối với Thiên Sát, tính cách của hắn chịu ảnh hưởng sức mạnh, vô cùng tàn bạo, trước nay cứ làm thẳng, chưa từng thích chơi đùa bịp bợm gì cả,

Đương nhiên, với thực lực Thiên Sát, muốn giết một địch nhân cũng không cần phải dùng chiêu thức gì cả, vì thế hắn luôn luôn kích động, rất ít khi suy nghĩ tính toán.

Vì thế, luận về trí tuệ, Thiên Sát không bằng với Liệt Thiên.

Bớt nói chuyện nhảm, nói chuyện chính yếu. Thiên Sát lúc này liên tục vài lần công kích đều bị Liệt Thiên né được, điều này khiến hắn ít nhiều phát hiện không ổn, vì thế mở miệng hỏi:


– Thế nào? Ngươi sợ chăng? Không dám giao tranh thẳng thắn với ta chăng?

Liệt Thiên lạnh nhạt nói:

– Giữa hai chúng ta, giao đấu thẳng thắn sống chết có ý nghĩa chăng?

Thiên Sát sửng người, sau đó lập tức tỉnh ngộ, quát lớn:

– Ngươi cho là rất phí sức chăng, muốn trực tiếp thẳng thắn chăng?

Liệt Thiên nói:

– Phân thắng bại không ở thời gian ngắn dài. Đánh nhau lâu không nổi, chi bằng rút ngắn thời gian lại.

Thiên Sát lên tiếng:

– Được, nói rất sảng khoái, ta thích như vậy. Ngươi nói đi, làm sao mới có thể thi tài nhanh nhất?

Liệt Thiên nghĩ một lát, trầm giọng nói:

– Chúng ta cũng không loanh quanh, lấy giới hạn ba chiêu làm hạn phân cao thấp, nếu là ngang tay thì lần sau quay lại.

Thiên Sát suy nghĩ một lúc, gật đầu nói:

– Được, cứ như lời ngươi, ba chiêu định cao thấp.

Liệt Thiên bật cười lạnh lùng, nhắc nhở:

– Cẩn thận nhìn cho rõ, đừng đến lúc đó thua rồi lại không phục.

Thiên Sát khinh bỉ nói:

– Muốn thắng ta, ngươi còn làm chưa được đâu. Đến đây, ta cho ngươi thời gian để ngươi thi triển toàn lực.

Nói rồi ngạo nghễ đứng bất động, đôi mắt một đỏ một xanh lấp lánh ánh sáng quỷ dị, phối hợp với hai cánh đen ngòm sau lưng, chín cái đuôi dựng đứng khiến cho người ta cảm thấy tự phụ và âm hiểm.

Liệt Thiên ánh mắt hơi biến, thấy Thiên Sát điên cuồng như vậy, tuy nói trong lòng không vui nhưng lại chưa từng tỏ lộ, ngầm tự điều chỉnh chân nguyên trong cơ thể.

Đối mặt với Thiên Sát, Liệt Thiên có cảm giác ép bức, vì danh dự bất bại của bản thân, cho dù Liệt Thiên kiêu ngạo cũng không thể không cẩn thận, dù sao cao thủ như vậy, sinh tử có thể không để ý nhưng lại phải duy trì sự tôn nghiêm.

Tựa như Ma Thiên tôn chủ ngày trước, đến chết đều vì sự thất bại với Liệt Thiên mà canh cánh trong lòng.

Tay phải giơ cao, lòng bàn tay ngửa lên không, toàn thân Liệt Thiên kình khí kinh người đi dọc theo tay dâng lên, dẫn động không khí bốn bề hình thành một cột gió bảy màu xông thẳng lên đến tầng mây.

Xung quanh, cuồng phong gào thét, không khí lưu động nhanh chóng thu nhỏ, vừa kéo Thiên Sát đến gần mình, vừa như một dòng xoáy quay cuồng thổi lên trên, liên tục không ngừng tuần hoàn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.