Đọc truyện Thất Giới Truyền Thuyết – Chương 1069: Đột phát ý ngoại (Biến cố bất ngờ
Đứng trên tầng mây, Vu Thần khóe miệng mờ hiện một nụ cười âm hiểm đắc ý, tự nói: “Liệt Thiên ơi Liệt Thiên, ngươi đã bị định sẵn phải bại trong tay ta, ha ha ha …
Trong tiếng cười lớn, Vu Thần lóe lên đi liền, xuất hiện trên đỉnh ngọn núi đơn độc, biến thành một người phụ nữ hấp dẫn.
Đón gió đứng yên, Vu Thần mỉm cười nhìn về xa xa, mái tóc dài tung bay theo gió, khiến cho người ta cảm thấy vẻ đẹp phiêu phưỡng, ẩn chứa vài phần thần bí.
Rời khỏi Liệt Thiên, Bạch Như Sương hơi bất ổn trong lòng, vừa bay về phía trước, vừa liên tục quay đầu nhìn lại, vẻ mặt đầy ưu tư.
Một cao thủ Yêu vực thấy vậy, khuyên bảo:
– Nương nương chớ lo lắng, hoàng đế chúng ta nhất định có thể chiến thắng Thiên Sát, rồi đến đây gặp chúng ta.
Bạch Như Sương vẻ mặt sa sút, không chút phản ứng với cách xưng hô nương nương, trong lòng chỉ nghĩ đến Liệt Thiên, căn bản không nghĩ đến những chuyện khác nữa.
Năm cao thủ thấy vậy, tuy không hiểu lắm tình yêu nhân gian, lại cũng cảm thấy tình cảm trung trinh của Bạch Như Sương với Liệt Thiên, ai nấy trong lòng sinh kính phục, không tiện khuyên giải nữa. Như vậy, một hàng sáu người tiếp tục tiến lên, không lâu sau đã rời khỏi hơn trăm dặm.
Lúc này, Chiêu Hồn sứ giả (Hồng Hồng) trên vai Bạch Như Sương kêu lên trầm trầm, khiến sáu người chú ý. Mọi người nhìn nó, chỉ thấy đuôi cánh đều dựng đứng, ánh mắt như điện, hệt như sắp sửa gặp phải đại địch.
Bạch Như Sương hơi lo lắng, nhỏ nhẹ hỏi:
– Hồng Hồng, ngươi có phải cảm thấy được Liệt Thiên có nguy hiểm chăng?
Nhìn nàng, Chiêu Hồn sứ giả lắc đầu nhè nhẹ, trogn mắt ẩn chứa tiếng thở dài.
Bên cạnh, một cao thủ Yêu vực nói:
– Có khả năng nó cảm nhận được nguy hiểm, mọi người phải cận thận, để bảo vệ an toàn của nương nương cho tốt.
Bốn cao thủ nghe vậy, ai nấy tra xét tình hình lân cận, rất nhanh có người phát hiện được tung tích của Vu Thần.
– Cẩn thận, ở đó có một người phụ nữ toàn thân lộ ra tà khí.
Bạch Như Sương thất kinh, nhìn theo hướng cao thủ đó chỉ, quả nhiên thấy trên một ngọn núi đơn độc có một người phụ nữ hấp dẫn. Ngọn núi này dốc thẳng vô cùng, người tầm thường khó có thể leo lên được, như vậy có thể thấy người phụ nữ này chắc chắn có lai lịch.
Nghĩ đến đây, Bạch Như Sương lập tức quyết định ra lệnh:
– Đổi hướng khác, chúng ta né tránh cô ta, đi đường vòng.
Năm cao thủ đồng thanh đáp ứng, lập tức quay đầu bay đi về phía bên trái.
Trên đỉnh núi, Vu Thần cười duyên nói:
– Thế giới rộng lớn, có duyên gặp nhau, nếu đến rồi hà tất phải bỏ đi.
Thân thể Bạch Như Sương dừng lại ngay, nếu đối phương đã mở miệng, hẳn đến đây vì mình. Lúc này muốn chạy, một là quá yếu thế, hai là cũng không chắc chắn có thể thoát được, như vậy sao không thản nhiên một chút.
Suy nghĩ như vậy, Bạch Như Sương không hề bỏ đi, hỏi ngược lại:
– Duyên có lành xấu, chuyện có chính tà, giữa ta và ngươi có kết cục thế nào?
Vu Thần cười nhẹ nói:
– Duyên xấu duyên tốt, mọi thứ đều ở trời, định mệnh nhân quả, ai có thể né tránh được đây?
Bạch Như Sương nhướng mày, lạnh giọng nói:
– Chớ có quấy nhiễu ta, ngươi thật sự là ai, tìm ta có chuyện gì cứ nói thẳng ra.
Vu Thần cười tà dị đáp:
– Ta là ai không quan trọng, ngươi là ai mới là quan trọng.
Bạch Như Sương sửng người, nghi hoặc nói:
– Câu này của ngươi có ý gì? Lẽ nào ngươi không biết ta là ai? Nếu là như vậy, sao ngươi còn phải đến đây làm gì?
Vu Thần cười nói:
– Ta tự nhiên biết ngươi là ai, nếu không sao còn ở đây chờ ngươi. Nhưng ta đến chỉ để làm một giao dịch với ngươi, không biết ngươi có tình nguyện hay không?
Bạch Như Sương hơi mơ hồ, người phụ nữ trước mắt nói năng lung tung, thật ra cô ta có ý thế nào, hay vốn đến đây như vậy?
Trong lúc suy tư, Bạch Như Sương vẻ mặt bình tĩnh, điềm nhiên hỏi:
– Giao dịch thế nào ngươi nói thẳng ra xem.
Vu Thần đáp:
– Giao dịch này không thể có quá nhiều người biết được, vì thế trước khi mở lời ta cần phải xử lý một số chuyện.
Bạch Như Sương nghe vậy chấn động, quát lên:
– Ngươi muốn ra tay giết những người bên ta?
Vu Thần cười đáp:
– Quả thật là một phụ nữ xinh đẹp thông minh, đáng tiếc …
Còn chưa dứt lời, tay phải Vu Thần phất lên tùy tùy tiện tiện, vuốt lên mái tốc dài nhè nhẹ, một luồng tà khí quỷ dị liền chớp mắt xông đến xuất hiện bên cạnh Bạch Như Sương, lập tức giữ nguyên năm cao thủ Yêu vực tại chỗ.
Phát hiện thấy luồng sát khí, cả năm cao thủ giận dữ gào lên, ai nấy toàn lực phản kháng, đáng tiếc lại không làm được gì.
Bạch Như Sương thấy vậy, lập tức giận dữ mắng một tiếng, hai tay múa lên, làn băng mạnh mẽ ngưng tụ thành một con rồng băng trắng toát công thẳng về phía Vu Thần.
Bật cười vô vị, tay phải vuốt tóc của Vu Thần tự nhiên hạ xuống, rồi hơi dừng lại trước ngực, một làn sáng âm u bay lượn ra đón đỡ lấy con rồng băng do Bạch Như Sương phát ra. Hai bên gặp nhau giữa không trung, va chạm kịch liệt, lập tức truyền ra những tiếng sấm nổ vang.
Bầu trời, hoa tuyết đột nhiên rơi xuống, dòng khí lạnh băng ngưng đọng không ta, như sương mù tản ra khiến bốn phía một vùng tuyết trắng.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, ngắn ngủi, thê lương, chớp mắt đã tắt ngóm. Bạch Như Sương nghe vậy trong lòng giận dữ.
– Thủ đoạn tàn nhẫn, người phụ nữ tà ác này thật ra là ai đây?
Bật cười âm hiểm, Vu Thần điềm nhiên trả lời:
– Không cần phải tức giận, những cao thủ Yêu vực này sớm muộn gì cũng phải chết, hà tất phải để ý đến? Bây giờ nơi này chỉ còn hai người chúng ta chỉ để bàn luận về giao dịch.
Bạch Như Sương nhìn lão, cảnh giác nói:
– Chúng ta từ trước đến nay chưa từng gặp qua, làm sao có giao dịch gì được?
Vu Thần cười nói:
– Chúng ta chưa từng gặp qua, nhưng có một số người chúng ta lại đã từng gặp, cô không có hiếu kỳ sao?
Bạch Như Sương hừ lạnh đáp:
– Đồ hạng xảo trá, chỉ nói sàm nói bậy, ngươi cho là ta sẽ tin tưởng ngươi sao?
Vu Thần không thèm để ý, rất tự tin trả lời:
– Giữa chúng ta nếu giao thủ thật sự, ngươi cho là ai thắng ai thua đây?
Bạch Như Sương đáp:
– Thế thì phải so tài rồi mới biết được, lúc này nói còn quá sớm.
Vu Thần cười đáp:
– Cô rất thông minh, tu vi cũng không yếu, nhưng thật sự động thủ thì cô không thoát khỏi bàn tay ta. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Bạch Như Sương hừ giọng nói:
– Nếu là như vậy, ngươi còn phải nói chuyện giao dịch với ta làm gì, cứ thẳng tay mà làm không được sao?
Vu Thần cười cười, lắc đầu trả lời:
– Có một số chuyện phải chú ý đến tính tình, thẳng tay lại không có ý nghĩa gì cả.
Bạch Như Sương cười lạnh nói:
– Chớ có che dấu trước mặt ta, ngươi không thẳng tay bởi vì ngươi còn có điều lo ngại.
Vu Thần trong lòng chấn động mạnh mẽ, cười to đáp trả:
– Bạch Như Sương thật tự phụ, ngươi cho là ta sẽ sợ Yêu Hoàng Liệt Thiên chăng?
Bạch Như Sương phản bác lại:
– Lẽ nào ngươi không sợ chăng?
Vu Thần tự phụ đáp:
– Ta tự nhiên không sợ hắn.
Bạch Như Sương cười chế nhạo:
– Nếu không sợ, vì sao trước đây không xuất hiện mà lại chọn lúc này để ra mặt?
Vu Thần đáp:
– Làm như vậy chỉ vì tạm thời không muốn động thủ với hắn, hoàn toàn không phải sợ hắn.
Bạch Như Sương kinh hãi, ngay từ đầu nàng đã phỏng đoán thân phận của người phụ nữ trước mắt, lúc này một ý niệm đột nhiên lóe lên trong đầu, khiến nàng không khỏi thất kinh la lên:
– Ngươi chính là Vu Thần!
Nghe vậy, Vu Thần biến sắc, chần chừ một lát rồi thản nhiên đáp:
– Không sai, chính là bổn thần.
Nói rồi toàn thân lóe lên ánh sáng âm u, lập tức khôi phục lại hình bóng người đàn ông xấu xí.
Thấy vậy, Bạch Như Sương cả kinh nhanh chóng lùi lại phía sau, cất tiếng hỏi:
– Vu Thần, ngươi lúc này xuất hiện là có quỷ kế gì?
Thấy nàng bỏ chạy, Vu Thần hoàn toàn không truy đuổi, điềm đạm trả lời:
– Mục đích của ta rất đơn giản, chỉ muốn làm một cuộc giao dịch với ngươi. Đương nhiên, nếu như ngươi không có hứng thú, bổn thần cũng không miễn cưỡng, nhưng tính mạng của Bạch Quang sẽ không được lâu.
Bạch Như Sương nghe vậy, đang muốn bỏ chạy lập tức dừng lại, vẻ mặt rất phức tạp.
Vu Thần thấy vậy, cười nhẹ nói:
– Thế nào, có hứng thú rồi phải không?
Trầm ngâm rất lâu, Bạch Như Sương nói:
– Ngươi muốn làm một cuộc giao dịch thế nào với ta?
Vu Thần đáp:
– Giao dịch này rất đơn giản, ta trả Bạch Quang cho ngươi, nhưng ngươi phải đảm bảo với ta là sẽ khiến Liệt Thiên không tìm ta gây phiền phức, bởi vì bây giờ ta còn chưa muốn ra mặt giao đấu với hắn.
Có chút không tin, Bạch Như Sương hỏi:
– Chỉ đơn giản vậy thôi sao? Ngươi không sợ ta đổi ý sao?
Bật cười tà mị, Vu Thần điềm nhiên đáp:
– Ngươi khẳng định Bạch Quang ta giao cho ngươi nhất định hoàn hảo không bị gì sao?
Bạch Như Sương sửng người, hừ giọng nói:
– Nếu ta không đáp ứng thì sao?
Vu Thần tự phụ đáp:
– Nếu ngươi không đồng ý, cần gì phải dừng lại, cần gì phải mở miệng hỏi han?
Hơi tức giận, Bạch Như Sương giọng hận thù nói:
– Vu Thần, ngươi chớ có đắc ý, nhất định có một ngày Liệt Thiên sẽ tiêu diệt ngươi.
Ánh mắt lạnh lại, Vu Thần hừ giọng nói:
– Chuyện của tương lai, ai sống ai chết còn phải xem thử bản lĩnh của từng người, nói không chừng hắn sẽ chết trong tay ta.
Bạch Như Sương đáp:
– Nói bậy, Liệt Thiên tuyệt đối không chết, đến lúc đó người chết nhất định là ngươi.
Bật cười quỷ dị, Vu Thần nói:
– Phải vậy chăng? Thế thì chúng ta hãy xem đi. Bây giờ chúng ta còn phải nói chuyện Bạch Quang, ngươi thấy thế nào?
Bạch Như Sương vẻ mặt biến ảo bất định, quát lên:
– Ngươi giấu ông ấy ở đâu, nhanh giao ra đây.
Bật cười đắc ý, Vu Thần vừa bay về phía xa xa, vừa nói:
– Ta tự nhiên sẽ không giấu hắn ở đây, ngươi muốn cứu người thì đi theo ta, không muốn cứu người thì cứ tùy tiện đi.
Bạch Như Sương hơi chần chừ, cho dù nói thế nào thì ông ấy cũng là tổ tiên của mình, biết rõ đối phương bị nguy hiểm thì nàng làm sao có thể im lặng như không biết được?
Nhưng trong lòng nàng có chút lo ngại, biết Vu Thần lòng không tốt, rất có khả năng gây bất lợi cho Liệt Thiên, vì thế mới hơi do dự…
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Bạch Như Sương dù sao cũng có lòng tốt, cuối cùng không bỏ được tình thân, bay theo Vu Thần về phía xa xa.
Giây lát, Vu Thần dẫn Bạch Như Sương đến một dãy núi, hạ xuống trên ngọn núi cao nhất. Ở đó Hách Triết đã đợi từ lâu, vừa thấy hai người xuất hiện, lão lập tức dẫn Bạch Quang uể oải yếu đuối ra nghênh đón.
Vừa thấy Bạch Quang, Bạch Như Sương lập tức kích động, lo lắng hô lên:
– Tiên tổ, người bị gì có nặng lắm không?
Bạch Quang thân thể run lên, gắng hết sức ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt phức tạp vô cùng.
Giây lát, Bạch Quang đột nhiên tỉnh lại, lớn giọng nói:
– Như Sương đi nhanh, Vu Thần quỷ kế đa đoan, nhất định gây sự bất lợi cho con, dùng con để kiềm chế Liệt Thiên và sử dụng cho hắn.
Bạch Như Sương khổ sở lắc đầu, nhỏ nhẹ nói:
– Tiên tổ, không cần phải nói chuyện đó, con đến cứu người.
Bạch Quang lòng đầy hổ thẹn, lớn giọng nói:
– Như Sương, không cần phải làm điều ngu xuẩn đó, ta không đáng cho con làm như vậy, con không được vì ta mà rơi vào bẫy Vu Thần, hắn muốn phá hoại con và Liệt Thiên, khiến các con phân ly vĩnh viễn.
Bạch Như Sương nghe vậy chấn động, sau đó đau khổ nói:
– Là duyên hay nghiệt, toàn là ý trời. Nếu quả thật vô duyên, có cố gắng cũng là vô tình.