Bạn đang đọc Thập Vạn Đại Sơn Vương – Chương 12: Sứ Mạng Bí Ẩn Của Đại Sơn Vương (tiếp Theo)
Câu thứ hai, Võ Long nói khác hẳn giọng, khiến Phượng Kiều vùng kêu lên sửng sốt:
– Trời! Thế rạ.. anh đó sao?
Người đàn ông cả cười, bước tới bờ suối, rửa sạch nét hóa trang.
Phượng Kiều cũng bước theo. Khi những nét giả tạo đã biến sạch, để lộ ra khuôn mặt tươi tắn cương nghị của chàng tướng trẻ Thập Vạn Đại Sơn, Phượng Kiều cất tiếng cười khanh khách, ôm chầm lấy người yêu, mừng rỡ không nói nên lời. Đại Sơn Vương kể lại mấy việc vừa qua, đoạn bảo nàng:
– Giờ ta đã biết được sào huyệt chúng, phải gấp lên đường.
Phượng Kiều nhìn nước trôi, suy nghĩ:
– Thường xưa nay, mọi việc, em cùng thầy em điều khiển. Nhưng từ buổi ông kêu em trở về, có nhiều điều ông muốn giấu hẳn. Em cảm thấy có sự bí ẩn, nguy hiểm, đang cố tìm hiểu. Thì thình lình ông bị mất tích. Trước đó mấy giờ vừa đi về, ông cho gọi em đến phòng riêng, căn dặn phải thận trọng đề phòng nguy biến, rồi truyền Hai Cao canh gác cẩn mật, xong đi nằm, sáng ra đã bị rồi. Theo lời Hai Cao, hôm đó cùng thầy em đi có việc, có gặp một ông già lạ giữa đường cách Hà Giang độ vài chục cây số, hai người nói chuyện có vẻ gay gắt lắm.
– Một ông già lạ?
– Vâng… vì Hai Cao ở với ba em đã mười mấy năm.
Đại Sơn Vương đăm đăm nhìn vào cặp mắt Phượng Kiều. Mấy phút sau bảo nàng:
– Tính mạng thầy em chưa nguy mấy, ít ra cũng tới ngày chúng bắt được em!
– Anh cho vì thù chăng?
Đại Sơn Vương hơi nhếch cười khó hiểu:
– Còn nguy hiểm hơn cả thù riêng. Rồi em sẽ rõ! Thôi! Giờ ta tiếp tục lên đường!
Phượng Kiều vẫn còn băn khoăn nhiều, bỗng không dám hỏi thêm, ngoan ngoãn cùng người yêu trở lại chỗ buộc ngựa.
Đại Sơn Vương trút hẳn lốt Võ Long trên mình, đoạn cùng Phượng Kiều lên yên, thẳng đường Tây Bắc chếch, xuyên sơn. Thấy ngựa cứ ngược lên phương Bắc mãi, Phượng Kiều ngạc nhiên hỏi Đại Sơn Vương:
– Đường đi khúc khuỷu cheo leo thế này, phải mấy ngày mới tới anh?
Viên tướng núi vẫn nhìn về phía trước:
– Đây lên trên núi Phản Tây Phản ít nhất cũng mất vài hôm, đường xuyên sơn hiểm trở, nhưng có nhiều đoạn ta có thể bắt vào đường mòn, nhanh hơn.
Phượng Kiều thấy nói lên Tây Phản, càng ngạc nhiên, tiến ngựa lại sát, khẽ bảo:
– Nếu thế sao không xuôi về hướng Tuyên Quang Yên Bái rồi đáp tàu lên Lào Cai có nhanh hơn không?
Đại Sơn Vương điềm nhiên gật đầu:
– Đi ngả đó tiện lắm. Nhưng lần này chúng ta phải dùng đường xuyên sơn của bọn giang hồ tứ chiếng mới được. Chỉ hơi tiếc là ngựa em không phải ngựa nòi, vượt đèo chắc kém, để dọc đường anh sẽ kiếm thay ngựa khác!
Đi bên Đại Sơn Vương, Phượng Kiều không còn tưởng gì tới đường xa dặm thẳm, tâm hồn phơi phới tưởng như đang đi giữa ngọn gió xuân. Nàng cố xua đuổi những ám ảnh nặng nề để sống trọn những ngày giờ đằm thắm cạnh người yêu, và cũng như ngày nàng vào thác Cầu Mây Lục Yên Châu, nàng chỉ muốn cuộc hành trình kéo dài vô tận, tuy trong lòng, không khắc nào không lo lắng cho vận mạng cha già trong tay quân hiểm. Nàng luôn luôn cười nói, những lúc nghỉ ngơi, thường chạy tắm suối, hái những đóa hoa ngàn tươi mát. Nhiều lúc gặp cảnh đẹp thiên nhiên lại cất tiếng hát véo von.
Chàng tướng núi thấy người yêu hớn hở như một cô gái vô tư lự, cũng cố xua đuổi những ý nghĩ u uất, cười nói cùng nàng cho khuây khỏa.
Ngày ngồi trên lưng ngựa, đêm dựng lều vải lưng đèo, hai người tuy gần gũi không rời nửa bước, âu yếm thiết tha nhưng vẫn giữ được tình yêu thanh khiết.
Một buổi, đang đi dọc biên giới, vừa bắt vào một con đường mòn, chợt Đại Sơn Vương dừng phắt tay cương, chăm chú nhìn xuống đường mòn. Rất nhiều vết chân ngựa in rõ trên mặt đất:
– Có đám quân nào vừa qua đây không đầy nửa tiếng, cỏ dại bị giẫm nát còn thơm mùi!
Phượng Kiều cũng xuống yên, chăm chú nhin những dấu chân ngựa, lẩm bẩm:
– Không biết quan binh haỵ.. lạc thảo? Dấu mờ quá không phân biệt được.
Đại Sơn Vương không nói gì, lẳng lặng cho ngựa tiến ngược đường mòn, dõi theo dấu ngựa, chợt quay bảo Phượng Kiều:
– Không phải chỉ một đám quân! Dấu ngựa, chắc phải mấy thứ ngựa khác nhau!
Hai người tiến lên, tới đỉnh núi dừng lại.
– Kìa có bóng người ngựa!
Đại Sơn Vương lấy tay che ngang mày, ngó theo ngón tay nàng trỏ, quả nhiên thấy một bóng kỵ sĩ di động trên nền cỏ biếc, từ phía Nam chạy lên phía Đông Bắc.
Chăm chú ngó, bất giác chàng tướng lạc thảo bật khen:
– Chà! Con ngựa chạy hay quá! Lên xuống nhẹ như tên, chắc phải nòi thiên lý mã!
Phượng Kiều ngó kỹ, vừa toan mở miệng khen, chợt Đại Sơn Vương đã quay phắt lại, mắt sáng quắc:
– Phải đổi con ngựa đó mới được! Em hãy đứng khuất sau cây, lúc nào thấy anh đã bắt xong ngựa hãy chạy xuống!
Dứt lời, không đợi Phượng Kiều lên tiếng, tướng lạc thảo Thập Vạn Đại Sơn lập tức tế luôn ngựa xuống chân đèo, bỏ đường mòn, băng thung lũng tiến thẳng tới nẻo đầu ngựa lạ đang phi. Thoáng cái, Hắc Phong Câu đã lướt đầu thung. Đại Sơn Vương dừng lại sau bụi cây, ngay bên con đường mòn vắt ngang, chỉ còn cách non trăm thước. Trên yên, kỵ sĩ mải miết ra roi, đầu rạp hẳn xuống bờm ngựa, có vẻ vội vã khác thường. Đó là một người đàn ông đã đứng tuổi, gầy đét như que củi, da tái như rêu đá, mặt trông gian ác vô cùng. Nhìn qua thân hình, cặp mắt, cách cầm cương, cặp súng trễ qua sườn…
cũng đã rõ đó là kẻ có bản lĩnh không thường, với hành động không kém bề bí hiểm. Đại Sơn Vương vừa trông thấy người đó, đã giật mình vì sự gặp gỡ bất ngờ, còn đang đứng xem hắn định làm gì nữa, chợt thấy từ phía trước, cùng lúc ba con ngựa, trên yên, ba người đàn ông y phục quân binh chĩa súng thẳng vào gã đàn ông gầy, từ từ hiện ra. Gã đàn ông gầy đét vừa thấy bóng quân binh, lập tức đánh tay xuốngg sườn, nhưng mấy người dáng sĩ quan đã dợm nhẹ ngọn súng tiểu liên trên tay, hô lớn:
– Đứng im! Động đậy chết ngay! Hãy ném khí giới, xuống ngựa!
Ta được lênh bắt ngươi!
Người gầy đét đành buông tay, tiến ngựa lên từng bước.
– Ném súng xuống!
Mặc, hắn vẫn tiến lên, rất điềm nhiên, mắt nhìn chòng chọc vào quân binh. Đại Sơn Vương ngó qua đã biết ngay dụng ý của gă gian hiểm cố trì hoãn chờ cho vừa tầm súng. Hình như đã đoán được mưu địch thủ, viên sĩ quan hô lớn:
“Bắn”! Miệng hô, tay lảy cò. Nhưng đã muộn. Hai bàn tay gã gian hiểm đã đánh xuống sườn. Đồng thời, thân hìnhl hắn lộn gục bên cổ ngựa. Liền mấy tiếng tiểu liên, nổ loạn xạ. Trông ra, viên sĩ quan đã nhăn nhó ôm tay bị đạn, cạnh bên, hai tùy tùng cũng đang chới với. Và gã gầy đét đã ngồi ngay trên lưng ngựa, cười gằn, cắm súng vào bao.
– Ta tha cho toàn mạng đó! Khá về bảo với quan trên:
Việc ai nấy làm! Đừng hòng bội ước! Lui mau!
Quan binh cả ba vừa vừa đau vừa giận, biết gặp tay lợi hại, đành nuốt nhục, tính nước mã hồi. Đại Sơn Vương nghe mấy người đối đáp sinh nghi, kịp thấy ba quan binh thảm bại, viên tướng Thập Vạn Đại Sơn chợt nảy ra một ý, liền giật cương cho ngựa tiến ra. Thình lình thấy một người từ sau bụi cây xuất hiện, cả bốn đều giật mình ngạc nhiên, chưa rõ bạn hay thù? Người đàn ông gầy đét vừa vỗ tay xuống sườn, thì cặp súng đã nằm gọn trên tay Thần Xạ. Đại Sơn Vương nghiêm giọng:
– Ta khá khen tài bắn súng của ngươi đó! Nhưng ta muốn hỏi:
Ngươi mang vật gì trong mình, hãy đưa đây!
Gã gầy đét nheo mắt nhìn chàng tuổi trẻ, chột dạ vì tài rút súng nhanh như chớp, nhưng trấn tĩnh, quắc mắt hỏi:
– Ngươi là ai mà dám xen vào chuyện riêng của chúng ta? Hãy coi gương ba tên quân nhà nước!
Viên tướng núi cắm súng vào bao, điềm nhiên tiến ngựa đến gần:
– Ta chỉ muốn xem qua vật mang trong mình ngươi và mượn con ngựa cho bạn ta đỡ chân, mấy hôm sẽ trả!
Chỉ còn cách mươi thước. Gã gầy đét chợt đánh tay xuống lần thứ hai. Nhưng lần thứ hai, cánh tay Thần Xạ cũng rút súng ra như chớp. Kẻ lạ đành buông tay, biết đã gặp người quá lợi hại. Hắn uất ức nhìn chàng tuổi trẻ, chực như vừa nghĩ tới điều chi, hắn vùng hỏi:
– Ngươị.. phải chăng ngươi là Đại Sơn Vương?
Tướng núi nhếch miệng cười nhẹ:
– Ngươi đã nhận ra ta đó sao? Khá lắm! Vậy biết chớ trái lời!
Hãy bỏ khăn bịt đầu ta coi!
Kẻ lạ vẫn nhìn trân trân, nhớn nhác. Nhanh như điện, Đại Sơn Vương liền rút súng bắn tung khăn bịt đầu hắn xuống. Khăn vừa bay, tướng núi đã bật lên:
– Chính mi! Mi là quân phản bạn! Ta từ Tàu sang đây rửa hận, chỉ còn mấy đứa! Không ngờ lại gặp mi chốn này. Sửa soạn rút súng mau!
Lửa thù ngụt giọng, viên tướng núi quắc mắt nhìn dữ dội, thoáng qua, mặt đã lạnh như màu thép nguội. Gã gầy đét vẫn đứng trơ, hình như đã lượng nổi tài thần xạ vô địch của tướng Thập Vạn Đại Sơn, và lời nguyền sắt đá của tướng núi ngang tàng, hắn lặng lẽ nhìn cừu địch, thình lình giật cường quay phắt ngựa. Thấy địch thủ xoay lưng lại, Đại Sơn Vương khinh bỉ quát lớn:
– Quân khiếp nhược! Không dám khai chiến đường đường! Đứng lại!
Ngựa trước vẫn bước một, mấy bước, rồi chuyển luôn lên nước đại, có vẻ biết chắc không thể bị bắn sau lưng. Đại Sơn Vương cả giận vỗ ngựa đuổi theo. Được chừng hơn trăm bộ, thình lình, phía trước hàng loạt súng nổ vang dồn, có vẻ mở đầu trận chiến lớn. Gã gầy đét vẫn phi thẳng về phía súng nổ. Thấy tình thế kéo dài bất lợi, Đại Sơn Vương vội thúc ngựa nuốt thung rừng gấp gáp, nháy mắt Hắc Phong Câu đã sát quân thù. Ngay lúc đó, hai bóng kỵ sĩ chợt từ sau rừng cây sườn thung vọt tới, nã súng luôn vào Đại Sơn Vương.
Tướng núi vội rút súng bắn cả hai lộn nhào xuống ngựa, quay lại, vừa kịp thấy gã gầy đét thừa thế chĩa súng vào chàng sắp lảy cò. Cánh tay Thần Xạ vẫy luôn ngọn súng cướp thời gian. Súng vừa khạc đạn, tên kia đã lộn nhào theo. Vừa ngã xuống, hắn đã ôm vai định lăn vào bờ bụi. Nhưng Hắc Phong Câu đã vọt tới, Đại Sơn Vương lao từ trên ngựa xuống, ghìm chặt lấy hắn.
– Đồng bọn mi đâu? Nói mau!
Hắn vẫn trừng trừng nhì tướng núi, và bất ngờ, đưa ngón tay lên miệng. Tướng núi vội hất tay ra, nhưng hàm răng hắn đã kịp thời nghiến đứt ngón tay út, nuối chửng chỉ trong chớp mắt. Máu trong miệng hắn đã ứa ra, mắt mờ tinh lạc. Đại Sơn Vương bực tức, vừa buông hắn ra, chợt nghe có tiếng nổ sau lưng, quay lại, vừa thấy một hình thù vạm vỡ rời tay súng nhào xuống đất, phía sau, bóng ngựa Phượng Kiều vọt ra.
– Em đứng trên đồi nghe tiếng súng, vội đánh ngựa xuống. May quá, vừa kịp thấy nó chĩa súng vào lưng anh sắp bắn! Sao? Bọn nào đó, anh?
Vừa nói, Phượng Kiều vừa nhảy xuống đất, bước đến bên Đại Sơn Vương. Tướng núi mỉm cười nhìn nàng, đoạn cúi lật ngửa xác chết.
– Hừ! Bọn này gan lắm! Chịu chết để khỏi khai chỗ ở của đồng đảng! Sơ ý một chút để nó kịp cắn ngón tay thuốc độc mất.
Vừa nói, chàng vừa lục soát khắp người kẻ thù, không thấy vật gì lạ cả, đã toan đứng lên. Chợt tình cờ động tới cổ áo, thấy hơi dầy cộm khả nghi, chàng liền rút dao cắt luôn khoanh bí, soi lên ánh nắng, thấy bên trong in đậm hình một miếng giấy nhỏ, cả mừng, lấy dao rạch ngay, quả nhiên là một mảnh giấy gấp nhỏ thật khéo léo.
– Gì đấy anh?
– Chắc là một tờ thư.
Miệng nói, tay nhẹ nhàng lật trải từng nếp một, nếp vừa lật ra, chợt Đại Sơn Vương thoáng biến sắc mặt, giở gấp gấp, cặp mắt sáng hẳn lên như dính chặt vào mặt giấy chỉ bằng nửa bàn tay.
– Trời! Thực bất ngờ! Phải chăng linh hồn tiền nhân run rủi giữa đường?
Viên tướng núi lẩm bẩm khẽ, giọng run hẳn lên vì xúc động khác thường. Ngạc nhiên, Phượng Kiều cúi xuống chăm chú vào tờ giấy hình tam giác. Càng lấy làm lạ vì thái độ của Đại Sơn Vương trước mảnh giấy nhầu vô nghĩa lý, cô gái toan cất tiếng hỏi người yêu, chợt tướng lạc thảo đã lật mặt sau, gỡ ra một mảnh giấy đính hờ nữa, vừa liếc qua đã ngẩng phắt lên nhìn Phượng Kiều, vẻ mặt người đàn ông ngang tàng, bí mật vụt biến đổi khác thường, cặp mắt sắc như dao như muốn chiếu vào tận tâm can cô gái. Và lẳng lặng trao mảnh giấy sau cho nàng.
Gởi Hồ Ba Bể Thủy Vương.
Hãy khảo sát ngay! Cần rõ thực hư bản của Trần Tắc này, và tới ngay thạch động mật đàm.
Phản Tây Phàn Động Chủ.
Xem qua mấy dòng chữ thảo, Phượng Kiều ngẩng vội lên nhìn Đại Sơn Vương. Cặp mắt mở to đầy ngạc nhiên đượm lo lắng của cô gái khiến tướng núi bất giác đưa mắt liếc lại mảnh giấy chữ Hán, và quay hỏi khẽ nàng:
– Thế rạ.. em cũng không biết gì sao?
Thiếu nữ ngó xác kẻ lạ, lắc đầu, lo lắng:
– Chuyện chi đó anh? Sao lại bản giấy của thầy em? Có điều chi nghiêm trọng mà coi anh…
Đại Sơn Vương gấp cả hai mảnh giấy bỏ vào túi trong, đoạn đứng phắt lên, túm lấy cương ngựa của kẻ lạ:
– Em thay ngựa này nhanh! Chúng ta phải ra khỏi thung ngay!
Vừa đến lưng đèo, đã nghe tiếng súng nổ, quân reo ập tới đầu thung. Ngoảnh lại vẫn chưa thấy gì, hai người thúc ngựa vượt hẳn lên đỉnh dốc, đầu khuất sau cành lá rủ, nhìn xuống phía thung dưới.
Ngọn đèo cao trội hẳn lên, đứng trên trông được cả ba mặt. Đại Sơn Vương rút ống nhòm ra chiếu xem, chợt đưa cho Phượng Kiều.
– Quái! Hình như có bóng dáng Nguyệt Tú thì phải. Em xem!
Phượng Kiều đỡ lấy ống nhòm, vừa ngó coi đã bật nói:
– Đúng rồi! Nguyệt Tú cùng nữ binh!
– Có lẽ đang bị quân nào truy kích!
Dưới kia, toán nữa binh vừa vọt ra chừng trăm thước, đã thấy một toán khác đến mấy chục người ngựa vọt theo bắn riết. Nữ binh vừa chạy vừa bắn trả lại.
Trong ống viễn kính, Đại Sơn Vương nhận ngay được bóng dáng Khách Giang Hồ. Thủ lĩnh Cầu Mây phóng ngựa đoạn hậu chầm chậm, hình như chặn cho quân gia thồ ngựa đi trước. Thỉnh thoảng lại dừng phắt, bắn về phía sau, cách không đầy trăm thước, một toán địch quân đông gấp bội lần đuổi riết. Lúc cánh đầu quân Khách Giang Hồ vừa nhập vào toán nữ binh Nguyệt Tú, thình lình từ nẻo Đông Bắc, lại xuất hiện một toán nữa, đông đến hàng trăm, nhắm thẳng quân Cầu Mây kẹp lại. Nhìn kỹ, cánh quân Đông Bắc mặc đồng phục quan binh, còn cánh Tây Bắc dùng y phục dân miền núi lẫn lộn.
– Bạn ta bị lọt vào gọng kìm! Không mau sẽ bị vây giữa thung trống mất!
Đại Sơn Vương nhanh giọng:
– Xuống mau! Hãy đi sát bên anh!
Cặp ngựa chồm phăng xuống chân đèo, rất gấp. Phía dưới, bất ngờ tới quan binh chặn đầu, Khách Giang Hồ đã vọt lên, nhìn thấy dãy núi đá chân đèo, vội lướt ngựa lên quát lớn:
– Rút cả về phía núi đá! Chiếm điểm tựa đó mau!
Quát xong, vừa toan lộn lại chặn hậu cho quân rút, chợt nhìn về phía đèo ngang, thấy có cặp ngựa phi thẳng tới, còn đang ngạc nhiên, thì Đại Sơn Vương đã cùng Phượng Kiều xốc tới như gió cuốn.
– Mau dẫn quân chiếm núi đá! Để tôi bắn cản chúng cho! Phượng Kiều hãy tới giúp Nguyệt Tú mở đường đánh chặn quan binh!
Khách Giang Hồ rất ngạc nhiên vì sự xuất hiện bất ngờ của Đại Sơn Vương, toan cất tiếng hỏi thì tướng Thập Vạn Đại Sơn đã nói nhanh:
– Trước sau tiến thoái lưỡng nan! Bạn phải mau chiếm lấy điểm tựa, không quan binh đoạt trước mất!
Khách Giang Hồ nhìn lại, thấy quả nhiên quan binh đang phóng chếch về hướng núi đá, không tiến thẳng tới đầu ngựa toán nữa binh nữa. Đại Sơn Vương một mình một ngựa vọt tới chận đường cánh quân trước, còn cánh không đầy trăm thước, liền nằm rạp lên lưng ngựa, hai cánh tay Thần Xạ vẩy lia lịa ngọn súng nhanh như chầy máy. Liền năm sáu lên quân đi đầu nhào luôn xuống đất, ngựa không người cất vó, hoảng chồm. Đấm quân lạ truy kích Cầy Mây, thình lình thấy một kỵ sĩ tay không súng dài lao tới, đều không khỏi ngạc nhiên. Viên tướng lạc thảo liền cất mình, quỳ hẳn trên lưng ngựa, trỏ ngọn súng về phía trước, quát vang như chuông đồng:
– Chúng mày là quân nào, dám ỷ đông bức bạn ta? Có Đại Sơn Vương thần xạ tới đây!
Hình như đám quân lạ đều hơi giật mình khi nghe danh Thần Xạ, sức ngựa đang phi, chợt hạ luôn lập tức. Nhưng ngay lúc đó, từ phía sau có tiếng quát vọng lên:
– Tiến thẳng! Bắn tập trung! Chớ cho nó kịp thay đạn!
Hàng loạt đạn theo tiếng quát, lia tới, nhắm cả vào Đại Sơn Vương. Nhưng viên tướng núi đã thình lình quay ngựa chạy chếch chữ chi, lúc ngồi hẳn lên, lúc đã lộn ôm cổ ngựa nhanh như con cóc, vừa tránh đạn, vừa bắn lại có ý dụ địch theo mình. Quà nhiên, thấy Đại Sơn Vương vừa lộn vừa bắn như trò đùa, viên tướng địch cả giận, thét vang:
– Đuổi cho cùng! Chia quân hai ngả! Tiến sát lại không để nó có thì giờ tra đạn!
Đại Sơn Vương đang phi ngựa, thoáng nghe tiếng tướng địch truyền lệnh tiến lên, biết ngay là hắn là một tay lão luyện chiến trận không vừa. Vì cặp súng chỉ đủ mười hai viên đạn, cho dù mang thêm cũng chỉ một hai khẩu nữa, bắn khoảng hai mươi phát là phải thay đạn mới, với đà ngựa bay khoảng cách không đầy trăm thước, đám quân đông sẽ đoạt thời khắc dễ dàng, đạn chưa thay, địch đã thừa thế tấn công ào ạt không kịp trở tay. Thêm nữa, địch lại chia hai ngả, cánh đuổi Cầy Mây, cánh theo Đại Sơn Vương, gặp dịp cũng có thể kẹp gọng kìm lại như chơi. Hiểu thâm ý địch, Đại Sơn Vương liền lộn ngựa sang phía hữu, chạy chếch dọc sườn đèo, không để lọt vào giữa hai cánh quân, đảo mắt quan sát, thấy gần đấy có mấy bụi rậm, bên mấy cây cổ thụ, chàng tiến ngay ngựa vào trong, nhảy phắt xuống quàng vội cương sau một cây lớn, và phục liền bên, bắn lên.
Phía sau lưng, quân Cầu Mây đã gặp đầu quân nhà nước, hai bên đang nổ súng dành dãy núi đá, chưa bên nào chịu nhường. Nẻo trước, tướng lạ thấy Đại Sơn Vương chạy ẩn sau cây cổ thụ, liền truyền quân cứ nhào thẳng tới, và hình như hắn đang đếm từng phát súng của Đại Sơn Vương. Vừa đúng mười tám phát, thấy ngừng, hắn đoán là tướng núi vừa hết ba cối đạn, lập tức bay ngựa lên, hô lớn:
– Súng nó hết đạn rồi Chớ để nó kịp thay! Tiến mau!
Ẩn sau ngọn cây ba khẩu súng của Đại Sơn Vương quả vừa hết đạn. Nhưng tay Thần Xạ có thừa kinh nghiệm tác chiến đơn thân.
Đạn vừa hết, chỉ một cái lắc, vỗ đạn đã rớt, tay kia thọc túi quần, lấy ra một ống đạn rất kỳ khôi. Ống đạn chính do chàng chế lấy, trong ống có sáu ống nhỏ nữa, ống nào cũng nhồi sẵn đạn, rất vừa khớp. Chỉ việc đặt ống lớn vào miệng súng là sáu viên đạn từ sáu ống nhỏ đã “rót” luôn, và chỉ một cái lắc là tay thần xạ đã có thể gửi viên đạn vào đầu địch thủ.
Tính theo tốc độ ngựa phi chỉ được mấy bước, Đại Sơn Vương đã tra được năm viên đạn. Mặc địch phi tới, chàng cứ điềm nhiên tra nốt cặp nữa, đợi chờ. Cùng lúc, năm sáu tên hung hăng bay ngựa tới.
Để cho chúng tới cách chỉ năm mười thước, chàng mới vẩy hai ngọn súng từ sau thân cây ra một loạt. Năm phát nổ, năm kẻ lộn nhào. Từ giữa đám quân, viên tướng địch đã xông ngựa lên, tay phất ngọn súng làm hiệu. Lập tức, hai toán vòng ngựa sang hai bên, còn một toán xuống ngựa chạy ẩn sau các thân cây, tiến dần lên.
Đại Sơn Vương thấy viên tướng hình dáng quái dị, giọng quát lơ lớ như người miền núi, chàng liền chĩa súng định hạ luôn, nhưng hắn đứng quá xa tầm súng lục, truyền lệnh xong là đánh ngựa vào sau gốc cây lớn, nhảy xuống đất ngay, do đó Đại Sơn Vương cứ phục nguyên, bất động, đợi địch tiến vừa tầm súng mới bắn.
Đại Sơn Vương biết kéo dài tình thế, sẽ bị rơi vào thế tam diện thụ địch, hai bên sườn lại thiếu vật che chở, liền nhảy phắt lên lưng Hắc Phong Câu, bay về phía trận Cầu Mây. Viên tướng lạ cũng nhảy luôn lên ngựa, vẫy tay súng hô binh đuổi theo liền. Hai cánh quân tả bữu reo hò đánh thốc lại, khí thế vô cùng mạnh mẽ. Viên tướng lạ thấy địch tướng chạy giữa trận mưa đạn như không, cả giận, thét lớn, và cùng mấy tên cận tướng thúc ngựa vượt lên trước hàng quân, vừa bắn vừa quát vang:
– Đại Sơn Vương, ngươi có giỏi hãy ghìm cương đối địch. Sao chạy riết như loài cầy cáo?
Đang rạp mình trên ngựa, nghe tiếng quát, tướng Thập Vạn Đại Sơn quay lại, nhìn mới biết Hắc Phong Câu đã bỏ xa quân địch trên trăm thước. Chàng liền giật phắt cương vòng ngựa lại. Tướng lạ cả mừng vẫy tay làm hiệu cho tùy lướng, cả mấy tên xốc tới. Đại Sơn Vương đã vòng ngựa lại, chầm chậm có ý chờ địch tới. Tướng lạ thấy chàng táo bạo quá, lập tức cùng cận tướng nhất loạt nổ luôn mấy phát rà ngang mình. Chỉ chờ có thế, cùng lúc mấy cánh tay địch vung lên, Đại Sơn Vương đã ôm cổ ngựa nhào dính sát bụng con vật, một bàn chân rê trên mặt cỏ, và theo đà ngựa phi, tay phải đồng thời đã vẩy luôn mấy phát nhanh như máy. Tướng lạ cùng hai, ha tên nữa nhào ngay xuống chân ngựa. Nhìn lên, Đại Sơn Vương lại đưa mình ngồi ngay ngắn trên ngựa, xoay lưng lại, nã luôn hai phát nữa. Mấy tên còn lại hoảng kinh giật cương dừng ngựa vô tình đỡ đạn thay cho người. Toán sau cùng vừa tiến lên, được chứng kiến tài nghệ ghê gớm thần tình như ảo thuật của Đại Sơn Vương liền vội hạ nước phóng, chỉ hò reo bắn với theo. Viên tướng lạ cùng một tên cận tướng may chỉ bị trúng đạn vào vai, lồm cồm bò dậy, thì Đại Sơn Vương đã vọt ngựa ra xa, đang nhắm hướng trận trước xông tới. Tướng lạ vừa bực vừa kinh hãi, cố nhịn đau, xé vải buộc vai, một mặt truyền quân đuổi gấp.
Lúc đó, phía đầu thung kia, Khách Giang Hồ đã cùng Phượng Kiều, Nguyệt Tú đánh giạt đám quân binh, cho quân gia tiến lên chiếm dãy núi đã gần xong. Tốp nữ binh Nguyệt Tú cùng một số nam binh đã phục sau những mô đá dựng, bắn yểm hộ cho quân dưới và Khách Giang Hồ đang cùng ít quân hậu tập tiến sau những hàng cây cổ thụ tới bên núi, chỉ còn cách một khoảng trống chừng vài chục thước. Đại Sơn Vương bay ngựa tới cạnh Khách Giang Hồ nói vừa để bạn nghe:
– Quân sau đuổi đã gần tớt rồi. Bạn mau cùng quân sĩ rút gấp lên sườn núi, để tôi bắn cản cho. Sửa soạn đánh ngựa ra.
Vừa nói, Đại Sơn Vương vừa vẩy súng lia lịa về phía quan binh, liền mấy tên vừa nhô ra chưa kịp bắn đã gục chết tươi. Khách Giang Hồ đã cùng quân gia xuống ngựa. Sau loạt đạn, Đại Sơn Vương liền quát lên một tiếng như sấm động, cùng mọi người nhất tề quất ngựa vọt ra. Trên núi cũng nhất loạt bắn xả xuống yểm trợ. Quân binh nghe tiếng quát còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện chi, thình lình thấy ngựa vọt ra, bọn hàng đầu nấp sau cây gần đấy nhanh mắt, liền nhô ra bắn theo liền. Nhưng tên nào vừa nhô ra đã bị đạn thần xạ xói trúng đầu, trúng tay. Những tên khác kịp bắn tiếp thì ngựa đã bay qua khoảng trống ngược dưới luồng đạn từ lên núi bắn xuống, thành ra quân bắn theo ngựa lại bị đạn sói thẳng vào, bị chết, bị thương la liệt.
Đại Sơn Vương bắn hết đạn, liền rút súng khác, định bắn tiếp thì phía sau, bóng ngựa địch đã xuất hiện, nhìn ra, thấy quân Cầu Mây đã chạy qua khoảng trống, bóng Khách Giang Hồ đang lấp ló sau một mô đá vẫy tay làm hiệu. Đại Sơn Vương mới lên ngựa.
Khách Giang Hồ lập tức truyền quân gia bắn xả về phía quan binh.
Quân binh vừa kịp trố mắt ngạc nhiên trước trò quỷ thuật lạ lùng, thì Hắc Phong Câu đã vọt qua đến hai phần ba khoảng trống, kịp lúc đạn quân binh bắn loạn thì Đại Sơn Vương đã nhào xuống, lăn veo veo trên mặt cỏ, chớp mắt đã cuộn vào sau một mô đá, nhắm lên, bắn trả lại như máy. Vừa lúc đó, cánh quân Tây Bắc cũng ập tới.
Nhưng ngựa đã xua cả lên núi khuất, quân tướng đã ẩn kín sau những mô đá ven sườn núi bắn ra.
Chiếm được nơi thiên hiểm làm điểm tựa, quân Cầu Mây đoạt được ưu thế chiến trường, một tay súng có thể đương cự được mười quân địch. Lượng rõ tình thế, quân dưới núi không dám xông liều.
Đám quân mặc lối thổ dân dành cùng quan binh xuống cả ngựa chia nhau kiếm chỗ nấp bắn lên, thỉnh thoảng lại reo hò ầm ĩ. Sau một hồi cầm cự, quân dưới bị hạ đến hơn tiểu đội. Viên tướng lạ nóng ruột, hai ba lần hô quân gia liều mạng xông lên. Nhưng cả mấy lần đều bị đánh lui, đành khiêng xác đồng bọn rút về chỗ cũ.
Trên núi, Đại Sơn Vương đứng trấn ngay phía dưới, cứ tên nào nhô ra là bắn. Khách Giang Hồ thấy bạn bắn đã lâu liền truyền người thay giữ, đoạn cùng Đại Sơn Vương rút vào sau một hốc đá tạm nghỉ tạm. Phượng Kiều, Nguyệt Tú trấn hai bên tả hữu cũng lui vào.
Thấy đám quân thổ dân lạ có vẻ quyết liệt muốn giải quyết chiến trường ngay, Đại Sơn Vương lấy làm lạ, hỏi bạn:
– Tình thế này rất chênh vênh, tạm bợ cho ta. Nhưng quân chúng nó có thể án binh tính thế trường cửu thủ thắng, sao có vẻ quyết liệt gấp thế? Quân nào đó?
Khách Giang Hồ đăm đăm nhìn bạn:
– Cánh quân trên Phản Tây Phàn! Chúng vẫn có hiềm với Cầu Mây vì tôi đã mấy lần chặn đánh chúng. Bọn đó vừa buôn lậu, vừa làm giặc, và thường có lúc hòa với quan binh, trong những trường hợp có lợi cho cả đôi bên.
Nghe bạn nói quân Tây Phàn, Đại Sơn Vương gật gù suy nghĩ, đoạn mỉm cười hỏi bạn:
– Như trận này chẳng hạn, xem chừng cả hai bên đều muốn tranh thắng cả. Bạn bị phục đánh vì…
– Chúng muốn đoạt súng của tôi thồ đi tiếp cho chi đoàn Đông Bắc! Tôi đang bắt đầu mở rộng khu vực, lập thêm cứ điểm phải chia binh ngầm đóng nhiều nơi, luyện thêm tay súng. Chỉ chờ súng ống từ Thập Vạn Đại Sơn chuyển về, là có đủ người sử dụng. Tôi tưởng bạn cùng đi với đoàn lữ hành rồi?
Đại Sơn Vương nhìn Phượng Kiều, nhớ tới chuyện đêm nào tại trại nàng, nên nói thác:
– Có việc phải lộn lại. Ban sớm đang xuyên sơn, thấy có năm, sáu tên áp giải một cô gái, đứng xa tưởng bọn xạ phang chuyên bắt người đem đi bán, tôi xuống đánh giải cứu, không ngờ lại là Phượng Kiều.
Khách Giang Hồ, Nguyệt Tú chòng chọc nhìn Đại Sơn Vương, muốn nói gì lại thôi, Nguyệt Tú quay lại Phượng Kiều:
– Phụ thân chị bị kẻ thù bắt đi, em có được tin. Chị đã biết được sào huyệt chúng chưa?
Phượng Kiều nhìn người yêu, chưa kịp nói, thì Đại Sơn Vương đã điềm nhiên:
– Bọn gian trên Phản Tây Phàn! Chính tôi đưa Phượng Kiều lên đó giải cứu cha nàng. Bạn có biết tên đầu đảng?
Khách Giang Hồ hơi nhíu mày:
– Bạn định đơn thân lên Phản Tây Phàn? Nhưng bạn có biết Động Chủ Tây Phàn vô cùng lợi hại ác hiểm khó lường, lại có mấy tên thủ hại rất lão luyện, tinh quái?
Đại Sơn Vương buột miệng nối lời:
– Chẳng hạn như tên gầy đét như que củi có tài bắn súng như Pạc Hoọc Đại Vương Thoòng?
Khách Giang Hồ giật mình hỏi nhanh:
– Bạn có biết tên đó sao? Hắn…
Đại Sơn Vương điềm nhiên nhìn Phượng Kiều, mỉm cười và thuật lại chuyện chàng vừa hạ tên “gầy đét”.
Nguyệt Tú xen vào:
– Hay tên đó đị.. liên lạc với quan binh? Lúc trước còn thấy hắn đi với toán tiền phong Tây Phàn mà?
Khách Giang Hồ nhìn xuống núi ngẫm nghĩ, chợt ngước mắt lên đỉnh núi lẩm bẩm:
– Tình thế không thể kéo dài, phải đánh thốc xuống mới được!
Đại Sơn Vương lắc đầu:
– Liều mạng vô ích. Quân địch đông gấp bội. Quân ta thưa thớt quá. Rời điểm tựa này là lao xuống vực thẳm đó! Đành chờ tối vậy.
Đại Sơn Vương vừa dứt lời, chợt nghe phía dưới núi có tiếng kèn trống dập dình, chiếu ống nhòm thấy từ nẻo Đông Bắc có một toán chừng vài chục người đi ngựa tới, quan binh một số đã xếp hàng chào. Đám người mới tới dừng lại ngay sát hậu tuyến, đoạn rẽ vào chỗ khuất mất. Chừng mười phút sau lại thấy năm, sáu người cưỡi ngựa từ sau quân tiến lên trước trận, dừng lại chỉ trỏ lên núi. Trong ống viễn kính hiện rõ cả khuôn mặt từng người, với đủ vạch kim tuyến trên vai. Đứng giữa là một viên tướng Pháp già, cao lớn, vạm vỡ râu xồm. Đại tá Gilbert!
Khách Giang Hồ nhận được mặt viên tướng già trước nhất. Đại Sơn Vương vẫn nhìn vào ống nhòm, chậm rãi:
– Chà! Viên quan năm chỉ huy quân đoàn lưu động biên giới tới đây, chắc đại quân cũng đóng cách đây không xa mấy! Nếu vậy tướng Roux vẫn còn lẩn quẩn vùng này!
– Ngay từ buổi tan hội Su Phì, quân chúng đã chia nhiều toán phục khắp yếu lộ, cố chặn tiêu diệt các cánh quân nghịch từ xứ H mông ra. Nhưng tôi đã cho quân phân tán thành nhiều toán nhỏ!
Lần này hắn biết có chúng ta, lại đơn quân, thế nào sớm muộn cũng điều động quân tới nữa! Tình thế này, kéo dài thêm nguy hiểm!
Phượng Kiều, Nguyệt Tú đồng thanh:
– Phải mở đường máu gấp!
Đại Sơn Vương buông ống nhòm, điềm nhiên:
– Chúng sắp tới càng hay! Ta còn thừa thì giở nghỉ ngơi. Hãy cho quân gia ăn uống kỹ, ngựa cho tháo dây nịt, thôi túc trực. Chúng ta sẽ đánh quan binh trước khi quân tiếp viện tới!
Như hiểu ý bạn, Khách Giang Hồ có vẻ tán đồng điều đó. Đại Sơn Vương gật đầu quay lại phía hai cô gái:
– Kìa! Nhị vị nữ tướng còn đứng đó sao? Cho chúng tôi uống gì chứ? Khát cháy cổ rồi?
Nguyệt Tú mỉm cười:
– Haị.. anh dùng cà phê chứ?
– Còn phải nói! Ngồi uống cà phê hút thuốc lá trên trên sườn núi, mà đợi xem địch rút lui, còn gì bằng nữa! Bất chiến tự nhiên thành… một nửa mà! – Viên tướng Thập Vạn Đại Sơn hơi nhíu mày, rút ống nhòm quan sát, chợt quay bảo Nguyệt Tú:
– Cánh quân Tây Phàn sửa soạn rút đi! Cô nương… truyền quân mình bắn cầm chừng, chớ hoang phí đạn dược.
Nguyệt Tú, Phượng Kiều chiếu viễn kính xem, thấy quả nhiên chỉ có cánh quân Tây Phàn hoạt động, mở đầu cuộc tấn công đơn phương, còn quân binh vẫn án binh bất động. Trên sườn núi, quân Cầu Mây thấy địch bắn loạn xạ, vẫn bình tĩnh trấn các mỏm đá, bắn lại rất ít, mỗi phát súng là một địch quân gục bên cây cổ thụ.
Đại Sơn Vương nghe tiếng súng phản công, gật bảo Nguyệt Tú:
– Cô nương bất tất phải ra lệnh! Lệnh huynh đã thừa biết chủ ý địch rồi! Chúng ta cứ việc đứng đây xem chúng rút lui bây giờ!
Đại Sơn Vương vừa dứt lời, đã thấy Khách Giang Hồ từ phía tả núi chạy tới.
– Đại Sơn Vương, bạn tính sao? Ta nên nương đà rút lui đánh thốc xuống chứ? Kìa, chúng sắp sửa lên ngựa rồi.
Mọi người im lặng trông xuống, thấy quân Tây Phàn đang đánh bộ, chợt lùi cả về phía sau, thoáng cái, đã thấy bóng người ngựa xuất hiện lố nhố.
– Đánh thẳng lên sườn núi!
Tiếng quát như sấm từ hậu trận vừa vang lên, đã thấy quân Tây Phàn nhất loạt hò reo, xông lên.
Khách Giang Hồ như đã cầm chắc sự rút quân của Tây Phàn, vụt quay lại, mắt sáng lên tia quyết định:
– Phải cho anh em lên ngựa gấp mới kịp!
Vừa nói, vừa dợm quay đi. Nhưng Đại Sơn Vương đã giơ tay cản lại.