Bạn đang đọc Thập Vạn Đại Sơn Vương – Chương 11: Sứ Mạng Bí Ẩn Của Đại Sơn Vương
Hai con ngựa sải kiệu đại, xuyên sơn ngược mãi lên Bắc. Cặp ngựa dừng phắt trên ngọn đèo cao, khắc rõ trên nền trời, hình thù người ngựa đứng im như dính chặt vào mây úa muôn đời.
Trên yên hai kỵ sĩ ghìm tay cương, đảo mắt nhìn suối vùng núi rừng quạnh vắng nằm bàn bặt dưới vùng ánh sáng úa vàng.
– Đây đã tới biên giới! Giờ chia tay!
Vẫn nhìn về phía trước, người tướng Thập Vạn Đại Sơn khẽ lên tiếng, giọng như chìm hẳn đi. Xế sau lưng, Voòng Lầu hơi nhúc nhích, định nói điều gì, lại ngập ngừng thôi, mãi tới lúc thấy chủ tướng dợm phóng ngựa đi, mới tiến lên, khẽ giọng:
– Thầỵ..
– Đoàn lữ hành đã cắm trại sẵn đợi Voòng tại chân tháp Phai Phia! Hãy thay ta, làm xong việc… đáp lễ Chúa H lnông cùng Khách Giang Hồ! Trao “hàng” xong, mua hết võ khí, lấy thêm phần súng đạn ta trữ lại hang sâu, và lập tức chở sang xứ H mông. Voòng Sềnh, Chu Bột sẽ cùng đi với Voòng. Nếu Thập Vạn Đại Sơn không cần gấp. Voòng khá cùng sang với đoàn hộ tống gặp ta có việc trọng, chờ Voòng.
Đang nói trầm đều, chợt Đại Sơn Vương quay mặt nhìn đăm đăm thủ hạ, cặp mắt viên tướng núi trẻ tuổi lóe lên như ánh thép tử thần:
– Giờ ta đi báo thù nhà!
Dứt lời, viên tướng núi giật tay cương, quay ngoắt ngựa, xuống đèo. Voòng Lầu đứng ngó theo chủ, tần ngần mấy khắc, chợt đánh ngựa theo.
– Thầy à!
Voòng Lầu nhìn hồi lâu mặt chủ tướng, muốn nói gì lại ngập ngừng không thốt nên lời. Mãi sau mới khẽ bảo:
– Thầy đi cho mạnh giỏi.
Đại Sơn Vương đặt nhẹ tay lên vai thuộc hạ:
– Voòng hãy đưa đoàn lữ hành về Thập Vạn Đại Sơn cho được nhanh chóng! Và khá chớ quên lời ta dặn, nghĩ tới việc ta trao, chớ băn khoăn về việc ta làm bên này!
– Nhưng…
– Ta đã rõ! Và ta đã mừng là từ ngày theo ta, Voòng đã chẳng phụ lòng ta! Tất cả tài nghề, bí thuật một tuần nay ta đã truyền hết cho Voòng. Giờ Voòng có thể thay ta đảm đang mọi việc, và ta có thể an lòng một mình đi báo thù riêng!
Dứt lời, viên tướng núi dợm phóng ngựa đi, hình như không muốn kéo dài khắc chia tay. Voòng Lầu vội nắm lấy cương ngựa chủ tướng:
– Nhưng… thầy lại một mình, một ngựa, tôi đi sao an dạ được!
Hay thầỵ.. hãy chờ ít bữa chúng tôi sang.
Đại Sơn Vương nhếch miệng cười:
– Còn nhiều chuyện gấp. Ta phải làm xong chuyện riêng trước.
– Nhưng… kẻ thù vẫn bặt tăm? Còn Trần Tắc…
Voòng dừng lại nhìn chủ tướng có vẻ ái ngại. Đại Sơn Vương nhìn thủ hạ, đoạn chầm chậm cúi nhìn xuống bờm ngựa. Cùng lúc hai thầy trò nghĩ tới Phượng Kiều – Như muốn cắt ngang ý tưởng, Đại Sơn Vương vùng giật tay cương, cho ngựa xuống đèo. Voòng Lầu đứng ngó theo người ngựa thầy lao xuống như tên, còn đang tần ngần, chợt Voòng vội cau mày ngạc nhiên, vì dưới thung lũng, ngay trước đầu ngựa Đại Sơn Vương, vừa xuất hiện một đoàn người ngựa đang phóng vùn vụt dưới trăng, hình thù nhấp nhô di động giữa nền cây lá xanh vàng. Sinh nghi, Voòng không cần nghĩ thêm, lập tức tế phăng ngựa theo thầy.
Đại Sơn Vương xuống vừa tới chân đèo thì đoàn ky sĩ đã ập tới.
Viên tướng Thập Vạn Đại Sơn vừa định rẽ ngựa vào bụi khuất đã thấy mấy bóng kỵ sĩ đi trước dưới ánh trăng, nhận ngay được kẻ dẫn đầu chính Voòng Chí Plan Nữ Chúa. Thiếu nữ dừng ngựa nhoẻn miệng cười:
– Đại Sơn Vương! Xin hãy chầm chậm! Thúc phụ tôi sắp tới.
Lời nàng vừa dứt, ngựa đã kề đầu, sau lưng có cả Chí Pliên cùng mấy viên tùy tướng.
– Kìạ.. Nhị cô nương!
– Ông… tệ đến thế thì thôi! Ra đi không một lời cáo biệt. Nếu không có quân báo, còn biết đường nào theo nữa!
Nghe giọng trách móc nhẹ của thiếu nữ, viên tướng lạc thảo vội nghiêng mình từ tốn:
– Ra đi đột ngột, thật cam thất lễ, nhưng cũng dám xin cô nương thứ cho, vì… có việc gấp…
Nói đến đó, tướng núi vội ghé sát lại:
– Đệ tam công tử nhà vẫn có ý định muốn bắt nộp thầy trò tôi cho chánh phủ bảo hộ Đông Dương, mà dầu sao thầy trò tôi cũng không dám để máu họ Voòng lại chảy trên đất Su Phì… Nhị cô nương đã thừa rõ…
Hai cô gái họ Voòng im lặng mấy khắc, mặt thoáng buồn. Riêng Chí Plan cứ nhìn đăm đăm vào đôi mắt Đại Sơn Vương như dò xét và đột ngột dịu dàng hói:
– Một mình Voòng Lầu về là đủ, còn ông?
Chàng tướng núi còn đang lúng túng vì câu hỏi của cô gái thông minh, thì Voòng Lầu đã phóng ngựa tới, vừa lúc đám người ngựa sau Chí Plan cũng vọt đến. Dưới ánh trăng chúa tể Hoàng Su Phì ngồi trên lưng bạch mã, dẫn đầu, uy nghi như lão tướng thời cổ.
Hai cô cháu gái vội nhích sang bên, nhường lối cho thúc phụ tiến lên. Thầy trò Đại Sơn Vương nghiêng mình chào. Tướng núi vừa định cất lời tạ lỗi, thì chúa H mông đã cất tiếng sang sảng:
– Tướng quân! Đường đi muôn dặm gian lao. Vương đã đặt tiệc tiễn hành, tiếc thay không dược cùng tướng quân thù tạc. Tướng quân gấp việc, Vương chẳng dám cố lưu, theo tiễn tới biên thùy là mãn nguyện cho Voòng rồi. Mã phu đâu?
Thầy trò Đại Sơn Vương còn đang ngạc nhiên, thì từ sau Chúa H mông, hai tên phu ngựa đã dắt lên một con ngựa lông xù như hùm xám, tầm thước, khác hẳn ngựa thường, trên lưng đã thắng sẵn yên cương. Chúa H mông trỏ con kỳ mã, bảo Đại Sơn Vương:
– Con Hắc Phong Câu này vốn nòi ngựa rừng, bắt được tại vùng biên giới, sức chạy như gió cuốn, đáng mặt ngựa hay. Tướng quân xông pha đây đó, cần có ngựa tốt đỡ chân. Xin tặng vật mọn gọi là kỷ niệm mối tình tri ngộ.
Dứt lời Voòng Chí Sinh nhảy xuống cầm cương ngựa thân mật trao tay Đại Sơn Vương. Viên tướng núi hai ba lần cố chối từ không được, phải đỡ lấy tay cương.
– Để đại nhân đêm khuya phải nhọc lòng, kẻ mọn này đã cam đắc tội, dám đâu nhận thâu ngựa quí nữạ..
Chí Sinh vỗ nhẹ vào đầu ngựa, nghiêm mặt bảo:
– Quí vật tìm quí nhân. Con này vốn bất kham hung dữ khó trị, phải tay hào kiệt, mới cưỡi được lên mình nó.
Đại Sơn Vương tiến đến trước ngựa, đưa mắt xem, biết ngay vật quí, cả mừng, liền giơ tay vuốt nhẹ lông bờm. Con vật cứ trừng trừng ngó tướng núi. Đại Sơn Vương nghiêng mình trước Chúa H mông, đoạn nhảy vọt lên lưng “Hắc Phong Câu” thúc chạy vụt đi. Lạ thay!
Con vật hung tợn chỉ vùng vằng một chút rồi hí mạnh, tế vào rừng thẳm như gió cuốn, thoáng cái dã mất hút.
Con Hắc Phong Câu này chạy thanh như gió, luồn rừng vượt núi, chạy đất bằng, đường lõm đều hay, đặc biệt khi nó phóng kiệu băm (Vốn là nước chạy xốc nhất) ngồi trên lưng cầm bát nước đầy không tràn. Ngoài ra, nó lại có tài lội nước, vượt đường thủy nhanh hết sức, ngồi trên, không bị nước bắn ướt mình. Vốn tính hùng hổ, nó nghe tiếng súng đạn, người hò, không hề giật hoảng, thật là một con ngựa trận, quí hóa cho người phiêu bạt, dọc ngang.
Đại Sơn Vương đánh con Hắc Phong Câu xuyên mấy cánh nrng, vượt suối băng đèo, lướt bụi, hết nước kiệu đại đến kiệu băm, quần thả một lúc mới tế ngựa về. Chàng tướng núi say sưa rạp hẳn xuống, vô vào đầu tuấn mã:
– Hắc Phong Câu! Từ nay mi sẽ cùng ta dọc ngang đây đó! Làm bạn với gió núi trăng rừng. Hãy giúp ta làm tròn sứ mạng!
Con vật nghe như hiểu tiếng người, lập tức hí vang như mừng chủ mới, bốn vó nuốt rừng hoang gấp gấp. Chúa H mông Voòng Chí Sinh đang đứng nói chuyện với cháu gái cùng Voòng Lầu, nhìn ra đã thấy bóng người ngựa chạy như gió cuốn dưới ánh trăng sương, thoáng cái, đã về tới. Trên yên, ĐạI Sơn Vương mặt rạng rỡ hẳn ra, còn say sưa với nước mã hồi. Tuấn mã còn hí thêm mấy tiếng như chưa đã cơn lồng. Đại Sơn Vương nhảy xuống. nghiêng mình bái tạ chúa H mông và xin phép lên đường ngay.
– Ân tri ngộ kẻ hèn xin ghi tạc. Mong đến độ lập thu, sẽ kịp tới tái kiến đại nhân.
Đại Sơn Vương vừa đỡ lấy chiếc “sắc” trên tay Voòng Lầu, chuyền từ lưng ngựa cũ sang, thì Chí Plan, Chí Pliên đã cùng liền lại.
– Hãy khoan đã! Chị em tôi có vật mọn tặng người!
Vừa nói Chí Plan vừa đưa ra một cặp súng, trao Đại Sơn Vương.
Cặp súng báng đều dát vàng óng ánh, có khắc mấy hàng chữ Hán “Trân tặng” khắc ngay trên sống bản, chỗ cuối báng, lại ghi thêm mấy chữ “Chí Plan, Chí Pliên cùng ngày khai hội biên thùy”. Chàng tướng núi chỉ còn biết cảm kích nhận vật, đoạn đưa mắt cho Voòng Lầu, và hai thầy trò nhẩy lên lưng ngựa, lên đèo để qua biên giới.
Tới lúc sang hẳn đất Tàu, Đại Sơn Vương mới chia tay thủ hạ, cho ngựa chạy dọc biên giới một lúc lâu, rồi lại lộn sang đất Việt.
Đêm sau, chàng tướng núi đã đặt vó câu trên đường dẫn về thị trấn Hà Giang, trong hình dạng một ông già miền núi. Tới thị trấn, chàng nhận thấy ngay vẻ khác thường, vì đường vào thị trấn đều có cây cản ngang, thấp thoáng bóng quan binh đi lại chặn xét hỏi giấy tờ và khám xét tất cả kẻ ra người vào. Sinh nghi, chàng liền lẳng lặng quay ngựa lại, tìm một nhà ngoài thị trấn nghỉ chân, đoạn gửi ngựa, tìm đường tắt vào phố. Lúc đó mới khoảng chín giờ đêm, nhưng hàng phố nhiều nhà đóng cửa. Chàng liền đi dọc mấy nơi quan sát, đoạn lần tới khu chợ, kiếm một tửu quán khách trú ăn uống qua loa, chờ khuya hẳn liền ung dung tiến tới dinh viên tuần phủ.
Vùng dinh sáng tối nham nhở. Nhìn qua hàng rào, thấy ngoài hoa viên, thấp thoáng lính canh đi lại. Trong dinh phòng tối phòng sáng, lâu lâu có bóng gia nhân từ dãy nhà dưới lên hàng hiên bên tả, có thân cây lớn, cành lá um tùm, liền tiến sát dậu định thần nhìn lên nhưng cành lá tối om không thấy suốt được Vốn lão luyện việc dạ hành, chàng tướng núi nghi có kẻ nấp trên cây nên cứ ẩn bóng tối đợi mãi. Tự nhiên từ đâu một con chim đêm bất ngờ bay vụt tới ngọn cây, vừa đậu xuống, lại bay vọt lên, đậu sang cây khác. Càng sinh nghi, chàng liền lấy trong tay áo ra một lưỡi dao nhỏ, phóng vút lên. Chỉ thấy “rào” nhẹ rồi im bặt. Biết dao cắm vào cành, chàng liền xoay hướng khác, phóng lưỡi thứ hai vào chỗ cành lá um tùm ngang ban công biệt thự. Lập tức trên cây có tiếng rào như gió thổi, tiếp theo thấy cành nặng trĩu hẳn xuống rồi một bóng người “rụng” xuống gốc cây, rồi một bóng nữa.
Ẩn ngoài dậu, chàng thấy rõ hai bóng người vừa rụng xuống đã lăn tròn mấy vòng vào bóng dậu gần đấy, rồi mới đứng lên. Một bóng ôm tay có vẻ đau đớn. Cả hai nhớn nhác đảo mắt nhìn quanh tìm tòi kẻ ném dao. Một cơn gió nhẹ thổi khiến cành cây phía cổng lay động ánh điện vụt hắt tới khu hồi chiếu tia giữa thân hình hai bóng lạ.
Đại Sơn Vương nhổm hẳn lên, ngạc nhiên vì hai dáng hình nhỏ nhắn vừa xuất hiện, cùng với vẻ mặt thoáng một vẻ đẹp yêu ma. Hai thiếu nữ tỏ ra có bàn lãnh không vừa. Tuy bất ngờ bị thương, nhưng rơi mình êm như chiếc lá, khiến cặp lính canh cổng trước, tuyệt không nghe thấy tiếng động nhỏ.
– Có kẻ phóng ám khí nấp đâu đây! Ra thôi!
Bên kia dậu, tiếng đàn bà thì thào vừa dứt, Đại Sơn Vương đã thấy hai bóng đen ngòm tung vọt qua dậu găng như hai trái cầu, ngay trên đầu chàng.
May lúc đó, chàng đã ẩn sát vào chân dậu, có cành găng rậm rũ che kín. Bóng hai người đàn bà vừa cất mình ra, đã lao nhanh vào bóng tối khuất xa. Đại Sơn Vương toan bám theo, nhưng lại thôi, chàng liền nhặt một hòn sỏi ném về phía cổng tiền, trước mặt cặp lính canh vừa ngoảnh về phía sỏi rơi, thì chàng tướng núi đã tung mình vào hoa viên như con cắt, truyền luồn lên ngọn cây. Chàng vừa định đu vào “ban công”, chợt nghe phía cổng ngoài, có nhiều tiếng chân ngựa khua động. Ngó ra, thấy một tốp năm, sáu người phóng ngựa thẳng tới, lách vội vã qua cánh cổng sắt hé mở vào thẳng trong, buộc cả ngựa ngay bờ dậu găng. Một bóng cao lênh khênh giơ tay làm hiệu cho may người khác đứng lại cả ngoài hoa viên, rồi bóng cao vào thẳng tòa biệt thự. Ánh đèn ngay cửa chính soi rõ mặt người đó, khiến Đại Sơn Vương nhận ngay được chính Hai Cao. Chừng hai mươi phút sau, đã thấy Hai Cao ra, vẫy đồng bọn cùng lên ngựa, rời vùng dinh phóng về nẻo trung tâm thị trấn.
Một gã cao lớn xách súng đang đi tới. Chỉ một cái với tay, tướng núi đã ghì chặt lấy cổ hắn, một tay điểm huyệt nách. Nhét giẻ vào miệng, Đại Sơn Vương quắc mắt khẽ hỏi:
– Phòng Trần Tắc đâu?
Hắn chỉ nhìn trừng trừng, căm tức. Ấn ngón tay vào huyệt, tướng núi hất hàm:
– Ta không hại ngươi đâu! Cưỡng uổng mạng!
Hằn ú ớ, nhăn nhó, trỏ tay về phía sau.
– Phòng nào? Tả hay hữu? Tả sao? Thôi! Chịu nằm ngất một lúc!
Vừa nói, chàng vừa lôi hắn vào xó tối chém một nhát tay vào gáy, đoạn bước vụt ra “ban công” trước. Đẩy cánh cửa khép hờ, tướng lạc thảo lách vào. Bên trong không tiếng động. Tướng núi phục xuống áp tai nghe, rồi nhoài vào như con rắn. Không một bóng người. Màn còn vắt cao, trên mắc, chỉ thấy chiếc mũ, cái ba toong quen thuộc của Trần Tắc.
Đứng vụt lên, tướng núi lách ra ngay, tiến đến trước căn phòng tay phải. Cửa khóa trái. Không tiếng động nhẹ. Nghĩ mấy khắc, chàng lấy trong mình ra một chùm chìa khóa, lần tra vào lỗ, nhẹ vặn quả sứ. Hé nhìn vào, thấy màn nhung buông kín, trên chiếc màn đêm kê đầu giường, ngọn đè phủ chao xanh hắt vùng ánh sáng dịu dàng lên mọi vật. Một mùi hương thoảng bay ra, quen quen. Trái tim tướng núi chợt đập rộn lên, trên chiếc ghế vải gần cửa sổ một chiếc áo lót đàn bà vắt rủ buông lơi. tướng núi đứng im như pho tượng bán phần, và chậm chạp bước vào theo đà, kéo ập cửa lại. Chẳng hiểu sao viên tướng ngang tàng khẽ thở dài nhẹ như hơi gió lùa vào phóng the, mắt đăm đăm ngó về phía giường hoa. Mấy khắc sau, chàng mới khẽ cúi đầu, trở bước ra.
– Giơ tay lên! Không nát óc!
Bất thình lình, có tiếng quát trầm phía sau lưng, tuy gay gắt nhưng rõ tiếng đàn bà. Tướng núi hơi giật mình, nhưng vẫn đứng im.
– Quay mặt lại! Giơ lay lên!
Giọng oanh vừa thốt, tướng núi không phản ứng chỉ chậm chậm, quay lại, tay vẫn buông xuôi. Sau tủ gương, một ngọn súng từ từ nhô ra, rồi một dáng hình thiếu nữ đẹp não nùng trong bộ quần áo ngủ.
Phượng Kiều. Tay vẫn chĩa súng. Cặp mắt phượng long lanh đang quắc sáng, chợt thoáng nét ngạc nhiên, khi thấy ông già lạ cứ đứng trân trân ngó mình. Ngó từ đầu đến chân ông già, chợt thiếu nữ giật mình khi nhận ra bao súng bên sườn lão.
– Đại Sơn Vương!
Phượng Kiều bật kêu khẽ, xúc động bất thần. Tướng núi vẫn nhìn nàng, bối rối mãi mới khẽ cất tiếng:
– Em !
Trong khoảnh khắc, khuôn mặt cô gái thoáng nhiều nét biến đổi, rồi tự nhiên giọng vụt trở nên lạnh lùng:
– Đại Sơn Vương! Như thế còn chưa đủ sao? Ông còn tới đây làm chi?
– Kìạ.. em!
– Giờ ông với tôị.. còn chi nữa! Ông biết báo thù chạ.. cha tôi chết, dầu saọ..
– Phượng em! Em nói sao? Cha em chết ?
– Ông hãy bắn nốt tôi đi! Thà chết bởi tay ông.
– Cha em mất rồi sao? Trời! Bao giờ?
Cô gái mở to mắt ngạc nhiên vì vẻ mặt sửng sốt của tướng Thập Vạn Đại Sơn. Mãi, nàng mới khẽ hỏi:
– Kìa thực… anh không biết sao? Đêm kia có kẻ bí mật đến tận đây bắt cha em đi mất tích. Đến sáng mới rõ, tới phòng chỉ còn nhặt được con dao lá liễu đẫm máụ.. khắc hai chữ “phục thù”. Em lại tưởng…
Nghe người yêu nói, Đại Sơn Vương nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ đứng suy nghĩ giây lát, đoạn kể qua loa việc vừa xảy ra cho Phượng Kiều rõ. Cô gái vừa mừng, vừa hối hận, vội lau nước mắt khẽ nói:
– Anh tha tội cho em…
Đang đứng nghĩ ngợi, chợt viên tướng núi vội giơ ngón tay bên miệng suỵt khẽ, và kéo Phượng Kiều vào góc phòng. Ánh đèn đêm phụt tắt.
– Có kẻ đột nhập vùng dinh!
Trong bóng tối thiếu nữ nghiêng đầu lắng tai nghe. Nhưng bên ngoài, chỉ có tiếng gió đêm thổi vào cành lá.
– Chắc “chúng” lộn lại! Em cứ ẩn trong này!
Dứt lời Đại Sơn Vương lách vụt ra ngoài. Đứng trong “ban công” lầu nhìn ra, vẫn thấy cặp lính gác đi lại bên cổng tiền. Trên ngọn cây, cành lá đen ngòm hơi lay động khác thường. Chợt từ nhà dưới, có bóng người đàn ông tiến ra ngó khắp hoa viên. Nhờ ánh đèn loang lổ, Đại Sơn Vương nhận rõ hình dáng “on trai viên tuần phủ Hà Giang. Robert Lợi tiến vào bóng tối. hình như cố ý tránh cặp mắt lính canh. Từ trên cây rậm, một bóng người cao lớn rơi xuống nhẹ nhàng, ngay trước mặt Lợi. Hai bóng người ghé sát vào nhau, thì thầm gần nửa phút.
Đại Sơn Vương còn đang ngạc nhiên về hành động của Robert Lợi, chợt nghe trên cây cao có tiếng cú rúc. Con trai tuần phủ vội chạy ẩn luôn vào bóng tối, còn bóng đen kia cũng lướt về phía đậu.
im lặng một lúc lâu. Chợt ngoài dậu, cái bóng vừa gặp Lợi lùi ra vùng ánh sáng, tay thủ một lưỡi dao găm. Rồi cái bóng cao lênh khênh cũng hiện ra, tay chĩa ngọn súng, quát dằn giọng:
– Biết điều đứng lại ! Không tao bắn vỡ sọ? Tao chờ chúng mày đã mấy tối rồi!
Bóng kia vẫn lùi quanh. Bóng cao vẫn tiến theo, sát tới. Thình lình từ bóng tối, cánh tay ban nãy lại vươn ra, chém vào gáy bóng cao. Nhưng bóng này đã hụp xuống tránh thoát, vừa lúc địch thủ ném mạnh lưỡi dao chí tử. Cái bóng cao tỏ ra có bản lĩnh không vừa, lập tức lăn mình một vòng, vảy luôn ngọn súng vào địch thủ, gục luôn.
Ngọn súng vừa chĩa về phía tả, chợt có tiếng quát:
– Hai Cao! Không có mắt sao?
Bóng cao vội dừng tay ngạc nhiên, mở to mắt ngó con trai tuần phủ vừa từ bóng tối hiện ra, một bàn tay còn bị ngọn dao cắm ngập, rung rinh.
– Ra cậu! Saọ..
Hai Cao vừa nói tới đây, thì từ trên cây, một bóng đàn ông chụp xuống, ôm chặt lấy Hai Cao vật lộn. Hai Cao đang quần thảo, chợt có tiếng hô lớn:
– Anh em vào bắt sống thằng kia.
Rồi năm, sáu bóng người từ ngoài ập vào, đổ dồn về chỗ Hai Cao cùng bóng lạ. Biết thế nguy, bóng lạ lập tức gỡ thế, xoay mình chạy ra phía dậu. Hai Cao cùng đồng bọn lao mình đuổi theo.
– Cố bắt sống lên đó! Anh em!
Từ trên lầu, có tiếng Phượng Kiều quát lanh lảnh. Ngoài vùng dinh đêm tối mờ. Định thần nhìn kỹ, thấy loáng thoáng bóng người chạy thẳng về vùng ngoại trấn, Đại Sơn Vương liền lướt theo hình cung, chạy đón đường bóng lạ. Quả nhiên, chỉ mấy phút sau, đã thấy có bóng người cắm đầu chạy dưới ánh sao thưa, nhắm thẳng khu rừng rậm. Tới chỗ khuất, bóng lạ đứng lại, ngó về phía sau và thốt nhiên cất tiếng rúc mấy tiếng cú mèo. Biết hắn làm hiệu cho đồng bọn, Đại Sơn Vương không để chậm một khắc, liền luồn cây, tới bên, bất thình lình chụp lấy. Chàng tấn công nhanh đến nỗi bóng lạ chỉ kịp thấy một khối đen ập xuống là đã thấy tứ chi rũ liệt, huyệt độc bị điểm rồi. Nhanh nhẹn, Đại Sơn Vương liền vác luôn bóng lạ trên vai, lao mình chạy chếch sang phía tả cánh rừng. Đặt kẻ lạ dựa vào gốc cây, tướng núi giải huyệt, xong ghì chặt như kìm cặp, cúi xuống hỏi:
– Ngươi tới bắt Phượng Kiều?
Bóng lạ ngó Đại sơn Vương, cố ngạc nhiên, nhăn nhó gật đầu.
– Các ngươi giam Trần Tắc ở dâu?
– Ở… ở…
Hắn dừng lại, lấm lét ngó váo bóng tối sợ sệt.
– Cứ nói! Ngươi sợ đồng đảng sao? Giam ở đâu? Nói!
Im mấy khắc, hình như biết không cưỡng nổi ý muốn của kẻ vô danh quá lợi hại, bóng lạ ấp úng:
– Ở trên Phản Tây Phàn…
Đang chăm chú nghe, chợt Đại Sơn Vương vội hụp đầu xuống, vì tiếng gió lạ sau gáỵ.. Một lưỡi dao từ bóng tối bay vèo ra, xoẹt qua đầu chàng cắm đúng ngay vào trái tim bóng lạ. Nhanh như chớp, viên tướng núi liền phóng mạnh tay về phía sau. Chỉ nghe rõ có tiếng vật nặng đổ vào bờ bụi. Sau nhát dao thần tốc, Đại Sơn Vương liền tung mình về phía đó, được mươi bước dừng phắt lại. Mót bóng đàn ông vừa đổ xuống bụi cây, còn đang quằn quại, dưới đốm sao thưa, trong tay còn một lưỡi dao nhọn. Nắm ngực áo lôi lên, bóng lạ đã thở hắt ra, lịm đị.. vì mũi dao trúng huyệt. Đang tần ngần, viên tướng núi thoáng thấy trong bụi cây gần đấy một bọn đang trên yên ngựa ẩn mình, và phía sau một dáng thon nhỏ ngồi trên lưng ngựa như đang theo dõi nhóm kia.
Sực nhớ tới bóng đàn bà trong dinh tuần phủ ban nãy, viên tướng núi liền rút súng lia theo luôn vào chân sau bóng ngựa. Con vật bị đạn sượt vào khoeo chân, hoảng chồm lên, hất luôn bóng người trên yên xuống. Nhanh như cắt, Đại Sơn Vương lao mình tới, vừa lúc bóng người tung mình đứng lên. Dưới ánh sao thưa nhạt, chàng nhận ngay được khuôn mặt đẹp của em gái thủ lĩnh thác Cầu Mây.
– Kìa ! Cô Nguyệt Tú !
Thiếu nữ vừa khoa tay định đánh xuống địch thủ, chợt nghe giọng quát quen quen, dừng phắt lại, ngơ ngác ngó ông già lạ, tay vẫn thủ thế. Đại Sơn Vương liền giật bộ râu rậm khỏi cằm, giọng vẫn chưa hết ngạc nhiên:
– Cô nương tới đây làm gì? May tôi cốt bắt sống nên chỉ nhắm chân ngựa thôi!
Nguyệt Tú nhận ra Đại Sơn Vương, vội nắm lấy cương ngựa, đưa mắt nhìn theo bóng cặp ngựa trước chạy mất hút vào đêm mờ.
– Tiếc quá ! Mất bao công phu theo dõi tung tích. Ông tới đây bao giờ? Tưởng ông cùng Voòng Lầu về Thập Vạn Đại Sơn? Chào ông nhé!
Miệng nói, chân thúc ngựa vọt đi để mặc Đại Sơn Vương đứng ngạc nhiên trông theo, quên cả tiếng chân người ập đến. Mãi tới lúc thấy phía tả lố nhố bóng người, biết là Phượng Kiều dẫn bọn Hai Cao đuổi theo quân gian, chàng vội luồn rừng, lộn về nhà trọ.
Thị trấn biên giới đã bắt đầu hoạt động nhộn nhịp, kẻ qua người lại khá đông, viên tướng núi đi lần vào đám đông, cho ngựa quanh mấy phố, đoạn tìm tới quan khách trú đêm qua, dùng điểm tâm. Theo thói quen của những tay giang hồ tứ chiếng, chàng thường chọn những quán có lầu, ban công, ngồi trông rõ cả mặt tiền, mặt hậu.
Khách đến ăn sáng rất đông. Chàng chọn bàn bên cửa sổ tiền.
Vừa nâng chén trà thơm lên, chàng tướng núi đã đặt xuống, vì dưới đường có một người đàn ông cười ngựa tới, đưa mắt nhìn quanh, đoạn lộn lại. Nửa phút sau, đã thấy hai người đàn bà mặc xiêm y Thái sang trọng đi ngựa tới, theo sau là gã đàn ông vừa giờ, có vẻ hầu cận. Hai thiếu nữ cũng đưa mắt nhìn những con ngựa buộc trước quán, như quan sát thứ chi, rồi mới ném cương cho người đàn ông, vào quán. Mươi phút sau, đã thấy hai người theo tửu bảo lên thang lầu, ngồi vào bàn đối diện Đại Sơn Vương ngay cửa sổ bên.
Tới lúc tửu bảo đem trà nước lên, một nàng nâng ly uống, viên tướng mới mới giật mình vì thấy bàn tay có buộc băng thương che bằng chiếc khăn thêu cầm tay.
– Cô gái đêm qua!
Hai thiếu nữ ấy có vẻ đẹp sắc sảo, mắt liếc như dao cau, nhìn qua cũng biết là người có bản lĩnh khác thường. Chợt người đàn ông theo hầu từ dưới lên, cúi đầu nói nhỏ điều gì, chỉ thấy hai hai cô gái cùng nhìn cả xuống đường. Đại Sơn Vương cũng kín đáo ngó theo, chân mày thoáng hơi cau lại, vì dưới đường, Phượng Kiều đang đi ngựa tới, theo sau có Hai Cao. Bên kia bàn, hai cô gái cùng đưa mắt cho tên hầu cận. Gã đàn ông vội rút luôn xuống phòng dưới, đã thấy Phượng Kiều, Hai Cao bước lên. Phượng Kiều đứng lại mấy khắc ngoài khung cửa, đưa mắt nhìn khắp phòng ăn, đoạn nhanh nhẹn tìm bàn trống, ngồi lơ đãng, dáng buồn buồn như mải nghĩ chuyện đâu đâu. Còn Hai Cao vẫn đứng thủ lễ, nữ chủ mời mãi, sau mới kéo ghế ngồi ghé Vào.
Ăn uống qua loa mấy cái bánh, Phượng Kiều cùng Hai Cao lại xuống lầu, đi ngay. Đằng bàn kia, hai cô gái lạ cũng lập tức xuống theo. Chờ cho mấy người ra hẳn đường, Đại Sơn Vương mới lững thững ra sau.
Nhìn theo, thấy Phượng Kiều, Hai Cao vẫn lững thững đi trước còn hai cô gái lạ và gã đàn ông cưỡi ngựa theo sau cách chừng vài chục bước. Thấy cô gái lạ trở về nẻo trước, rồi lại đảo mắt nhìn quanh, Đại Sơn Vương thấy khác lạ, biết ngay bọn này định theo bắt Phượng Kiều, chàng liền xé ngay mảnh giấy nhỏ viết vội mấy chữ, đoạn nhân thấy có đám thổ dân từ ngoài đi vào, chàng liền cho ngựa chạy kiệu băm vượt qua bọn gái lạ, tiến thẳng tới bên Phượng Kiều, kín đáo phóng luôn mộl lưỡi dao nhỏ vào mép yên trước. Viên tướng núi ném nhanh gọn đến nỗi Hai Cao đi bên Phượng Kiều cũng chỉ thoáng thấy một vệt loáng bay như tia nắng sớm, qua chỗ nữ chủ, còn bọn gái lạ đi dưới tuyệt không hay.
Bọn lạ đã thúc ngựa tiến lên theo hình cánh quạt. hai người đàn ông bỏ đường, vòng chặn lối. Còn cặp gái lạ phi lên, cùng lúc rút súng ra chĩa vào Phượng Kiều, Hai Cao:
– Đứng im! Ta theo đã lâu rồi!
Phượng Kiều, Hai Cao vẫn tế ngựa thẳng về hướng trang trại.
Cặp gái lạ vừa vọt theo được mấy chục thước, chợt Phượng Kiều quay phắt đầu ngựa, cất tiếng cười khanh khách. Hai cô gái lạ giật mình nhìn quanh chột dạ, định dừng ngựa, nhưng không kịp nữa. Từ khắp bụi cây lùm cỏ, những ngọn súng đã từ từ nhô lên, chia quanh mình bọn lạ, rồi từng bụi lá xanh di động, xiết mau.
– Biết điều đứng im tất cả! Quân đâu! Trói chúng lại cho ta!
Biết đã sa cơ, bọn con gái buộc băng tay đành thúc thủ, buông thõng tay cương. Nhưng một gã đàn ông đi ngoài cùng đã vùng thúc ngựa xé vây chạy mất.
– Bắt lấy tên kia.
Hai Cao vừa kịp quát lên, thì hắn đã đánh ngựa ngoắt sau bụi rậm nhanh như biến, tránh luôn được hàng loạt đạn bắn vãi theo.
Nấp gần đấy, Đại Sơn Vương không bỏ lỡ cơ hội, liền băng mình về chỗ buộc ngựa, vừa nhảy phóc lên chỉ thấy hút hắn khá xa. Rạp trên bờm, viên tướng núi vỗ Hắc Phong Câu đuổi theo, chỉ chớp mắt, con ngựa báu đã tới sát ngựa trước. Gã đàn ông thấy có kẻ đuổi gấp tới gần, liền quài tay lại định nã súng, nhưng đã bị bắn tung vũ khí, còn đang kinh sợ, Hắc Phong Câu đã tới kề bên. Tướng Thập Vại Đại Sơn Vương nhảy bay sang ôm ghì lấy kẻ lạ, lộn xuống đất. Người đàn ông lạ chưa kịp phản ứng đã bị tướng núi thọc ngay vào huyệt, bủn rủn cả chân tay.
Đại Sơn Vương vừa buông hắn ra, đã nghe tiếng vó ngựa rầm rập phía sau, biết quân Trần Tắc đã tới, liền chém luôn vào đầu cho hắn xỉu đi, đoạn vác xác nhảy lên Hắc Phong Câu bắt theo cả ngựa lạ đánh chạy vào rừng. Lát sau, chàng dừng bên suối giải huyệt cho kẻ lạ, đoạn ấn đầu xuống nước cho tỉnh hẳn. Kéo lên đặt hắn ngồi dựa lưng vào gốc cây cổ thụ, Đại Sơn Vương đứng tựa thân cây trước mặt lạnh lùng chờ đợi. Mười khắc sau, tự nhiên hắn mở choàng mắt ra ngơ ngác ngó quanh. Như sực nhớ tới việc vừa qua hắn vùng lên chạy. Nhưng Đại Sơn Vương đã nhảy tới nắm vai hắn ấn xuống giọng khô khan:
– Hãy bình tĩnh ngồi yên, ta có điều muốn hỏi. Kẻ lạ đưa mắt gườm gườm nhìn Hồng Lĩnh mấy khắc, đoạn lắc đầu, cười gằn:
– Vô ích! Đã bắt được ta, cứ giết đi! Đừng hòng ta khai!
Giọng nói cương quyết của kẻ lạ khiến lại Sơn Vương biết ngay hắn là tay lợi hại không vừa, chàng toan giơ tay thọc huyệt cho hắn mất ý chí luôn, nhưng chợt thôi ngay, chăm chú nhìn từ mặt cho tới chân hắn, óc tướng lạc thảo loé lên một mưu định vô cùng táo bạo.
Rút trong mình ra một sợi dây thừng nhỏ, chàng trói chặt kẻ lạ, đoạn ghé vai xốc phăng hắn lên, vỗ luôn cặp cương ngựa, và tiến thẳng đến chân núi đá gần đấy. Đảo mắt quan sát một lượt, chàng hướng vào chân núi, hú lên mấy tiếng khô cằn. Tiếng hú đập vào chân núi, vang truyền, lập tức phía tả có tiếng hú dội lại. Biết chắc chỗ đó có hang khuất, Đại Sơn Vương lập tức dắt ngựa vác kẻ lạ, xăm xăm vạch cành lá tiến thẳng tới. Quả nhiên ngang chân núi, có miệng hang đen ngòm nbư cái nong ẩn sau bụi rậm trong mờ tối.
Bước vào thấy lòng hang khá rộng, viên tướng núi cả mừng liền ném kẻ lạ xuống, mắt nhìn thấy ánh sáng trắng lờ màu nước biển, chàng bèn lần “sắc” lấy ra một cặp hồng lạp, thắp soi khắp lòng hang, vào sâu thêm mấy chục bước thấy đã tới lòng hang, chàng mới trở ra, đặt kẻ lạ ngồi dựa vách đá, và cắm hai ngọn nến trước mặt hắn.
Kẻ lạ vẫn đưa mắt tò mò nhìn Đại Sơn Vương. Tướng núi từ từ quỳ một chân xuống nền hang, đối diện hắn. Soạt một cái, một lưỡi dao lá liễu sắc như nước đã nằm gọn trong tay. Kẻ lạ thoáng rùng mình. Dưới vùng ánh sáng đỏ khè chập chờn, khuôn mặt tướng núi vụt trở nên dữ tợn lạ lùng, cặp mắt chòng chọc nhìn kẻ lạ, nhu muốn soi mói tận chiều sâu tư tưởng hắn. Kẻ lạ mím chặt miệng, thu hết sức lực nhìn lại, như sẵn sàng nhận mọi nỗi gớm ghê. Nhưng chỉ được mươi giây, hắn đã chớp vội hàng mi, bàng hoàng, vì cặp mắt Đại Sơn Vương đã thành hai tia lửa nóng bỏng dị kỳ như đang đốt cháy hết sinh lực trong mình hắn. Tự nhiên, thân thể hắn rung lên bần bật, cố gắng chống đỡ vẫn cảm rõ mình đang rơi vào một thế giới dị kỳ, hắn vừa há miệng định thét lên, thì Đại Sơn Vương đã từ từ đưa mũi dao khoa trước mặt hắn rồi bịt tai hắn, một giọng nói trầm trầm chợt nổi lên đều đều mơ hồ như tiếng nói từ một thế giới xa xôi vừa theo ngọn gió hanh lùa về:
– Ý chí, ngươi hãy lắng xuống chiều sâu cho linh hồn lâng lâng sống với những hình ảnh trong tiềm thức. Hãy kể ta nghe tất cả những gì chứa dựng trong trí nhớ ngươi, cuộc đời kỷ niệm, thói quen, bệnh tật… kể ta nghe những việc đang làm…
Tiếng nói nhỏ dần, nhỏ dần như ngấm vào lòng đá, mơ hồ. Đại Sơn Vương vẫn khoa nhẹ tay dao, thình lình cắm phập ngay xuống đất, hai bàn tay bắt chặt vào nhau, cặp mắt lóe lên như bốc cháy.
– Bắt đầu kể từ ngàỵ..
… Cho tới khi rừng sâu biên giới về chiều phía chân núi đá khẽ vang lên những tiếng vó câu dồn dập, một bóng đàn ông cưỡi trên lưng con Hắc Phong Câu vọt đi dưới ánh nắng hoe vàng.
Kẻ Lạ.
Tế ngựa lên một ngọn đồi, kẻ lạ dừng cương, nhìn về phía xa, nhếch nụ cười bí ẩn.
– Đại Sơn Vương! Ngươi hãy nằm yên trong hang tối để Vô đầu lĩnh này đi giải cứu Nhị Nương.
Hắn đứng mãi trên đồi, chờ cho ánh nắng tắt hẳn, bóng tối bôi nhọ đường mòn, mới đánh ngựa về khu trại Phượng Kiều. Võ Long đảo một vòng trại rộng, đoạn lộn lại phía cổng tiền, leo lên ngọn cây rậm đu mình chuyển cành rũ, ngồi đợi. Phía dãy nhà chính giữa nhà ngang, vẫn le lói ánh đèn. Một lúc lâu mới thoáng thấy bóng người cầm súng qua lại. Áp vào má nhìn ngược lên, thấy một bóng người lực lưỡng xách súng từ đầu mái nhà kia đi tới, hình như cũng định xuống sân thượng.
– Chà! Cô nàng tinh quái lắm! Cho quân canh cả trên cao! Suýt nữạ..
Võ Long vừa nghĩ vừa lựa địa thế, lập tức tuột xuống sân trước như con thạch sùng. Gã quân canh vừa đu xuống đã bị hai gọng kìm thép ghì chặt, không tiếng động, rồi ném tên đó vào góc sân. Võ Long nhanh nhẹn chuyền hết thành tường này tới thành tường kia, tiến đến chỗ có ánh đèn le lói. Nhìn qua khung cửa sổ trông thấy Phượng Kiều thỉnh thoảng lại cau màu liễu như có gì buồn bực. Chợt nàng ngẩng đầu ngó ra phía cửa hông. Một người đàn ông cao lớn bước vào, cúi đầu chào kính cẩn, đoạn tiến đến gần nữ chủ.
– Hai Cao! Có gì lạ không?
– Thưa không. Hình như chúng đã ngủ, vì tôi vừa đi tuần qua nhìn vào thấy nằm yên lắm.
Người thuộc hạ đăm đăm ngó nữ chủ, đoạn thấp giọng thêm:
– Chúng gan lắm! Cô Ba ! Nhất định không hé răng, dọa nạt mấy cũng vậy. Chỉ có cực hình mới xong!
Phượng Kiều nhíu mày ngẫm nghĩ mấy khắc, đoạn bảo thuộc hạ:
– Thôi được! Để sớm mai tôi sẽ liệu tra hỏi cho ra chỗ chúng giam cụ. Tôi đã có cách. Giờ cứ cho canh giữ cẩn thận! Với bọn này, dùng đến tra khảo cũng không hơn gì, vả lại tôị..
Nàng ngừng lại, chép miệng.
– Tôi thấỵ.. tàn nhẫn thế nào ấy! Dầu sao họ cũng là… đàn bà…
Hai Cao lẳng lặng chào, lui ra rồi cùng một người nữa, chiếu đèn bấm loang loáng, tiến thẳng xuống dãy nhà ngang. Biết được chỗ giam hai thiếu nữ, Võ Long lập lức lần ngay tới. Hai Cao vào căn nhà ngói, một lúc quay lên phía nhà trên. Võ Long liền men bóng đêm lần tới, tìm cách đột nhập, chàng chợt giật mình áp lưng vào góc tường tối. Một bóng thanh thanh thình lình vọt qua trước mặt, dừng lại cách Võ chỉ chừng vài bước, nhìn quanh như tìm kiếm gì, mặt hướng về phía dãy chính giữa, nghĩ ngợi, đoạn băng mình về phía, lướt qua chỗ Võ Long ẩn. Ánh sao thưa nhạt cũng đủ soi mời khuôn mặt lạ.
– Nguyệt Tú? Quái! Em gái thủ lĩnh Cầu Mây cũng tới đây làm gì?
Võ trông theo, hết sức ngạc nhiên vì sự xuất hiện đột ngột của Nguyệt Tú, đầu óc Võ đảo lộn nhiều ý nghĩ phức tạp. Khẽ tặc lưỡi một cái. Võ men sát tới cạnh tên quân, nhặt viên sỏi ném nhẹ vào bụi cây gần đấy. Trong nháy mắt, tên quân đã bị điểm huyệt, đặt dựa lưng ngồi ngay bên cửa, để Võ Long điềm nhiên lách vào. Phòng mờ tối. Từ trong cũng có ánh đèn hắt ra, định thần mới rõ phía cuối đó là một căn buồng hẹp, có song sắt như một thứ buồng kho, ngoài có hai tên quân canh ngồi lẫn vào bóng tối. Cạnh chiếc bàn có để mấy thứ lặt vặt. Võ Long rón rén bước vào. Ánh đèn dầu vàng vọt hắt vào phòng trong, soi mờ mờ hai hình thù đàn bà nằm trên phản, bất động. Từ chỗ Võ Long nấp tới cặp quân canh, còn cách đến hai thước, không thể tiến sát hơn nữa. Võ móc túi lấy đồng xu ném về phía sau lưng tên còn thức. Hắn vừa giật mình quay nhìn lại thì Võ đã lao ra, ghì chặt lấy, còn mọt tay thì phạt luôn vào gáy. Tên lính ngủ gật choàng tỉnh, chưa kịp cử động đã bị chụp liền. Chùm chìa khoá bất ngờ rơi mạnh xuống nền gạch, khiến phía trong, hai người đàn bà cùng lúc ngồi phắt dậy nhìn cả ra. Đúng lúc Võ Long buông hai tên quân canh vừa bị ngất xỉu cúi nhìn chùm chìa khóa, đứng phắt lên trước ánh đèn.
– Võ đầu lĩnh!
Người đàn ông lẳng lặng tiến đến bên cửa, nhanh nhẹn tra chìa vào ổ khoá, mở cửa bước vào, mở tung xích chân cho cặp thiếu nữ, nhanh giọng:
– Nhị cô nương! Thoát mau thôi! Còn thằng Tư đâu?
– Cắn lưỡi chết rồi!
Như cặp hùm cái sổ cũi, hai người đàn bà tung mình ra khỏi bục gỗ, theo Võ lao ra khỏi phòng giam.
– Cẩn thận, có người vào!
Vừa nói, Võ vừa giúi vào tay mỗi nàng một khẩu súng lục, kéo ẩn cả vào bóng tối bên cửa ngoài. Cánh cửa khép hờ kêu kèn kẹt. Một bóng người theo hơi gió vụt vào, dừng ngay trước mặt bọn Võ Long.
Bóng lạ đứng nhìn sững vào trong, mắt long lanh dưới ánh đèn dầu.
– Nguyệt Tú.
Thiếu nữ bước vào thềm, ngó quanh cảnh trống rỗng, bực bội, thất vọng, quay ra ngay. Nấp bên cửa, thình lình cô gái vung tay định đánh mạnh báng súng xuống đầu Nguyệt Tú. Võ Long nhanh mắt nắm vội lấy cánh tay nàng. Chờ cho Nguyệt Tú ra hẳn, Võ mới buông tay, điềm nhiên:
– Không nên khua động! Trại này có nhiều tay súng! Phải thoát mau!
Cả ba lách ra ngoài, vọt vào hoa viên tối. Võ Long dẫn hai cô gái thẳng ra dậu, nhưng một nàng đã nắm lại:
– Võ đầu lĩnh! Cơ hội thuận lợi, ta phải bắt Phượng Kiều. Đầu lĩnh nghĩ sao?
Người đàn ông nhìn quanh như suy tính lợi hại, đoạn khẻ gật gù:
– Trại im lặng, giờ này có lẽ cô nàng đã đi nằm. Cơ hội thuận lắm! Chỉ ngại có kẻ… nào phá đám. Nhưng ai bắt được? Nhị cô hay Tam cô?
Hai cô gái đưa mắt nhìn nhau, đoạn Nhị cô – cô gái bị thương tay đêm trước – cười bảo Võ Long:
– Con bé xinh đẹp lợi hại đó xin để phần đầu lĩnh! May ra bắt trị được nó!
Người đàn ông cười lạnh lùng, đoạn lẳng lặng bước vụt đi, thoáng cái đã mất dạng về căn nhà chính giữa. Không đầy mười phút sau đã thấy bóng đàn ông xuất hiện trong phòng Phượng Kiều. Màn the đã buông kín. Trong phòng, cô gái họ Trần vừa vừa chợp mắt. Võ Long tiến đến bên giường nhẹ nhàng giơ tay vén màn nhìn vào. Khuôn mặt hoa lồ lộ dưới vùng ánh sáng dịu xanh, dáng hình thanh tú của mỹ nhân nổi bật trên nền đệm trắng… Chàng chép miệng – Tội nghiệp! Lại một phen gian hiểm. Nhưng không theo chân hùm sao vào được hang dữ Tây Phàn!
Nhị cô, Tam cô ở sau lùm cây rậm chạy ra:
– Phượng Kiều đó sao? Chà không ngờ Võ đầu lĩnh tài đến thế!
Nháy mắt đã bắt được cô gái tinh quái này! Thật không ngờ?
– Phải, thật không ngờ!
Nhị cô vừa buông lời khen, thình lình có tiếng người nhắc lại trong bóng tối tiếp theo một chuỗi cười khanh khách. Cả ba giật mình, còn đang ngơ ngác nhìn quanh, đã thấy một thiếu nữ từ trên cao nhảy vụt xuống, nghiêm giọng:
– Để bọc đó lại cho ta! Giơ cả tay lên!
Ngọn súng chĩa thẳng vào ba người trong đêm mờ, hiện ra khuôn mặt cô gái thác Cầu Mây. Thấy địch thủ chỉ có một mình, Nhị Cô cười nhạt:
– Việc riêng của chúng ta, can dự chi tới Cầu Mây! Biết điều hãy lui ra!
Lời vừa dứt, đã nghe tiếng động sau lưng, cả ba ngoảnh lại đã thấy một bóng đàn ông sừng sững khoanh tay, trong vùng mờ tối.
– Để bọc đó lại! Và giơ cả tay lên! Kháng cự uổng mạng.
Võ Long nghe giọng nói, bật kêu khẽ:
– Khách Giang Hồ!
Người đàn ông lạnh lùng:
– Phải chính ta! Mấy phen lùng kiếm. Giờ mới gặp bọn ngươi đây!
Bọn Võ Long bị chặn hai phía chưa biết tính sao, chợt nghe vút một cái, từ trên cao một ngọn roi đánh xuống, quấn ngay lấy ngọn súng trên tay Nguyệt Tú giật bắn đi. Nhanh như cắt, cùng lúc Nhị cô, Tam cô lao phăng vào thiếu nữ Cầu Mây, đồng thời Võ Long cũng ôm bọc lộn nhào xuống mặt cỏ, lăn tới chỗ Khách Giang Hồ. Bị phản ứng bất ngờ, viên thủ lĩnh Cầu Mây không dám lảy cò, vì họ Võ khôn ngoan đã ẩn kín sau cái “bọc quí”.
Thủ lĩnh Cầu Mây vừa cất mình nhảy vọt lên thì Võ Long cũng đã đứng phắt dậy, phục luôn sau một thân cây. Không ngờ định thủ lại thiện nghệ đến thế, Khách Giang Hồ cả giận giắt luôn súng vào mình, định xông tới, đã nghe liền mấy phát súng nổ vang rền, cùng tiếng quát lanh lảnh. Cả hai bên còn đang ngơ ngác, chợt lại nghe tiếng quát tiếp ngay gần đấy:
– Khách Giang Hồ! Nguyệt Tú! Coi ta bắn bay khăn bịt đầu này!
Lời vừa dứt, làn đạn cứ nhè anh em thủ lĩnh Cầu Mây xối tới, khiến cả hai phải lăn mình ẩn vội. Biết kẻ bí mật ám trợ mình, Võ Long lập tức ôm bọc cùng hai cô gái băng mình ra dậu. Khách Giang Hồ, Nguyệt Tú bị ngọn súng vô hình bắn kìm chân, không sao bám sát được bọn Võ Long. Lại thêm bọn Hai Cao đã vùng thức, vác súng xông ra, bấm đèn lia lịa, nên hai người đành bực tức tung mình ra khỏi vùng trại. Nguyệt Tú bực tức định phóng mình theo, Khách Giang Hồ đã ngăn lại. Thủ lĩnh thác Cầu Mây đứng sững nhìn theo hút bọn Võ Long, có dáng suy nghĩ đoạn quay bảo em gái:
– Từ mười mấy năm nay ngang dọc, ta mới gặp tài nghệ ghê gớm nhất là Đại Sơn Vương. Lạ thật! Sao bọn này lại có người kỳ tài đến thế! Hắn ôm cả bọc người lăn vào chân ta nhanh như gió cuốn làm ta không kịp trở tay! Chẳng lẽ trên đời lại có nhiều kẻ tài nghệ như Đại Sơn Vương?
Nguyệt Tú như chợt nhớ ra điều gì, vùng bảo anh:
– Nhưng Đại Sơn Vương đã cùng đoàn lữ hành về sào huyệt rồi mà!
– Lại còn cô gái bí mật nào theo ám trợ bọn này. Ta xem bản lĩnh không thường! Thôi được! Ta đã có kế đối phó!
Khách Giáng Hồ ghé tai em gái căn dặn giây lát, đoạn đến chỗ buộc ngựa, nhảy lên, xuyên rừng về thẳng nẻo Hà Giang. Không ngờ bọn Võ Long vượt qua dậu, chưa đi ngay, chạy được vài chục thước, ngoảnh lại thấy nhiều tia đèn đổ dồn cả ra ngoài. Võ Long liền cùng hai cô gái vòng lộn lại khu hậu trại, vào tàu lấy thêm ngựa rồi mới ung dung mở cổng hậu rút thẳng vào cánh rừng sau trại. Đi độ lúc lâu, tới căn nhà chênh vênh lưng đồi, bọn Võ Long, Nhị cô mới dừng ngựa. Một gã thổ dân khoẻ mạnh cầm đuốc ra đón, đưa mấy người vào trong. Ném cương cho hắn, Võ Long vác luôn “bọc người” lên thang cùng Nhị cô. Mấy gã đàn ông vừa thức giấc, chạy sồ ra, kính cẩn chào đầu lĩnh. Võ Long đặt phịch bọc trên sàn, hất hàm bảo trống không.
– Nhóm lửa to lên! Và sửa soạn thêm chỗ nằm cho một nữ tù!
Vừa nói, Võ vừa cởi bọc chăn thoăn thoắt. Trong nháy mắt, nữ tù đã hiện ra dưới ánh lửa bập bùng, đẹp như cánh phù dung sau giông bão. Tay vừa được cởi, nữ tù đã giật phắt chiếc mùi xoa trong miệng ra quắc mắt nhìn kẻ địch. Thấy toài tụi đầu trâu mặt ngựa dữ tợn, cô gái chột dạ, biết ngay thân liễu bồ đã sa tay cường đạo, bất giác cắn chặt hàm răng lại, quay nhìn về phía bếp lửa không nói nửa lời.
Ngay lúc đó Nhị cô, Tam cô cũng vừa lên tới, tiến thẳng tới trước Phượng Kiều.
– Cô em mạnh giỏi chứ!
Cả hai sỗ sàng ngó thẳng vào mặt Phượng Kiều, cất tiếng cười the thé, hiến cô gái họ Trần bất giác rùng mình cho cảnh sa cơ nguy hiểm. Võ Long phất tay bảo thủ hạ:
– Giam cô bé này cạnh buồng ta! Cấm đứa nào được vào phòng!
Cơm nước đưa chuyền vào! Và phải thay phiên canh gác cẩn mật!
Mất tù các chú sẽ mất đầu nghe!
Chờ cho thủ hạ dẫn Phượng Kiều đi, Võ Long quay hỏi Nhị, Tam cô:
– Sớm mai ta có thể lên đường?
Nhị cô vùng nhanh giọng:
– Đầu lĩnh giải nó đi trước vậy! Xong việc, chị em tôi sẽ ngược theo luôn!
– Thế cũng được!
Tỉnh giấc vì tiếng vượn hú, họ Võ liền thắng ngựa lên đường, lúc Nhị, Tam cô còn ngủ kỹ. Hai con ngựa bước đều trong ánh bình minh.
Lòng Phượng Kiều ngổn ngang trăm mối, càng vào rừng sâu càng vắng. Mặt trời đã lên cao. Thình lình Võ Long quất cho ngựa Phượng Kiều bỏ đường mòn, chạy vào một cánh rừng rậm bên đồi. Ngựa đang xuyên rừng, tới một bờ suối, chợt Võ Long vượt ngựa lên, nắm lấy cương ngựa Phượng Kiều.
– Nghỉ một lát chỗ này! – Cả hai xuống ngựa – Em… chưa nhận được ra anh ư? – Vừa nói, Võ Long vừa khẽ nắm lấy tay Phượng Kiều.
Phượng Kiều giật phắt tay ra, đỏ mặt, vừa toan trừng mắt mắng, đã thấy Võ Long cất tiếng cười vang.
– Trời? Đến em cũng chưa nhận được. Thế này thì bọn chúng phải chết với anh.