Đọc truyện Thập Tam Yêu – Chương 7: Nhưng nếu chọc đến Chu Yểu
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
“Đặng Giai Ngữ bị đuổi học?”
“Đáng đời! Đi thì quá tốt!”
“…”
Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, nhất là với người phách lối làm chuyện xấu như Đặng Giai Ngữ.
Cô ta nhờ có Lưu Hạo mà đắc ý, bắt nạt bạn học trong trường, ỷ có Lưu Hạo là chỗ dựa mà gây ra không biết bao nhiêu chuyện.
Lúc đội cảnh sát tóm được một đám trộm cắp rồi bán lại ở nhà xưởng bị bỏ hoang, trùng hợp Đặng Giai Ngữ cũng ở đó.
Cô ta chạy nhanh, không bị tóm được, nhưng sau đó có một phong thư tố giác xuất hiện ở hòm thư trang web của bộ giáo dục, bên trong liệt kê đa số chuyện xấu mà Đặng Giai Ngữ đã làm từ năm hai sơ trung.
Nhắc đến cũng không biết nên hình dung thế nào, có lẽ Đặng Giai Ngữ quá có lòng tin với “hoàn cảnh gia đình” mình. Trong quá khứ thì thực sự như vậy, cho dù cô ta gây rắc rối thế nào, bố mẹ cô ta đều có thể nhờ quan hệ để dọn dẹp cho cô ta. Cho nên cô ta chưa từng biết giấu diếm, dường như chỉ cần thấy ngứa mắt nữ sinh nào đó nhỏ tuổi hơn thì sẽ kéo vào nhà vệ sinh, đánh đối phương cho đến khi chảy máu mũi, sau đó cô ta sẽ cầm đầu một đám người mỉm cười chụp ảnh kỷ niệm, tải lên mạng xã hội.
Đôi khi, đám Đặng Giai Ngữ sẽ chặn những học sinh giỏi, nhìn ngoan ngoãn nghe lời lại không có chút sức phản kháng… đám cô ta không vừa mắt nhất là loại học sinh này, giống như cái đuôi của thầy cô giáo vậy, thầy cô giáo nói gì cũng nghe, vô cùng nịnh bợ.
Thế là thừa dịp thầy cô giáo quên mấy đứa nịnh bợ này, đám cô ta sẽ kéo học sinh đó vào nhà vệ sinh, tay đấm chân đá, chủ yếu là bạt tai, một đám người thực hiện, còn có một người cầm máy ảnh ghi lại toàn bộ quá trình.
Trong video là một màn bạo lực đẫm máu, đầy tiếng nữ sinh thút thít cầu xin tha thứ, cũng đầy tiếng cười thoải mái đắc ý của đám cô ta.
Nếu như không phải vì có Trần Hứa Trạch ở cạnh, chuyện này, đám cô ta cũng đã từng cân nhắc dùng trên người Chu Yểu. Đáng tiếc cả ngày cô luôn ở cùng đám Trần Hứa Trạch, dường như là rất ít lạc đàn, quá nhiều mục tiêu, cho nên chỉ có thể từ bỏ.
Khi Giang Gia Thụ về nhà còn hàn huyên chuyện này với bố, trong ban giám hiệu của trường học có không ít người là người quen của bố cậu ấy, bình thường chỉ cần cậu ấy có chút không quy củ thì sẽ bị đám “bạn già” này của ông đâm chọc, chịu phạt không ít lần.
Lúc này nói đến Đặng Giai Ngữ, Giang Gia Thụ khó hiểu: “Không phải nhà cô ta rất lợi hại sao, hình như rất giàu, lại có thế lực, trước kia gây nhiều chuyện như vậy cũng đâu thấy bị gì… ”
Bố Giang thẳng thắn răn dạy: “Tuổi nhỏ mà miệng đã đầy mấy cái lời này! Không học hành cho tốt! Nhà người ta rối loạn như thế, con cũng muốn học theo?!”
“Con chỉ nói sự thật thôi, cô ta thực sự không bị bắt mà…”
Bố Giang thở phào một hơi, bình tĩnh nói: “Nghe chú Trương sát vách của con nói, cô hai của chú ấy phụ trách tiếp đãi tổ tuần tra. Chỗ chúng ta vốn chỉ là điểm dừng chân thôi, ai ngờ tổ tuần tra vừa đến thì lại nhận được thư tố cáo chuyện ghê sợ này. Đương nhiên là phải chú trọng xử lý. Năm nay vốn đặt việc quản lý vấn đề bạo lực học đường ở vị trí đầu tiên, vì trước đó đã có hai tỉnh cũng xảy ra chuyện này nên mới chú trọng đến chuyện bạo lực ở trẻ vị thành niên. Mà ở chỗ chúng ta lại xảy ra vào ngay lúc này, với mức độ chú ý như thế, học sinh ở trường học các con chắc chắn sẽ bị xử lý nghiêm khắc.”
Giang Gia Thụ ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Người gửi thư là ai thế?”
“Ai biết.” Bố Giang nói: “Cô bé ở trường học các con, không phải nói thường xuyên đăng ảnh và video bắt nạt người ta lên mạng sao, đã có chứng cứ sẵn rồi, còn cần người khác cố ý tìm nữa?”
Bố Giang không để vào mắt loại người, loại chuyện này, nâng ly trà lên, lắc đầu đi vào phòng, ngoài miệng căn dặn: “Con cứ tăng cường rèn luyện da đi, đừng có học mấy thứ bậy bạ này, nếu không bố lột da con…”
…
Những bức ảnh và video mà Đặng Giai Ngữ đăng lên Teiba, lại trở thành rơm rạ đè chết cô ta. Trong vòng hai ngày, bố Đặng Giai Ngữ đã đến trường tám lần, lần nào cũng thất bại quay về, sắc mặt ảm đạm.
Lần này trường học quyết định xử lý mạnh, khai trừ, không có chỗ để thương lượng.
Đám nữ sinh trong lớp hưng phấn thảo luận, nhìn Chu Yểu đang nghiêm túc ngồi tại chỗ làm bài tập, muốn hỏi: “Này, Chu Yểu, cậu cảm thấy…” Nói được nửa câu thì dừng lại.
Vốn cảm thấy Đặng Giai Ngữ rêu rao cho cả trường biết chuyện Chu Yểu đã từng bị thọt, bây giờ ai nhìn cô thì thường sẽ chú ý đến chân của cô, chờ xem cô lúng túng. Muốn nói Chu Yểu không hề oán trách Đặng Giai Ngữ, phần lớn nữ sinh đều không tin. Nhưng nhìn dáng vẻ của Chu Yểu, bình tĩnh tự nhiên, phảng phất như tất cả mọi chuyện bên ngoài đều không liên quan đến mình. Trong chốc lát, đám nữ sinh lại không nắm chắc được nội tâm của cô, đối với Đặng Giai Ngữ, rốt cuộc là có để ý hay không.
“Được rồi, nhìn cái dáng vẻ kia của cậu ấy, đâu giống sẽ có hứng thú với mấy chuyện này?” Nữ sinh khác nhắc nhở, cái người định hỏi đành phải dừng lại: “Cũng đúng, trong mắt cậu ấy cũng chỉ có sách vở, bị Đặng Giai Ngữ bắt nạt mà vẫn còn bình tĩnh như thế, mình cũng phục.”
Chuyện Chu Yểu bị thọt, trước chuyện có tính kích thích như Đặng Giai Ngữ bị đuổi học thì đã phai nhạt hơn rất nhiều.
…
Giang Gia Thụ ngồi trước Trần Hứa Trạch, nghiêng người đối mặt với cậu: “Này, cậu nhìn xem, người đắc tội với chúng ta từng người đều xui xẻo, cậu nói coi, đây có phải là ý trời không?”
Trần Hứa Trạch dùng bút chì vòng tròn đáp án, không để ý tới cậu ấy.
Giang Gia Thụ nói tiếp: “Mình rất tò mò, cậu thấy Lưu Hạo thế nào?”
Trần Hứa Trạch đứng dậy: “Mình đi vệ sinh.” Trước khi đi còn bổ sung một câu: “Đừng hỏi mấy câu hỏi nhàm chán này nữa.”
Giang Gia Thụ đành phải đi tìm mấy đứa bạn khác. Tụ lại một chỗ trò chuyện, nói đến đề tài lúc trước mà Trần Hứa Trạch không trả lời.
“Mình cảm thấy Hứa Trạch cái gì cũng tốt, chỉ là tính cách quá lạnh nhạt, dễ bị người ta bắt nạt.”
“Bắt nạt? Cậu nói đùa đấy à? Ai dám bắt nạt cậu ấy!”
“Dường như cậu ấy chẳng có phản ứng với thứ gì, tâm tình nhạt nhẽo như không khí vậy, như vậy không phải người khác sẽ cảm thấy cậu ấy rất dễ trêu sao?”
Cả đám cảm thấy Trần Hứa Trạch mà Giang Gia Thụ hình dung so với Trần Hứa Trạch mà mình quen thì chênh lệch thật sự quá lớn, một trong số đó không nhịn được mà nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi. Trần Hứa Trạch rõ ràng là loại cậu không trêu chọc cậu ấy, cậu ấy sẽ không chọc giận cậu, nhưng nếu cậu trêu chọc cậu ấy thì phải xem tâm tình, nếu tâm tình không tốt, cậu liền xong đời!”
Giang Gia Thụ còn chưa lên tiếng thì đã có người nói: “Vậy các cậu nói xem, nếu có người đi gây sự với Chu Yểu thì sao?”
Từ khi Chu Yểu chuyển đến, cả đám cũng đã dần nhìn ra ý nghĩa của Chu Yểu với Trần Hứa Trạch, không giống người bình thường.
Một đám người im lặng mấy giây.
Giang Gia Thụ cũng suy nghĩ mấy giây. Nói thật, cậu ấy cũng không nghĩ ra được đáp án chính xác.
Cậu ấy bỗng dưng “xùy” một tiếng: “Ai biết! Tự dưng hỏi cái câu hỏi ngu ngốc này!”
…
Trên đường lên lớp, Chu Yểu qua quầy tạp hóa mua nước. Vừa học thí nghiệm xong, còn chưa kịp trở về phòng học, cô cầm hộp bút trong tay, vải màu xanh, phía trên có một hình vẽ gấu Bắc Cực màu trắng đáng yêu, cầm trong tay cô trông còn dễ thương hơn.
Chu Yểu đang bước đi thì bên cạnh có một đám nữ sinh chặn lại, đột nhiên đụng vào cô.
Chu Yểu thiếu chút nữa là bị đẩy ngã, sau khi đứng vững, cô nhìn lại, nữ sinh đụng vào cô không mặc đồng phục. Trên mặt bôi một tầng phấn lót khá nhạt, đối mắt với Chu Yểu, ánh mắt vốn sững sờ của cô ta trong chốc lát đã không còn áy náy.
“Cẩn thận một chút.” Chu Yểu cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói. Cô vỗ vào bả vai bị đụng, cảm giác hơi đau.
Nữ sinh kia bởi vì thấy động tác vỗ vai của cô mà sắc mặt thoáng chốc thay đổi, lập tức trở nên sắc bén và tràn ngập ý tứ sâu xa khó mà diễn tả.
“Tưởng là ai chứ, học sinh mới à.”
Chu Yểu không muốn nhiều lời, cất bước muốn đi, nữ sinh kia một bước đã chặn ngay trước mặt cô: “Này, nghe nói chân cậu có chút vấn đề, có thật là vậy hay không? Cậu không học thể dục sao? Tôi còn muốn làm quen với cậu chút đấy, cuối tuần có muốn cùng bọn tôi đi leo núi không?”
Chu Yểu không ngốc, nghe ra được ác ý trong lời nói của cô ta nhưng không phản ứng lại, cô lách qua cô ta, muốn đi lên phía trước.
Đột nhiên, nữ sinh kia giật đi hộp bút màu xanh trong tay Chu Yểu, chạy về sau tám bước, mỗi bước còn rất xa: “Đừng có buồn bực như thế mà, đến đây chơi đi!”
Cô ta quơ quơ hộp bút trong tay: “Cậu bắt được tôi thì tôi sẽ trả lại cho cậu, đến đây nào!”
Tất cả những nữ sinh khác đi cùng cô ta đều cười cợt nhìn một màn này. Không ai ngăn cản, cũng không ai đứng ra nói cái gì.
Nhìn hành động có vẻ thân mật, nhưng thực chất lại đầy ác ý.
Xung quanh càng ngày càng nhiều người đi qua, nữ sinh kia đứng ở phía trước không xa, nói lớn với Chu Yểu: “Không sao đâu… chân không tốt cũng không có gì, thọt cũng không phải không thể bước đi, tôi thấy cậu đi vẫn rất ổn mà, đến đây đi!”
Đủ mọi ánh mắt tụ lại trên người, Chu Yểu đứng tại chỗ, im lặng không nói lời nào.
Ánh mắt thăm dò, lời nói mang theo ác ý, còn có đủ loại đánh giá, lúc trước cô cũng đã từng trải qua những thứ này.
Ác ý giữa người với người thật sự rất khó hiểu, rõ ràng là hai người không quen cũng chẳng dính dáng gì đến nhau, nhưng hết lần này đến lần khác lại có thể vì không thoải mái trong phút chốc mà không chút kiêng kỵ phóng thích dã thú trong tâm mình.
Chu Yểu hít một hơi, đột nhiên co chân chạy đến, lúc nữ sinh kia còn chưa kịp phản ứng thì cô đã giật lại hộp bút màu xanh trong tay cô ta.
Nữ sinh kia ngẩn người, bởi vì nắm quá chặt, cái sợi dây có nhân vật hoạt hình trên hộp bút bị giữ lại, còn ở trong tay cô ta.
Đôi mắt đen nhánh của Chu Yểu nhìn thẳng vào cô ta: “Trả lại cho tôi.”
Cô chỉ cái sợi dây có nhân vật hoạt hình.
Lúc này nữ sinh kia mới giật mình hoàn hồn lại, lui ra phía sau một bước, cười nói: “Ôi, vừa nãy tôi chưa thấy rõ, vậy mà cậu có thể chạy à? Hay là chạy lại lần nữa cho tôi xem đi? Cậu bắt được tôi, tôi sẽ trả lại cho cậu!”
Chu Yểu nhìn cô ta, mặt không thay đổi nói: “Không cần nữa.” Sau đó, cô cất bước đi đến quầy tạp hóa nơi sân thể dục ít người. Từng bước một, thong thả vững vàng.
Nữ sinh kia ngây ra, một tiếng “xì” vang lên: “Giả bộ bức ép gì chứ!” Nói xong, cô ta ném sợi dây có nhân vật hoạt hình trên hộp bút Chu Yểu vào thùng rác bên cạnh.
Đám nữ sinh cười vui vẻ chạy đi, tiếp tục đùa giỡn vui đùa, một màn vừa rồi chỉ tựa như một bản nhạc đệm râu ria.
Chu Yểu yên lặng đi đến quầy tạp hóa, không đến trước cửa sổ mua đồ mà đi ra băng ghế đá phía sau, im lặng ngồi ngây ra.
Xa xa, có một đám người đang chơi bóng rổ trên sân, rơi đầy mồ hôi.
Toàn bộ trường học tràn ngập tiếng người, tiếng cười nói, tiếng nhỏ giọng bàn tán, tiếng cãi lộn.
Trong sáng nhưng cũng âm u, đây chính là thanh xuân.
…
Lúc Trần Hứa Trạch quay lại phòng học, một nam sinh không quen lắm từ từ đến gần cậu, do dự hồi lâu, rốt cục cũng lấy dũng khí nhẹ nhàng gọi cậu một tiếng: “Này, Trần Hứa Trạch… Khi từ dưới tầng lên đây, hình như mình thấy Chu Yểu với nữ sinh lớp bốn xảy ra tranh chấp.”
Trần Hứa Trạch với sắc mặt trầm tĩnh như nước bỗng dưng ngẩng đầu, lông mày hơi nhíu lại.
Nam sinh kia nói: “Lúc nãy mình đi ngang qua, thấy nữ sinh lớp bốn giật đồ của Chu Yểu, muốn cô ấy chạy đến lấy.”
Giang Gia Thụ nghe xong, sắc mặt cũng thay đổi: “Sau đó thì sao?!”
“Sau đó Chu Yểu chạy đến lấy, nhưng cái hộp bút đó còn có một sợi dây, bị đứt ra, không lấy lại được, nữ sinh lớp bốn kia nói muốn Chu Yểu chạy lại lần nữa, cướp được thì sẽ trả lại, Chu Yểu không cần nữa, sau đó bỏ đi.”
“Bỏ đi đâu?”
“Đến chỗ quầy tạp hóa…” Vừa dứt lời, Trần Hứa Trạch đã xông ra ngoài. Chuông vào học đúng lúc này lại vang lên, mấy người Giang Gia Thụ muốn đuổi theo, nhưng lại do dự, cuối cùng vẫn không đuổi theo.
…
Lúc Trần Hứa Trạch tìm được Chu Yểu, cô đang ngồi trên băng ghế đá, ngẩn người nhìn sân thể dục.
Trần Hứa Trạch từ từ đi qua, cô ngẩng đầu, thấy là cậu thì gọi một câu.
“Trần Hứa Trạch.”
“Ừ.” Cậu dừng lại trước mặt cô, tạo thành một cái bóng, cô lại gọi thêm một câu: “Thập Tam.”
Khúc xạ ánh sáng chiếu vào đôi mắt trong veo của cô, trong chốc lát phảng phất như một hồ nước trong suốt, giống như mang cả một vũng nước hồ.
Không cần toàn bộ, chỉ cần một giọt nhẹ nhàng cũng đủ để khiến cậu chết chìm.
Chu Yểu không khóc, cô không thích khóc, cũng đã lâu không khóc.
Trần Hứa Trạch nhìn xem một vài sợi tóc bị gió thổi của cô, ánh mặt trời đang chiếu xuống, ngồi phơi lâu như vậy, cậu nghĩ, nhiệt độ chắc sẽ rất nóng.
Trần Hứa Trạch từ từ ngồi xuống trước mặt cô, lớp học thể dục ở bên kia sân thể dục, cách rất xa. Chỗ này lại bị quầy tạp hóa che lại, không có một ai, tĩnh lặng giống như không hề nghe được bất luận âm thanh gì bên ngoài.
Cậu cởi giày bên chân phải của cô, chiếc tất vải ngắn đến cổ chân màu trắng của cô cũng bị cởi bỏ, cậu dùng bàn tay xoa bóp chân cho cô, vô cùng nhẹ nhàng.
Chu Yểu đột nhiên hỏi: “Mình làm gì sai sao?”
Cậu nói: “Không có.”
“Vậy sao các nữ sinh đó lại làm như vậy?”
“Đây là vấn đề của đám nữ sinh đó.” Trần Hứa Trạch ngẩng đầu, rất chân thành nói với cô: “Nông cạn lại ngu xuẩn, cũng không ý thức được mình khiến người ta buồn nôn thế nào. Đây là vấn đề của đám nữ sinh đó.”
Giang Gia Thụ biết, người quen Trần Hứa Trạch đều biết, cậu có bệnh thích sạch sẽ. Không ăn đồ người khác đã chạm vào, đồ ăn cũng vậy, nước cũng vậy. Thậm chí có một lần, Giang Gia Thụ mượn Trần Hứa Trạch một đôi giày chơi bóng, sau khi mặc đã về giặt sạch sẽ, ít nhất là chà đến hai mươi lần, tựa như hoàn toàn mới vậy.
Giang Gia Thụ hài lòng mang đến trả lại cậu, nhưng Trần Hứa Trạch chỉ nói một câu: “Cho cậu đấy.”
Bất luận thứ gì bẩn một chút Trần Hứa Trạch cũng không muốn chạm vào, lúc này lại dùng tay cầm dưới đế giày Chu Yểu, bàn tay bị một đám bụi đất bên dưới dính vào cũng không hề để ý.
Cậu dùng một tay khác, từng chút từng chút vân vê chiếc tất cô đã cởi ra.
“Không đau…”
“Không đau… ”
Tựa như đọc thần chú, cậu cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, không ngừng lặp lại mấy chữ này.
Hai người họ, ở nơi mà ánh mặt trời không chiếu đến, cảm thụ được chút xíu nắng lọt qua khe hở, chỉ một chút ánh sáng.
Vẻn vẹn chỉ như thế, nhưng cũng đã rất ấm áp.
…
Sau khi đám Giang Gia Thụ hết tiết thì liền chạy đi tìm Trần Hứa Trạch, không đến sân thể dục, cũng không đến vùng xung quanh quầy tạp hóa mà vọt thẳng đến cửa lớp bốn.
Trước cửa lớp bốn có một đám người đang vây xem náo nhiệt, bàn tán ồn ào. Ngoài hành lang, mỗi lớp hơn một nửa người đã đi ra ngoài, có người sợ phiền phức, tình hình mất khống chế sẽ rất nghiêm trọng nên chạy vội đến tìm thầy cô giáo.
Nữ sinh giật hộp bút màu xanh của Chu Yểu buộc cô phải chạy đến lấy, sau đó lại ném sợi dây trên hộp bút của Chu Yểu vào thùng rác bị Trần Hứa Trạch bóp cổ, ngay tại bức tường lớp bốn.
Đôi mắt luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng của cậu giờ lại tràn ngập tàn nhẫn, bàn tay ra sức bóp khiến cho gương mặt cô ta đỏ lên.
Trần Hứa Trạch mở to đôi mắt lạnh lùng, đối với sự đau đớn của cô ta thì không hề có chút thương tiếc, giống như cô ta chọc ghẹo Chu Yểu vậy.
Hai tay nữ sinh kia vùng vẫy giãy dụa, người bên cạnh thấy tình thế không ổn đều đến can ngăn, nhưng sức của Trần Hứa Trạch rất lớn, mấy nam sinh cùng tiến lên vẫn không thể kéo được cánh tay đang bóp cổ nữ sinh kia ra.
Trước cửa lớp bốn ồn ào, có vẻ như thật sự đã xảy ra chuyện lớn.
Trần Hứa Trạch cuối cùng cũng mở miệng, chỉ có hai câu.
“Đi xin lỗi cậu ấy!”
“Đi tìm đồ trong thùng rác về!”
Nữ sinh kia đau khổ giãy dụa gật đầu, nước mắt đã sắp chảy ra, sau khi cô ta cố gắng gật đầu, Trần Hứa Trạch mới buông ra.
Nữ sinh kia mất hết sức lực, lập tức ngồi bệt xuống đất, há miệng thở dồn dập, gào khóc.
Một đám xung quanh bị hù dọa không dám nói lời nào, còn Trần Hứa Trạch từ đầu đến cuối lại không hề tỏ thái độ gì.
Giang Gia Thụ cũng sửng sốt, bắt đầu từ lúc đến cửa lớp bốn, ngay cả khuyên can cậu ấy cũng đã quên.
Trong chớp nhoáng này, cậu ấy nhìn gương mặt Trần Hứa Trạch, đột nhiên nhớ đến câu hỏi vừa nãy đám bạn đề cập đến. Dường như đã tìm được đáp án.
Loại người như Trần Hứa Trạch. Không trêu chọc cậu ấy, cậu ấy sẽ không để ý đến. Trêu chọc cậu ấy, để ý đến hay không còn phải xem tâm tình của cậu ấy. Nhưng nếu chọc đến Chu Yểu, vậy thì… cậu ấy sẽ muốn mạng người đó.