Thập Tam Yêu

Chương 6: Nội tâm âm u


Đọc truyện Thập Tam Yêu – Chương 6: Nội tâm âm u

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Kì nghỉ hai ngày, không có bạn cùng chơi đùa, không chỉ Trần Hứa Trạch không ra khỏi cửa mà những người khác cũng có việc, Giang Gia Thụ ở nhà chờ hai ngày, chán đến mức sắp mọc lông rồi.

Buổi chiều ngày nghỉ cuối cùng, cậu ấy ôm bóng rổ, chuẩn bị đi tìm anh trai sát vách cùng nhau chơi bóng.

“Con đi làm gì đó?” Còn chưa ra ngoài thì đã bị bố ngăn lại: “Anh Trương Kiên của con đang bận, lát nữa còn đến cục làm việc, thằng nhóc như con ngồi yên ở nhà đi!”

Giang Gia Thụ hiếu kì: “Chuyện gì thế? Không phải hôm nay anh Trương Kiên cũng nghỉ sao? Sao lại phải đến cục, có vụ án đột xuất gì à?”

Bố Giang nói: “Ngày nào cũng hỏi nhiều như vậy, có thể về phòng làm bài tập đi không, học tập em họ con một ít, để bố bớt lo chút đi!”

“Rốt cuộc là có chuyện gì thế? Bố, nói với con một chút thôi!”

Bố Giang không còn cách nào, đành liếc cậu ấy một cái: “Có thể có chuyện gì, trong cục bắt được một nhóm lưu manh trộm xe máy với xe điện, đang liên hệ người mất đến nhận!”

Giang Gia Thụ nghe xong: “Đây thì có gì mà chuyện lớn?”

Không nhiều lời, cậu ấy ôm quả bóng ra cửa, đến tìm Trương Kiên sát vách.

Trương Kiên đang chuẩn bị sửa soạn đồ đạc ra ngoài: “Ồ, em đến rồi à?”

Giang Gia Thụ hỏi: “Anh, có chuyện gì mà bận rộn thế? Chuyện trộm xe à?”

“Em biết rồi đó.” Trương Kiên bật cười, nói: “Giữa trưa bắt được một nhóm trộm xe rồi bán lại, bây giờ trong cục đang xử lý.”

Giang Gia Thụ nói: “Em nghe bố em nói, còn tưởng là không phải chuyện lớn gì, anh vội vàng đi như thế, là rất nghiêm trọng sao?”

Trương Kiên nói: “Một chiếc hai chiếc thì đúng là không phải chuyện lớn, nhưng đám người này tái phạm, trộm hơn nửa năm rồi, còn lấy một cái nhà máy bị bỏ hoang làm cứ điểm. Em không biết đâu, lúc đội bọn anh đi vào bên trong, cái xưởng đó chất đầy xe! Mới cũ đều có, đám người này cứ cách một đoạn thời gian là thừa dịp lúc nửa đêm ít người, chạy xe đến thị trấn bên cạnh bán lại!”

Giang Gia Thụ hiếu kì: “Trộm hơn nửa năm… Thế sao các anh bắt được?”

“Rất nhiều người báo mất đồ, nhưng bọn chúng luôn trộm xe vào nửa đêm, còn là ở mấy chỗ như quán net, rất khó bắt, lúc này rốt cuộc cũng tóm được.” Trương Kiên nói: “Có người nặc danh báo địa điểm cất giấu của bọn chúng, sau đó trưa nay trong cục phái một tiểu đội đi, vừa vặn bắt quả tang.”

Giang Gia Thụ sờ gáy: “Em còn muốn rủ anh cùng chơi bóng rổ đấy, xem ra là không được rồi.”

“Chờ anh làm xong nha.” Trương Kiên vỗ cậu ấy: “Bây giờ những chiếc xe kia đã chở về trong cục, đang đợi người đến nhận. Người đã từng báo mất đồ thì trực tiếp gọi điện thoại đến nhận, có vài biển số xe những tên côn đồ chưa kịp hủy đi, cũng có thể trực tiếp liên hệ chủ xe. Chắc là phải hai ba ngày mới làm xong.”


“Đều là xe máy và xe điện à?”

“Ừ, hiện tại cũng đã nhận gần hết rồi, chỉ còn lại năm sáu chiếc không ai báo mất giấy tờ, cũng không có biển số xe, không ai đến nhận. Đều tương đối cũ, chắc là bản thân chủ xe cũng quên rồi… nhưng mà có một chiếc không giống lắm.”

Giang Gia Thụ hứng thú: “Sao mà không giống?”

Trương Kiên nhíu mày: “Biết loại xe máy Oanh Lôi [1] không? X6 kinh điển đấy!”

[1] Oanh Lôi: một loại xe máy có tốc độ cực nhanh, có thể chở từ 4-5 người, số lượng không nhiều và khi đi khá nguy hiểm

“Oanh Lôi X6?!”

“Ừ, còn độ thành màu xám bạc, lúc chở về trong cục bọn anh thì mấy đội viên trẻ đều chạy tới xem. Chậc, một chiếc xe rất ghê gớm.”

Trương Kiên cảm khái: “Cũng không biết là của ai, vẫn chưa ai đến nhận.”

Giang Gia Thụ lắc đầu: “Mấy người này đúng là lợi hại, nhưng mà đám trộm xe kia, sau khi bị bắt sẽ xử trí như thế nào?”

“Nên xử thế nào thì xử thế đó thôi, số lượng xe trộm được không một trăm thì cũng năm mươi, hơn nữa bọn chúng còn qua tay bán đi, dù sao cũng không có quả ngon để ăn.”

Giang Gia Thụ còn chưa lên tiếng, Trương Kiên lại nói tiếp: “Đúng rồi, hình như cái tên Lưu Hạo kia thường xuyên lui tới mấy trường bọn em, cái loại lưu manh thế này, ít liên quan đến bọn chúng đi, coi chừng bố em đánh gãy chân em!”

Giang Gia Thụ kinh ngạc: “Lưu Hạo?!”

“Sao thế, không lẽ em quen cậu ta thật?”

“Quen thì quen, nhưng bọn em có thù. Đám bị bắt có cậu ta?”

Trương Kiên nói: “Đúng thế, cậu ta và đám đàn em lưu manh kia làm không ít chuyện trộm cắp, đánh nhau ẩu đả, trộm xe, đều là chuyện thường ngày. Thực sự thiếu giáo dục.”

Giang Gia Thụ nghe được tin tức khiến người ta “kinh hoàng”, hàn huyên với Trương Kiên một lát nữa, cho đến khi Trương Kiên nói: “Không nói với em nữa, anh còn phải về cục, em đàng hoàng một chút, đừng có chơi với mấy đứa không đâu, coi chừng bố em đánh em!”

Giang Gia Thụ vội nói: “Biết biết!” Còn không quên hẹn: “Đợi lúc nào rảnh cùng nhau chơi bóng đi! Em không làm phiền anh nữa, anh đi làm việc đi, em về trước.”

Giang Gia Thụ nhanh chóng chạy về nhà, vào trong phòng, cầm điện thoại gọi cho Trần Hứa Trạch, nhưng gọi hai cuộc vẫn không thông.

Đôi khi Trần Hứa Trạch tắt chuông điện thoại, tùy tiện ném điện thoại ở cái xó nào đó trong nhà, Giang Gia Thụ đã quen. Ngẫm nghĩ, cậu ấy chuyển sang gọi cho những đứa bạn khác.


“… Lưu Hạo bị bắt!”

Câu đầu tiên mở miệng là như vậy, khiến cho đầu kia điện thoại chấn động, cậu bạn kia líu lưỡi: “Sao? Sao?! Có chuyện gì?”

“Cậu ta trộm xe bị bắt được, địa điểm giấu xe bị người ta báo cáo, cả người cả xe đều tóm được, mấy chục chiếc xe còn chưa kịp bán đi, bị bắt vào cục cảnh sát rồi!”

“What the f*ck! Đúng là đúng dịp, chúng ta còn định giúp Trần Hứa Trạch tìm cậu ta gây sự để báo thù, không ngờ cậu ta lại thế này, đúng là ý trời…”

Mẹ Chu nấu một nồi canh gà, Chu Yểu làm chân sai vặt như thường lệ, cầm hộp đựng canh đến cho Trần Hứa Trạch.

Trần Hứa Trạch ngồi trên bàn yên lặng ăn canh, trong nhà chỉ có một mình cậu, đa số thời gian đều yên tĩnh không một tiếng động.

Chu Yểu không nhàn rỗi, giúp cậu quét dọn vệ sinh. Đây cũng không phải lần một lần hai, động tác của cô thành thạo đến mức dường như đã trở thành thói quen.

Chu Yểu bỗng nhiên nói: “Chiếc Oanh Lôi X6 kia cứ như vậy bỏ đi à?”

Động tác múc canh của Trần Hứa Trạch không dừng lại: “Mình cũng không lái được, xem như vứt đi.”

Ngoại trừ Chu Yểu thì không ai biết, ngay cả bọn Giang Gia Thụ cũng không biết được. Trước kia Trần Hứa Trạch đã từng mua một chiếc xe, chỉ là rất ít khi lái, cứ đỗ trong ga-ra tầng một.

Cậu thích chơi rất nhiều thứ, sau khi ông bà nội cậu qua đời thì có một căn phòng đã trực tiếp bị cậu cải tiến thành phòng làm việc của mình, nhìn thì như chất đầy những thứ linh tinh, nhưng mỗi một vật đến tay cậu đều có tác dụng lớn.

Chu Yểu không nhiều lời, giúp Trần Hứa Trạch dọn bàn xong thì quay người, tiện tay cầm lấy tờ hóa đơn trên bàn.

Trên đó viết: “Sơn phun chuyên dụng — màu bạc, giá cả: 126 nguyên.”

“Chiếc xe kia… Phun màu bạc lên nhìn đẹp thật.” Chu Yểu nói.

Ngày đó cô và cậu đã cùng đi mua sơn phun xe máy.

Cô nở nụ cười: “Mặc dù tên kia chẳng ra sao cả, nhưng ánh mắt cũng không tệ lắm.”

Lưu Hạo thích nhất là xe máy màu bạc, dù là cậu ta mua hay là “lấy được” từ người khác, chỉ cần nhìn trúng, muốn lái thì cuối cùng cũng sẽ cải tiến, phun thành màu bạc.


Mà cậu ta lái xe màu bạc đi rêu rao khắp nơi, không phải lần một lần hai, hơi chú ý một chút thì sẽ biết cậu ta thích xe máy màu bạc đến mức nào.

Ngay đêm qua, Trần Hứa Trạch lấy chiếc xe đã phun màu bạc kia đi quán net.

Xe đỗ ở bên cạnh quán net, camera giám sát không quay đến. Bóng tối và ánh sáng cùng chiếu vào xe, giống như một nửa ở ngoài sáng, một nửa ở trong tối.

Quán net Thuận Tinh là cứ điểm của bọn Lưu Hạo, chỉ cần rảnh rỗi thì bọn chúng sẽ đến đó lên mạng chơi game.

Rạng sáng tối đen, một chiếc xe ngưỡng mộ trong lòng xuất hiện ngay trước mắt. Lúc rời đi, Lưu Hạo lại tái phạm, một đám người thuần thục cạy mở khóa càng đơn giản ở lốp xe, buộc dây cao su vào, dùng xe máy mình nghênh ngang kéo đi.

Tất cả đều rất hợp logic.

Chu Yểu xem mấy lần, xé tờ hóa đơn mua sơn phun màu bạc kia thành hai nửa, sau đó lại xé thêm mấy lần, thành các mảnh nhỏ rồi ném vào thùng rác.

Trần Hứa Trạch không giống những người khác, cậu là một thiên tài.

Từ khi còn nhỏ Chu Yểu đã biết, cách thức suy nghĩ của cậu, hành vi cử chỉ, từ trước đến nay không hề giống người khác.

Lúc người khác chơi đua xe, cậu cải tiến ô tô điều khiển từ xa, lúc người khác chơi diều, cậu nghiên cứu làm thế nào để dùng mấy cây gậy nhựa cùng động cơ đơn giản để làm thành “máy bay” xoay tròn trên không.

Không ai biết cái nhà máy bỏ hoang chỗ Lưu Hạo giấu xe, đó là nhà máy gạo đã ngưng sử dụng rất lâu của gia đình một nam sinh trong đám Lưu Hạo. Vẫn nghe đồn bọn chúng đang thực hiện trộm xe, nhưng không ai biết xe bọn chúng trộm được giấu ở đâu, cho nên đám người này vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Còn chiếc Oanh Lôi X6 kia của Trần Hứa Trạch đã được cậu tự tay cải tiến rất nhiều lần, lần cuối cùng, ngoại trừ phun sơn màu bạc lên thì còn gắn một thiết bị định vị bên trong.

Cùng Đặng Giai Ngữ chặn đường Trần Hứa Trạch, mang người đến ồn ào cười to xem kịch vui, cũng giật dây Đặng Giai Ngữ đích thân đi lên. Khi đó, chắc là Lưu Hạo cũng không ngờ đến, nam sinh mặt lạnh như cả thế giới đều thiếu nợ mình lại có một nội tâm âm u, đủ để cắn nuốt tất cả bọn họ.

Trong phòng Chu Yểu có một chiếc máy tính, lúc không ra khỏi cửa, cô thích ngồi trước máy tính xem các loại tin tức.

Cửa bị gõ hai lần, cô quay đầu, Trần Hứa Trạch đang tựa vào khung cửa, ung dung thong dong nhìn cô.

“Sao lại đến đây?”

“Cô gọi mình đến ăn tối.”

Chu Yểu cười nhẹ: “Có mang theo hộp đựng canh lúc trước không, mình cũng không muốn đến nhà cậu lần nữa để lấy.”

“Mang theo.” Trần Hứa Trạch nói, đi vào trong hai bước, người Chu Yểu che hơn một nửa máy tính.

Cậu nhìn qua một cái, có thể thấy ở cái khung bên dưới giao diện có viết mấy chữ “Trang mạng Giáo Dục”.

Chu Yểu không cố ý che lại, cô nghiêng sang bên cạnh, tránh sang cho cậu nhìn.


“Có muốn kiểm tra chút không?”

“Không cần.”

Chu Yểu ngẩng đầu nhìn về phía cậu, cặp mắt kia giống như nai con, ngập nước, dịu dàng lại long lanh. Chỉ có với Trần Hứa Trạch, cô mới có dáng vẻ không hề phòng bị và ý cười thế này.

“Nhớ che dấu IP, vào trang cũng đừng để lại dấu vết.”

“Mình biết mà.” Chu Yểu nói: “Đâu có ngốc như cậu nghĩ, mình rất lợi hại.”

Trần Hứa Trạch không khỏi nở nụ cười, đưa tay đặt sau gáy cô, rồi nhanh chóng thu tay lại: “Cũng không nhớ xem là ai dạy cậu. Trước mặt thầy giáo thì khiêm tốn một chút.”

Chu Yểu chỉ cười chứ không đáp.

Đúng lúc này, dưới lầu vang lên tiếng kêu của mẹ Chu: “Yêu Yêu, Thập Tam… xuống ăn cơm!”

Chu Yểu nói lớn: “Vâng ạ, xuống ngay đây!”

Tắt trang web rồi đến máy tính, sau khi tắt máy, Chu Yểu đứng dậy, cùng Trần Hứa Trạch đang im lặng chờ cô xuống ăn cơm.

Trần Hứa Trạch đi ở phía trước, bước xuống bậc thứ nhất, cậu quay đầu, cố ý căn dặn: “Cẩn thận một chút.”

Chu Yểu dừng lại, cười nhẹ nói: “Không sao, giờ chân không đau, đau mình sẽ nói.”

Hai ngày nghỉ kết thúc, quay lại trường, bầu không khí lười biếng dần tan đi sau các tiết học.

Sáng sớm Giang Gia Thụ đã cùng Trần Hứa Trạch thảo luận chuyện Lưu Hạo.

Cũng vào hôm nay, một “tin tức” nhanh chóng lan truyền trong vườn trường.

Cán bộ giáo dục của tỉnh cử xuống đến kiểm tra trường học. Sau khi kết thúc buổi học sáng, Đặng Giai Ngữ bị gọi lên phòng làm việc của hiệu trưởng, sau đó nữa, không ai thấy cô ta quay lại lớp. Cho đến buổi chiều, tất cả mọi người đều nghe được tin… Đặng Giai Ngữ bị đuổi học.

___________________

[1] Oanh Lôi: Trong thực tế, Oanh Lôi là loại xe được lính đánh thuê cải tạo từ xe chạy bằng hơi nước, khi chạy với tốc độ cao trong một thời gian thì thường diễn ra hiện tượng thoát nhiệt không kịp, dễ dẫn đến nổ. Loại xe này ở trong nội bộ lính đánh thuê không nhiều và thường là công hữu, người lái xe cần phải được cấp phép và gửi bản kê khai lên Tổng tham mưu trưởng.

Thông tin được lấy từ web:

https://dirtyfog.fandom.com/zh/wiki/%E2%80%9C%E8%BD%B0%E9%9B%B7%E2%80%9D%E6%9C%BA%E8%BD%A6?variant=zh

Nhược Vy: Hiện chỉ có web này có thông tin về Oanh Lôi và mình cũng chưa biết web này là gì, cho nên về tính chính xác của thông tin thì mình chưa đảm bảo, mọi người nên cân nhắc khi tiếp nhận thông tin, và cũng không có ảnh cho loại xe máy này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.