Bạn đang đọc Thập Niên 70 Tôi Dựa Vào Không Gian Vô Địch – Chương 5
Miêu Kiều Kiều không dám mở miệng nói chuyện, sợ mùi hôi sẽ xộc vào trong miệng.Dù sao thì xưa nay hình tượng của cô trước mặt mọi người luôn trầm mặc ít nói, cho nên cô trực tiếp cúi đầu đi thẳng.May mắn cô cách xa bọn họ lại nhanh chóng lướt qua, mấy bà dì vừa hơi ngửi thấy cỗ mùi hương kì lạ đã lập tức bị gió thổi tan.Mỗi ngày đám người này đều bận rộn việc nhà với việc làm ruộng, thật vất vả mới có chút thời gian nghỉ ngơi, liền thích tụ tập một chỗ nói chuyện bát quái.Thấy Miêu Kiều Kiều không nói tiếng nào đã đi, bọn họ lập tức bĩu môi châm biếm: “Ôi, con bé này thật không lễ phép, trông thấy mọi người cũng chẳng thèm chào hỏi một tiếng.”“Đúng đó, nhìn các thanh niên khác ở đại viện xem, ai cũng đều nhu thuận hiểu chuyện, còn con bé này thật là khó ưa.”“Làm việc cũng không tốt, thường xuyên làm một chút lại nghỉ, thân hình ngày càng béo phì.”“Khoan hãy nói, con bé này lớn lên trông cũng khá xinh xắn, nếu đây là con gái tôi thì tốt biết mấy!”Vừa nhắc tới chủ đề ngoại hình, mấy bà dì lại bắt đầu lớn tiếng nghị luận: “Không hiểu sao, con gái sống trong thành phố lớn lên đều xinh đẹp, nhìn thử khuôn mặt tròn trịa kia, thật là có phúc khí.”“Đúng thế, mông của con bé đó lớn, khẳng định rất mắn đẻ, có thể sinh con đàn cháu đống!”“Chậc chậc chậc, chắc nhà con bé đó cũng thuộc dạng giàu có được nuông chiều!”“Ôi, nếu không phải nó làm việc không được, tôi thậm chí còn nghĩ tới tìm bà mối đến cửa.”“Thôi đừng, con gái thành phố kiểu này trông đẹp mắt, lấy về nhà lại giống như rước tổ tông, nhà mẹ đẻ tôi ở thôn bên cạnh cũng cưới về cô con dâu thanh niên trí thức, lười biếng lắm!”“Vẫn là mấy đứa con gái nông thôn chúng ta tốt, ăn ít lại có thể làm việc, lợi hơn nhiều.”…May là Miêu Kiều Kiều đã đi xa, nếu cô mà nghe được mấy lời nghị luận này chắc phải tức giận giơ nắm đấm đi chặn họng đám người đó lại.Lúc cô trở lại đại viện, những người khác đều đã cơm nước xong xuôi, đang ngồi ở phòng sinh hoạt chung tán gẫu.Thấy Miêu Kiều Kiều trở về, ánh mắt vài người hiện lên tia bất mãn.Vương Cương hiền lành đứng dậy cười nói: “Cuối cùng em cũng về, bọn anh còn định chuẩn bị đi tìm em đây.
Đúng rồi, bữa tối của em mọi người có để phần trong bếp, em vào hâm lại ăn cho nóng.”Người này là sinh viên lâu năm ở thôn Thạch Thủy, giống Lâm Cúc và Hoàng Đại Đễ, đã chờ ở đại viện thanh niên trí thức hai năm.
Những người khác và Miêu Kiều Kiều chỉ mới đến đây được một tháng.“Còn biết tìm đường về đấy…” Lâm Cúc vừa phàn nàn đã ngửi thấy một cỗ mùi hôi thối khó chịu liền nhíu mày nói: “Em bị rơi xuống hố phân đấy à, sao lại hôi như thế!”Rõ ràng những người khác hiển nhiên cũng ngửi thấy, rối rít bịt chặt mũi ghét bỏ nhìn về phía cô.Miêu Kiều Kiều mỉm cười xấu hổ, không thèm chào hỏi, chạy thẳng vào phòng lấy quần áo đi tắm rửa.
Lúc cô vừa tắm và thay quần áo xong, đi ra ngoài lại gặp được bạn học cũ – Cổ Từ đang đi tới.Miêu Kiều Kiều còn chưa mở miệng, anh ta đã mắng vào mặt cô xối xả: “Làm cái gì vậy! Đi hái có mấy cây nấm cũng chậm trễ, sao em làm việc lằng nhằng thế hả! Có biết là anh lo lắng lắm không!”Cổ Từ, người cũng như tên, giả tạo lừa đảo.Về ngoại hình thì da trắng mũi to mắt nhỏ, miễn cưỡng cũng có thể cho là đẹp trai.
Anh ta là bạn học cùng trường cấp ba với nguyên chủ, lúc trước có lần trời mưa nguyên chủ bị ngã sấp mặt, anh ta ở đó nên đi qua giúp đỡ.Từ đó, nguyên chủ liền âm thầm cảm mến anh ta, có đồ gì tốt cũng thường xuyên mang đến cho anh ta.Lần này xuống đại viện ở nông thôn cũng là anh ta dụ dỗ nguyên chủ, đem cô ấy theo để lợi dụng sức lao động miễn phí.
Nguyên chủ tâm tư đơn thuần không nhận ra, nhưng cô từ nhỏ đã trải qua nhân tình ấm lạnh, vừa liếc là có thể nhìn thấu bản chất tra nam cặn bã của anh ta.Rõ ràng anh ta rất chán ghét nguyên chủ nhưng chưa bao giờ trở mặt với cô ấy, ngược lại rất hưởng thụ việc cô ấy làm mọi việc để lấy lòng mình.
Mỗi lần anh ta nhịn không được chửi mắng nguyên chủ, y như rằng sau đó sẽ lại nói mấy lời tốt đẹp lừa gạt, khiến cho nguyên chủ lầm tưởng anh ta thật sự có thiện cảm với cô ấy, bởi vậy cô ấy mới càng ngày càng lún sâu.Ôi, đúng là diễn viễn, mắng một câu rồi lại thốt lên lời lẽ ngon ngọt như bôi mật!Nếu là nguyên chủ, chắc chắn đã sớm cảm động rơi lệ.
Nhưng Miêu Kiều Kiều bây giờ là cô thì khác rồi, cô ghét nhất loại người chuyên giả mù sa mưa như này.Nhất định phải lột bỏ cái mặt nạ dối trá giả tạo của anh ta xuống!“Cổ Từ, tại sao anh lại lo lắng cho tôi? Anh với tôi có quan hệ gì?”Cổ Từ nhíu mày nhìn cô: “Lời này của em là có ý gì, chúng ta là bạn học cũ… Lại cùng nhau đến đại viện ở nông thôn học tập kiến thiết tổ quốc, anh quan tâm em một chút thì có gì sai?”“À, thật vậy không?” Miêu Kiều Kiều nhướng lông mày, sắc mặt bỗng nhiên trở nên u oán: “Vậy anh… Có thích tôi không?”Cổ Từ hơi khựng lại, đáy mắt nhanh chóng thoáng tia khinh thường, sau đó lập tức xụ mặt, ngôn từ chính trực nói: “Đồng chí Miêu Kiều Kiều, tư tưởng này của em rất có vấn đề! Chúng ta đến đây là để học tập cống hiến cho tổ quốc, không phải để nói chuyện yêu đương.
Về sau em đừng nhắc lại chuyện này nữa, bị người có tâm nghe thấy thì không tốt đâu!”Gì cơ? Thích cô ta? Đúng là chuyện cười lớn!Cả ngày đối diện với khuôn mặt bự như bánh xe này, anh ta đã buồn nôn muốn chết! Nếu không phải xem xét cô ta còn chút giá trị lợi dụng, anh ta không muốn dính líu gì đến đối phương từ lâu rồi..