Bạn đang đọc Thập Niên 70 Tôi Dựa Vào Không Gian Vô Địch – Chương 4
Xong xuôi mọi việc, Miêu Kiều Kiều vui vẻ chạy đến phòng bếp, canh gà vừa vặn đang sôi, mùi hương bốc lên thơm ngát.
Cô dập tắt bếp lò, đổ canh gà ra bát, thổi thổi mấy hơi sau đó hài lòng uống một ngụm.Thơm thơm ngọt ngọt, quả nhiên là hương vị đến từ thiên đường.
Nếu có thể sống cả đời ở trong không gian không cần ra ngoài, ngày ngày thưởng thức mỹ vị, vậy thật tốt.Nhưng mà ngẫm lại… Thôi quên đi! Quanh quẩn một mình quá tịch mịch, thế giới rộng lớn như vậy, Miêu Kiều Kiều còn muốn đi khám phá khắp nơi.Hiện tại chủ nhân của thân thể này là cô, nguyện vọng lớn nhất của nguyên chủ là giảm béo thành công, được người nhà yêu thích, vậy đó cũng xem như là mong muốn của cô, ít nhất cô phải làm điều gì đó cho nguyên chủ ra đi được thanh thản.
Giảm béo đã có nước linh tuyền trợ giúp, Miêu Kiều Kiều rất có lòng tin, thế nhưng khiến cho người nhà thích hình như có chút khó.Trong trí nhớ của nguyên chủ chỉ có bố chịu cho cô sắc mặt tốt, còn mẹ, em trai và bà nội mỗi ngày đều quở trách cô không giúp gì được cho cái nhà này, mắng cô là đồ ăn bám.
Coi như cô có giảm béo thành công thì họ vẫn sẽ ghét bỏ cô.
Cô và nguyên chủ không giống nhau, cho nên cô cũng không mong chờ tình thân gì từ họ.Năm nay là năm 1974, cách thời gian thi đại học còn ba năm, nguyên chủ sống ở một thành thị nhỏ phía nam, Miêu Kiều Kiều dự định sẽ tự lên thành phố lớn dự thi.Chờ thi xong quay về, nếu gia đình này vẫn giữ thái độ đó, cô sẽ đi nơi khác sống, tránh xa bọn họ miễn cho tâm phiền.
Về trách nhiệm phụng dưỡng cha mẹ, cô vẫn sẽ chu cấp cho họ, dù sao về tiền tài thì cô cũng không thiếu.Hiện tại ở niên đại này học tiểu học mất năm năm, cấp hai và cấp ba đều chỉ tốn hai năm, nguyên chủ đi học trễ, mười tám tuổi tốt nghiệp, rời quê đến thôn này gia nhập đại viện thanh niên tri thức được một tháng.Mà bản thân cô ở hiện đại cũng mười tám tuổi, vừa tốt nghiệp trung học liền xảy ra tận thế, sau đó là bị sét đánh xuyên tới thân phận của nguyên chủ.Cùng một độ tuổi, lại có vận mệnh bất đồng, quả thật là tạo hóa trêu ngươi.Mà kể từ bây giờ, cô chính là Miêu Kiều Kiều!Cô sẽ tiếp nhận những gì thuộc về nguyên chủ và sống thật mạnh khỏe.Cứ vui vẻ tùy ý, không uổng phí cuộc đời này!…Cùng lúc đó, trong đại viện của thanh niên trí thức, mọi người đang ngồi ngay ngắn trên bàn.Lâm Cúc liếc mắt nhìn thoáng ra ngoài sân, rồi quay người lại bất mãn nói: “Miêu Kiều Kiều kia không biết đang làm cái gì, đến giờ cơm tối rồi còn chưa chịu mò về!”Mã Phương nhếch miệng: “Ai biết được, nhất định là muốn trốn việc, bữa tối này chỉ có một mình em và Nghiên Nghiên làm, cô ta cả ngày cứ u uất giống như bị ai thiếu nợ, nhìn thấy là phiền.”Bạch Nghiên vỗ tay cô ta, khẽ nói: “Chắc cô ấy có việc nên mới chậm trễ, đừng nói như vậy.”“Nghiên Nghiên à, cậu lương thiện quá đó.” Mã Phương không phục hừ nhẹ một tiếng rồi nhìn về phía Cổ Từ nói: “Đàn anh Cổ, anh nói xem có đúng không?”“Đúng vậy, Bạch Nghiên lúc nào cũng dễ mềm lòng.” Cổ Từ cười phụ họa hai câu, nhưng đáy lòng có chút bực bội.Miêu Kiều Kiều đi lên núi đã lâu, như mọi ngày đáng lẽ phải về rồi.Nếu không phải hôm qua nghe thấy Bạch Nghiên nói muốn ăn nấm, anh ta cũng không cần phải nhờ đến kẻ ngu này đi hái.
Đừng có mà xảy ra chuyện gì, đến lúc đó lại trách cứ lên người anh ta.Thôi Đại Tráng sờ lên cái ót, ngu ngơ nói: “Tôi nhớ hình như lúc ra ngoài cô ấy có nói là đi hái nấm, hay là té ngã đâu đó rồi.”“Hái nấm rừng?” Nghe nói như thế, đáy mắt Bạch Nghiên hiện lên một tia kinh ngạc.
Cô ta ngẩng đầu nhìn Cổ Từ, thấy anh ta vẫn duy trì dáng vẻ lạnh nhạt, trong lòng có chút vi diệu.Người lớn tuổi nhất trong học viện là Vương Cương lên tiếng: “Được rồi, chúng ta để phần cơm lại cho em ấy rồi ăn trước, đợi lát nữa còn chưa thấy về thì mọi người chia nhau đi tìm xem.”Hoàng Đại Đễ vẫn luôn trầm mặc ít nói lập tức đáp lại: “Vậy ăn thôi.”“Được.” Những người khác đồng loạt gật đầu đồng ý.…Sắc trời dần tối.Một dáng người mập mạp cõng trên lưng một cái gùi nhanh chóng lao xuống núi.Người này chính là Miêu Kiều Kiều.Trước đó thân thể nguyên chủ có chút sốt nhẹ, lại thêm bị ngã đập đầu, toàn thân chìm vào hôn mê.
Nhưng sau khi ăn canh gà và uống nước linh tuyền, Miêu Kiều Kiều cảm giác cả người nhẹ nhàng khoan khoái không ít, tốc độ xuống núi cũng nhanh như gió.Từng đợt gió lạnh thổi qua, vạn vật đang dần chìm vào yên tĩnh, tất cả đều rất tốt đẹp.Nhưng Miêu Kiều Kiều lại đang mím môi nhăn nhó, dáng vẻ nín thở trông rất khó chịu.Lúc nãy sau khi uống nước linh tuyền trên quần áo cô đã lây dính mồ hôi và những vết bẩn màu đen, còn tản ra một cỗ mùi hôi không thể tả.Vì để tránh nghi ngờ, cô cố nén cơn buồn nôn, thay áo ngủ ra mặc lại bộ quần áo bẩn của nguyên chủ.
Hiện tại gió thổi qua, mùi hương kia càng rõ ràng hơn.Ôi ôi ôi, thật sự… Thúi quá! `(+﹏+)′.
Dưới cây đại thụ trong thôn, một đám bà dì đáng ngồi vây quanh một chỗ cùng nói chuyện phiếm.Nhìn thấy Miêu Kiều Kiều mới từ trên núi xuống, có người ngạc nhiên hô lên: “Ôi, Tiểu Miêu…, đã trễ thế này rồi còn lên núi làm gì thế…”.