Thập Niên 70 Nữ Phụ Tìm Đường Chết

Chương 39


Đọc truyện Thập Niên 70 Nữ Phụ Tìm Đường Chết – Chương 39


Người ngồi cạnh cô chính là Trương Đại Sơn, nghe xong lời này vội ngẩng đầu nhìn Trần Hướng Đông một cái, gượng gạo cười giải thích: “Tiểu Anh không có ý gì đâu, đội trưởng đừng để ở trong lòng…” Hắn còn chưa nói xong, Lưu Siêu Anh liền đứng dậy bỏ đi, Trương Đại Sơn cũng không kịp giải thích tiếp, đứng dậy vội vã đuổi theo, “Tiểu Anh…”Tô Yên ngạc nhiên nhìn thêm vài lần, chờ hai người rời khỏi đây rồi vẫn còn tò mò ngó theo.Hàn Lệ Lệ ngồi đối diện cô thấy thế thì âm dương quái khí* nói: “Sao nào, vừa ý Trương Đại Sơn à?”*Chỉ hành động quái gở, không giống bình thường, hay dùng mô tả giọng điệu châm biếm, ẩn ý mỉa maiTô Yên nghe cô ta nói chuyện trực tiếp trợn trắng mắt, sau đó học theo bộ dáng âm dương quái khí của cô ta dỗi ngược lại, “Sao có thể thế được, còn không phải là do thấy cô cũng hai mấy tuổi đầu rồi, muốn tìm một đối tượng tốt giúp cô sao? Trương Đại Sơn thành thật phúc hậu như thế rất phù hợp với người như cô, cô có chua ngoa đanh đá thế nào hắn vẫn nhịn được, tiếc là người ta đã là hoa có chủ rồi.


Hay là cô xem thử con trai thứ ba nhà bác Chu xem, tuy trông hơi xấu nhưng tính tình giống anh Đại Sơn, bảo đảm gả qua đấy được hưởng phúc…”Bác Chu là người Tô Yên quen lúc đi cắt rau cho lợn, con trai thứ ba nổi danh là lão quang côn* trong đội, nhà quá nghèo cưới không nổi vợ, năm nay đã hơn ba mươi.*Cách gọi người đàn ông ế vợTô Yên còn chưa kịp nói xong, Hàn Lệ Lệ đã tức giận đập bàn, “Tô Yên, có giỏi thì nói lại lần nữa xem?”Cô ta đương nhiên cũng biết con trai bác Chu, thật sự là xấu không chấp nhận được, đã vậy còn háo sắc, mỗi lần nhìn thấy mấy cô gái trẻ là nước miếng ròng ròng, Tô Yên rõ ràng là muốn khiến cô ta ghê tởm.Tô Yên đương nhiên không sợ, “Sao? Không thích à? Thế Điền Cẩu Tử thì sao? Hắn ngoại trừ việc hơi lùn ra thì chỗ nào cũng tốt, rất xứng với cô.”Hàn Lệ Lệ đen mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao cô không tự chọn cho mình đi?”Điền Cẩu Tử đâu thể nói là “hơi lùn”, rõ ràng hắn chỉ cao đến ngực cô ta.Tô Yên nhún vai, “Tôi năm nay mới mười bảy, còn sớm chán.” Nói xong ý vị thâm trường* nhìn Hàn Lệ Lệ một cái, Chu Yến ở bên cạnh sợ hai người lại muốn cãi nhau nên bàn tay ở dưới bàn vỗ vỗ chân Tô Yên, ý bảo cô bớt tranh cãi lại.*Miêu tả ánh nhìn đầy ẩn ýTô Yên bĩu môi, làm bộ làm tịch giơ tay lên làm dấu hiệu ngừng chiến, nở nụ cười giả tạo với Hàn Lệ Lệ, “Thôi được rồi, tôi không nói nữa.

Đúng là làm phúc phải tội.”Đúng là không biết xấu hổ.Hàn Lệ Lệ nói không lại Tô Yên, cô ta đúng là hay nói chuyện đâm chọt người khác nhưng mồm mép không bì được với Tô Yên.

Hàn Lệ Lệ tức đến đỏ cả mắt, cắn môi dọa dẫm, “Cô cứ chờ đó.”Nói xong liền đứng lên chạy mất.Tô Yên đối diện với ánh mắt của những người khác, hơi nâng cằm tỏ vẻ không sao cả nói: “Nhìn tôi làm gì.


Cũng chẳng phải do tôi khơi mào.” Nói xong cũng đứng dậy rời khỏi.Hai người kia đều đi rồi những người còn lại mới thở phào một hơi.

Hai cô gái này cùng xuất hiện ở đâu thì chỗ đó không được yên bình.Cũng may này hai người đều có chừng mực, lúc ở cùng nhóm thanh niên trí thức thì cãi nhau thế thôi, trước mặt người ngoài sẽ không thể hiện sự bất hòa, đây cũng là lí do mọi người không can thiệp, dù sao hai người cứ cãi qua cãi lại cũng không gây ảnh hưởng đến người khác.Ai như Vương Hồng Bân, lần này thật sự làm liên lụy đến tất cả mọi người.Vương Hồng Bân cũng biết mình gây phiền phức, từ sáng đến giờ không nói một câu nào.


Ăn sáng xong tự giác thu dọn bát đũa mang đi rửa, gánh nước cũng là hắn làm.Nếu đã thương lượng ra đối sách, mọi người dù trong lòng nghĩ thế nào cũng giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.Chẳng qua, có thể là mấy câu uy hiếp hôm qua của Tô Yên có tác dụng, lúc ăn cơm trưa mấy người Lưu gia và đội trưởng tới đây, đi cùng họ còn có cô gái bị Vương Hồng Bân trêu chọc- nữ xã viên họ Lưu.Đội trưởng khách khí nói vài câu, sau đó để mấy người kia tạ lỗi với Lâu Tư Bạch và những người bị đánh trúng hôm qua..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.