Đọc truyện Thập Niên 70 Nữ Phụ Tìm Đường Chết – Chương 38
Tuy rằng Tô Yên tách ra sống riêng một mình nhưng thanh niên trí thức là một nhóm, lúc gặp việc thì vẫn muốn cùng nhau giải quyết.
Với việc tham gia loại hội nghị này Tô Yên không hứng thú, có thời gian không bằng trở về phòng nghỉ ngơi một chút, sáng sớm đã dậy làm việc mệt muốn chết.
Thanh niên trí thức ở đội sản xuất trước nay vẫn luôn xấu hổ vô cùng, thanh niên trí thức có không ít người khiến toàn bộ xã viên trong đội sản xuất cảm thấy họ chỉ là một đám ăn không ngồi rồi, không chịu làm việc.
Nhìn bọn họ có ai không thức giận chứ?Đổi lại là cô, cô cũng tức giận thôi.
Hơn nữa Trần Hướng Đông đối với trách nhiệm rất có tâm, làm người dẫn đầu nhưng tính cách quá thành thật.
Mọi việc đều chú ý đến hòa khí, chịu thiệt thòi cũng chỉ nhẫn nhịn, chính mình chịu đựng không nói còn khuyên bảo mọi người cùng nhẫn nhịn.
Nhẫn nhịn đến lúc này, nhóm thanh niên trí thức xạt thật không gặp phải chuyện gì nhưng ăn không ít mệt, cũng bị chọc tức không ít.
Thanh niên trí thức thật sự muốn thay đổi tình cảnh này nên có sự quyết đoán giống như khi cô quyết định dọn ra ở riêng một mình, phương pháp của cô ngày hôm qua đã nói chính là trực tiếp làm loạn, sau đó khiến lãnh đạo công xã ầm ĩ phải chọn cho nhóm công tác phù hợp.
Mọi người trên bàn thảo luận vô cùng kích động, có người cảm thấy mêm yof, lãnh đạo công xã nói rõ lý lẽ, có người cho rằng đừng cùng nhà họ Lưu so đo, bọn họ nhiều người nếu ầm ĩ sợ rằng đến cuối cùng khiến bản thân bất lợi, lãnh đạo công xã tự nhiên thiên vị xã viên, còn có người cho rằng nên cùng nhà họ Lưu bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện, giải quyết rõ ràng nội tình bên trong.
Chỉ có Võ Kiến Quốc cùng Vương Học Nông kiên trì đồng ý với ý tưởng của Tô Yên ngày hôm qua, cảm thấy nên thừa cơ hộp này làm mọi việc náo loạn, viết thư lên tỉnh báo nguy, hù dọa đội xã viên sản suất một trận.
Trần Hướng Đông nghe xong nhíu mày, thấy mọi người thảo luận kịch liệt, cuối cùng mắt nhìn về phía Lâu Tư Bạch ở đối diện vẫn luôn không nói lời nào, đột nhiên hỏi một câu: “Tư Bạch anh thấy thế nào?”Lâu Tư Bạch đại khái cũng không nghĩ tới Trần Hướng Đông sẽ đột nhiên hỏi hắn, vừa ngẩng đầu liền phát hiện tất cả mọi người đề nhìn về phía hắn.
Hắn đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng dừng lại nhìn thẳng vào một đôi mắt hạnh rất linh động, đôi mắt ấy ẩn ẩn chút vui mừng khi người khác gặp họa, thế mà lại khiến tim hắn lỡ mất một nhịp.
Hắn rất nhanh lại cúi đầu, áp xuống cảm xúc kì lạ kia, khôi phục lại biểu cảm như thường lệ rồi nói: “Tôi thấy sao cũng được.
”Nói xong lời này tầm mắt lại chuyển đến người đối diện đang cúi đầu hăng hái nghịch ngón tay, người ấy dường như không có chút hứng thú nào với lời nói của hắn.
Lâu Tư Bạch mím môi dời tầm mắt.
Có câu này của Lâu Tư Bạch, Trần Hướng Đông nhẹ nhàng thở ra, thanh niên trí thức tổng cộng có11 người, đã có hai người đứng ở phía Tô Yên, nếu lại thêm một người nữa sẽ có chút phiền toái.
Thái độ của hắn vẫn giống như trước đây, cố gắng hết sức để không gây ra chuyện gì, duy trì quan hệ hòa hợp với đội sản xuất.
Tô Yên có cha mẹ tốt, chẳng cần dựa vào công điểm cũng có thể nuôi sống bản thân, nhưng hắn và những người khác thì không thể, mỗi ngày làm việc quần quật mới có lương thực ăn, chịu chút thiệt thòi cũng nhịn đi cho qua chuyện.
Hắn cười cười nhìn mọi người, “Chúng ta vẫn nên xem xét lại đi, làm lớn chuyện đối với chúng ta cũng chẳng có lợi, chung quy thì ở đội sản xuất chúng ta đều là người ngoài.
”Hai chữ “người ngoài” gạt bỏ hết sự không cam lòng của mọi người.
Trần Hướng Đông đã nói như vậy rồi, những người khác cũng đâu còn gì để nói, cả đám đều trầm mặc.
Sau cùng, Tô Yên cũng không nói thêm gì nữa, ngược lại là Lưu Siêu Anh xưa nay luôn trầm tĩnh kiệm lời lại cười tự giễu: “Đúng vậy, đã nhịn được lâu như thế rồi, nhịn thêm một lần cũng chả sao.
”.