Thập Niên 70 Nhật Ký Phu Tra Thê Lười

Chương 9: Cứu Người 1


Bạn đang đọc Thập Niên 70 Nhật Ký Phu Tra Thê Lười – Chương 9: Cứu Người 1


Anh cứ một mình đến thành phố, đợi ở bên cạnh cửa hàng tổng hợp, người ta chuyển hàng dỡ hàng bận rộn không để ý tới anh thì anh giúp đỡ người ta, có người biểu tình anh lập tức đi theo kêu khẩu hiệu, thường xuyên qua lại thế nhưng cũng quen biết không ít người, nhưng thanh danh không được dễ nghe, mọi người ở đội sản xuất coi anh là tên côn đồ phá phách.

Việc này của Dương Vũ Sở Đình cũng không biết, cô còn đang suy nghĩ có bạo lực gia đình hay không, thậm chí đã nghĩ đến mình bị đánh phải chạy khắp nơi quát to khóc lóc om sòm lăn lộn gợi sự đồng tình như thế nào, chỉ sợ đến lúc đó cô sẽ xấu hổ không mặt dày nổi.

Mọi người bây giờ khuyên hòa giải không khuyên ly hôn, thậm chí kẻ làm chồng đánh vợ mình hai trận cũng không phải chuyện gì lớn.

Sở Đình suy nghĩ miên man đi theo sau Dương Vũ, đột nhiên nghe thấy tiếng la.


“Người đâu, có người nhảy sông tự vẫn, người đâu mau tới!”Sở Đình nhìn về phía hướng đó, quả thật có dòng sông, trong sông còn giống như có người đang tõm tõm, bà thím đứng ở bờ sông đang la lên.

Lý do Sở Đình còn có tâm tư quan sát là bởi vì cô căn bản không biết bơi, loại chuyện nhảy xuống nước cứu người này hoàn toàn không tới phiên mình, cho nên không gấp gáp, cô quay đầu nhìn Dương Vũ bên cạnh.

Dương Vũ hiển nhiên cũng thấy, bĩu môi, dư quang quét đến Sở Đình đang nhìn cô ta, cười khẩy nói: “Bản thân người ta không muốn sống, chúng ta cũng đừng xen vào việc của người khác muốn cứu cô ta, mau về nhà thôi.

“Trong nháy mắt Sở Đình bị người đàn ông này làm kinh sợ rồi, cô tự nhận mình xem như tương đối máu lạnh, chủ yếu là bởi vì đời trước cô vẫn cảm thấy mình nói không chừng là người có số mệnh không tốt nhất trên thế giới, ai cũng không đáng thương bằng cô, cho nên ai cũng không có tư cách tỏ ra đáng thương ở trước mặt cô, ai ngờ núi cao còn có núi cao hơn!Không đợi Sở Đình đáp lời, bà thím đứng ở bờ sông đó đã trông thấy hai người bọn họ, vừa ngoắc vừa kêu to: “Tới đây, mau tới cứu người, vợ mới cưới của Dương lão tam nhảy sông rồi!”Đã bị nhìn thấy, vậy không có cách nào trốn tránh được, không bị nhìn thấy bạn đi thì đi đi, đã bị bắt gặp mà bạn thấy người không cứu đoán chừng cũng bị mắng như chó.

Cho dù là ở hiện đại bị người ta thấy không cứu người đều phải nhận áp lực dư luận rất lớn, huống chi hiện giờ ở trong cùng một đội sản xuất.

Dương Vũ chỉ có thể chạy tới, làm bộ như lo lắng đi cứu người, Sở Đình cũng chạy theo ở phía sau.

Sau khi Dương Vũ tới bờ sông cởi giày ra rồi nhảy vào trong nước, trẻ con ở nông thôn trên cơ bản đều biết bơi, biết bơi chó, mùa hè hận không thể ngâm mình ở trong nước, anh đương nhiên cũng biết.


Lúc này người trong nước đã tõm tõm không động đậy, chậm rãi trầm xuống, Dương Vũ bơi tới trước mặt mới phát hiện, mẹ ôi, người phụ nữ này béo như vậy!Phỏng chừng nặng gấp hai anh, giống như một quả cân nhắm thẳng đau đến quặn bụng dưới, Dương Vũ dùng hết sức lực toàn thân cũng không túm nổi cô ta, ngược lại mình cũng bị túm xuống.

Sở Đình đứng ở trên bờ mắt thấy không thích hợp, không biết sao lại thế này, làm sao chưa kéo người lên bờ chứ, sau đó chợt nghe bà thím bên cạnh kia nói: “Ai nha, đoán là cậu ta kéo không nổi rồi, vợ Dương lão tam phải nặng hơn hai trăm cân, thậm chí nặng hơn tất cả con heo trong đội!”[1 cân Trung Quốc = ½ kg.

]Lời này của bà thím tuyệt đối không phải ngầm có ý xấu so sánh người trong sông như heo, heo hiện giờ thế nhưng quý giá lắm, mà trong cả đội sản xuất có thể so hơn hai trăm cân cũng chỉ có heo trong đội thôi.

Sở Đình vừa nghe vậy, trong lòng “Lộp bộp” một cái, xong rồi, phiếu cơm dài hạn của mình!”Thím, thím nhanh đi gọi người, gọi người đến hỗ trợ.

“Sở Đình sốt ruột nói.


Hiện giờ vừa qua thời gian cơm trưa, mọi người cơm nước xong xuôi đều nghỉ ngơi ở trong nhà, ai rảnh chạy ra ngoài chạy chứ, lại không có ai ở trên bờ sông, nếu không phải hôm nay Dương Vũ bọn họ mới vừa kết hôn quay về nhà cũ ăn cơm thật đúng là không đụng được.

“Ai, ai, tôi đi gọi người.

” Bà thím đó hoang mang rối loạn gật đầu rồi bỏ chạy.

Dương Vũ còn đang cố gắng trong nước, bây giờ anh hoàn toàn không muốn cứu người, mà là liều mạng muốn giãy tay ra khỏi kẻ nắm mình rơi xuống nước, nhưng cũng không biết là người đắm mình xuống nước gần như chết đi sức lực sẽ trở nên lớn hay là người phụ nữ này vốn đã sức lực lớn, căn bản không thoát ra được!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.