Bạn đang đọc Thập Niên 70 Nhật Ký Phu Tra Thê Lười – Chương 8: Dương Vũ
Dưới loại tình huống này, cô chỉ có thể ở chỗ này, ở đâu cũng không đi được.
Mà vấn đề lớn nhất ở đây chính là chuyện kết hôn này, năm bảy mươi mốt nguyên chủ mười sáu tuổi xuống nông thôn, năm nay là năm bảy mươi ba, cũng chính là mười tám tuổi.
Con gái mười tám tuổi nông thôn còn chưa kết hôn tuyệt đối sẽ bị người ta nói khắp nơi, bị trở thành gái lỡ thì không biết có vấn đề gì mà không gả ra ngoài được.
Nguyên chủ là thanh niên trí thức, có vỏ bọc hoàn hảo là người thành phố, năm nay lập gia đình vừa khéo, cũng không ai nói gì, kéo dài nữa thì không tốt lắm.
Sở Đình cũng không có bàn tay vàng, làm một người thường xuyên đọc tiểu thuyết, cô đương nhiên biết phần lớn người xuyên qua đến thập niên 60 đều có bàn tay vàng, không gian tùy thân đó đều là thứ tầm thường nhất, còn cái gì mà nông trường, năng lực có thể sai sử động vật gì đó, có thể biến ra lương thực, còn có mang theo một cái siêu thị xuyên qua nữa, toàn bộ xem não tác giả lớn cỡ nào.
Nhưng mà Sở Đình cô chính là người bàn tay vàng gì cũng không có, tay trống không đã tới rồi.
Tha thứ cô cũng giống với nguyên chủ muốn tìm một phiếu cơm dài hạn.
Tóm lại, những cái đó chính là nguyên nhân Sở Đình tính sống cùng Dương Vũ.
Nhưng mà, những cái này đều thành lập dưới tình huống Dương Vũ người này cũng không tệ lắm, nếu anh có thói quen bạo lực gia đình, vậy chắc chắn không được, Sở Đình cũng không có sở thích chịu ngược đãi.
Sở Đình không hiểu biết nhiều lắm với Dương Vũ, chỉ từ trong sách biết anh dường như dù là trước năm bảy mươi bảy, hay là sau đó đều sống rất tốt.
Trí nhớ của nguyên chủ về người chồng mới cưới này của cô ấy cũng ít đến đáng thương, chỉ biết là hình như anh vào trong thành phố cùng hồng tiểu binh cả ngày, duy trì trật tự hỗn loạn phía sau đội.
Nguyên do hai người này có thể kết hôn hoàn toàn là bởi vì lương thực của nguyên chủ hết sạch, Dương Vũ đưa một ít cho cô ấy, sau đó bà Kiều bắt đầu thu xếp chuyện kết hôn, nguyên chủ ăn lương thực của người ta, còn muốn tiếp tục ăn nữa, vì thế đành cam chịu.
Dương Vũ là con thứ hai trong nhà, nói như là trong nhà có ba đứa con, dường như trên cơ bản đứa con thứ hai đều không thể cưng chiều không được nhận sự coi trọng, nhà Dương Vũ cũng như vậy, phía trước có một người anh cả, phía sau có một đôi em trai em gái thai long phượng, đứa con thứ hai là anh đây chỉ có thể đứng sang một bên.
Vào nạn đói năm sáu mươi, mỗi nhà đều đói sắp chết, tuy rằng đất nước cấm đầu cơ tích trữ, nhưng đó là không cho phép thương nhân lấy giá thấp thu giá cao bán, đối với những người nông dân bọn họ tự mình trồng đồ ăn lấy ra trao đổi thì cũng không ngăn cản.
Đội sản xuất của bọn họ tương đối gần thành phố, bình thường làm buôn bán nhỏ, cầm bán đồ ăn của nhà mình đều rất thuận tiện, cho nên điều kiện kinh tế tốt hơn địa phương khác một chút, nhưng chỉ là không chết đói thôi.
Đều nói con trai lớn cháu trai cả, là vận mệnh của bà cụ, lời này thực sự không giả.
Ở trong thời đại ăn không đủ no, ông nội bà nội của Dương Vũ lúc còn sống thương cháu trai lớn Dương Văn, lén giấu thức ăn cho anh ta ăn, ông Dương thương con trai út Dương Song Toàn, bà Kiều sinh ba đứa con trai mới có một đứa con, còn là phượng trong thai long phượng, đương nhiên là thương con gái út Dương Mai.
Tính tới tính lui, cả nhà chỉ có Dương Vũ bị bỏ sót, anh lại trời sinh tính tình nhạy bén rất biết quan sát, đương nhiên có thể phát hiện anh chị em của mình đều được đối xử đặc biệt, chỉ trừ mình.
Từ đó về sau, anh âm thầm thề trong lòng, hừ, các người không thương tôi, về sau cũng đừng nghĩ bảo tôi yêu thương các người!Nói đến cũng lạ, con thứ hai của gia đình bình thường giống Dương Vũ vậy càng không được coi trọng càng hiếu thảo chịu áp bức, có câu không phải nói thế sao, càng thiếu cái gì càng nghĩ muốn cái đó.
Ít nhất trong tiểu thuyết Sở Đình đọc mười người thì có chín người đều nhẫn nhục chịu khổ làm trâu làm ngựa cho gia đình, nếu lại cưới người vợ yếu đuối sinh mấy đứa con gái, chậc chậc, có thể viết thành một quyển tiểu thuyết rồi.
Nhưng Dương Vũ lại cố tình không như thế, anh chính là người duy nhất trong mười người, rõ ràng không biết chữ, rõ ràng cũng không có ai dạy anh cái gì, anh chính là kẻ biết luồn cúi khắp nơi trời sinh.
Vừa mới bắt đầu anh ở trong thành phố một người quen cũng không có, mặc dù nhà anh ở đội sản xuất gần nhất huyện, gần nhất thành phố, nhưng tổ tiên tám đời nông dân, cũng không có bà con gì gả đến thành phố.
.