Thanh Xuân - Năm Ấy Cậu Và Tôi

Chương 27: Cái bộ dạng này ... Buồn cười chết tôi rồi


Đọc truyện Thanh Xuân – Năm Ấy Cậu Và Tôi – Chương 27: Cái bộ dạng này … Buồn cười chết tôi rồi

Sáng hôm sau.

6h55phút, Nam vẫn chưa thấy Vi đến lớp.

Cậu quay qua hỏi Nhi: “Vi đâu? Sao chưa thấy đến?”

Nhi nhìn Nam nghi ngờ rồi tỉnh bơ nói: “ViVi hôm nay xin nghỉ, cậu không biết à?”

Nam hơi nhíu mày. Cậu ấy nghỉ? Sao lại không nói?

“Sao lại nghỉ?”

Nhi bĩu môi: “Hãy tự hỏi chính bản thân cậu ấy.” Rồi quay sang nói chuyện với mấy cô bạn khác.

Nam càng khó hiểu, cậu hỏi lại: “Ý cậu là gì? Tôi làm sao?”

Nhi cười cười: “Ủa ai biết gì đâu? Tôi nói vậy thôi, tùy cậu suy nghĩ.”

Wow, trình độ khịa của Nhi đã lên một tầm cao mới. Nhi thật là tự hào quá đi.

Nam chỉ tức là không thể đánh cho Nhi một cái thật đau.

“Học sinh mới học sinh mớiiiiii.” Bình lao như điên vào lớp hò hét.

Cả lớp liếc Bình một cái rồi lại quay về với công việc đang làm.


Bình á khẩu một lúc: “Tôi nói thật đấy, là con gái nha, xinh lắm nhé!”

Bọn con trai không có hứng thú lắm khinh bỉ nhìn Bình.

“Bình ơi là Bình, thời đại này có ai mê gái như cậu không?”

“Cút về chỗ đi Bình, nói tào lao không đâu.”

Bình đơ ra, cứng họng không biết nên nói gì.

Đúng rồi, làm gì có ai mê gái như tôi đâu.

Ngang qua chỗ Nam, Bình cười nói: “Xinh cực Nam ạ!”

Trong đầu Nam còn đang nghĩ đến ai đó, bực bội nói: “Thấy tôi giống quan tâm lắm à?”

Bình đành lủi thủi quay về chỗ.

Phong ngồi yên lặng nãy giờ môi tự dưng cong lên một đường. Học sinh mới đó, cậu đã đoán ra là ai rồi.

Một lúc sau thầy chủ nhiệm dẫn vào lớp một đứa con gái. Cô gái này không ai khác mà chính là Hạnh.

“Chào các cậu, tớ tên Phùng Thiên Hạnh, mới chuyển về lớp 12A chúng ta, mong các cậu giúp đỡ.”

Nhi trợn tròn mắt lên nhìn Hạnh. What the fuck???

Không phải con bé hôm qua cùng Nam ở khu vui chơi hay sao? Sao con bé đó lại là học sinh mới vậy? ViVi ơi là ViVi, sao cậu lại nghỉ đúng lúc này cơ chứ.

“Hạnh, còn vài chỗ trống, em muốn ngồi chỗ nào?” Thầy Dũng.

Hạnh tươi cười nhìn về cuối lớp: “Em ngồi bàn cuối dãy giữa được không?”

Hạnh chỉ vào đúng chỗ của Vi. Có mắt nhìn thế chứ, chọn đúng chỗ đẹp. Chỗ Vi song song với chỗ ngồi của Nam, chỉ cách một khoảng để đi lại.

Nhi đứng phắt dậy: “Chỗ đó là của ViVi nhé bạn! Hôm nay ViVi nghỉ một buổi.”

Hạnh cười trừ rồi nhìn sang chỗ trống cạnh Nam: “Chỗ cạnh Nam đã có ai ngồi chưa ạ?”

Thầy nói: “Chỗ đó còn trống, em có thể ngồi ở đó.” Rồi quay sang hỏi Nam: “Em và Hạnh quen nhau trước rồi à? Vậy để Hạnh ngồi cạnh để em tiện giúp đỡ bạn.”

Nam muốn nói gì đó mà lại thôi, thế là Hạnh và Nam từ đây chung bàn.

Nhi khoanh tay liếc nhìn Hạnh đang vui vẻ ngồi cạnh Nam: “Bởi vậy mà nói ra lại chối.”

Nam ngồi sát ra mét bàn, hất cằm nhìn Nhi: “Hôm nay cậu điên hơi lâu.”


Nhi chớp mắt vô tội nói: “ViVi nghỉ là đúng.”

Hạnh ngồi bên kia thò đầu sang nhìn Nhi: “ViVi là ai thế? Có phải cô gái hôm trước tớ gặp không Nam?”

Nam im lặng không nói gì.

Thấy thái độ hờ hững của Nam, Nhi nhìn Hạnh bật cười: “Đúng là đồ mặt dày.”

Hạnh hơi nghẹn lại: “Bạn gì ơi? Sao bạn nói tớ mặt dày?”

Nhi nghe xong thấy buồn cười hơn nữa.

“Bạn gì ơi”??? Buồn cười chết mẹ Nhi rồi.

Nhi mở sách vở ra, nhìn bảng rồi vu vơ nói: “Tôi chỉ nói thế thôi, trúng ai thì trúng.”

Mấy người bạn ngồi gần đó nghe được thì che miệng cười cười.

Hạnh thấy vậy sắc mặt liền thay đổi. Nỗi nhục này sao có thể nuốt trôi đây.

……

Giờ ra chơi, Nhi vừa từ nhà vệ sinh nữ đi ra thì Nam đã đứng trước cửa.

Nhi lau tay: “Làm gì làm gì? Đây là nhà vệ sinh nữ nha.”

Nam đứng tựa dưng vào tường: “Nếu cậu không nói chuyện cho rõ ràng thì tôi cũng không ngại vào nhà vệ sinh nữ một chuyến đâu.”

Nhi cũng không biết phải làm sao, cô đành nghiêm túc ra hành lang nói chuyện với Nam.

“Cậu ấy làm sao lại nghỉ?”


Nhi tỉnh bơ: “Tôi làm sao biết được.”

Nam trừng mắt nhìn.

Nhi xua tay: “Tôi thề, tôi không biết thật.” Dù cậu có đánh tôi cũng chỉ thế thôi.

Nam bất lực, cậu quay lưng định đi vào lớp.

“Nhưng mà cậu với Hạnh hiếc gì đó là như nào?” Nhi khoanh tay trước ngực.

Nam quay đầu nhìn Nhi với ánh mắt đầy nghi hoặc: “Ý cậu là sao?”

Nhi đành nói: “Đấy, còn chối nữa. Hôm qua tôi gặp cậu và cậu ta cùng đi khu vui chơi.”

Nam tỏ ra không quan tâm, cậu bước thêm vài bước.

Ở đành sau Nhi chớp chớp mắt cười cười: “Đúng rồi, có gì đâu mà quan tâm. Tôi chỉ là tiện tay chụp vài bức ảnh gửi cho ViVi xem thôi mà.”

Lần này Nam trừng mắt nhìn, môi thì mím chặt, tức không nói lên lời.

Nhi thấy vậy càng cười to: “Tôi lại thề, tôi chụp Ulike gửi ViVi xem tối qua rồi.”

Bộ dạng này của Nam là lần đầu Nhi được nhìn thấy.

Thú vị chết mất. ViVi mà thấy chắc cũng thấy mắc cười cho xem.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.