Thanh Xuân Của Tôi Đó!

Chương 4


Đọc truyện Thanh Xuân Của Tôi Đó! – Chương 4

Trong căn tin, Quý Vân Phi bưng khay đi tìm đám Tiểu Bàn, mấy người họ đã quen ngồi bàn cạnh cửa sổ, cứ khi nào xuống căn tin y như rằng phải ngồi bàn đó.

Từ lúc cậu bước vào căn tin, Giang Nguyệt đã thấy và dõi theo cậu từ nãy giờ. Nào ngờ, trong khi cô nàng định vẫy cậu, Quý Vân Phi đã lướt qua bàn cô nàng, tỏ vẻ như không thấy, và đi thẳng đến bàn cạnh cửa sổ. Thật ra, cậu vốn không thấy cô nàng đang ngồi đó.

“Nè, cậu với nam thần của cậu, Quý Vân Phi, phát triển sao rồi?” Người bạn đi cùng hỏi cô nàng.

Giang Nguyệt ấp úng đáp, “Cũng bình thường.”

“Hả?” Người bạn thấy mập mờ, “Hơn tình bạn rồi hả?”

“Chưa, vẫn là quan hệ bạn bè bình thường thôi.”

“Mau chóng tỏ tình đi, cậu xem có bao nhiêu cô gái vây quanh cậu ta kìa.”

Giang Nguyệt không biết phải trả lời thế nào, cô nàng không nhìn theo Quý Vân Phi nữa, cúi đầu ăn mấy miếng rau nhưng lại chẳng có khẩu vị gì.

Kêu cô tỏ tình với con trai? Làm sao mở miệng được đây? Suôn sẻ thì không sao cả, còn nếu bị từ chối thì sẽ trở thành đối tượng bị mấy bạn nữ lấy ra tán dóc. Song, loại con trai kiêu ngạo như Quý Vân Phi lại không chủ động theo đuổi con gái, chuyện này đúng thật làm người ta rầu chết mất, còn sốt ruột hơn cả khi giải đề Toán cuối cùng trong bài thi đợt trước.

Sau giờ cơm trưa, Quý Vân Phi cùng đám Tiểu Bàn lượn một vòng siêu thị, do chiều nay phải chơi bóng rổ nên họ mua sẵn nước phòng hờ. Thật trùng hợp, lại gặp được Đằng Tề cũng đang đi mua nước.

“Hôm nay tớ khao, cứ mua thoải mái.” Đằng Tề đứng cạnh quầy tính tiền, vừa nói vừa cúi đầu chơi điện thoại.

Nhóm họ đôi khi cũng khao nhau thế này, thành ra cũng chẳng ai khách sáo hết. Vì thế, Tiểu Bàn cầm ba chai nước và bịch bánh đến quầy tính tiền.

“Thiệt tình, Tiểu Bàn mắc dịch này, cậu mấy tuổi rồi còn mua bánh này nữa?” Đằng Tề ngẩng đầu thấy Tiểu Bàn cầm bịch bánh sữa, hình như trong bịch bánh có hai mươi cái bánh sữa nhỏ thì phải?

Tiểu Bàn tí tớn cười, “Lúc ăn vụng sẽ không bị phát hiện đó mà.”

“…”

Quý Vân Phi cầm hai chai nước khoáng và một hộp sữa chua, cậu đã vặn một chai ra uống trước.

“Mấy người bị quái gì thế? Tiểu Bàn mắc toi này thì mua bánh sữa, còn cậu thì uống sữa chua?” Đằng Tề nghi hoặc nhìn Quý Vân Phi.

Quý Vân Phi hỏi lại, “Không được à?”


Đằng Tề cười trả lời, “Cậu định lấy lòng con gái người ta chứ gì?”

Thấy Quý Vân Phi chẳng thèm đoái hoài cậu ta, Đằng Tề mau chóng trả tiền.

Ra khỏi siêu thị, Đằng Tề đưa một chai sô-đa cho Quý Vân Phi, “Mang cho vợ mình dùm đi.”

Quý Vân Phi không cầm lấy, chỉ đứng đó nguýt cậu ta, ánh mắt mang ý rành rành: Cậu mặt dày quá!

Quý Vân Phi có biết bạn gái gần đây của Đằng Tề, học kế bên lớp của cậu, tên là Phan Nhân Nhân, là một cô gái khá xinh xắn.

Tiểu Bàn bỏ mấy chai nước vô chung một bao rồi xé bịch bánh sữa ra vừa ăn vừa lầu bầu, “Cứ kêu Quý lão đại chạy vặt cho cậu miết, tưởng mình là ông trời con chắc!”

Đằng Tề đá Tiểu Bàn một cái, “Tớ là con trời đấy, ăn hết của nhà cậu à?”, rồi xoay lại ném chai sô-đa cho Quý Vân Phi, “Cầm lấy.”

Quý Vân Phi dù đã lui về sau hai bước nhưng vẫn bắt được chai sô-đa, “Cậu mắc chứng gì thế?”

Đằng Tề, “Vợ mình bây giờ là Tưởng Tiểu Mễ nhé, cậu mang cho bạn ấy thì không mất miếng thịt nào của cậu đâu.” Dứt lời, cậu ta lại huyên thuyên, “Bạn ấy thích uống sô-đa nhưng mà hiệu khác, siêu thị này không có bán nên nói bạn ấy uống đỡ này đi, bữa sau mình mua đúng hiệu cho bạn ấy.”

Quý Vân Phi chỉ im lìm ngó cậu ta.

Tiểu Bàn trông Đằng Tề không giống đang nói giỡn, tò mò hỏi, “Cậu với Phan Nhân Nhân chia tay thiệt hả?”

Đằng Tề duỗi tay quàng cổ Tiểu Bàn, “Lo ăn bánh của cậu đi, con nít con nôi biết gì.” Mấy ngày trước, cậu ta và Phan Nhân Nhân đã chia tay rồi.

Bọn họ bâng quơ nói về chuyện này, sau lại bàn chuyện chơi bóng rổ chiều nay. Tới dãy phòng học, Tiểu Bàn ra hiệu cho Đằng Tề, “Bạn gái trước của cậu kìa.”

Đằng Tề nhíu mày, cô nàng này không hiểu hai chữ “chia tay” có nghĩa gì sao?

“Chuyện gì?”

Phan Nhân Nhân hỏi lại, “Cậu nói xem?”

Đằng Tề bực dọc, “Thích thì nói, đây không rảnh đoán mò.”


Phan Nhân Nhân cố nhịn, “Nếu cậu đã không có bạn gái mới, làm sao cũng phải cho mình lý do chia tay chứ?”

Cô bạn không nghĩ Đằng Tề sẽ đá mình sớm vậy, dù có chia tay cũng phải để cô ta nói trước, đó giờ cô ta chưa từng bị ai đá mất mặt thế này.

Đằng Tề không chỉ cười, mà còn cười rất đốn mạt, “Lý do? Tớ mất hứng rồi, muốn chia tay cậu đó thì sao?”

“Cậu!” Phan Nhân Nhân tức không nói nên lời, nhìn bộ dạng phớt lờ của cậu ta mà cô bạn chỉ biết gào to hai chữ, “Đồ khốn!”

Đằng Tề không muốn so đo với con gái, bèn quay người muốn bỏ đi, lại bị Phan Nhân Nhân túm lấy, “Cậu đang để ý người khác đúng không? Phải Tưởng Tiểu Mễ không?”

Đằng Tề hỏi lại, “Tôi thích ai dính gì tới cậu?”

Phan Nhân Nhân cắn môi, mắt cũng đỏ lên, chỉ đành tức giận bỏ đi.

Quý Vân Phi đã về tới lớp mình, mấy bạn học khác cũng ăn uống xong xuôi quay về, giờ hơn phân nửa lớp đang ngủ trưa, có người thì đang đọc sách, còn có vài bạn nam đang thì thào nói chuyện ở cuối lớp.

Tưởng Tiểu Mễ cũng đang ngủ, cô nàng ngoảnh mắt sang bên phải, cậu chỉ nhìn thấy gáy của cô.

Quý Vân Phi để chai sô-đa với sữa chua ở góc bàn, thấy tóc Tưởng Tiểu Mễ có vài cọng rơi ra, thế là cậu cầm bút quấn mấy cọng tóc vài vòng, động tác của cậu rất nhẹ, nên Tưởng Tiểu Mễ không hề hay biết. Tiếp đó, cậu làm một vài bài Vật Lý, thấy sắp tới một giờ trưa, Quý Vân Phi mới phủ áo khoác lên đầu rồi đánh một giấc.

Cậu ngủ tối đa cũng chỉ có nửa tiếng, cứ tới một giờ rưỡi là tự động thức dậy, thế mà hôm nay mới một giờ hai mươi lăm mà Quý Vân Phi đã tỉnh ngủ. Cậu kéo áo khoác xuống, duỗi lưng mỏi nhừ, chợt giật mình thấy Tưởng Tiểu Mễ không biết lúc nào đã xoay mặt về phía bàn của cậu, cô nàng ngủ rất sâu, môi cũng khép hờ.

Sửng sốt là thế, Quý Vân Phi dáo dác nhìn xung quanh, thấy bạn học không ngủ cũng học bài, không ai chú ý tới cậu, cậu lại kéo áo khoác trùm đầu, nằm sấp trên bàn tiếp tục “ngủ”. Quý Vân Phi đưa tay ra sau vén một góc áo khoác lên, ánh sáng len vào trong khe hở nhỏ, vừa vặn có thể thấy được gương mặt của Tưởng Tiểu Mễ.

Khoé miệng cậu hơi cong lên, cứ lẳng lặng nhìn cô, mãi cho tới khi cô tỉnh dậy.

Tưởng Tiểu Mễ đi toa-lét, sau đó đứng hóng gió ở hành lang, cho đầu óc thanh thản đôi ít. Mười lăm phút nữa mới đến giờ học, cô lấy điện thoại ra ôn lại từ vựng tiếng Anh, bỗng nhiên thấy bên má có dính tí nước. Tằng Kha vừa cười vừa búng nước lên mặt cô, rồi ngồi xuống bệ ghế cùng cô, kề sát người nhìn điện thoại của cô, xong hỏi, “Lại ôn từ vựng tiếng Anh hả?”

Con gái mà, ai chẳng sẵn tính tò mò, dù là học sinh giỏi cũng vậy thôi, thế nên cô bạn liền hỏi Tưởng Tiểu Mễ, “Nãy cậu đi vệ sinh có thấy Phan Nhân Nhân học lớp cạnh chúng ta không?”

Tưởng Tiểu Mễ gật đầu, lúc cô vào toa-lét, Phan Nhân Nhân đang rửa mặt, trông có vẻ mới vừa khóc xong, lúc cô đi vệ sinh xong vẫn còn thấy Phan Nhân Nhân đang rửa mặt, cô bèn hỏi Tằng Kha: “Phan Nhân Nhân bị sao vậy?”

Tằng Kha trả lời, “Nghe nói bị Đằng Tề đá, sao bị đá thì không biết nữa.”


Tưởng Tiểu Mễ chẳng có thiện cảm với Đằng Tề chút nào, “Đằng Tề xấu xa như vậy, bạn ấy bị đá cũng coi như may mắn.”

“Mình cũng thấy đây việc đáng mừng, cần gì phải khóc”, Tằng Kha ôm cánh tay cô, lái sang chuyện khác, “Này, cậu giúp mình chuyện này đi.”

Tằng Kha là chuyên gia đang nói chuyện này lại bắt sang chuyện khác, cũng may Tưởng Tiểu Mễ quen rồi, cô lườm cô bạn, “Đừng cười bỉ ổi thế, nghe là biết không gì hay ho rồi.”

Tằng Kha cười, “Thế có giúp không nào?”

Tưởng Tiểu Mễ, “Nói.”

Tằng Kha, “Thứ năm tuần sau là đại hội thể thao.”

“Mình què quặt như này rồi, cậu còn kêu mình thi chạy?” Tưởng Tiểu Mễ đẩy đầu Tằng Kha sang một bên, “Cậu lên cơn hả? Xương bị gãy phải điều trị ít nhất mấy tháng, dù tớ có thuốc tiên cũng không trị hết trước thứ năm tuần sau đâu.”

Tằng Kha, “Tớ có kêu cậu thi chạy đâu.” Thể dục là điểm mạnh của Tưởng Tiểu Mễ, cứ tới mùa đại hội thể thao trong mấy năm cấp hai, cô nàng luôn bao thầu hết giải quán quân hạng mục điền kinh nữ, tiếc là lần này không thể tham gia được.

Tưởng Tiểu Mễ ngờ vực, “Chứ cậu kêu mình giúp gì?”

Tằng Kha giải thích, “Mình đã nhờ Quý Vân Phi thi chạy cự ly dài 1500 mét và 3000 mét, mà cậu ta không chịu.”

“1500 với 3000 mét?”

“È hèm.”

“Nói thật nhé, có kẻ ngốc mới đồng ý, chạy xong mệt gần chết ai mà chịu nổi?”

Tằng Kha thở dài, “Tại mấy bạn nam lớp chúng ta chẳng ai chịu tham gia cả, ai cũng kêu không chạy nổi cự ly dài, mình vận động mấy ngày nay rồi, không được nên mới nhờ cậu giúp đó.”

“Giúp sao?”

“Cậu khuyên Quý Vân Phi dùm mình đi, kêu cậu ta mang vinh quang về cho lớp.”

Tưởng Tiểu Mễ, “Cậu ấy làm gì nghe lời mình chứ.” Thế là cô vẽ kế cho cô bạn, “Vậy nè, cậu cứ dùng tư cách lớp trưởng bắt cậu ấy tham gia, dù gì cậu ấy cũng là uỷ viên ban thể thao, phải làm gương cho mọi người. Tham gia đại hội thể thao chính là trách nhiệm của cậu ấy, rồi cậu đem hết mấy việc tìm người tham gia giao hết cho cậu ta, để cậu ấy tự nghĩ cách, cậu ấy không tìm được ai tham gia thì sẽ tự tham gia thôi.” Cô còn nhớ năm cấp hai, Quý Vân Phi đã từng tham gia chạy cự ly dài.

Tằng Kha sầu não, nếu Quý Vân Phi không học hành giỏi, thì cũng cùng một giuộc với Đằng Tề, tệ bạc như nhau. Cô nàng ngán ngẩm, “Quý Vân Phi nói với mình, cậu ấy hoàn toàn không muốn làm uỷ viên ban thể thao, còn hỏi mình gạch tên cậu ấy ra khỏi ban được không, cậu ta mừng còn không kịp nữa là.”

Tưởng Tiểu Mễ: “…”

Tằng Kha nói, “Cậu ấy đã mặc kệ rồi, tớ cũng kệ luôn thì tới lúc chủ nhiệm hỏi tớ, tớ biết làm sao đây, dẫu sao đây cũng là trách nhiệm của tớ.”


Cô nàng cứ lay cánh tay Tưởng Tiểu Mễ miết, dáng vẻ tội nghiệp, “Em yêu à”, còn nháy mắt rõ vô tội.

Tưởng Tiểu Mễ nào chịu được trò ranh ma này của cô bạn, hồi học cùng lớp cấp hai với Tằng Kha, hễ có chuyện gì là Tằng Kha lại giở chiêu “sát thủ” là làm nũng với cô.

“Đã cậu nói không ăn thua gì, huống chi là tớ?”

Tằng Kha, “Thì cứ thử xem, giờ cậu ngồi cạnh Quý Vân Phi, có nhiều cơ hội khích lệ cậu ấy mà, mình tìm cơ hội nói chuyện với cậu ấy suốt hai ngày nay, giờ nghỉ trưa, cậu ấy không đi toa-lét thì cũng xuống dưới lầu tìm đám bạn đi chơi, mình đâu có rảnh mà cứ rình mò cậu ta hoài.”

Tưởng Tiểu Mễ cuối cùng cũng chịu đồng ý, “Để mình thử, nhưng cậu đừng kỳ vọng gì vào mình hết nha, Quý Vân Phi cứng đầu như thế nào, cậu còn không biết sao? Đến cả chủ nhiệm còn chào thua cậu ta.”

Tằng Kha, “Đến cậu mà còn không khuyên được cậu ta, chắc phải bỏ hai mục thi đấu này quá.”

Ở trường cấp hai, trách nhiệm của lớp trưởng khá đơn giản, nhưng đến khi lên cấp ba, trách nhiệm này nặng nề hơn, vả lại, mọi người đều cố gắng học hành, đâu còn ai có thời gian tham gia mấy hoạt động này nọ.

Tiếng chuông vang lên, thông báo đã đến giờ học, hai người cùng trở về lớp.

Tưởng Tiểu Mễ phát hiện trên bàn mình có để chai sô-đa, hỏi cô bạn cùng bàn thì bạn ấy lo đọc sách nên không biết của ai.

“Nước của cậu à?” Tưởng Tiểu Mễ ngồi xuống hỏi Quý Vân Phi.

Quý Vân Phi đang mở nắp chai sữa chua, nhướn mắt đáp, “Đằng Tề cho cậu đấy.”

“Đằng Tề?” Cậu ta bị chạm dây nào rồi hả?

Tưởng Tiểu Mễ đem chai sô-đa đưa cho Quý Vân Phi, “Cậu trả lại cho bạn ấy đi.”

“Cậu tự mình trả đi.” Quý Vân Phi lấy chai sô-đa đặt lại lên bàn của cô, vờ như vô tình nói ra, “Nếu không thích người ta, nên nói rõ tốt hơn, đừng để người ta hiểu lầm. Hơn nữa, cậu còn nhỏ lắm, không thích hợp yêu đương tuổi này, học hành vẫn quan trọng hơn.”

Tưởng Tiểu Mễ: “…” Cô cũng “sa mạc” lời. Song, nghe những lời này từ chính miệng cậu ấy nói ra, cứ cảm thấy sao sao.

Mở nắp chai sữa chua ra, Quý Vân Phi hỏi cô, “Cậu uống không?”

Không chờ Tưởng Tiểu Mễ trả lời, cậu đem đầu chai sữa chua kề sát, đụng vào môi cô khiến Tưởng Tiểu Mễ sững sờ, “Cậu làm gì thế!”

Hai tai cô bỗng đỏ rần lên.

“Mình không uống nổi nữa, cho cậu đấy, đừng phí phạm.” Quý Vân Phi cười mỉm, đóng nắp chai rồi để trên bàn học của cô.

Cậu cầm bút lên, bắt đầu làm bài như chuyện nãy giờ không hề xảy ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.