Thanh Xuân Của Tôi Đó!

Chương 3


Đọc truyện Thanh Xuân Của Tôi Đó! – Chương 3

Tưởng Tiểu Mễ tính nhét túi sách vào hộc bàn, cô theo bản năng ngó vào trong hộc, quả nhiên còn có gì đó. Cô lấy từ trong hộc ra một bịch bánh sữa đã bị xé bao, loại bánh này chỉ có một đồng rưỡi một bịch. Khỏi hỏi cũng biết đây là kiệt tác của Quý Vân Phi, lớn già đầu còn ăn đồ ăn của con nít.

Quý Vân Phi chỉ ngồi đó nhìn cô mà không nói tiếng nào.

Tưởng Tiểu Mễ đem bịch bánh bỏ ngay lên bàn cậu, cậu ta dựng sách thẳng trước người nên cũng không bị cô giáo phát hiện.

Đây là bịch bánh lúc sáng Tiểu Bàn cho cậu ta, lúc nhỏ cậu từng ăn qua, giờ đây đã quên mất hương vị thế nào, lúc đó cậu mở ra ăn thử, vị ngọt quá bèn bỏ đại bịch bánh vào trong hộc bàn của Tưởng Tiểu Mễ.

Quý Vân Phi giấu bịch bánh vào trong hộc, để tiện lúc lấy bánh ra ăn vụng thì tiếng mở bao cũng nhỏ hơn. Cậu ta thừa dịp giáo viên không chú ý, thế là lấy một cái bánh thẩy vào miệng, còn để một cái lên bàn của Tưởng Tiểu Mễ.

Tưởng Tiểu Mễ đang chăm chú nghe giảng bài, bỗng nhiên thấy một bàn tay thò qua bàn mình, cô giật bắn người. Nhìn kỹ lại, hoá ra là một cái bánh sữa be bé, Tưởng Tiểu Mễ: “…”

Cô nhìn Quý Vân Phi trâng trâng, cậu ta rất chăm chú nghe giảng bài, có điều khoé miệng hơi cong lên, mỉm cười.

Tưởng Tiểu Mễ đem hạt bánh trả lại cho cậu ta, Quý Vân Phi mắt thì nhìn chằm chằm lên bảng, mà tay thì linh hoạt chuẩn xác thẩy hạt bánh vào miệng, từ từ nhấm nháp. Chỉ cần cô giáo nhìn xuống lớp, miệng cậu ta ngậm lại ngay, không chút khe hỡ, còn lúc cô giáo cúi đầu xem sách, cậu ta lại tiếp tục ăn vụng.

Đến giờ nghỉ giữa tiết, Quý Vân Phi chỉ quanh quẩn ở hành lang rồi trở về lớp, ngồi vào bàn của mình.

Mấy bạn nam chơi cùng cậu ta cũng thấy khó hiểu, nhất là Tiểu Bàn, “Mình thấy sai sai… Quý Vân Phi lên cơn gì vậy? Cứ hễ đến nghỉ giữa tiết, cậu ta thế nào cũng phải lượn một vòng xuống tầng một, tự nhiên nay ngoan ra phết?”

“Tớ mà được ngồi kế Tưởng Tiểu Mễ, kêu tớ nhịn đi toa-lét cũng còn được.”

“… Cậu bớt dại gái dùm cái!”

Tưởng Tiểu Mễ trong thời gian này dù không tới lớp học, cô có mời gia sư dạy kèm tại nhà, tuy nhiên tiết Toán lúc nãy, cô ráng nghe giảng cũng không làm được mấy bài tập. Phía sau sách Toán chỉ có đáp án, không có bài giải. Cô hì hục làm cả buổi cũng không tính ra được.

Quý Vân Phi đứng cạnh chỗ ngồi, thong dong uống nước, mỗi cử chỉ của Tưởng Tiểu Mễ đều lọt vào mắt cậu. Cậu bèn lấy sách luyện tập ném qua chỗ Tưởng Tiểu Mễ làm cô sững sờ, lúc ngẩng đầu nhìn lên đã thấy cậu đang nói chuyện với bạn cùng bàn.

Tưởng Tiểu Mễ mở sách luyện tập của Quý Vân Phi ra, chép lại bài giải của cậu ta lên giấy nháp, rồi nghiên cứu từng bước một. Nghe tiếng chuông vào học vang lên, Tưởng Tiểu Mễ cất sách luyện tập vào, chuẩn bị cho môn kế tiếp. Cô chợt nhớ ra một chuyện, “Bài giải trong tờ nháp của tớ là do cậu viết à?”

Sau khi nằm viện, bạn thân Tằng Kha đem hết sách vào bệnh viện cho cô, vừa nãy nhìn nét chữ trong sách luyện tập của Quý Vân Phi, cô mới xác định là cùng một người.

Quý Vân Phi suy nghĩ vài giây, sực nhớ là vào cái hôm đổi chỗ ngồi, thấy đề đơn giản vậy mà cô không giải được, nên cậu mới ghi lại bài giải lên giấy nháp, nhưng không có ghi đáp án. Cậu gật đầu, “Ừ.”


Ngỡ cô nàng sẽ nói cảm ơn mình, nào ngờ cô lại cầm tờ giấy nháp đưa cho cậu, “Mình không tính ra đáp án”, giọng lí nhí nói tiếp, “Bài giải của cậu giản lược nhiều quá, mình xem không hiểu.”

Quý Vân Phi: “…” Cậu ta ráng nhịn chứ không suýt nữa đã thốt lên ba chữ “Cậu ngốc thế”.

Chủ nhiệm lớp đã tới, Quý Vân Phi đưa lại cho cô, “Hết giờ học giảng cậu nghe.”

Cậu đã thấy Tiểu Bàn và Đằng Tề dốt lắm rồi, ai ngờ cũng có lúc xuất hiện một “vĩ nhân” thay đổi lịch sử. Thật ra, từ lúc học chung cấp hai, cậu đã biết Tưởng Tiểu Mễ học kém môn Toán. Lúc ấy, cậu và Tưởng Tiểu Mễ học chung trường nhưng khác lớp. Hồi trước, cậu tưởng cô nàng chỉ học kém Toán chút thôi, đâu ngờ là kém tới như này, từ kì thi lần trước đến kì thi thử giữa kỳ này, cô đều đứng đầu danh sách từ dưới đếm lên.

Trên bục, giáo viên giảng đến phần trọng tâm, ai nấy đều ghi chú lại. Cánh tay Quý Vân Phi dài, lúc viết chữ vô tình dịch tay sang phía Tưởng Tiểu Mễ. Lúc đầu, Tưởng Tiểu Mễ còn nhích sang chỗ bạn cùng bàn để cậu dễ viết bài hơn, nào biết cậu ta được nước lấn tới chiếm hết nửa bàn của cô, cô lại không thể chiếm phần bàn của bạn mình, thành ra tay trái của cô không chỗ để, đành chọt vài cái vào tay cậu, ra hiệu cậu ta xích về chỗ của mình.

Quý Vân Phi không nhúc nhích, “Tay cậu không có chỗ để thì cứ đặt lên tay mình đi.” Nói xong, cậu ta lại tiếp tục cúi đầu tiếp tục viết, lâu lâu còn ngó lên bảng, hoàn toàn không nhìn mặt cô.

Tưởng Tiểu Mễ, “…”

Tay trái của cô đặt lên tay phải của cậu ấy? Thế cậu ấy viết bằng cách nào? Cái người này sao ăn nói vô lý thế! Còn vô lý hơn hồi học cấp hai nữa.

“Cậu xích qua kia chút đi.” Tưởng Tiểu Mễ thì thào nói một lần, cánh tay cậu ta chiếm hơn nửa bàn của cô, mà vẫn còn muốn chiếm thêm. Cô vừa ghi chú, tay trái vừa đẩy tay cậu ta. Quý Vân Phi bị đẩy nên không ghi bài được, đành phải nhích tay về.

Tưởng Tiểu Mễ ngồi thẳng người, cuối cùng cũng có chỗ để tay rồi, mấy phần trọng tâm cũng ghi chú xong xuôi, lại tiếp tục nghe giáo viên giảng bài. Khi cô đang tập trung nghe giảng, tự dưng cảm giác tay trái mình nặng nặng sao ấy, hoá ra là cánh tay Quý Vân Phi đang đè lên tay cô.

Tưởng Tiểu Mễ: “…” Cô ráng hất tay cậu ta ra mà không được, “Cậu làm gì thế?”. Cô dùng khẩu hình phàn nàn hành vi thái quá của cậu.

Cậu đang làm gì ư? Ngay chính cậu ta còn không biết mình đang làm gì nữa đây. Quý Vân Phi cười xoà, rút tay về chỗ cũ, không làm phiền cô nghe giảng nữa, lúc này bản thân cũng lo tập trung nghe giảng.

Sau tiết này là tiết thể dục, ai nấy đều xuống lầu tập thể dục, Tưởng Tiểu Mễ được miễn tiết này nên cô chống nạng đi nhà vệ sinh. Từ nhà vệ sinh quay về lớp, lưng cô đổ đầy mồ hôi, có đi vệ sinh thôi cũng đủ làm cô tốn hơi sức.

Do vẫn chưa làm xong bài tập Toán, cô lại đem quyển bài tập của Quý Vân Phi để lên bàn, tiếp tục tìm tòi nghiên cứu. Khoảng hơn mười phút sau, tiết thể dục chấm dứt, mọi người lục tục trở về lớp. Tưởng Tiểu Mễ để sẵn tờ nháp mà Quý Vân Phi đã ghi cho mình, chờ cậu ta về lớp giảng cho mình.

Quý Vân Phi vẫn còn chơi với đám Đằng Tề ở dưới lầu, tán dóc dăm ba câu thì chợt nhớ phải giảng bài cho Tưởng Tiểu Mễ, thế là cậu xua tay, “Tớ lên lầu đây.”

Đằng Tề ngạc nhiên, “Về lớp sớm thế? Làm gì vậy?”

Quý Vân Phi: “Cậu cũng phắn về lớp đi.”


“…” Đằng Tề rống sau lưng cậu ta, “Chiều nay có chơi bóng rổ không thế?”

Quý Vân Phi không ngoảnh lại trả lời, chỉ ra dấu OK đồng ý.

Vừa lên lầu hai, điện thoại trong túi áo chợt rung lên khiến Quý Vân Phi hơi giật mình, là cuộc gọi từ Giang Nguyệt. Cậu đắn đo chừng vài giây rồi mới bấm nghe.

“Quý Vân Phi, giang hồ cứu giúp giang hồ cứu giúp.” Giọng cô bạn khá căng thẳng.

Quý Vân Phi, “Tớ không phải giang hồ, không cứu được bạn.”

Giang Nguyệt không cậu ta từ chối cũng tiếu lâm vậy, nhưng việc ứng phó chuyện kiểm tra bài tập của thầy giáo vẫn quan trọng hơn, cô nàng đành mặt dày hỏi mượn sách luyện tập của cậu, “Mình không mang theo sách luyện tập Toán, mà tiết sau là tiết Toán, thầy nói sẽ kiểm tra bài tập về nhà hôm qua, cậu cho mình mượn sách của cậu đi.”

Cậu cũng quen bị người ta mượn sách mình, “Được.”

“Cảm ơn, thế mình qua lấy liền.” Giang Nguyệt lập tức cúp máy.

Quý Vân Phi vừa đi tới bàn của mình, chưa kịp ngồi xuống đã nghe Tiểu Bàn đang ngồi chơi ở bệ cửa sổ, chọc ghẹo cậu, “Quý lão đại ơi, quản gia nhà cậu tới tìm cậu kìa.”

Khoảng thời gian này, Giang Nguyệt và Quý Vân Phi đã cùng nhau ăn trưa hết hai lần, ai cũng thấy mối quan hệ của hai người họ không đơn giản chỉ là bạn bè, dù chẳng mấy lúc bắt gặp hai người trò chuyện với nhau, nhưng chắc chắn cũng có gì đó.

Tưởng Tiểu Mễ đang chép lại đáp án trong sách luyện tập của Quý Vân Phi, nghe giọng Tiểu Bàn oang oáng, cô cũng tò mò ngoảnh ra sau nhìn, trùng hợp đụng ngay ánh mắt của Giang Nguyệt.

Giang nguyệt là “quản gia” của cậu ấy?

Tưởng Tiểu Mễ là ngồi kế cậu ta?

Cả hai yên lặng nhìn nhau, mỗi người đều mang một sự nghi hoặc trong lòng.

Quý Vân Phi thấy Giang Nguyệt tới, liền nói với Tưởng Tiểu Mễ, “Không giảng cho cậu nghe được rồi.” Sau đó, cậu liền cầm sách luyện tập lên, đi tới bệ cửa sổ, dùng quyển sách gõ vài cái lên đầu Tiểu Bàn.

“Úi!” Tiểu Bàn xoa đầu, “Mợ, sao cậu đánh mình!”


“Miệng cậu muốn ăn đòn à! Quản gia nhà mình là ba mẹ của mình, kế tiếp là vợ mình, còn nói bậy nữa là mình cho cậu phù mỏ bây giờ.” Dứt lời, Quý Vân Phi đem sách luyện tập đưa cho Giang Nguyệt qua khe cửa sổ.

Giang Nguyệt không để bụng mấy chuyện này, cô mới vừa lật đại vài trang sách thì đã sửng sốt, có bao nhiêu bài tập trong sách cậu ta đều làm hết trơn, “Lát trưa đem trả cậu.” Sau đó, cô nàng cầm sách đi như chạy về lớp.

Còn Tưởng Tiểu Mễ ngồi đó chỉ biết ngao ngán nhìn bài giải mới chép được một nửa.

“Kha Kha.” Cô gọi lớp trưởng Tằng Kha ngồi cách cô mấy bàn phía trên.

Tằng Kha quay xuống, “Em yêu, gì thế?”

“Cho tớ mượn sách luyện tập Toán chút.”

Tằng Kha lập tức ném sách xuống cho cô, “Coi có gì không hiểu thì hỏi mình.”

“Ừ biết rồi.”

Tưởng Tiểu Mễ lật tới đề Toán đang chép dở lúc nãy, phát hiện cách giải của Quý Vân Phi và Tằng Kha hoàn toàn khác nhau, cách giải của Tằng Kha hơi loằng ngoằng hơn của Quý Vân Phi, vậy là công sức “vùi đầu kinh sử” lúc nãy xem như công cốc rồi.

Cô đọc kỹ từng bước giải đề của Tằng Kha, rồi bắt đầu chép lại.

“Sách của ai vậy?” Quý Vân Phi ngồi xuống, lật bìa sách xem tên của ai.

“Của lớp trưởng.” Tưởng Tiểu Mễ vẫn cúi đầu chép bài giải.

Quý Vân Phi gật đầu, ngồi đó im thin thít một lúc lâu, tiếp đó chìa tay ra, “Lấy đề Toán hồi nãy ra đi, tớ giảng cho bạn nghe.”

Tưởng Tiểu Mễ xoay qua nhìn cậu ta, “Cảm ơn, mình mới hỏi được Tằng Kha rồi.”

Quý Vân Phi sững sờ, chỉ ồ lên một tiếng, rồi làm bộ lật lật sách ngoại khoá.

Tưởng Tiểu Mễ ngó bài giải vẫn còn chép dở trên tờ nháp kẹp dưới sách luyện tập, chữ viết của Quý Vân Phi nhìn rất nắn nót, vấn đề là cô không có hỏi bài Tằng Kha, bởi vừa rồi ánh mắt Giang Nguyệt nhìn cô chứa đầy sự thù địch. Cô không muốn quá thân với Quý Vân Phi, hòng tránh những hiểu lầm không đáng có.

Tới giờ giải lao giữa trưa, phòng học chưa tới vài phút đã trống hoác.

“Cậu muốn ăn gì để tớ mua dùm cho?” Quý Vân Phi đứng dậy nói.

Tưởng Tiểu Mễ, “Cảm ơn, dì tớ sẽ mang cơm tới trường.”


Quý Vân Phi gật đầu, sau đó bước ra khỏi lớp.

Nhóm Tiểu Bàn đã đứng chờ cậu sẵn ngoài lớp, cả nhóm cười đùa và đi xa khỏi lớp học.

Phải hơn mười phút nữa dì giúp việc mới đến nơi, thấy vậy, Tưởng Tiểu Mễ chống nạng đi từ từ ra hành lang, ngồi cả buổi ở trong lớp khiến cô cảm thấy ngột ngạt, muốn hít thở chút không khí. Cô để nạng sang một bên, ngồi xuống bệ ghế, nhìn xuống sân qua lan can. Giờ nghỉ trưa, mấy bạn học đều ùa về phía căn tin trường, trong lúc vô tình, cô thấy Quý Vân Phi và Giang Nguyệt đang đứng dưới lầu. Quý Vân Phi tay cắm túi quần, dáng vẻ cậu lúc này trông biếng nhác, nhưng lại pha chút ngang tàng. Hai người họ đang nói gì đó. Khuôn mặt Giang Nguyệt đầy sự thẹn thùng của một cô gái mới lớn đang tuổi mơ mộng. Tưởng Tiểu Mễ thôi không nhìn nữa, áp mặt lên cánh tay mình.

Nền trời cuối thu trông đẹp làm sao, vừa vương chút se lạnh, lại thắm đượm sắc xanh, mây màu ươm sắc trắng.

Mối tình đầu có vị gì nhỉ? Chắc có lẽ còn ngọt ngào và đẹp hơn vẻ đẹp của bầu trời ngày thu.

Có đôi khi, cô chỉ muốn buông bỏ mọi xiềng xích, nói yêu đương với người mình thích. Song, sau những suy nghĩ bồng bột này, lý trí lại nhắc nhở cô rằng, đời không như mơ!

Bởi ba mẹ từ lâu đã đặt ra quy định, nếu cô tập tành yêu sớm thì họ sẽ đánh gãy chân cô ngay. Ba mẹ cô không hề doạ suông, cô mà dám yêu sớm, chắc chắn chân cô sẽ bị đánh gãy cho xem. Nhất là ba, ông là người gia trưởng, nói một không hai, luôn răn dạy cô một cách nghiêm khắc. Từ khi được sinh ra trong gia đình này, cuộc đời cô đã được an bài sẵn, ngay cả hôn nhân của bản thân cũng không có quyền quyết định. Nếu cô được như Giang Nguyệt sinh ra trong một gia đình bình thường thì hay biết mấy, muốn yêu sớm thì cứ yêu thôi.

Tuy nhiên, trên người cô vẫn đang buộc đầy gông xiềng, Tưởng Tiểu Mễ không dám suy nghĩ vẩn vơ nữa.

Mối tình đầu? Người mình thích? Thôi thì để nằm mơ đi.

Ba của cô bận công chuyện ở nước ngoài, hôm qua mới về lại Bắc Kinh, nghe thư ký của ba nói sắp tới ông sẽ đến Thượng Hải. Đang còn rầu rĩ vụ điểm thi giữa kỳ môn Toán không biết phải sao đây, cô chợt nghe có tiếng bước chân, vừa xoay mặt lại đã ngạc nhiên không thôi.

Quý Vân Phi đã đi tới cạnh chỗ cô, trong tay cậu ấy còn đang cầm sách luyện tập, “Cho cậu này.”

Tưởng Tiểu Mễ không có cầm lấy, “Bạn gái của cậu không cần sao?”

“Bạn gái? Ở đâu ra bạn gái? Cậu cho tớ à?” Quý Vân Phi hỏi liên tiếp ba câu.

Tưởng Tiểu Mễ giờ mới hiểu ra, Giang Nguyệt thích đơn phương Quý Vân Phi, thế nên cô không nói gì thêm nữa.

Hôm nay cô nàng khoác chiếc áo len trắng có mũ, thấy thế, Quý Vân Phi nhét quyển sách vào ngay trong mũ, “Tớ không hay học quyển này lắm, cậu cứ giữ đó học đi. Nếu có bạn nào muốn mượn, tớ sẽ bảo họ tìm cậu lấy sách.”

Dứt lời, cậu bước đi, song ngoảnh lại hỏi, “Đang đợi dì cậu đưa đồ ăn tới hả?”

Tưởng Tiểu Mễ gật đầu, “Ừ đúng.”

Quý Vân Phi lấy nửa bịch bánh còn lại từ trong túi quần ra, “Nè, cho cậu ăn trong khi chờ.” Cậu để bịch bánh trên bệ ghế rồi quay đi.

Tới khi Tưởng Tiểu Mễ định hình được chuyện gì xảy ra thì cậu đã đi xuống lầu rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.