Đọc truyện Thanh Xuân Bên Anh – Chương 42: Nguy hiểm 2
Từ trên xe nhảy xuốnh, hai người lăn lộn vài vòng trên bụi cỏ. Dưới bụi cây toàn gai nên hai người rất dễ bị đâm trúng. Kì Lân thì không hề hấn gì với mấy vết xước này. Còn Diệp Nhi, da cô vốn mỏng, bị gai đâm trúng liền chảy máu. Hơn nữa bị lăn vài vòng vết thương bị súng bắn trên bả vai rách ra làm cô đau gần chết. Gương mặt vì mất máu mà trở nên xanh xao, mồ hôi đầy mặt, môi trắng bệnh. Cô gần như không thể mở nổi mắt ra được nữa, ý thức dần mất đi
Diệp Nhi bây giờ đang trong tư thế nằm trên người Kì Lân. Kì Lân thấy quái lạ sao người Diệp Nhi lại lạnh và nhiều mồ hôi vậy. Anh lay lay cô
– Diệp Nhi…an toàn rồi, dậy đi
Lay lay cô vài cái nhưng vẫn thấy cô không động tĩnh gì. Anh hốt hoảng lật người cô dậy nhưng thấy cô đã bất động. Tim anh như bị bóp lại khi thấy trên bàn tay mình có máu, trên áo của Diệp Nhi có một lỗ thủng trên vai. Chính là do vết đạn bắn, mà vết thương lại không ngừng chảy máu
– Tiểu Diệp…mau tỉnh lại… Tiểu Diệp à….
Không khống chế được cảm xúc, vài giọt nước mắt đã lăn trên má anh. Trong cuộc đời này anh chưa từng rơi một giọt nước mắt nào từ ai. Mà cô là người đầu tiên khiến cho anh phải rơi nước mắt. Điều đó chứng tỏ cô quan trọng với anh chừng nào
Anh cố gắng bình tĩnh lại tìm cách cứu cô. Bây giờ đang trong một khu rừng rậm, rất rộng. Trên người lại không mang theo thứ gì, toàn bộ đều ở trên xe. Mà xe đã lao xuống vực rồi
Anh bồng cô đến một cái gốc cây rồi đi kiếm củi, kiếm đá lửa.Điều quan trọng bây giờ là phải khử trùng vết thương, nếu không khó mà tránh khỏi.
Củi lửa đã nhóm xong, cũng may trên người anh luôn mang theo dao và súng để phòng thân. Kì Lân mang chiếc dao nhỏ ra hơ lửa thật nóng, sau đó rạch một đường trên vai cô để lấy viên đạn ra. Diệp Nhi vì đau mà kêu lên nhăn mặt một tiếng. Lồng ngực cứ phập phồng lên xuống.
Cuối cùng cũng lấy được viên đạn ra, Kì Lân thở phù một hơi. Lấy tay xé mảnh vải ở áo sơ mi rồi tạm băng bó lại. Ổn rồi, giờ phải tìm cách liên lạc với mọi người để thoát ra. Nếu không anh sợ Diệp Nhi sẽ không chịu đựng nổi
Cũng may anh có đeo đồng hồ định vị để liên lạc với đàn em. Nhưng trong này do sóng yếu chưa thể gửi được tín hiệu đi. Chửi thề một câu, sau đó ánh mắt đầy lo lắng quay lại nhìn Diệp Nhi
– Anh nhất định sẽ bảo vệ em an toàn
Vuốt ve khuôn mặt của cô mà lòng anh đau như cắt. Khuôn mặt không chút huyết sắc, còn ra rất nhiều mồ hôi.
– Lạnh…lạnh quá
Cả người cô run lên vì lạnh. Kì Lân liền bước đến rồi ôm cô vào lòng.
Lâu lắm rồi anh chưa được gần gũi cô như vậy. Vuốt ve khuôn mặt trắng bệnh của cô sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán
– Chờ mọi việc được giải quyết, chúng ta sẽ được ở bên nhau thôi
…..
Đêm trăng sáng cứ thế qua đi, tiếng con vật kêu rèn rẹt làm cho không gian tĩnh mịch trở nên đáng sợ. Ngoài xa xa, những đàn đom đóm đậu trên những bụi cây làm cho chúng trở nên có ánh sáng lạ thường.
Còn ở đây có Kì Lân và Diệp Nhi đang ôm nhau say giấc dưới gốc cây to cùng với những ngọn lửa sáng tạo nên một không gian vô cùng lãng mạn
————————-
128 đường xyz
Pierre vất vả lắm mới hỏi đường được tới đây. Nhưng đến nơi thì lại chẳng thấy Diệp Nhi đâu cả. Ngay cả đến một bóng người cũng không có.
– Rõ ràng là nơi này mà
Vò đầu bứt tóc, đã muộn như thế này rồi vẫn chưa đón được cô về. Ngộ ngỡ…. Càng suy nghĩ anh lại càng đau đầu. Lấy điện thoại ra gọi cho cô, vẫn vậy, điện thoại vẫn thuê bao. Từ nãy đến giờ anh gọi không biết bao nhiêu cuộc vẫn duy nhất nghe được giọng nói của một người con gái:” xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đang bận…”. Thật đúng là đau đầu mà
Hay nhỡ đâu cô về nhà rồi nhỉ. Anh liền lấy điện thoại ra gọi cho dì Năm
– Alo, dì Năm, Diệp Nhi có về nhà chưa ạ
Dì Năm bên kia đang mơ màng ngủ thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức
– Cậu Pieree à, đợi tôi một chút
Dì Nam liền đứng đậy đi lên nhà lớn rồi đến phòng của Diệp Nhi
– Tiểu thư, cô có trong đó không
Bên trong yên tĩnh, chắc là đang ngủ. Bà nhẹ nhàng mở cửa ra nhưng bên trong khônh có ai. Quái lạ, gần 1h sáng rồi mà Diệp Nhi còn chưa về. Liền quay sang cầm điện thoại nói với Pierre
– Cô Diệp vẫn chưa về đâu cậu. Cô ấy không đi cùng cậu sao
Pierre bắt đầu lo lắng
– Cô ấy nói con đến 128 đường xyz đón. Nhưng bây giờ không thấy đâu. Hơn nữa điện thoại gọi rất nhiều lầb nhưng không được
Dì Năm cũng lo lắng cho Diệp Nhi không kém. Cô chưa bao giờ về trễ như vậy cả. Nếu có về trễ ít nhất cũng phải gọi điện về báo tin. Ngộ nhỡ…ngộ nhỡ. Không hay rồi phải báo với ông bà chủ
– Con trước hết cứ về đây đi. Để dì báo với ông chủ rồi tính tiếp
– Vậy được
Haizzz, lại một khó khăn rồi đây. Pierre lại quên về bằng lối nào!!!