Đọc truyện Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh – Chương 268: Cô ấy không phải là người mà anh có thể động vào (5)
Editor: Nguyetmai
Hoắc Miên hơi ngạc nhiên nhìn sang cô ta, không biết là cô ta muốn làm gì…
“Ấy…” Cao Nhiên cũng ngẩn ra.
“Thổ lộ cũng phải xem thời điểm chứ, cô chọn lúc này rõ ràng là không thích hợp, hơn nữa cô cũng biết là Tần Sở thích Hoắc Miên rồi mà còn cố xen vào, đúng là điên.” Chu Linh Linh giễu cợt.
“Yêu một người không phải là chuyện gì sai trái, sao tôi lại không được nói chứ.”
Hoắc Miên cảm thấy hơi xấu hổ, liếc sang Tần Sở…
“Ăn no rồi à?” Tần Sở dịu dàng hỏi.
Hoắc Miên gật đầu.
Tần Sở cầm khăn giấy lên, dịu dàng lau khóe miệng cho Hoắc Miên trước mặt mọi người, sau đó nắm tay cô,: “Vậy chúng tôi đi đây.”
Tần Sở kéo Hoắc Miên rời đi, hiển nhiên là không hề chào đón vị khách không mời mà đến này.
Chu Linh Linh dùng ánh mắt thắng lợi nhìn Lưu Tư Dĩnh,: “Ngại quá, không mời cô ăn được miếng nào mà đã đến giờ mất rồi, lần sau cô đến sớm một chút nhé.”
Lưu Tư Dĩnh tức đến mức mặt trắng bệch ra…
Cao Nhiên dùng ánh mắt thương hại nhìn Lưu Tư Dĩnh, sau đó cũng đi xuống lầu theo…
Sau khi về nhà, Hoắc Miên nhắn tin trên wechat Wechat cho Chu Linh Linh, hỏi rõ tình hình chuyện vừa nãy. Sau đó còn cảm thấy Lưu Tư Dĩnh rất đáng thương, giống như vừa bị mọi người đùa cợt.
“Linh Linh, về sau đừng làm vậy nữa.”
“Vậy thì có sao đâu, đồ tâm cơ Lưu Tư Dĩnh kia trước đây thường xuyên kể chuyện cô ta và Tần Sở trong nhóm trò chuyệnchat, làm như cô ta và Tần Sở thân thiết lắm ấy. Mà thật ra Tần Sở nhà cậu không thèm nhìn cô ta lấy một cái, chẳng qua là do cô ta đơn phương mà thôi.”
“Đơn phương cũng được, đó là chuyện của cô ấyta, cô ta ấy nói cũng không sai, thích một người không phải là chuyện sai trái gì, chúng ta không có tư cách cười nhạo cô taấy, cũng chẳng có quyền gì cả.”
Chuyện trêu đùa Lưu Tư Dĩnh đêm nay khiến Hoắc Miên cảm thấy trong lòng không thoải mái chút nào, nhưng cô cũng biết là Chu Linh Linh chỉ tốt bụng giúp cô xả giận mà thôi.
“Vâng thưa chị lớn, tôi tớ biết rồi.”
“Ngoan, hôm nào tớ lại mời cậu một bữa khác, ngủ sớm đi.”
Nhắn tin với Linh Linh xong, Hoắc Miên thấy Tần Sở đang ngồi trên sofa xem TVtivi. Trên mặt anh không hề có biểu cảm gì, cô cũng không biết là anh có tức giận hay không.
Linh Linh thật sự quá hồ đồ rồi.
Vì thế cô rón rén bước đến, ngồi xuống cạnh Tần Sở.
“Anh muốn ăn hoa quả không?”
“Không.”
“Anh muốn uống nước không?”
“Không.”
“Anh muốn ăn khuya không?”
“Tiểu Miên, chúng ta vừa ăn cơm xong mà…” Tần Sở quay sang nhìn Hoắc Miên với vẻ bất đắc dĩ.
“Vậy anh có tức giận không?”
“Tức giận cái gì chứ?”
“Vừa nãy… Linh Linh gọi Lưu…….”
“Chuyện này đâu liên quan gì đến anh?” Tần Sở nói rất thản nhiên.
“Vậy……. về chuyện vừa nãy Lưu Tư Dĩnh tỏ tình với anh, anh có ý kiến gì không?” Hoắc Miên hỏi thử.
Thật ra đây mới là chuyện cô muốn hỏi…
Có người công khai tỏ tình với chồng mình ngay trước mặt mình, mặc dù không nói ra nhưng trong lòng cô thật sự cảm thấy rất khó chịu.
“Em có muốn anh có ý kiến gì không?” Tần Sở nhếch mép nhìn Hoắc Miên.
“Ý kiến của anh, sao em biết được chứ?”
“À, Lưu Tư Dĩnh nhìn không tệ, cũng khá xinh xắn.”
“Có à? Sao em cảm thấy ngoại hình cô ta ấy rất bình thường.” Hoắc Miên không phục.
“Anh cảm thấy rất ưa nhìn.”
“Vậy à? So với em thì sao?” Quả nhiên, những lúc Hoắc Miên ngây thơ thì chỉ số thông minh của cô chỉ còn là số không.
Tần Sở cố nén cười,: “So với em? Ờm… Không kém bao nhiêu, mỗi người một vẻ.”
“Vậy sao? Đã như vậy thì anh đi đăng kí ký kết hôn với cô ta ấy đi, ở với em khiến anh phải chịu thiệt thòi rồi.”
Nói xong, Hoắc Miên tức giận xoay người định đi thì lại bị Tần Sở ôm chầm lấy từ phía sau, ôm chặt vào lòng anh…
“Thả em ra.”
“Em giận đấy à?” Tần Sở buồn cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Miên đang đỏ bừng lên.
“Em không thèm giận, em rất rộng lượng, em tác hợp cho hai người.”
“Thật à?” Tần Sở cố ý hỏi.
“Tất nhiên, anh mau thả em ra đi, đến mà ôm Lưu Tư Dĩnh ấy.” Hoắc Miên dốc sức liều mạng giãy dụagiụa.
Cuối cùng cô vẫn không thể tránh nổi khỏi cái ôm của Tần Sở…….
Anh cứ ôm cô như vậy, khẽ nói bên tai cô,: “Tiểu Miên, lúc em ghen nhìn đáng yêu lắm.”
“Đáng yêu cái đầu anh.”
Tần Sở cười khẽ một tiếng…….
“Anh còn cười? Em tức chết mất thôi!”
Tần Sở cúi đầu xuống, cắn cắn nhẹ vào lỗ tai Hoắc Miên, không dùng sức lắm, rất nhẹ, chỉ là trêu ghẹo mà thôi.
“Tần…”
“Gì cơ?” Tần Sở cố ý hỏi một cách uy hiếp.
“Chồng à, anh đừng làm vậy……. Buồn quá.” Hoắc Miên cảm thấy cực kì căng thẳng.
Tần Sở không hề có ý định thả cô ra…
Lần đầu tiên anh thấy Hoắc Miên ghen, lại còn là vì một cô gái chẳng dính dáng gì đến anh. Cô biết rõ Tần Sở tuyệt đối không bao giờ để mắt đến Lưu Tư Dĩnh, nhưng khi nghe thấy anh nói Lưu Tư Dĩnh xinh, cô vẫn không thể bình tĩnh nổi.
Vậy mới nói, dù một cô gái có thông minh đến mấy, thì khi gặp người đàn ông mình để ý đến, tất cả trí thông minh của cô ấy đều sẽ hóa thành con số không. Chỉ còn lại vẻ ngốc nghếch rất đáng yêu…
Hoắc Miên chỉ cảm thấy phía sau tai mình truyền đến từng đợt hơi thở nặng nề của anh, khiến cả người cô nóng bừng lên.