Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh

Chương 267: Cô ấy không phải là người mà anh có thể động vào (4)


Đọc truyện Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh – Chương 267: Cô ấy không phải là người mà anh có thể động vào (4)

Editor: Nguyetmai

Hoắc Miên gật đầu,: “Ừ, xuất viện rồi.”

“Tớ thấy có vẻ bày trận lớn lắm, có tận “n” nữ minh tinh đến.”

“Ừ, có nhiều người tớ còn không nhận ra, có nhiều người đứng vây quanh đó xem lắm, truyền thông đến cũng nhiều.”

“Nhưng mà tớ có đọc một tờ báo nhỏ viết, trong lúc Tô Ngự nằm ở bệnh viện khu điều dưỡng phía nam Nam các cậu, có dây dưa mập mờ với một nữ y tá nào đó, cậu quen không? Mau đào bới thử xem, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Tin tức giải trí thôi, làm gì có chuyện gì hay mà đào bới chứ, chỉ là cậu ấm nhà giàu đi tán gái mà thôi.” Cao Nhiên ăn một miếng thịt bò lớn xong chen miệng vào.

“Chuyện của phụ nữ, đàn ông các anh không hiểu được đâu.” Chu Linh Linh lập tức kéo kéo tay Hoắc Miên lại, hỏi tiếp,: “Mau nói tớ nghe một ít đi.”

Hoắc Miên hơi chột dạ quay sang nhìn thoáng qua Tần Sở rồi trả lời,: “Thật ra… Tớ cũng không rõ lắm, vì Tô Ngự lúc nào cũng dẫn vệ sĩ theo, không dễ tiếp xúc với người khác, anh ta bảo vệ việc riêng tư kĩ lắm.”


“À, cũng đúng, loại người như Tô Ngự nếu thật sự gây ra chuyện xấu gì thì truyền thông cũng chẳng dám viết.”

Chu Linh Linh lầm bầm làu bàu nói xong, cuối cùng chủ đề này cũng bị gạt sang một bên.

Trong bữa ăn, Chu Linh Linh cầm điện thoại lên, chụp một tấm hìnhảnh, Hoắc Miên, Tần Sở và Cao Nhiên cũng đều bị chụp vào.

Sau đó cô ấy gửi bức ảnh ấy vào thẳng nhóm trò chuyệnchat của lớp cấp ba… Nhóm trò chuyệnchat lập tức nổ tung…

“Chu Linh Linh, những gì cậu chụp không phải là sự thật đấy chứ?”

“Người bên cạnh Tần Sở là Hoắc Miên à?”

“Mọi người ăn cơm ở đâu thế? Nhìn nồi lẩu có vẻ không tệ.”

Chu Linh Linh liếc mắt qua, mắng,: “Đám ngu ngốc này, không biết trọng điểm nằm ở đâu à?”

Một lát sau, Lưu Tư Dĩnh cũng lên hỏi: “Chỗ này là trong Thất Lý Hương đúng không?”

Quả nhiên là người trong nghề, chỉ chụp một nồi lẩu thôi mà cũng có thể nhìn ra là ở trong Thất Lý Hương, phải công nhận là Lưu Tư Dĩnh rất lợi hại.

“Đúng vậy thì sao, cô muốn đến à?” Chu Linh Linh hỏi khiêu khích.

“Cô nghĩ tôi không dám chắc?” Lưu Tư Dĩnh đáp lại.

“Đợi cô, cô mà không đến trong vòng mười lăm phút thì tức là đang sợ rồi.”

Thật ra Chu Linh Linh từ đầu đến cuối vẫn luôn muốn áp đảo nhuệ khí của Lưu Tư Dĩnh… Trước kia vẫn luôn không có dịp nào, bây giờ rốt cuộc cũng có một cơ hội, sao cô có thể bỏ qua được chứ?


Hoắc Miên và Tần Sở đã rời khỏi nhóm trò chuyệnchat rồi nên cũng không biết gì về cuộc đối thoại này. Mãi đến hơn mười phút sau, Lưu Tư Dĩnh đẩy cửa đi vào, Hoắc Miên mới ngạc nhiên đến há hốc mồm.

“Không tệ, cô cũng đúng giờ đấy.” Chu Linh Linh nhìn Lưu Tư Dĩnh rồi nói.

Lưu Tư Dĩnh không đáp lại, chỉ nhìn thoáng qua Tần Sở sau đó đi đến, tìm một ghế trống rồi ngồi xuống.

“Ấy… vị này là?” Cao Nhiên khó hiểu nhìn người phụ nữ đột nhiên xuất hiện.

Hoắc Miên cũng không nói gì, hơi ngẩn ra… Trái lại, mặt Tần Sở lại không hề có biểu cảm gì…

“Chúng tôi là bạn học cùng cấp IIIba, tôi thách cô ấy ta đến đây, nào ngờ cô ta đến thật.” Chu Linh Linh chủ động giải thích.

“Tần Sở, gần đây anh bận lắm à?” Lưu Tư Dĩnh nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng nhìn thẳng vào khuôn mặt đẹp trai của Tần Sở.

Tần Sở có vẻ như không hề có ý muốn trả lời lại, cẩn thận bóc tôm rồi đặt vào bát của Hoắc Miên.

Chu Linh Linh ác ý nói,: “Hôm nay vì Hoắc Miên thăng chức nên chúng tôi đến đây chúc mừng đấy.”

“Vậy sao? Thăng chức rồi à, chúc mừng.” Lưu Tư Dĩnh nhìn sang Hoắc Miên, khó chịu nói.


“Cảm ơn.”

“Tần Sở, cha em nói gần đây công ty hai nhà chúng ta có hợp tác với nhau đấy, là do bác Tần tự mình đề nghị, chắc chắn là một hạng mục tốt. Cha em còn nói anh rất lợi hại, bây giờ GK còn tốt hơn trước rất nhiều.” Lưu Tư Dĩnh nhìn Tần Sở với vẻ mặt sùng bái.

Tần Sở cầm một tờ khăn giấy, ưu nhã lau miệng, sau đó trả lời,: “Tôi chưa nghe gì về việc hợp tác với công ty nhà cô, nếu cha tôi quyết định thì đó là ý kiến cá nhân của ông ấy, chắc chắn ban giám đốc sẽ không phê duyệt.”

Lưu Tư Dĩnh nghe xong, sắc mặt trở nên cực kì khó coi…….

Tần Sở vẫn không hề nể mặt cô ta như trước…

“A Sở, chuyện này là sao vậy, đây là người hâm mộ của cậu à?” Cao Nhiên nhìn ra manh mối gì đó, không biết sống chết hỏi.

Tần Sở lập tức quăng cho anh ta ánh mắt giết người…

“Đúng là tôi có thích Tần Sở, hơn nữa… còn thích rất nhiều năm rồi.” Bỗng nhiên Lưu Tư Dĩnh nói thẳng ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.