Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh

Chương 255: Tặng lại


Đọc truyện Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh – Chương 255: Tặng lại

Editor: Nguyetmai

“Tổng giám đốc Tổng giám đốc Tô…” Triệu Thanh Nhã là một trong số các nữ ngôi sao nổi tiếng hiện nay. Vì cô ta diễn liên tục ba bộ phim cung đấu nên đã trở thành một trong bốn tiểu hoa đán nổi tiếng trong nước. Cô ta có vẻ ngoài ngọt ngào trong sáng, tuổi cũng không lớn lắm, nghe nói năm nay mới hai mươi bốn, bằng tuổi với Hoắc Miên.

Chỉ trong ba năm ngắn ngủi, cô ta từ một người mới trở nên nổi tiếng, tất nhiên là có liên quan rất lớn đến Tinh Hoàng. Nghe nói trước kia cô ta đã liều mạng chặn xe của Tô Ngự chỉ để lấy một cơ hội được nổi tiếng. Nếu không phải kỹ thuật thuật lái xe của Tô Ngự tốt, phanh lại đúng lúc, thì có khả năng Triệu Thanh Nhã đã chết ngay tại chỗ rồi.

Không có mấy người dám bắt chước theo cách làm liều mạng này, mà cũng chính sự dũng cảm này của cô ta đã khiến Tô Ngự có hứng thú.

Là một trong số rất nhiều bạn gái của Tô Ngự, Triệu Thanh Nhã khá được cưng chiều, vì cô ta ngoan ngoãn nghe lời, lại còn biết chừng mực. Cô ta đi theo Tô Ngự ba năm rồi, làm mưa làm gió ở trong ngành giải trí, không ai dám sử dụng quy tắc ngầm với cô ta.

Người ngoài giới không biết rõ tình hình còn tưởng cô gái này có thế lực hoặc là con nhà giàu gì đó. Nhưng những người trong giới đều biết cô ta chỉ là món đồ chơi của Tô Ngự mà thôi, là món đồ chơi có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào.

Tô Ngự xoay người, không nói gì.

Triệu Thanh Nhã lập tức bỏ túi xách Chanel xuống, bước nhanh tới dìu Tô Ngự lên giường.


“Em vừa đi quay ở nơi khác về, nghe nói anh sắp xuất viện rồi, đây đúng là một tin tốt.” Giọng nói của Triệu Thanh Nhã rất êm tai, hơi có âm điệu của trẻ con.

“Ừ.” Hình như Tô Ngự không có hứng thú gì, chỉ đáp một cách lạnh nhạt.

“Lúc đi quay phim ở Nam Lăng, em thấy chiếc bật lửa kiểu giả cổ này, rất có nét đặc sắc của địa phương, cho nên mua cho anh một chiếc.”

Triệu Thanh Nhã lấy một chiếc bật lửa trong túi xách ra, đưa cho Tô Ngự như hiến vật quý.

Tô Ngự cầm bật thử hai cái, vẻ mặt không cảm xúc, không nhìn ra là đang vui hay đang buồn.

“Tháng sau em có buổi lễ ra mắt phim điện ảnh, anh có thể đến không?” Triệu Thanh Nhã làm nũng với Tô Ngự.

“Đến lúc đó rồi tính.”

Triệu Thanh Nhã gật đầu, không dám nói nhiều lời, có lẽ là cô ta nhận ra tâm trạng Tô Ngự không tốt lắm.

“Không phải em rất thích chiếc Lamborghini màu hồng sao, chiếc ngoài kia tặng cho em đấy.”

“Hả?” Triệu Thanh Nhã không ngờ Tô Ngự lại nói vậy, lập tức sợ đến mức ngây người.

Lúc cô ta đi vào đây đúng là có thấy một chiếc Lamborghini màu hồng được khảm kim cương swarovski, lúc ấy cô ta còn buồn bực là cô gái nào tốt số đến thế.

Hóa ra đó là xe của Tô Ngự.

“Tặng cho em?” Triệu Thanh Nhã không thể tin nổi.


“Ừ, tặng em.”

“Cảm ơn tổng giám đốcTổng giám đốc Tô.” Triệu Thanh Nhã nhanh chóng hôn nhẹ lên má Tô Ngự một cái.

Tô Ngự lập tức lấy một tờ khăn giấy lau vết son môi thơm phức.

“Xin lỗi tổng giám đốcTổng giám đốc Tô, em chỉ quá vui vì… nhận được món quà đắt tiền như vậy.”

“Lát nữa lái nó đi đi.” Giọng nói Tô Ngự vẫn luôn trầm thấp, dường như không có cảm xúc gì.

“Cảm ơn tổng giám đốcTổng giám đốc Tô.” Triệu Thanh Nhã cảm ơn đi cảm ơn lại nhiều lần, có thể thấy cô ta kích động đến mức nào.

Bây giờ cô ta đã tưởng tượng ra cảnh lát nữa lái xe ra ngoài, bị truyền thông chụp ảnh, chắc chắn là sẽ được lên trang nhất. Đến lúc đó, đám phụ nữ trong giới lại hâm mộ ghen tị, ai bảo cô ta tốt số có thể đi theo Tô Ngự chứ?

Đúng là tính tình Tô Ngự không tốt, nhiều khi cô ta còn có cảm giác như đang hầu hạ hoàng thượng, phải cẩn thận từng li từng tí chỉ sợ có sai lầm. Có điều, so với những gì cô ta đạt được, thì thế này rất đáng giá. Vì Tô Ngự cho cô ta tên tuổi và lợi ích mà nhiều phụ nữ có cố gắng cả đời cũng không có được.

Nhìn thấy vẻ vui mừng khó giấu trên mặt Triệu Thanh Nhã, Tô Ngự càng xác định không có người phụ nữ nào không thích sự xa hoa. Nhưng sao Hoắc Miên lại là ngoại lệ chứ? Tại sao cô không thể nghe lời như Triệu Thanh Nhã?


Triệu Thanh Nhã ngồi trong phòng bệnh ba tiếng đồng hồ. Lúc ra ngoài, cô ta còn cố ý dặm lại lớp trang điểm.

Khi đi qua bàn trực, cô ta nhìn thoáng qua Hoắc Miên rồi đột nhiên hỏi: “Cô là Hoắc Miên à?”

“Phải.”

“Nghe nói cô là người đã chăm sóc tổng giám đốcTổng giám đốc Tô trong khoảng thời gian này?” Triệu Thanh Nhã đã loáng thoáng nghe người ta nói gần đây Tô Ngự đối xử khá đặc biệt với một cô y tá tên là Hoắc Miên. Có điều, cô ta biết với thân phận của Tô Ngự, chơi đùa với y tá trong lúc nằm viện chỉ là giải trí mà thôi, không phải là nghiêm túc.

“Đúng vậy.” Hoắc Miên gật đầu.

“Tôi là bạn gái anh ấy, tôi rất cảm ơn sự chăm sóc của cô đối với bạn trai tôi, cái ví này tôi mới mua, vừa dùng được vài ngày, tặng lại cho cô đấy.” Không đợi Hoắc Miên trả lời, Triệu Thanh Nhã ném một cái ví Prada trước mặt Hoắc Miên, giống như đang bố thí cho một tên ăn mày.

“Cô Triệu, chờ một chút.” Hoắc Miên gọi lớn.

“Cô muốn tôi kí ký tên hay chụp ảnh chung?” Triệu Thanh Nhã ngạo mạn quay đầu lại hỏi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.