Đọc truyện Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh – Chương 254: Tiền lì xì
Editor: Nguyetmai
“Tôi không cảm thấy quan hệ của tôi và Tô Ngự đã thân thiết đến mức tôi có thể dùng đồ trị giá hàng triệu của anh ta.”
Hoắc Miên nói không sai, nếu hôm nay Tô Ngự chỉ tặng một thùng sữa hoặc một hộp bánh trung thu thì cô sẽ không hề do dự nhận lấy, nhưng người ta lại đưa cô một chiếc xe trị giá hàng triệu. Không có công không nhận lộc, dựa vào cái gì cô phải nhận chứ?
“Cô ngốc à? Cậu Tô hào phóng như vậy, tất nhiên là vì để mắt cô, hay là cô nhân cơ hội này leo lên đi, sau khi ngủ rồi thì cầm đồ đắt tiền của người ta cũng là việc đương nhiên. Cô biết mà, đây là cơ hội mà biết bao phụ nữ trong bệnh viện chúng ta tha thiết mơ ước đấy.”
“Tôi không biết người khác nghĩ thế nào, nhưng tôi thì sẽ không làm như vậy. Thứ nhất, tôi đã có bạn trai rồi, tôi sẽ không làm những việc có lỗi với anh ấy. Thứ hai, tôi và Tô Ngự sẽ không phát triển quan hệ gì cả. Cuối cùng, tôi hi vọng là chuyện này sẽ sớm kết thúc. Nếu cứ tiếp tục lan truyền như vậy thì sẽ đến tai viện trưởng, tôi sợ bị đuổi việc vì tác phong có vấn đề.”
“Hoắc Miên, cô khờ thật đấy, nếu tôi là cô thì tôi sẽ nắm thật chắc cơ hội này.”
“Cho nên người Tô Ngự coi trọng không phải là cô.” Hoắc Miên chỉ cảm thấy y tá Nam Nam này thật đáng thương.
Rất nhiều phụ nữ đều coi trọng đồng tiền, ôm giấc mộng được gả vào nhà giàu, nhưng có một số chuyện nóng vội thì sẽ không thành công. Càng sốt ruột thì càng không có cơ hội…
Hơn nữa, cô cũng tin chắc rằng chẳng có người đàn ông nào lại đi thích một cô gái có mục đích riêng và chỉ yêu mỗi tiền. Cho dù là người xấu xí thì anh ta cũng thà tin tưởng bạn gái mình yêu mình thật lòng chứ không phải vì tiền.
Nam Nam bị nghẹn lời trước câu nói này của Hoắc Miên.
Đến giờ nghỉ trưa, sau khi ăn cơm ở căng tin xong, Hoắc Miên ngồi trong vườn hoa nghịch điện thoại.
Vì là ngày thất tịch nên có rất nhiều bạn bè đăng lên trang cá nhân khoe số tiền bạn trai tặng, có 1314, còn có 520. Tóm lại là đủ kiểu khoe khoang tình yêu. Ngay cả Chu Linh Linh cũng tàn nhẫn đăng ảnh chụp chung và ảnh chụp màn hình chuyển khoản số tiền 5210.
Quá độc ác!
Sau khi cảm thán một hồi, Hoắc Miên đăng một trạng thái.
Cô nói: Tôi rất muốn hỏi mấy chị em hôm nay đăng bài khoe được chồng tặng lì xì một câu. Chồng các cô lấy tiền riêng từ đâu ra thế? Giấu vợ nhiều tiền như vậy có ổn không?
Chu Linh Linh lập tức trả lời: “Cậu đang hâm mộ ghen tị đúng không? Có phải là Tần đại thần Tần nhà cậu vẫn chưa có biểu hiện gì đúng không?”
Hoắc Miên vừa định trả lời thì nhận được thông báo chuyển tiền.
Vừa xem, quả nhiên là Tần Sở chuyển tiền, Hoắc Miên kiểm tra số tiền, hàng đơn vị, hàng chục, hàng trăm, hàng nghìn, hàng chục nghìn, hàng trăm nghìn…
“Ôi… 131.400 tệ.”
Một đời một kiếp có vẻ hơi xa xỉ.
Hoắc Miên lập tức chụp màn hình gửi cho Chu Linh Linh.
Đầu bên kia lập tức trả lời: “Tuyệt giao, đừng trả lời nữa!”
“Ha ha ha, bây giờ thì đến lượt cậu hâm mộ ghen tị rồi đấy à?”
Hoắc Miên chỉ cảm thấy trong lòng mình rất thoải mái.
Sau đó, cô lại nhắn một tin cho Tần Sở: “Ông chồng lén giấu tiền riêng không phải là ông chồng tốt.”
“Vậy để lát nữa anh bảo luật sư chuyển tài sản cho em nhé, chuyển GK sang danh nghĩa của em.”
“Vậy thì liệu cha anh có chém chết anh hay không?”
“Sẽ không đâu, chắc là cha anh sẽ chém chết em.” Tần Sở trả lời.
Hoắc Miên: “…”
“Tần đại nhân, đừng đùa nữa.”
“Anh nói thật, em không tin là anh sẽ chuyển GK sang danh nghĩa của em à?”
“Không phải, em không tin là cha anh sẽ chém chết em.” Hoắc Miên hùng hồn trả lời lại.
Ở đầu bên kia, Tần Sở không còn gì để nói.
Một lúc lâu sau, Hoắc Miên lại nhắn một tin: “Chồng ơi.”
“Gì thế?”
“Thẻ ngân hàng của anh trâu bò thật đấy, có thể chuyển khoản nhiều như vậy. Tại sao thẻ tín dụng của em lại chỉ có thể chuyển tối đa mười nghìn? Anh mở thẻ ở ngân hàng nào vậy, em cũng muốn mở một cái.”
“Thẻ đen Master Card hàng đầu của Dubai.”
“Cái tên này thật hoành tráng.”
“Ừ, đây là một thẻ tín dụng được khảm kim cương và dát vàng, không hạn chế định mức, em muốn tiêu bao nhiêu thì tiêu.”
“Được rồi, anh thắng!”
“Để lát nữa anh mở cho em một thẻ.”
“Không cần, em có quá nhiều tiền rồi, em sợ cứ tiếp tục như vậy thì sẽ cuỗm hết tiền của anh mất.”
“Cuỗm đi, dù sao thì anh cũng là của em rồi, tiền có là gì đâu.”
“Đại gia, chúng ta làm bạn bè đi!” Hoắc Miên nói đùa.
“Có thể, để thể hiện thành ý, em sinh cho anh một đứa con trước đi.”
“Biến!”
Hai vợ chồng đùa giỡn với nhau mãi, con thuyền tình yêu nho nhỏ cứ thế bị chìm rồi.
Sau khi nhắn tin với Tần Sở xong, tâm trạng Hoắc Miên trở nên rất tốt. Cô đứng dậy, cất điện thoại vào túi rồi hát ngâm nga đi về.
Trên lầu, Tô Ngự nhìn thấy nụ cười hạnh phúc này của Hoắc Miên, gần như có thể khẳng định cô có bạn trai. Có điều, tại sao anh ta đã tìm nhiều người điều tra mà vẫn không điều tra ra được? Chẳng lẽ có người đang cố gắng giấu diếmgiếm? Hơn nữa, năng lực của người này vô cùng lớn, thậm chí còn có thể ngăn cản hiệu suất làm việc của cấp dưới của anh ta.
“Cậu chủ, cô Triệu Thanh Nhã đến rồi.”
“Cho cô ta vào!” Tô Ngự quay đầu lại, ánh mắt vẫn lạnh lẽo như trước.