Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh

Chương 237: Tuyên bố


Đọc truyện Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh – Chương 237: Tuyên bố

Editor: Nguyetmai

Cuối cùng, Hoắc Miên quay đầu lại lườm Tô Ngự, nói một câu vô cùng khí phách: “Tôi thấy gần đây tôi quá nhẹ tay khi ghim kim cho anh rồi.”

Tô Ngự: “…”

Cô nàng chết tiệt này đang uy hiếp anh ta một cách trắng trợn sao?

Hoắc Nghiên Nghiên và Thẩm Giai Ny đã đủ làm cho Hoắc Miên nhức đầu rồi, bây giờ lại thêm Tô Ngự nhắc tới Hoắc Tư Khiêm, thật đúng là tăng thêm gánh nặng cho cô.

Chu Linh Linh từng gửi tin nhắn Wechat hỏi cô định xử lý chuyện này như thế nào.

Cô trả lời là cứ để đấy, có nghĩa là không đáp lại bất cứ vấn đề gì, chờ cho mọi chuyện trôi qua.

Có điều, xem tình hình này, có vẻ bọn Thẩm Giai Ny không có được kết quả là sẽ không chịu bỏ qua.

Hoắc Miên đang suy nghĩ kế hoạch phản kích, để xem làm thế nào mà có thể vừa bảo vệ được mình vừa làm cho bọn họ mất mặt.


Lúc cô đang bối rối, một tin tức tuyên bố trên mạng gây chấn động…

“Xin chào anh chị em bạn bè. Bởi vì chuyện gần đây mang đến phiền phức rất lớn cho xã hội và cho cá nhân tôi, cho nên tôi đành phải lên tiếng thanh minh, để cho mọi người một câu trả lời hợp lý, để cho bản thân tôi một sự công bằng. Tuy tôi họ Hoắc, nhưng nhiều năm qua tôi không qua lại gì với nhà họ Hoắc. Ngoại trừ lần trước bà nội qua đời, tôi đưa bà nội đi một đoạn đường cuối cùng, thì tôi không có bất cứ qua lại và tranh chấp kinh tế gì với nhà họ Hoắc, càng không có tham gia tranh giành gia sản. Tôi xin mọi người đừng tự ý suy đoán, tạo thành ảnh hưởng không tốt đến tôi và gia đình tôi. Sau này, tôi vẫn sẽ duy trì cuộc sống bây giờ, không quan tâm không đáp lại chuyện này. Hôm nay, ở nơi đây, tôi xin hứa sẽ không trở lại nhà họ Hoắc, không tham gia bất cứ đầu tư mang tính quyền lợi nào của nhà họ Hoắc, không cần cổ phần của nhà họ Hoắc, không trở về Hoắc Thị làm việc. Xin mọi người cho tôi sống một cuộc sống bình thường, cảm ơn.” Cuối cùng ký tên hai chữ Hoắc Miên.

Cả bản thanh minh này được viết bằng giọng điệu của Hoắc Miên, lại còn có ngôn từ sống động chân thật, mặc dù ký tên không phải là chữ viết tay của Hoắc Miên, nhưng mọi người đều sẽ không nghi ngờ, bởi vì nếu có người khác viết hộ, thì sẽ bị truy cứu trách nhiệm pháp luật.

Hoắc Miên thấy những gì trong bản thanh minh vô cùng khớp với suy nghĩ trong lòng mình thì tâm trạng cực kì sung sướng.

Có thể đoán được mạch suy nghĩ của cô, đồng thời tuyên bố làm rõ trong giờ phút mấu chốt, ngoại trừ Tần Sở ra thì cô thật sự không nghĩ ra được ai nữa.

Cô lập tức cầm điện thoại lên gọi.

Chỉ khoảng ba giây, người ở đầu dây bên kia đã nghe máy.

“A lô.” Tần Sở nhận điện thoại.

“Em thấy bản tuyên bố rồi, viết quá tuyệt, chỉ thiếu một câu nói.”

“Câu gì?”

“Anh nên trực tiếp viết em muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Hoắc, từ nay về sau cả đời không qua lại với nhau.”

“Viết như vậy thì nhìn em có vẻ hẹp hòi, sẽ bị người ta nói bậy bạ, dư luận xã hội không tốt.”

“Em đùa thôi mà, em biết anh suy nghĩ rất chu đáo, em nghĩ… không phải bản tuyên bố này do bộ phận quan hệ xã hội của công ty anh viết chứ? Là anh cân nhắc từng chữ một cho em à?” Hoắc Miên dịu dàng hỏi.

“Coi như em tinh mắt.” Quả nhiên, Tần dị nhân lại kiêu ngạo.

Anh đã lợi dụng thời gian nghỉ trưa để nghiêm túc viết lên sổ tay, sau khi xác nhận không có sai lầm, anh mới đăng lên mạng.


Bởi vì Tần Sở, cho nên rất nhiều tờ báo lớn nhanh chóng đăng lại bản tuyên bố, sau đó mọi người đều có thể nhìn thấy.

“Tần Sở…”

“Hả?”

“Thật ra em đặc biệt muốn nói cảm ơn anh, nhưng lúc này em sẽ không nói, bởi vì anh từng nói đừng nói cảm ơn với anh, em là vợ anh, anh bảo vệ em là chuyện đương nhiên. Nhưng anh đối xử tốt với em như vậy, em thật sự không biết nên làm gì.”

“Anh chỉ không muốn em chịu tổn thương mà thôi.”

“Em biết, là em quá vô dụng, còn xưng cái gì mà thiên tài, nhưng lại luôn rơi vào cục diện bế tắc, sau đó chờ anh đến cứu em. Em đang suy nghĩ, nếu anh chưa trở về, vẫn còn ở nước Mỹ, thì lúc này em nên làm sao.”

“Sẽ không, giả thiết của em không thành lập, anh đang ở bên cạnh em, vĩnh viễn sẽ không rời xa.”

Trong mắt Hoắc Miên rơm rớm nước mắt.

“Tối nay cùng nhau ăn cơm, em mời anh.” Nói xong, Hoắc Miên liền cúp điện thoại.

Tần Sở nhếch môi, anh biết bảo bối của anh lại cảm động.


Chỉ một lời tuyên bố mà thôi. Có điều, bản tuyên bố này nói lời Hoắc Miên muốn nói, do tự mình Tần Sở chấp bút, cho nên mọi thứ đều trở nên khác nhau.

Chạng vạng, Hoắc Miên nôn nóng về đến nhà.

Cô thay áo sơ mi màu xanh đậm và quần tây ống rộng màu đen, trông rất có phong phạm của thành phần trí thức.

Cô vừa chuẩn bị ra cửa, liền nhận được điện thoại của Hoắc Tư Khiêm.

Hình như gần đây anh ta gọi điện thoại cho cô rất nhiều lần.

Hoắc Miên cho rằng anh ta muốn dạy dỗ cô vì bản tuyên bố ban ngày.

Lại không ngờ anh ta đột nhiên nói: “Tốt nhất là em nên nghỉ việc ở khu điều dưỡng phía Nam.”

“Vì sao?” Hoắc Miên khó hiểu.

“Nếu em không muốn có phiền phức, thì không cần ở bên Tô Ngự, anh ta đặc biệt không thích hợp với em.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.