Đọc truyện Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh – Chương 236: Mất mặt
Editor: Nguyetmai
“Ồ, gần đây gu của cậu thay đổi à, đứa em gái kia của tôi vừa không xinh đẹp dáng người lại khô cứng như que củi ấy.”
“Ăn thịt cá nhiều sẽ ngán, mì suông lại hợp khẩu vị của tôi.” Tô Ngự phản bác.
“Vậy được rồi, cậu hứng thú thì cứ ra tay, nếu cậu trở thành em rể của tôi thì cũng không tệ.” Hoắc Tư Khiêm cười.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Ngự vuốt vuốt điện thoại, não bộ nhanh chóng hoạt động.
Theo anh ta biết, thế lực phía sau Hoắc Miên mạnh đến mức không thể khinh thường. Rốt cuộc có phải là Hoắc Tư Khiêm không?
Nhìn bề ngoài, quan hệ giữa Hoắc Miên và Hoắc Tư Khiêm không tốt. Thế nhưng, anh ta luôn cảm thấy mối quan hệ anh em của bọn họ là lạ.
Nói không chừng là vì nội chiến nhà họ Hoắc, nên Hoắc Tư Khiêm vẫn luôn giúp Hoắc Miên?
Cúp điện thoại, Tô Ngự lại gửi một tin nhắn Wechat cho Hoắc Tư Khiêm.
“Cho tôi số Wechat của Hoắc Miên.”
“Không phải em ấy là y tá của cậu sao? Cậu tự mình xin là được rồi.”
“Nói nhảm! Nếu tôi xin được thì còn cần gì cậu?” Tô Ngự lườm cái điện thoại.
“Tôi cũng không có, tôi chỉ có số điện thoại của em ấy.”
“Chẳng lẽ số Wechat của cô ấy không phải là số điện thoại?” Tô Ngự tò mò.
“Không phải.”
Thấy tin nhắn trả lời của Hoắc Tư Khiêm, Tô Ngự toát mồ hôi hột. Được rồi, số Wechat không phải số điện thoại, tác phong khác người này đúng là phong cách của Hoắc Miên.
Anh ta cầm điện thoại lên gọi cho một dãy số: “Trong vòng ba phút, mặc kệ dùng cách gì, điều tra số Wechat của Hoắc Miên cho tôi.”
Quả nhiên, sau ba phút, điện thoại nhận được một tin nhắn, bên trên là một chuỗi chữ số.
Tô Ngự thêm dãy số Wechat, quả nhiên phát hiện là Hoắc Miên, avatar là một tấm ảnh chụp ngây ngô.
Hình như là dáng vẻ rất nhiều năm trước của cô, mái tóc buộc đuôi ngựa, áo phông.
“Trông thật ngốc nghếch!” Tô Ngự bật cười, gửi tin nhắn xác nhận thân phận của mình.
Nhưng đợi một lúc lâu mà không thấy ai trả lời. Anh ta sốt ruột, gửi lại lời mời kết bạn, ghi chú Tô Ngự.
Đầu bên kia từ chối lời mời kết bạn, trả lời hai chữ “không quen”.
Tô Ngự nổi giận. Đây là lần đầu tiên anh ta chủ động thêm Wechat của phụ nữ, phải biết rằng đám phụ nữ kia đều cảm thấy vinh dự khi được thêm Wechat của anh ta.
“Hoắc Miên, hãy đợi đấy!” Anh ta uy hiếp.
Hoắc Miên sắp ngủ rồi, nhìn thoáng qua tin nhắn, lẩm bẩm: “Bệnh tâm thần!”
Sáng sớm hôm sau.
Lúc Hoắc Miên thức dậy, việc này lại xuất hiện biến chuyển, thì ra là mẹ nuôi Hoắc Tư Khiêm nhận phỏng vấn.
Những gì bà ta nói trong cuộc phỏng vấn đã tát thẳng vào mặt của Thẩm Giai Ny, không thừa nhận mình ngầm đồng ý cho Thẩm Giai Ny vào nhà họ Hoắc ở, cũng không thừa nhận quan hệ giữa mình và Hoắc Chính Hải không tốt. Bà ta nói thẳng có vài người vì trèo cao mà không tiếc dùng hết thủ đoạn.
Thẩm Giai Ny không ngờ Khương Hồng lại trực tiếp đối đầu với mình như vậy, bèn chạy đi bệnh viện tìm Hoắc Chính Hải khóc lóc kể lể.
Tuy Hoắc Chính Hải xót vợ hai, nhưng ngại thế lực của nhà họ Khương, ông ta không dám trách Khương Hồng.
Ông ta khuyên giải an ủi Thẩm Giai Ny, đừng làm ầm ĩ chuyện này nữa, mau chóng dẹp yên đi thôi.
Từ đầu đến cuối, Hoắc Miên chưa từng trả lời, cũng chưa từng đáp lại, cho nên mấy ngày nay cô không bị ảnh hưởng gì nhiều.
Đám y tá trong bệnh viện đều cố gắng tìm hiểu việc riêng của Hoắc Tư Khiêm từ cô, nhưng ai hỏi gì cô cũng trả lời không biết.
Lúc đi chăm sóc ông cụ ở phòng bệnh số 2, Hoắc Miên sẽ thuận tiện lấy thuốc cho Tô Ngự. Mỗi ngày tới giờ đưa thuốc cho Tô Ngự, chính là giờ cô ghét nhất.
Cô không muốn dỗ dành vị đại gia kiêu ngạo đó.
“Hoắc Miên, vì sao cô không thêm Wechat của tôi?” Vừa nhìn thấy Hoắc Miên vào cửa, Tô Ngự liền đứng bật dậy hỏi.
“Có luật nào của Trung Hoa quy định tôi phải thêm Wechat của anh?”
Hoắc Miên không ngẩng đầu lên, đặt thuốc lên trên khay, rót một cốc nước ấm.
“Uống thuốc.”
“Cô đồng ý đi rồi tôi uống thuốc.” Cậu Tô bắt đầu nổi cơn trêu đùa.
“Anh uống thuốc hay không đều được, dù sao cũng không phải là tôi uống thuốc.”
Rất hiển nhiên, cách này không được, Tô Ngự tức giận nghiến răng.
“Hoắc Miên, tối qua tôi gọi điện thoại cho Hoắc Tư Khiêm nói chuyện của cô.”
Quả nhiên, nghe đến tên Hoắc Tư Khiêm, Hoắc Miên dừng bước.
Thấy có hi vọng, Tô Ngự cố ý lừa gạt: “Hoắc Tư Khiêm đối với cô em gái là cô… hình như là lạ.”
Nghe lời này, sắc mặt Hoắc Miên thay đổi.