Đọc truyện Thanh Vũ FULL – Chương 13: Thương Thu Công Chúa
Hàng năm vào hội thi ca, các công chúa hoàng gia cũng đều dự họp.
Mà trong các vị công chúa, chỉ có duy nhất Thất công chúa là chưa xuất giá mà thôi.
Mà Thất công chúa xưa nay cũng có chút tài danh ở Châu Thành.
Không thể không nói, Vị công chúa tài hoa như vậy là mục tiêu truy đuổi của không ít tài tử phong lưu trong thiên hạ.
Vì lẽ đó, hội thi ca năm đó Thất Công chúa tham dự còn thay Ngũ ca ca của nàng cùng các tài tử giai nhân kia giao lưu, đây hẳn là hội thi ca vô cùng đáng xem…..!
Ở cùng một chỗ, khó tránh khỏi muốn bái kiến nàng.
Vừa hay, Thương Lạc cùng Bách Lý Dực mang theo Tiểu Thanh Vũ gặp đám ngươi của Thất công chúa kia.
Thất công chúa đi ở giữa đám đông như vị tinh tú sáng nhất trên bầu trời, vô cùng chói mắt.
Mà Bách Lý Dực theo bản năng vẫn đi bên cạnh Thương Lạc, Thanh Vũ đi ở bên cạnh, tựa hồ cũng không muốn chạm mặt đám người kia.
Tuy rằng Hoàng Đế Nam Hạ để Bách Lý Dực phụ giúp Thương Lạc hoàn thành nhiệm vụ tiếp đón tài tử này, thế nhưng nàng luôn luôn ở phía sau an bài mọi chuyện, không đứng ra gặp mặt những người này……..!
Những vị tài tử này không hẳn tất cả đều là người Châu Thành.
Lại chưa cần nhắc đến chuyện thi ca năm ấy ở Hoa Sơn, Bách Lý Dực năm đó mới 13 tuổi viết ra bài thơ phong lưu nổi tiếng lưu truyền toàn Châu Thành, cũng đủ để cho các vị tài tử này không muốn kết giao với nàng.
Nếu đi kết giao với một người tài hoa văn chương bình thường như Bách Lý Dực quả thực một điều sỉ nhục những người đọc sách cao quý như bọn họ.
Mặc dù xem thường Bách Lý Dực, nhưng nào ai dám thể hiện ra ngoài.
Cũng có điều, không có can hệ là điều Bách Lý Dực cảm thấy tốt nhất.
Thất công chúa đi đầu hướng Thương Lạc hỏi thăm, sau đó tầm mắt rơi trên người Bách Lý Dực, hơi nghiêng người xem như là hành lễ, “Thụy nhị ca.”
Thất công chúa tên là Thương Thu, thùy hiệu là “Chiêu Hoa”, nàng cùng Tứ hoàng tử là huynh muội ruột, sinh ra đã vô cùng tôn quý.
Nàng cũng biết Bách Lý Dực, dù sao vị hoàng tử này cũng tương đối thân thiết với ca ca Thương Lạc của nàng.
Hơn nữa, các hoàng tử trong triều đình cũng tương đối yêu thích Bách Lý Dực, cho nên nói Bách Lý Dực ở trong triều đình Nam Hạ giao hảo với hoàng tử cũng tương đối tốt.
Đương nhiên, đây chỉ là cảm giác của các hoàng tử, còn xét trên phương diện của các công chúa mà nói, thì tương đối không thích Bách Lý Dực.
Còn chưa nói tới việc Bách Lý Dực chưa thành thân mà đã nuôi trong phủ một đoàn mỹ tỳ, còn ngày đêm đến những nơi trăng hoa, chỉ riêng bài thơ diễm tình năm ấy lưu truyền ra ngoài đủ để những nữ tử yêu thi ca như nàng liệt vào danh sách đen rồi.
Thiếu nữ đều là yêu thi ca, nếu không phải anh hùng cũng phải là tài tử phong lưu.
Thất công chúa cũng không ngoại lệ, nàng tài danh vang dội trong hoàng thất, cũng giống như cô cô Thanh Dương công chúa của nàng.
Nàng cũng hi vọng mình có thể gả cho lang quân phong lưu tài tử có thể cùng nàng luận thi ca, vì lẽ đó nàng đương nhiên sẽ không thích tiếp xúc cùng Bách Lý Dực.
Tuy rằng ca ca của nàng chơi rất thân với Bách Lý Dực.
.
Thế nhưng, trong hoàn cảnh này vẫn lên làm bộ như quan hệ rất tốt a.
Câu nói bắt chuyện của nàng vừa mới nói ra, đám tài tử phong lưu kia đều nhìn nàng bằng ánh mắt cổ quái.
Đặc biệt là mấy vị tiểu thư đi bên cạnh Thất công chúa kia, đôi mắt đẹp rơi trên người Bách Lý Dực hơi có chút khó tin.
Bách Lý Dực mặc kệ ánh mắt của mọi người, chỉ hướng tới Thất Công Chúa gật đầu, “Thất muội…..”
Thương Lạc nhiệt tình nói, “Vừa rồi ta với Thụy Vương đang thương thảo công việc, chưa từng nghĩ tới sẽ ở đây gặp mọi người, vừa vặn, vậy thì cùng đi đi.” Không thể không đi a, dù sao hắn và Bách Lý Dực trên danh nghĩa cũng là chủ tiệc.
“Thật là may mắn may mắn……” Một đám người cùng quay lại.
Ba nhóm người liền tụ lại thành một cùng đi.
Bách Lý Dực giờ khắc này vẫn nắm chặt tay Thanh Vũ, siết chặt bàn tay nàng trong tay mình, đi theo bên cạnh Thương Lạc, nghe Thương Lạc cùng đám người kia nói chuyện trên trời dưới biển.
Đây toàn nói chuyện trăng gió, cũng không có chuyện gì khác.
Đi được một đoạn đường, thuộc hạ của Thương Lạc tiến đến làm phiền hắn, nói là có việc cần xử lý, hắn liền rút lui.
Chỉ còn Bách Lý Dực lúng túng cùng Thất công chúa bồi tiếp đám người kia.
Theo lẽ thường sẽ nói chuyện trên trời dưới biển, không biết phải làm sao, đề tài không biết vô tình hay cố ý đều chạm tới Bách Lý Dực, một tên mặc trường bào màu trắng hướng tới Bách Lý Dực chắp tay nói, “Nghe danh Đại Vương đã lâu, hiếm khi có thể cùng Đại Vương đồng hành, có thể thỉnh Đại Vương chỉ giáo một chút được hay không?”
“Thất lễ, sợ là không được.” Bách Lý Dực mặt lạnh đáp lời.
“……” Đám người yên lặng.
Thụy Vương này quả nhiên như trong truyền thuyết, là người xảo trá tắc quái, mặt lạnh khó xử.
Có một người tiến lên, phẩy phẩy chiếc phiến trong tay, một bộ dáng phong lưu lên tiếng, “Lần này cảnh “xuân” vô hạn, cùng Đại Vương du ngoạn, quả nhiên là diễm phúc của chúng ta, không biết vị tiểu thư bên người Đại Vương là vị nào đây?”
“Cô Vương vì sao phải nói cho ngươi biết?” Lúc này trên gương mặt Bách Lý Dực không còn nét mặt lạnh nữa, mà là đang cười cười, cười vô cùng tà mị.
Nụ cười này của Bách Lý Dực, quả nhiên là làm cho đám người này kinh hãi.
Nụ cười điên đảo chúng sinh.
Bách Lý Dực cũng không muốn dây dưa thêm với bọn họ nữa, chỉ nắm tay Thanh Vũ hướng về Thất công chúa chắp tay, “Thất công chúa, Cô Vương có việc, cáo lui trước.”
Thất công chúa hướng nàng gật đầu, “Đi thong thả.”
Bách Lý Dực cũng không quản bọn họ, năm tay Thanh Vũ quay lưng rời đi.
Mọi người nhìn theo bóng người một lớn một nhỏ kia, chỉ hai mắt nhìn nhau.
Có điều, chuyện của Bách Lý Dực kia cũng dần dần lãng quên.
Mà Thất công chúa nhìn theo cái bóng cao gầy kia mà đăm chiêu.
Bắc Hoa Nhị công tử, Bách Lý Dực…….!
Chư vị tài tử đối với Bách Lý Dực kia cũng chẳng có ấn tượng gì tốt, vì vậy với hành vi đem con bỏ chợ của nàng cũng chẳng để tâm, loại không có giáo dưỡng như vậy có nói cũng phí công, tiểu thư đứng bên cạnh Thất công chúa tức giận bất bình, “Đại Vương này, thật là không biết giữ lễ nghi.
Làm gì có vị ca ca nào lại như vậy chứ.”
Thất công chúa cũng chỉ khẽ cười một chút, ngoài ra cũng không bình luận gì.
Toa xe ngựa được trang hoàng bằng tua vàng vô cùng rộng lớn, ở trên đường phố náo nhiệt của Châu Thành chậm rãi đi.
Như mấy năm trước vậy, Vinh Nhị đánh xe, Bách Lý Dực cùng Thanh Vũ ngồi trong xe.
Trong toa xe rộng lớn, bày một chiếc bàn tinh xảo rộng lớn, Bách Lý Dực đang cùng đánh cờ với Thanh Vũ.
Đại long đã bị cắt đứt, quân đen không thể chống đỡ được nữa.
Cục diện đã lộ, Bách Lý Dực buông quân cờ trong tay xuống, thản nhiên nói, “Ta thua.”
Thanh Vũ trong tay vẫn cầm quân cờ đen, cười yếu ớt, đôi mi dài thanh tú, cả người toát liên khí tức ôn nhu mị người.
Nàng hướng Bách Lý Dực nhíu nhíu mày, nụ cười vô cùng gian xảo.
Bách Lý Dực cười sủng nịnh nhìn nàng, sau đó giơ tay phải lên, ngoắc ngoắc tay ra hiệu nàng tới gần.
Thanh Vũ mỉm cười, ngoan ngoãn gật gật đầu, buông xuống quân cờ trong tay, đứng dậy đi tới bên cạnh Bách Lý Dực.
Bách Lý Dực duỗi cánh tay ra, liền kéo nàng ngồi vào trong lòng, bóp bóp chóp mũi nàng, “Ngươi a, thực sự là càng ngày càng thông minh.”
Thanh Vũ vùi ở trong lòng nàng, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó viết viết vào trong lòng bàn tay nàng.
Bách Lý Dực gật gù, cũng viết vào lòng bàn tay Thanh Vũ, ngón tay vừa chạm vào lòng bàn tay Thanh Vũ làm cho lòng Thanh Vũ ngứa ngáy khó chịu.
Rõ ràng động tác này từng làm rất nhiều lần, lại làm cho Thanh Vũ có chút không quen, co rụt người lại.
Từ khi Thanh Vũ bắt đầu viết chữ.
Bách Lý Dực cùng nàng cơ bản là dựa vào câu chữ mà nói chuyện.
Buổi tối trước kia ngủ không có giấy bút, Bách Lý Dực viết vào trong lòng bàn tay nàng, từng chữ từng câu, dần dần cũng đã quen.
Mà nàng lại khá yêu thích kiểu trò chuyện này.
Lâu dần, Bách Lý Dực đối với chữ phác họa trên tay này của Thanh Vũ đều thuộc lòng.
Lòng bàn tay truyền tới cảm giác ngưa ngứa, đầu ngón tay lạnh lẽo Thanh Vũ khẽ xẹt qua.
Nàng dừng lại một chút.
Bách Lý Dực xê dịch thân thể mình, để cả người Thanh Vũ đều ngả vào trong người mình, chính mình thì tựa vào đệm, thân thể theo xe ngựa khẽ lay động.
Thanh Vũ nhìn hàng chữ này, nhấp môi nở nụ cười.
Bách Lý Dực đối với nụ cười khích lệ này xưa này đều rất hào phóng tiếp nhận.
Bách Lý Dực suy nghĩ một chút, trong lòng bàn tay nàng viết xuống một câu.
“Gương mặt Thanh Vũ thật gian xảo.”
Trên mặt của Bách Lý Dực vẫn kiên định.
Đường phố dài đằng đẵng được bánh xe dần dần bỏ xa, thân thể trong xe hơi lay động.
Bách Lý Dực ôm thân thể nho nhỏ của Thanh Vũ trong lòng.
Trong toa xe, hai người họ thay nhau viết vào trong lòng bàn tay đối phương những lời nói kì quái.
Xe ngựa ở ngoài náo động, trong xe lại an tĩnh lạ thường.
Thanh Vũ từ lúc 11 tuổi, trong một ngày tháng 11, đã cùng Bách Lý Dực kí kết một hiệp ước.
Trừ khi chết đi, nếu không trên con đường của Bách Lý Dực sẽ luôn phải mang theo Thanh Vũ, vĩnh viễn không rời bỏ.
Hiệp ước kia được kí trong một đêm tuyết.
Đứa bé máu me khắp người kia nằm nhoài trên người Bách Lý Dực bắt Bách Lý Dực phải cam kết..