Đọc truyện Thanh Vũ FULL – Chương 12: Hội Thi Ca Trên Hoa Sơn
Tháng ba, Châu Thành một mùa xanh đậm.
Đế đô Châu Thanh của Nam Hạ chính là địa phương vô cùng phong lưu.
Vì lẽ đó, hàng năm các thi tử sẽ tụ họp tại nơi này tổ chức thi ca.
Các vị tài tử của Nam Hạ hàng năm sẽ tham gia vào các cuộc thi ca do hoàng thất tổ chức tại Châu Thành, mong muốn được lên khán đài thể hiện tài hoa, hoặc là đạt được mục tiêu lưu truyền thanh danh trong dân gian.
Bởi trong đám Hoàng Tử trưởng thành nhàn rỗi nhất không ai sánh bằng Ngũ hoàng tử Thương Lạc, vậy nên trọng trách tiếp đãi tài tử năm nay liền giao lại cho hắn, cũng để Bách Lý Dực tương trợ.
Nha, cũng tiện trao đổi luôn, Bách Lý Dực ở nước bạn này làm Thân vương, ở Nam Hạ cũng có chức quan, chỉ có điều là không lớn cũng không nhỏ, công việc cũng tương đối vô bổ mà thôi……..!
Năm nay hội thơ sẽ khai mạc ở đồi Hoa Sơn.
Nội dung mở màn hôm nay chủ yếu là giao lưu trao đổi, du cảnh “Xuân”.
Thương Lạc giới thiệu thân phận của hắn cùng phát biểu vài câu khai mạc xong cũng rút lui, tùy ý nói chuyện một chút với vài tên tài tử xong lại đi tìm Bách Lý Dực.
Bách Lý Dực cũng là người phụ trách lễ khai mạc này, vậy nên ngày hôm nay cũng xuất hiện tại đây, còn mang theo cả Thanh Vũ đi theo.
Lúc Thương Lạc tìm thấy Bách Lý Dực, là lúc nàng đang ngồi trong lương đình, đứng cạnh Thanh Vũ đích thân mài mực.
Mà tay Thanh Vũ lúc này đang cầm bút vẽ lên trang giấy đang được trải dài trên bàn đá.
Một bên hộ vệ đứng ở phía xa bảo vệ, từ sau sự kiện ám sát kia, Hoàng đế Nam Hạ cũng phái đến bên người Bách Lý Dực một đám thị vệ, mỗi người trong đó đều xứng danh là cao thủ.
“Ngươi đúng là thật hăng hái.” Thương Lạc nhìn gương mặt Bách Lý Dực với vẻ căm phẫn.
“Ừ” Bách Lý Dực cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên, một tay giữ tay áo, một tay chuyên tâm mài mực.
Ngược lại, Thanh Vũ nghe được tiếng nói của hắn ngẩng đầu lên, đem tầm mắt đặt lên trên người hắn, khẽ vuốt cằm.
“Vẫn là nhìn thấy Tiểu Thanh Vũ vui vẻ hơn chút.” Thương Lạc mặt mày hớn hở đi tới bên cạnh Thanh Vũ, nhìn nàng đang hạ xuống vài nét bút, “Ân, Thanh Vũ vẽ rất đẹp a, so với mấy cái tên tài tử kia còn đẹp hơn.”
Thanh Vũ cười lắc lắc đầu, dáng vẻ rất là khiêm tốn.
Bách Lý Dực mài mực xong liền thu tay lại, “Lui ra chút, không muốn phiền tới nàng.”
“Aizzzz……” Thương Lạc yên lặng, Thanh Vũ lắc lắc đầu ý bảo Bách Lý Dực mình không bị phiền, Bách Lý Dực mím mím môi, dùng ánh mắt ra hiệu cho Thương Lạc lui ra một bên, ngoái đầu lại nói với Thanh Vũ, “Ngươi trước tiên là tập trung vẽ đi, ta ở một bên nhìn.”
Thanh Vũ gật đầu, Thương Lạc không nói gì, khóe miệng xị xuống, nhận lệnh của Bách Lý Dực ngoan ngoãn ngồi ở ghế đá trong lương đình, cũng không dám đi quấy Thanh Vũ nữa.
“Hiếm thấy ngươi đưa nàng tới đây, còn không cho ta nói chuyện với nàng a?” Thương Lạc oán giận.
Phải biết, Bách Lý Dực một năm mang Thanh Vũ ra ngoài không quá hai lần, mà những thời điểm khác đều mang theo những mỹ tỳ kia, quả nhiên là phong lưu vô cùng.
Mặc dù nói Thương Lạc cũng có thể đến Thụy Vương phủ, thế nhưng số lần đi cũng không thể quá nhiều a.
Lại chẳng mấy khi gặp được tiểu mỹ nhân khả ái kia, còn không vui đùa một phen thì thật phí của trời rồi.
Bách Lý Dực nhíu nhíu mày, “Nàng hiện tại đang tập trung vẽ tranh.” Thương Lạc nhất thời không biết nói gì, Aizzzz, tiểu mỹ nhân đẹp như vậy, mà ngươi chỉ muốn giấu giấu diếm diếm đi.
Thanh Vũ khoác trên mình một bộ y phục hồng phấn, cả người trắng mịn giống như Tiểu Tiên Tử bước ra từ trong tranh.
Thương Lạc nhìn Thanh Vũ một chút, than nhẹ một câu, “Nha đầu này, sau này không biết làm mê mệt bao nhiêu nam nhân.” Sau đó quay đầu liếc mắt nhìn Bách Lý Dực, trịnh trọng nói, “Ngươi nên hảo hảo cất giữ a, cẩn thận không có người cướp đoạt nàng đi a.”
“Ai dám?” Bách Lý Dực nhíu mày hỏi, hỏi hay không không quan trọng, quan trọng là sắc mặt Bách Lý Dực lạnh như băng, giống như nước sông đầu mùa xuân, mặc dù không đóng băng, nhưng lạnh thấu xương a.
Nàng ở đây ai dám cướp? Thương Lạc ngây ngẩn cả người, bỗng nhiên vỗ đùi bắt đầu cười ha hả, “Thụy nhị ca thụy nhị ca, ngươi đối với nha đầu này vô cùng để tâm a.” Sau đó làm vẻ mặt vô cùng thần bí ghé sát tai Bách Lý Dực nói, “Đợi sang năm nha đầu kia đủ 13 tuổi, ngươi liền đem nàng nạp vào trong phòng đi.
Ha ha ha ha……”
Thanh Vũ hiển nhiên nghe được đối thoại của bọn họ, bút đang cầm trong tay hơi lới lỏng một chút, một giọt mực to rơi xuống trang giấy, đen kịt như bóng đêm, con mắt như dán chặt trên người Bách Lý Dực.
Bách Lý Dực đương nhiên là nhìn thấy Thanh Vũ đang dừng bút, mím mím môi liếc Thương Lạc chút, giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân thổi qua, “Tần vương, ngươi thất lễ.”
Thương Lạc lập tức ngưng cười, ho nhẹ một tiếng, có chút thấp thỏm.
Bách Lý Dực rất ít khi gọi hắn là “Tần Vương”, nhưng hôm nay…..*Cười gian xảo*, Hướng về Bách Lý Dực trịnh trọng nói, “Là ta thất lễ……..”
“Ừ.” Bách Lý Dực đáp hắn một câu, liền đem tầm mắt đặt lên trên người Thanh Vũ.
Thanh Vũ vẽ là do Bách Lý Dực mời Tiên Sinh tới chỉ dạy.
Không chỉ như vậy, Cầm Kì Thi ba loại kia Thanh Vũ cũng đều học.
Hơn nữa còn có múa…….Thanh Vũ muốn học gì Bách Lý Dực sẽ tìm người tới dạy.
Cũng giống như việc Bách Lý Dực không muốn để Thanh Vũ nghe được tin đồn không tốt kia…Nhưng Bách Lý Dực không biết được, dù nàng có bịt kín như thế nào, cũng không ngăn cản được lời đồn đại này……Thanh Vũ dù sao cũng vô tình nghe được một vài chuyện…..!
Tỷ như, Thanh Vũ là người mà Bách Lý Dực sủng ái nhất…..!
Tỷ như, Bách Lý Dực yêu trẻ nhỏ…..!
Lại tỷ như……!
Nhưng là, lời đồn đãi cuối cùng vẫn là lời đồn đại.
Mà bây giờ, nghe Thương Lạc nói câu kia, một loại cảm xúc không tên dâng lên trong lòng Thanh Vũ…….Là cái gì? Thanh Vũ không biết.
Hết thảy tất cả, đơn giản là đặt trong ngòi bút, tiếp tục vẽ…….!
Tấm Viễn Sơn Đồ này cũng không biết vẽ trong bao lâu.
Thương Lạc đơn giản là lôi kéo Bách Lý Dực đánh cờ vây, lại cùng Bách Lý Dực thảo luận ít tin tức gần đây.
Từ ngoài cung đến trong cung, đều là chuyện thị nữ trong cung bị mất đồ lót, hắn vẫn không có xu hướng muốn dừng câu chuyện này.
Quả nhiên là Ngũ công tử lải nhảm, may mà những vị trong hoàng cung kia đều muốn phong tước cho hắn oai hùng một chút.
May mà Bách Lý Dực đã quen bị hắn quấy rầy nhiều năm, cũng may là Thanh Vũ lúc này cũng đã vẽ xong.
Bách Lý Dực sai người đem khăn ướt mang tới, cúi đầu tỉ mỉ lau sạch sẽ tay cho Thanh Vũ, động tác này làm cho Thương Lạc tấm tắc ngồi xem, thực sự là, càng ngày càng cưng sủng rồi.
Nhưng động tác đơn giản như vậy lại làm cho Thanh Vũ ngượng đỏ hai má.
Thương Lạc đứng ở một bên, cảm thán một câu, “Nếu như không phải tuổi ngươi còn chưa quá lớn, ta thật sự hoài nghi Thanh Vũ có phải là con gái của ngươi hay không nữa?” Nếu như không phải, coi như là cưng sủng nữ nhân, cũng không sủng đến nỗi như thế.
Nếu như không phải là cưng sủng con của mình, đây hẳn là ân sủng lúc trước Hà Hằng Đế sủng hạnh Lương Quân quận chúa tái hiện rồi.
Bách Lý Dực nghe xong đem khăn ném cho hạ nhân, “Nàng là muội muội của ta.” Sau đó cầm tay Thanh Vũ bước lên trước, “Bây giờ nên đề câu gì?”
Theo bình thường thì sẽ như thế này, Thanh Vũ mỗi khi vẽ xong bức tranh nào, mỗi bức tranh sẽ do Bách Lý Dực đề chữ.
Giống như là bảo lưu dấu gốc của ấn triện vậy, mới có thể chứng minh là Thanh Vũ làm.
Thanh Vũ đi theo bên cạnh Bách Lý Dực, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu, hơi mở ra lòng bàn tay Bách Lý Dực, ở trong lòng bàn tay nàng viết xuống vài chữ.
Bách Lý Dực sờ sờ đầu Thanh Vũ, “Không biết đề gì? Vậy phải làm sao bây giờ?” Thanh Vũ vẫn không trả lời, Ngược lại, Thương Lạc lon ton mở miệng, “Này không phải đơn giản hơn sao, Thanh Vũ đã vẽ rồi thì ngươi phải đề thơ chứ.”
Câu nói này của hắn làm cho Thanh Vũ vô cùng hứng thú.
Thanh Vũ kéo kéo tay Bách Lý Dực, ánh mắt ngây thơ trong sáng nhìn Bách Lý Dực.
Bách Lý Dực đọc được hàm ý trong ánh mắt nàng, cũng không trả lời, liền nới lỏng tay nàng, không nói hai lời liền cầm bút lên đề hai hàng chữ.
Cũng không phải thơ của Bách Lý Dực, mà là thơ lúc trước Thương Lạc viết…….!
Hành động này làm cho Thương Lạc vô cùng ảo não.
Bách Lý Dực dừng bút hướng tới Thanh Vũ cười cười, “Đây là bài thơ năm xưa Tần Vương làm, phối hợp với bức họa này của ngươi, cũng không quá thiệt thòi đi.
Không bằng chúng ta đem tranh này tặng cho hắn, Được không?”
“……”
“Làm sao? Tần vương không muốn phải không?”
“Rất tốt rất tốt, ta đây là rất mừng rỡ a.”
“Ừ, vậy thì tốt, đây coi như là quà Thanh Vũ tặng ngươi nhân sinh nhật 18 tuổi là được rồi…..”
“……” Nhị ca
Mặc cho Thương Lạc mặt mày đang ỉu xìu, Bách Lý Dực cũng coi như không nhìn thấy, chỉ cầm tay Thanh Vũ, đang muốn đi dạo xuân trên Hoa Sơn kia một chút….Chỉ là không nghĩ rằng, chuyến đi dạo này lại xảy ra một chuyện……..