Đọc truyện Thanh Vũ – Cửu Thập Thất Lang – Chương 20: Một Người Một Đời b
Đầu tháng 5 ở Châu Thành là mùa giông bão, sau khi ra khỏi cửa Kiến Chương Cung, trời bắt đầu mưa như trút nước. Sau khi chật vật chui được vào trong xe, mới phát hiện Thương Lạc cùng Bách Lý Dực đã ướt như chuột lột, vì lẽ đó phải hủy kế hoạch không đi tửu lâu nữa. Mang theo Thương Lạc cùng trở về Thụy Vương phủ.
Cơ hội để Thương Lạc đến Thụy Vương Phủ không nhiều, ngoại trừ ngày lễ ngày tết đến chúc mừng, những ngày khác là đều gặp Bách Lý Dực ở bên ngoài. Không có cách nào khác a, một đám ngươi trẻ tuổi cùng nhau thật là ầm ĩ mà.
Đang mặc trên mình y phục ướt, Thương Lạc vừa mới đi đến chính đường, nhìn thấy trên chính đường đặt một bình hoa men Thanh Từ, hắn luôn là người yêu thích đồ sứ. Thương Lạc hít một luồng khí lạnh, “Hí, đây không phải là Thanh Hoa của Thanh Từ sao ? Vừa nhìn đã biết là đồ vật thượng đẳng, Nhị ca ngươi lại dùng để cắm hoa ! Thật là phung phí của trời !” Dứt lời, cũng không để ý đến y phục đang ướt nhẹp của mình, vội vã chạy đến trước bình Thanh Hoa, đưa ngón trỏ ra cẩn thận vuốt ve bình hoa, nhìn mê luyến.
Bách Lý Dực nhìn lướt qua bình hoa kia một chút, lại nhìn lướt qua khuôn mặt Thương Lạc đang say mê nhìn ngắm bình hoa, cầm lấy khăn gấm của thị nữ bưng bên cạnh lau mặt mình, vẻ mặt lãnh đạm nói, “Ngươi nếu như yêu thích thì cầm về đi.” Thứ này đối với nàng mà nói, cũng chẳng hữu dụng.
“……….” Thương Lạc rụt tay về, lưu luyến xem đi xem lại, cũng từng có ý định muốn bưng nó đi. Nhưng nghĩ lại, mặc dù thân là huynh đệ, nhưng có một vài thứ vẫn không thể chạm. Hắn rụt tay lại, cố gắng không để ý tới bình Thanh Hoa đó, “Nhị ca, bình Thanh Hoa này là ai đưa tới ?” Theo hắn biết, Bách Lý Dực của phương bắc này đụng vào cái gì là nát cái đó, vì lẽ đó không yêu thích những thứ đồ cổ thượng đẳng như thế này, vì lẽ đó đây chính là do người khác đưa tới rồi.
“Người khác tặng Thanh Vũ, ta thấy chính đường trống trơn nên tiện để vào.” Bách Lý Dực vừa lau tóc mình vừa nói, ngữ khí bình thản như chuyện này không quan trọng.
Thương Lạc vừa nghe, như nghe thấy gian tình bên trong, hướng Bách Lý Dực nháy mắt mấy cái, cười gian xảo, “Khà khà. . . . . . Nhị ca ~”
Bách Lý Dực đối với thái độ này của hắn cũng không để ý, trên mặt vẫn bình tĩnh như nước, giọng nói vẫn lạnh như nước sông đầu mùa, không gợn sóng, “Ngươi nên đi thay y phục đi.” Vẫy Vẫy tay gọi Thị nữ bên cạnh, “Đưa Tần Vương điện hạ đến Đông Sương thay y phục.”
“Vâng.” Thị nữ đáp lời.
Thương Lạc cũng biết y phục trên người ướt sũng cũng không nên mặc quá lâu, cười xấu xa nhìn Bách Lý Dực, gật đầu đáp ứng, “Được được được, vậy ta đi đây, Nhị ca chờ ta trở lại a.”
“. . . . . .” Bách Lý Dực nhìn theo bóng lưng Thương Lạc đang dần biến mất, khẽ cười. Thu hồi tầm mắt, liếc nhìn bình Thanh Hoa kia. Không phải là của mình, cắm hoa cũng là dư thừa, hừ !!!
Mặc y phục ướt sũng trên người cũng thật khó chịu, vậy thì trở về phòng. Sau khi trở lại phòng ngủ của mình, Thị nữ cầm y phục khô đưa vào trong liền bị Bách Lý Dực đuổi ra ngoài. Thị nữ canh giữ tẩm điện của Bách Lý Dực đều biết rõ, vị Đại Vương này không thích người khác hầu hạ thay y phục. Vì lẽ đó, cũng tự giác lui ra.
Những việc Bách Lý Dực tự tay làm, ngoại trừ vấn tóc, ngoài ra nàng đều tự mình làm, vì lẽ đó thay y phục này cũng chả phải việc phức tạp gì đối với nàng. Y phục sau khi bị cởi ra đặt bên trên bức bình phong bát giác, đến khi chỉ còn lại tiểu y phục Bách Lý Dực mới bắt đầu xuyên trung y.
Bên trong phòng của Bách Lý Dực luôn đốt đàn hương, vừa tiến vào đã có thể ngửi thấy mùi đàn hương tràn ngập nơi chóp mũi. Loại mùi hương này làm cho nàng dễ đi vào giấc ngũ. Lúc Thanh Vũ đẩy cửa tiến vào, đi phía sau Thanh Vũ có hai thị nữ, nhưng hai thị nữ này cũng không dám tiến vào trong phòng, mà tự giác dừng chân ngoài cửa, sau khi Thanh Vũ đi vào tự khắc ở đằng sau đóng cửa lại.
Đám thị nữ canh giữ ở bên ngoài lén trao đổi vẻ mặt, vẻ mặt như kiểu ngươi biết, ta biết, thế gian này đều biết ám muội này. Đại Vương ở bên trong thay y phục, cũng chỉ có một mình Thanh Vũ mới có thể tiến vào, này còn có thể là cái gì a ~~~~~
Thanh Vũ vừa luyện cầm trở về, định trở về phòng nghỉ ngơi chốc lát, nhưng vừa đi tới không nghĩ lại nhìn thấy thị nữ đứng hầu ở bên ngoài. Mà cửa lớn của tẩm điện lại đang đóng chặt. Tình hình như vậy, hẳn là Bách Lý Dực đã trở về. Cũng không cần nghĩ quá nhiều, liền đẩy cửa đi vào tẩm điện.
Tẩm điện rất lớn, vòng qua phòng ngoài rộng rãi, lại đi vào bên trong, nhìn lướt qua giường, cùng với bức bình phong trong phòng. Quả nhiên, vừa liếc mắt, liền nhìn thấy Bách Lý Dực đang đứng sau bức bình phong. Liền cảm thấy mặt đỏ bừng không thể giải thích được.
Bách Lý Dực đang thay y phục, chợt nghe thấy có tiếng bước chân trong phòng, vừa nghe đã biết là tiếng bước chân của ai. Vì lẽ đó khi nghe thấy tiếng bước chân tới gần, cũng không lấy gì là hoảng loạn, trái lại còn nhẹ nhàng hoán một tiếng, “Thanh Vũ, vào đây.”
Thanh Vũ đứng ở ngoài bức bình phong hơi giật mình một chút, ngước mắt lên chính là nhìn thấy y phục triều phục của Bách Lý Dực đang vắt trên tấm bình phong.
Nàng nhìn y phục của Bách Lý Dực, đứng một hồi. Bách Lý Dực ở bên trong bức bình phong vừa mặc xong trung y, nhưng đợi mãi không thấy bóng người Thanh Vũ tiến vào, hơi nhíu lông mày. “Thanh Vũ?” Lại hoán một câu.
Thanh Vũ đứng ở ngoài tấm bình phong nghe thấy Bách Lý Dực hoán lần nữa, lúc này mới chậm rãi tiến lên phía trước. Bách Lý Dực vừa thấy bóng người của nàng, liền quay lưng ngó đầu ra ngoài, không nghĩ tới là vừa ló đầu ra lại đụng phải Thanh Vũ. Thân thể thiếu nữ mềm mại đụng vào người Bách Lý Dực, khoảnh khắc hai người chạm nhau, thân thể cả hai đều giật mình lùi về phía sau. Bách Lý Dực lúc đầu có chút lảo đảo, nhưng do nhiều năm luyện võ, liền nhanh chóng lấy lại thăng bằng, động tác vô cùng nhanh nhẹn ôm Thanh Vũ vào trong lòng, nàng sợ Thanh Vũ sẽ té ngã.
Một tay đặt ở hông nàng, một tay giữ chặt lấy bờ vai của Thanh Vũ, thân thể thiếu nữ mềm mại kia cứ thế nhẹ nhàng nằm trong lồng ngực Bách Lý Dực. Bách Lý Dực ôm đứa bé đáng yêu trong lòng, chóp mũi quanh quẩn mùi hương không giống với mùi đàn hương thơm ngát kia, đem cằm đặt trên đỉnh đầu nàng khẽ sượt sượt, trong giọng nói có chút trách móc, “Tại sao ta hoán ngươi 2 lần ngươi mới tiến vào ?”
Hơi thở của Thanh Vũ còn chưa bình thường trở lại, giờ khắc này tay nhỏ của nàng đặt trên vạt áo của Bách Lý Dực , trên mặt còn đang ửng hồng một tầng. Dáng người của nàng còn chưa nảy nở, lại mang trong mình vóc dáng của nữ hài tử nhỏ nhắn phương nam, vì lẽ đó thời khắc này, thân hình nàng nằm gọn trong lồng ngực Bách Lý Dực. Thanh Vũ ôm lấy vạt áo của đối phương, từ trong lồng ngực Bách Lý Dực hơi ngẩng đầu lên, nở một nụ cười, nụ cười của nàng như ngàn sao lấp lánh, nhìn trong mắt Bách Lý Dực cũng thấy có mấy phần ý cười. Bách Lý Dực đưa tay, nhẹ nhàng bóp bóp lấy chóp mũi của nàng, sau đó kéo nàng ra khỏi lồng ngực, cúi thân thể xuống, “Đến đây, giúp ta thay y phục.”
Thanh Vũ nhìn Bách Lý Dực chỉ mặc một tầng y phục trung y trắng như tuyết, ở trước mặt Bách Lý Dực khom người xuống, cười ôn hòa. Phóng tầm mắt nhìn, còn có thể nhìn thấy chiếc cổ trắng ngần đang lộ ra của Bách Lý Dực . Cứ như vậy nhìn cổ áo của Bách Lý Dực, trên người Bách Lý Dực đang mặc nam trang, giờ khắc này làm cho nàng cảm thấy hứng thú không thể giải thích được. Thanh Vũ nhìn đối phương cười cười, liền đưa tay chỉnh lại cổ áo cho Bách Lý Dực , sau đó nhìn nàng phủ thêm một tầng y phục, liền giúp nàng cột lại thắt lưng.
Bởi vì chiều cao khiêm tốn, thường ngày khi Bách Lý Dực thay y phục đều không cần Thanh Vũ hầu hạ, nhưng mỗi sáng sớm Thanh Vũ đều bồi tiếp Bách Lý Dực thay y phục, tuy rằng điều duy nhất nàng có thể giúp hắn chỉ vẻn vẹn là buộc thắt lưng mà thôi.
Đầu ngón tay nàng vừa chạm vào vạt áo trắng như tuyết, khuôn mặt Thanh Vũ vốn dĩ trắng như ngó sen giờ khắc này nhiễm một tầng ửng hồng vô cùng đáng yêu, biến đổi này của nàng đều được Bách Lý Dực thu hết vào trong tầm mắt, đôi mắt phượng hẹp dài của Bách Lý Dực khẽ híp lại, trong mắt lộ ra ám quang ôm hòa mê người. Đứa bé này !!! Sao như vậy đã thẹn thùng rồi ? Trước đây còn đưa tay vào trong ngực Bách Lý Dực giúp nàng cởi ra vải bố quấn ngực cũng không thấy nàng thẹn thùng như vậy a. Chẳng lẽ, vào lúc ấy nàng không nhìn thấy ?
Nhìn mặt và tai Thanh Vũ đều thẹn đến ửng hồng, nhưng động tác của nàng vẫn rất nhanh nhẹn, Bách Lý Dực thấy vậy cười cũng có thêm ba phần sủng nịnh. Sau khi mặc xong ngoại bào cùng buộc xong thắt lưng, Bách Lý Dực liền giang tay ôm Thanh Vũ vào trong lồng ngực. Bởi vì eo nàng tự nhiên có ngoại lực tác động làm cho nàng hơi có chút bối rối, giương mắt lên nhìn thấy cặp mắt nhu hòa cùng nụ cười kia, Trái tim nàng lúc này cũng an ổn hạ xuống. Ánh mắt của người này, nàng từ nhỏ đã quen thuộc, như vậy còn điều gì phải lo lắng đây ?
Hai tay đem người trong lồng ngực vững vàng giam lại, Bách Lý Dực ôm thiếu nữ trong lồng ngực cười ôn hòa. Đứa bé này, thật giống như nụ hoa ngây ngô, chờ một thời gian nữa, sau này sẽ bung nở như cánh hoa. Tuy rằng nàng vẫn chưa khai nở hết vẻ đẹp của mình, nhưng ở độ tuổi của nàng lúc này cũng có thể thấy đường nét động lòng người dần dần hiện ra.
Mỹ lệ đến nhường này, nàng quả thật được lão thiên ưu ái a. Bách Lý Dực cúi đầu, ngắm nhìn dung nhan đứa bé trong lòng, sau đó giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào hai gò má của nàng. Lòng bàn tay ấm áp chạm vào da thịt hơi lành lạnh, song phương đều cảm nhận được nhiệt độ của đối phương, vô cùng thoải mái. Bách Lý Dực đưa bàn tay vuốt ve gò má trắng nõn của Thanh Vũ, ánh mắt chăm chú.
Bách Lý Dực nói, “Vũ nhi, ngươi ở đây thẹn thùng cái gì ?”
Đột nhiên xưng hô thân mật như vậy, làm cho mặt Thanh Vũ lại càng đỏ hơn, như thiêu đốt từ cổ đến gò má, giống như ánh chiều tà chiếu xuống, bầu trời Châu Thành xuất hiện ánh nắng chiều đẹp đẽ động lòng người.
Nàng thẹn thùng cúi đầu, liếc nhìn Bách Lý Dực một chút, cũng không để ý tới lời Bách Lý Dực trêu đùa. Nhưng trái tim như không nghe theo lời của nàng, càng đập càng mãnh liệt hơn.
Bách Lý Dực nhìn phản ứng của nàng như vậy, hai mắt hơi híp lại, gia tăng lực ôm nàng, sau đó từ từ thăm dò. Bách Lý Dực ôm chặt nàng, làm cho hơi thở của nàng phả vào vai mình, đem gò má của mình dán lên má nàng, cẩn thận từng chút một hôn lên hai bên gò má của nàng, thấp giọng nỉ non, “Ngoan, để ta hảo hảo ôm ngươi một chút.”
Thanh Vũ trong lồng ngực của nàng lại càng thêm xấu hổ, nghe được câu này, buông lỏng căng thẳng của thân thể, đem bàn tay đang nắm chặt trên vạt áo của nàng hạ xuống, ôm lấy eo thon của nàng. Ngoài phòng tiếng mưa gió không ngừng gào thét, tiếng nước mưa rơi xuống nóc nhà vang lên “Bùm Bùm”. Thanh Vũ vùi ở trong lồng ngực người này, hai tay chăm chú ôm chặt lấy hông của nàng, tựa đầu vào ngực nàng, vẻ mặt lưu luyến không thể nói ra.
Người này là tốt rồi, chỉ cần người này là được rồi.
Ánh chớp lóe qua cửa sổ, tiếng sấm uỳnh uỳnh vang lên như muốn xé toang bầu trời, trong nháy mắt chiếu sáng lấy bóng người hai người đang ôm nhau trong phòng. Thanh Vũ trong lồng ngực Bách Lý Dực nghe thấy tiếng sấm hơi run rẩy một chút. Bách Lý Dực có thể cản nhận được sự khác thường của nàng, liền đưa tay vỗ vỗ vai nàng, dịu dàng động viên, từ trước đến nay luôn luôn là như vậy………