Đọc truyện Thanh Vũ – Cửu Thập Thất Lang – Chương 19: Mưa Gió Biến Ảo b
Chuyện hôm qua xảy ra ở Ngụy Vương phủ, không tới một đêm đã truyền khắp toàn bộ Châu Thành, hơn nữa còn có xu hướng càng truyền càng xa. Tất cả mọi người đều hiếu kì vị công tử kia có bị chắt đứt cánh tay hay không ? Là tay trái hay là tay phải ? Một người thẳng thắn như Ngự Sử đại nhân ở trên điện hung hăng tố tội Ngụy Vương một quyển tấu sớ dày cộp, lý do là lạm dụng tư hình.
Hoàng đế Nam hạ đã qua tuổi tứ tuần nhưng vẫn vô cùng oai phong lẫm liệt, thân thể hơi mập mạp cũng không làm mất đi vẻ tuấn tú của khuôn mặt. Giờ khắc này hắn đang tọa trên long ỷ ngồi nghe các đại thần bẩm tấu, “Ái Khanh, muốn tấu chuyện gì ?”
Tần Ngự Sử là một người vô cùng trẻ tuổi, tuổi trẻ háo thắng, cho nên làm việc không khỏi quá chính trực một chút. Các đại thần Nam Hạ này đều nói hắn sau này sẽ là một trong các trụ cột của triều đình, tiền đồ sáng lạn. Thế như dù thế nào đó cũng là chuyện của sau này. Hắn hiện tại giơ thẻ ngọc, khẽ nhíu mày, tuy là khom người trả lời Hoàng Đế, nhưng ngữ khí vô cùng hiên ngang chính trực, “Bẩm Thánh Thượng, thần tố chính là Ngụy Vương điện hạ, đêm qua ở trong phủ của Ngụy Vương phủ có tổ chức tiệc rượu, trong tiệc rượu Ngụy Vương điện hạ đã lạm dụng tư hình đối với tam công tử của Vương Gia Tây Thành.”
“Hả ?” Vị Quân Vương ôn hòa kia nheo mắt lại, sau đó đưa mắt đặt trên người Ngụy Vương đang đứng bên phải, ánh mắt sắc bén, “Ngụy Vương, có chuyện này xảy ra hay không ?”
Ngụy Vương là võ quan đứng đầu Nam Hạ, tuy rằng bình thường là người phong lưu, thế nhưng đại đa số thời điểm làm việc rất quy củ, cho dù có phát sinh chuyện gì, cũng sẽ không ai rảnh rỗi đến nỗi tố hắn một quyển như vậy. Chỉ là lần này…….Chư vị đại thần giương mắt nhìn biểu hiện của Thánh Thượng nhà mình, lại nhìn cái người thanh niên mặc áo cẩm bào màu đỏ thắm đang khom người đứng trong cung điện, lau lau mồ hôi trên mặt. Tần Ngự Sử à Tần Ngự Sử….nếu như ngài đã tố cáo Ngụy Vương điện hạ, vậy ngài tự cầu phúc đi a….!!!!
Biểu hiện của Ngụy Vương điện hạ vẫn vô cùng bình tĩnh, người đứng đầu quan văn là Thương Lạc cũng hơi nhíu nhíu mày. Theo bản năng, hắn đưa mắt liếc nhìn Bách Lý Dực, nhưng thấy con người kia vẫn một vẻ thanh đạm không liên quan tới mình, liền cũng an tâm hơn một chút.
Chuyện đêm hôm qua phát sinh, hắn đều đã biết. Hắn vốn là muốn giúp Bách Lý Dực ra tay giáo huấn tên kia một trận, dù sao tình cảnh của Bách Lý Dực hiện giờ hắn là người vô cùng sáng tỏ. Chỉ là không hề nghĩ rằng, cái vị tướng quân đại nhân thúc thúc kia của hắn lại ra tay trước như vậy, tuy nói rằng tên kia hung hăng vô lễ, chỉ là thủ đoạn không khỏi hơi quá ác độc.
Ngụy Vương đang đứng trong hàng ngũ đại thần bước ra khỏi hàng, khom người đáp lời, “Bẩm Thánh Thượng, Tần Ngự Sử tấu chuyện này, quả thực có xảy ra. Có điều…….”
“Hả?” Ánh mắt của Thánh Thượng không khỏi có chút giận dữ, “Lẽ nào, ái khanh còn có ý kiến khác ?”
“Đúng vậy, đêm qua quả thật thần không lạm dụng tư hình, vị công tử kia đêm qua đã mạo phạm bằng hữu của Ngụ Vương, thần cũng đã được Thụy Vương cho phép xử trí vị công tử kia.” Ngụy Vương bình tĩnh trả lời, chờ Thánh Thượng đáp lời.
“Ngụy Vương điện hạ đây là đang cãi chày cãi cối sao ?” Nam Hạ ta làm gì có cái luật pháp nào quy định đại thần đối với sĩ tử có công danh được tự mình vận dụng hình phạt riêng ? Quả thực hoang đường !” Chà chà, không thể không nói, Tần Ngự sử chính là Tần Ngự sử, liền ngay cả Ngụy Vương cũng không làm cho hắn chùn bước.
“Đó chính là Tần Ngự sử ngươi chưa đọc hiểu luật pháp của Đại Hạ ta, luật của Đại Hạ có quy định rằng, người nào mạo phạm đến hoàng tử của Đại Hạ sẽ do hoàng tử tự mình xử trí.” Ngụy Vương vừa nói vừa cười, một người quanh năm cười cợt như hắn, hiếm khi lại lộ ra nụ cười trào phúng đến vậy.
“Ngươi. . . . . .”
“Thái tử, Đại Hạ ta có quy định như vậy sao ?” Thánh Thượng khoát tay chặn lại, ra hiệu bọn họ đình chỉ cãi cọ, sau đó đưa mắt nhìn vào Thái Tử đang ngồi bên cạnh.
Thái Tử từ ghế đứng lên, một thân y phục màu vàng óng vô cùng tuấn dật. Đứng ở một bên cung điện, cúi đầu nói, “Hồi phụ thân, thật là có quy định này. Trong khoản hai điều luật về hoàng tử có quy định, nếu người nào mạo phạm đến hoàng tử Đại Hạ có thể do chính hoàng tử xử trí.” Nói tới chỗ này, ánh mắt quét qua vị Ngự Sử đại nhân trẻ tuổi kia, sau đó thu hồi tầm mắt, thong thả nói, “Thụy Vương ngang hàng với hoàng tử Đại Hạ ta, nếu là người kia mạo phạm, Thụy Vương nếu như muốn trừng phạt, cũng không thể chỉ trích là quá nặng tay.”
Mấy câu nói này của Thái Tử vô cùng bình tĩnh, nhưng như một trận phong ba bão táp trong lòng văn võ trong triều. Nam Hạ từ khi nào có luật lệ này ? Luật đề cao quyền của Vua cùng hoàng tử như vậy quả thật không phù hợp với luật pháp bình đẳng của Đại Hạ ta. Chờ chút, tựa hồ như hơn 100 năm trước…..Dường như nhớ tới điểm tích nào đó, những vị văn võ bá quan trong triều nhất thời cảm thấy lạnh sống lưng. Hơn 100 năm trước, các hoàng tử Nam Hạ bị người khác đàn áp, mãi đến khi có một vị lên ngôi Hoàng Đế. Đúng rồi đúng rồi, cũng chính là vị hoàng tử trước kia bị coi thường, vì vậy mới ban ra đạo luật này. Hơn nữa, Chương 2 : Là tân pháp gì gì đó….Nhưng hôm nay, Thánh Thượng……..
Trong khoảng thời gian ngắn, sắc mặt chư thần biến ảo khó lường.
Hoàng Đế tọa trên long ỷ, nhìn xuống chư vị đại thần đang cúi đầu, tay để trên tay vịn long ỷ, đăm chiêu, “Thụy Vương, đêm qua người đó có mạo phạm ngươi hay không ?”
Bách Lý Dực đang đứng trong hàng ngũ đại thần đi ra, dáng người mảnh khảnh thon dài đứng sừng sững trong cung điện, tuy nói là con tin, thế như quần thần Nam Hạ không thể không thừa nhận rằng vị Thụy Vương của Bắc Hoa này được sĩ tử Châu Thành vô cùng căm ghét. Tuy nhiên, trên người vị Thụy Vương này cũng tỏa ra uy nghi làm cho bọn họ có chút khó thể quên, Đó chính là khí khái cùng ngoại khí của hoàng tộc.
Thân thể nàng như ngọc, giơ thanh ngọc lên, sắc mặt vẫn lãnh đạm như trước, “Bẩm Thánh Thượng, việc này là có thật. Việc đêm qua vi thần còn phải đa tạ Ngụy Vương điện hạ, bằng không vi thần cũng không biết phải làm sao cho phải.” Từng từ từng chữ được nàng nói vô cùng rõ ràng, lại làm cho vị Hoàng Đế đang tọa cao cao trên kia khẽ nhíu lông mày !
“Làm càn!” Bàn tay Thánh Thượng vỗ mạnh trên mặt bàn, tiếng quát vang lên trong cung điện, làm chấn động tất cả văn võ trong triều. Hắn nhìn lướt qua mọi người một lượt, ánh mắt sắc bén, làm cho người ở phía dưới càng cúi thấp đầu, “Đường đường là hoàng tử của một quốc gia lại bị người khác sỉ nhục, cũng không biết phải làm thế nào cho phải. Sĩ tử Châu Thành này thật là được, thực sự là tốt !”
Dù là ai cũng có thể nghe ra trong lời nói của Thánh Thượng đang vô cùng tức giận, cơ hồ là kinh hoảng, toàn bộ đại thần trong triều khom lưng cúi đầu, “Thánh Thượng bớt giận !”
Hoàng Đế nhìn một loạt đại thần trong triều đang cúi đầu nhận sai, cười lạnh một cái, sau đó quay về phía Ngự Sử nói, “Tần Khanh còn tấu gì nữa không ?”
Tần Ngự sử rốt cuộc là Tần Ngự sử, coi như là biết thánh thượng tức giận rồi vẫn ưỡn thẳng lưng đáp lời, “Sỹ tử này coi như là mạo phạm Thụy Vương, Ngụy Vương điện hạ cũng không nên lạm dùng hình phạt riêng trừng phạt sỹ tử như vậy. Đem người trừng phạt như vậy, quả thật không có nhân đạo.”
Bách Lý Dực vừa nghe lời này, khẽ nhíu mày, nâng thẻ ngọc che đi con ngươi đang tối sầm của mình. Thánh thượng nghe người cứng như đá này nói, giận dữ cười lạnh, “Thái Tử, ngươi cho rằng chuyện này nên xử trí như thế nào ?”
Thái tử trầm ngâm một hồi, mới đáp lời, “Hồi phụ thân, người này là sỹ tử Nam Hạ, nhưng đối với hoàng tử một quốc gia lại vô lễ như vậy, mất đi đức hạnh. Như vậy, liền không xứng đáng với hai chữ “Sỹ Tử”, cho nên vẫn là bỏ qua công danh của hắn. Cho tới Hoàng thúc….Người kia nếu là mạo phạm Thụy Vương, Hoàng thúc xử trí hắn như thế cũng không coi như là quá nặng tay.”
Nghe được câu nói này, triều đình trên dưới giống như được tỉnh ngộ. Nha, Thụy vương tùy tiện này……không hẹn mà cùng, Thụy Vương này dáng người thon dài, dung mạo lại xinh đẹp. Ừ, Châu Thành cũng có nhiều nam nhân đoạn tụ*(ý chỉ gay), hơn nữa đại đa số là người đọc sách, chợt nghĩ tới Thụy Vương này, mười người thì đến chín người có ý nghĩ xấu xa a. Vì lẽ đó…..Lời nói này của Thái tử, thực tế quần thần nghe xong YY rất nhiều.
Thánh Thượng nghe Thái tử nói xong, sắc mặt càng thêm khó coi, liền vung tay nói, “Việc này giao cho Thái Tử xử lý, Tần khanh ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày đi, mấy ngày này không cần thượng triều, Bãi triều……..”
Thánh Thượng tiêu sái rời đi, mang theo một đám thị nữ cùng công công rời khỏi điện. Chỉ để lại Thái tử cùng chúng hạ thần ngơ ngác nhìn nhau. Việc này, cứ như vậy giao cho Thái Tử xử lý ? ……….
Từng người từng người theo hàng ngũ rời Kiến Chương Điện, đầu óc của triều thần có chút mơ hồ, có một ít triều thần bắt đầu tỉnh ngộ. Gần đây xem ra các đại thần thích xuyên tạc văn chương đã bắt đầu thận trọng từ lời nói tới việc làm, rảnh rỗi thì chạy tới Đông Cung, cũng không dám lui tới chỗ nào khác. Về nhà liền giám sát tiểu tử trong nhà mình không cho chạy lung tung gây chuyện, cũng không còn thời gian rảnh mà ra ngoài uống trà hàn huyên, ừ ừ còn có, Vị công tử Bắc Hoa kia, xem ra phải hảo hảo đánh giá lại một phen.
“Sắp trở giời rồi a.” Thời điểm bước ra khỏi cửa cung. Thương Lạc ngẩng đầu liếc mắt nhìn bầu trời một chút, ánh mặt trời bị một tầng mây dầy màu đen che khuất, tựa hồ như muốn mấy giây sau sẽ rơi một trận mưa xối xả.
“Ừ.” Bách Lý Dực gật đầu.
“Đợi lát nữa chúng ta đến Túy Nguyệt Các đi, nghe nói hôm nay ở đó có rượu ngon của Khương Hồ, ta cần phải hảo hảo thưởng thức một phen.” Thương Lạc híp mắt nhìn Bách Lý Dực, trong giọng nói ngập tràn chờ mong. Bỗng nhiên cảm giác có người đưa tay đặt lên trên bả vai của hắn, vừa quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Thái Tử ca ca của mình, “Tiểu Ngũ, không mang ca ca của mình cùng đi, không sợ ca ca ta đi mách phụ thân sao ?”
Người nam tử này cười ôn hòa, Thương Lạc nhìn nét cười của hắn có chút chột dạ không tên, “Sao có thể a, ca ca ngươi không phải đang bận bịu sao ? Dẫn ngươi đi cùng có khi phụ thân cùng với đại tẩu còn muốn lột da ta.”
Con ngươi của Thái tử Thương Bác Nhã bỗng chốc tối sầm lại, sau đó vỗ vỗ vai Thương Lạc, hướng hắn ôn hòa cười cợt, “Ngươi cũng trưởng thành rồi, sau này vẫn là ít đi đến những địa phương đó đi. Thụy Nhị ngươi cũng nên như thế, đừng mỗi ngày theo Tiểu Ngũ đi lung tung khắp nơi như vậy.” Mấy người bọn họ là từ nhỏ cùng lớn lên, lời nói so với những người khác cũng thân cận hơn một chút.
Bách Lý Dực đối với người tương lai có thể sẽ là Hoàng Đế này cũng rất kính trọng, liền gật đầu biểu thị đáp lời, “Ừ.”
Thái tử lúc này mới cười cười hài lòng, sau đó cất bước đi tới bên cạnh Bách Lý Dực, đưa tay vỗ vỗ bả vai của nàng, ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, “Xem ra trời quả thực rất muốn mưa đây, Thụy Nhị có mang theo ô hay không ? Nếu như không có, ca ca sẽ sai người đi lấy cho ngươi.”
Bách Lý Dực lắc lắc đầu, “Không cần, về nhanh một chút sẽ không bị mưa.”
Thái tử hơi run run, nhìn người bên cạnh cao hơn mình một chút khẽ cười cười, “Cũng đúng, ca ca có việc đi trước, các ngươi nếu như đi chơi cũng đừng nên náo quá mức.” Hắn liếc nhìn Bách Lý Dực, vừa cười vừa nói, “Bảo Trọng.”
“Ừ.” Bách Lý Dực quay đầu lại, đối diện với tầm mắt của Thái Tử, nhìn vào con ngươi sâu thẳm không đáy của Thái tử.
Thái tử cười cợt, lại vỗ vỗ bờ vai của nàng, lúc này mới rời đi. Thương Lạc nhìn theo bóng người ca ca của mình đang rời đi, ở bên cạnh Bách Lý Dực nói nhỏ, “Thiệt là, ca ca nói ngươi đừng để bụng. Thụy nhị ca thụy nhị ca, chúng ta đi nhanh lên một chút, còn không mau đi tí nữa mưa to đấy, ướt như chuột e rằng hơi khó coi.”
Bách Lý Dực liếc mắt nhìn bầu trời, hơi nắm chặt nắm đấm. “Ừ.” Sau đó cùng Thương Lạc rời Kiến Chương Cung.
Mây đen đã bao phủ toàn bộ bầu trời, mưa to không hẹn mà rơi xuống. Từng giọt từng giọt rơi xuống ngói lưu ly màu vàng ở Kiến Chương Cung, lại rơi vào bậc thang cẩm thạch trước cửa cung, cũng rơi xuống cửa cung trước Đại Điện. Tiếng mưa rơi ào ào vang lên. Che đậy đi tất cả âm thanh ồn ã trước cửa cung, Toàn bộ Kiến Chương Cung bỗng chốc không một bóng người. Mưa rào mưa tầm tã, càng thêm tô điểm vẻ tịch mịch của cung điện to lớn.
Bên trong Kiến Chương cung, các cung nữ đang tất bật đóng tám phiến cửa bên hông của cung điện, đứng ở cửa chính nhìn bầu trời mưa như trút nước, cùng với cửa cung như ẩn như hiện trong màn mưa, đưa tay quệt đi mồ hôi trên trán, nói thầm một tiếng —-trận mưa này, thật là lớn a……