Đọc truyện [Thanh Vũ] Cứ Thế Theo Đuổi Cậu – Chương 92: Ngoại Truyện: Tranh Cãi
Vương Thanh đem đồ trong tay đặt xuống đất: “Đại Vũ bảo con mang đồ đến biếu mẹ, con có việc về trước đây”.
Mẹ Vương mới vừa rồi còn mờ ám cười híp mắt, trong giây lát bỗng trầm xuống: “Vương Thanh. Ba con sắp về rồi, mẹ không quan tâm con bận việc gì, cơm nước xong muốn đi đâu thì đi!”.
Vương Thanh liếc nhìn trong phòng một cái, lại qua sang nhìn mẹ. Được rồi, mẹ đừng hối hận a.
Mẹ Vương lại một lần nữa bày ra bộ dáng tươi cười hòa nhã: “Thanh nhi, con xem đây là cô bé con nhà dì Lưu, con nhớ không?. Tháp Tháp trước kia ở nhà con bé đấy”.
Vương Thanh ôn hòa lên tiếng chào hỏi, Khả Hân mỉm cười gật đầu.
“Các con nói chuyện đi, dì đi làm cơm”.
Phùng Kiến Vũ đang ở nhà chơi điện tử một mình, nhớ đến Vương Thanh hôm nay không về, cơm hôm qua vẫn còn dư, hiện tại cậu cũng không đói quá, thôi để lát nữa ăn vậy.
Vừa chơi được một bàn, điện thoại di động vang lên tiếng chuông báo.
Đại bảo bảo: [Mẹ anh bảo em về nhà ăn cơm]
Trong đầu Phùng Kiến Vũ hiện lên dấu chấm hỏi. Ngày hôm qua đâu có nghe nói đâu?. Có điều không chừng hôm nay mẹ Vương tâm trạng tốt, muốn cậu đến nhà ăn cơm cũng không chừng.
Phùng Kiến Vũ vô cùng vui vẻ thay quần áo, xuống siêu thị ở dưới tầng mua một chút hoa quả, còn sợ người trong nhà đợi nên cậu cố ý đón xe chạy đến nhà Vương Thanh.
Vương Thanh nhắn tin xong liền vui vẻ đợi người yêu đến, hắn với cô nàng này thật đúng không có gì để nói, cô nương nhà người ta chủ động hỏi mấy câu hắn cũng chỉ trả lời cho có lệ.
Rốt cuộc cũng đợi được chuông cửa vang lên, Vương Thanh nhanh chân đứng dậy đi ra mở cửa, ở bên ngoài không chỉ có người yêu hắn mà còn có ba hắn.
“Ba ở dưới tầng gặp Đại vũ, đến thì đến, còn mua hoa quả làm gì”.
Ba Vương vẫn nghĩ hai đứa con trai là tình cảm tốt, tốt nghiệp rồi còn thuê chung một chỗ, nghĩ vậy nên ông chưa từng hoài nghi cũng như chưa từng hỏi rõ chuyện này. Vương Thanh vẫn cảm thấy ba hắn không đến mức cái gì cũng biết, thế nhưng thực sự ba hắn đúng là cái gì cũng không biết.
Phùng Kiến Vũ cười híp mắt nhìn Vương Thanh, Vương Thanh nhân lúc ba hắn cúi đầu cởi giày liền nhéo nhéo tay cậu.
“Ba nó, xem Khả Hân đến đã được một lúc rồi…” Mẹ Vương cười híp mắt từ phòng bếp đi ra, lúc nhìn thấy Phùng Kiến Vũ đầu tiên chính là sửng sốt.
Phùng Kiến Vũ rõ ràng thấy mẹ Vương không vui, cậu vô thức nhìn lướt qua phòng khách.
Phản xạ hình cung có cong đến mấy thì lúc này, khi mọi chuyện sờ sờ trước mắt cùng không thể không minh bạch tình huống gì đang xảy ra.
“Cái này. Dì, con đến thăm dì, nhà đang có khách vậy con đi trước”.
Vương Thanh kéo tay cậu lại: “Đi đâu mà đi, ăn xong anh đi với em!”.
Phùng Kiến Vũ hung hăng nhìn hắn: “Anh còn làm quá nữa có tin em tát anh không?”.
Ba Vương thay giầy xong: “Đứng ngây ra đấy làm gì, đến cùng đến rồi, cùng nhau ăn cơm đi”.
Mẹ Vương trừng mắt liếc hắn, lúc này cũng không tiện đuổi Phùng Kiến Vũ về, bà xoay người quay vào phòng bếp. Vương Thanh một mực kéo Phùng Kiến Vũ vào trong, Tháp Tháp mừng rỡ chạy đến quanh quẩn bên chân Phùng Kiến Vũ, biểu thị muốn được cậu ôm.
Cô nàng trong phòng lên tiếng chào hỏi ba Vương, ông để cho người trẻ tuổi trò chuyện cùng nhau, còn bản thân ông đi vào phòng ngủ trước. Cô gái trẻ nhìn qua Phùng Kiến Vũ: “Anh này là…”.
“Em ấy là người…”.
Phùng Kiến Vũ một tay bịt miệng Vương Thanh, cười cười xin lỗi: “Tôi là bạn học của anh ấy, tên Phùng Kiến Vũ”.
“Xin chào..”.
Vương Thanh cựa tay cậu ra, Phùng Kiến Vũ nhìn hắn chằm chằm, cảnh cáo hắn ngậm miệng lại. Vương Thanh giận dỗi kéo cậu lên ghế salon ngồi, Tháp Tháp quanh quẩn thật lâu mới có cơ hội trèo lên đùi Phùng Kiến Vũ.
Tiếng băm chặt của mẹ Vương từ trong phòng bếp truyền ra.
Bang bang bang
Phùng Kiến Vũ không hiểu vì sao có cảm giác rợn sống lưng, cậu liếc nhìn Vương Thanh oán trách. Vương Thanh lại đang chơi điện thoại, cười hì hì mò sang: “Đại Vũ, em xem cái này…”.
Cô nàng kia đứng không được ngồi cũng không xong: “Để em vào bếp xem có giúp đỡ được dì việc gì không”.
Cô nàng vừa đi, Phùng Kiến Vũ đã giơ tay lên muốn cho Vương Thanh một cái tát: “Anh gọi em đến làm gì?”.
“Cho mẹ anh hết hi vọng” Vương Thanh nắm lấy cổ tay cậu hôn nhẹ một cái, làm Phùng Kiến Vũ sợ đến tóc gáy cũng dựng đứng.
“Anh không phải là làm cho dì hết hi vọng mà là làm cho dì hận em đến chết” Phùng Kiến Vũ thấp giọng gào: “Em về trước, anh…”.
“Anh mặc kệ, em chân trước ra khỏi cửa anh chân sau liền về nhà, em liệu mà làm đi” Vương Thanh từng ngón từng ngón nhéo tay cậu.
Phùng Kiến Vũ tức giận không nói chuyện nữa, ôm Tháp Tháp ngồi cách xa hắn, trong chốc lát Vương Thanh lại dịch dịch sang ngồi sát vào người cậu.
Mẹ Vương đang tức giận nhưng nhờ có cô nàng kia vào trò chuyện mấy câu bà liền thấy có cảm tình, đến lúc bưng đồ ăn lên bàn nhìn thoáng qua hai người ngồi trên ghế salon kém chút nữa xỉu vì tức.
Phùng Kiến Vũ muốn đi qua hỗ trợ lại bị Vương Thanh kéo lại: “Không cần em qua giúp, em cho Tháp Tháp ăn đi”.
Cô nàng kia nhiệt tình đến giúp cậu bế Tháp tháp, Phùng Kiến Vũ quen cửa nẻo nhanh chóng tìm được bát của Tháp Tháp và đồ ăn cho chó, cẩn thận đổ ra bát thêm chút sữa ngâm mềm cho nó.
“Hiện tại không ăn được đồ cứng phải không?” Cô nàng nhẹ nhàng đặt Tháp tháp xuống.
“Ừm, trước mang nó đi khám, bác sĩ nói tốt nhất là không ăn đồ quá cứng” Phùng Kiến Vũ sờ sờ cái đầu nhỏ của Tháp Tháp, nghĩ đến chuyện lần trước bác sĩ nói, trong lòng liền có chút không vui.
Vương Thanh nhìn thoáng qua hai người đang trò chuyện, cao giọng gọi: “Đại Vũ, mau lại rửa tay rồi ăn cơm”.
Phùng Kiến Vũ nghe tiếng liền lật đật chạy qua thế nhưng lại bị Vương Thanh chặn lại phòng vệ sinh không ra. Quả thật không nên cùng anh ta rửa tay mà.
“Anh cút ngay sang một bên”.
“Không cút!. Anh muốn rửa tay cùng em, tiết kiệm nước!”.
“Cút một bên chết đi, nhanh!”.
…
Mẹ Vương bưng món cuối cùng ra chợt nghe tiếng hai người trong phòng vệ sinh: “Vương Thanh, nhanh ra ăn cơm đi”.
Cô nàng kia đã ngồi chờ ở bàn ăn, mẹ Vương vốn có ý định để cho Vương Thanh cùng với cô nàng kia ngồi cùng một chỗ, không nghĩ tới Phùng Kiến Vũ bỗng nhiên đến.
Vương Thanh kéo Phùng Kiến Vũ ngồi xuống đối diện cô nàng kia, bát ăn cơm, bát canh, đũa và thìa đều hầu hạ đưa đến trước mặt cậu. Mẹ Vương nhìn thấy tức giận ho khan một tiếng, ý bảo Vương Thanh chú ý con gái nhà người ta.
“Uống một ngụm canh đã, buổi sáng ăn cơm chưa?” Vương Thanh nhìn cũng không thèm nhìn cô nương kia.
Phùng Kiến Vũ lúc này cũng kíp phản ứng, bày ra bộ dạng nghiêm túc nói: “Cảm ơn cảm ơn, cứ để tôi tự nhiên”.
Thấy cậu căng thẳng giả vờ xa cách, Vương Thanh nhịn không được cười cười, quay đầu nói chuyện phiếm với ba Vương.
Mẹ Vương vừa nói chuyện với cô gái kia vừa gắp cái đùi gà trong đĩa đưa tới phía trước, Phùng Kiến Vũ mắt thấy đùi gà đến trước mặt liền nhanh tay bưng bát cơm ra.
Nhìn cậu đưa bát cơm ra mẹ Vương mới phản ứng được, cổ tay liền chuyển hướng, đùi gà rơi vào bát cô nàng bên cạnh.
Vương Thanh nhìn thấy một màn như vậy không biết nên tức hay nên cười, Phùng Kiến Vũ thế nhưng không nghĩ nhiều như vậy, trái lại cậu nghĩ thói quen của mẹ Vương vẫn chưa sửa được. Thật đáng mến.
Cô nàng Khả Hân nhìn ra được Vương Thanh không có ý muốn tiếp xúc trò chuyện với cô, ăn cơm xong liền cáo từ ra về trước. Phùng Kiến Vũ nhìn thấy ánh mắt mẹ Vương như muốn giết người, cũng đứng dậy nói chào tạm biệt.
Lần đầu tiên Vương Thanh chủ động tiễn khách khỏi nhà: “Ba, mẹ, con và Đại Vũ đi tiễn Khả Hân”.
Mẹ Vương tức đến không biết nói gì, chỉ có thể dùng sức trừng hắn. Cửa vừa đóng, mẹ Vương liền quay sang ba Vương phát hỏa: “Ông cũng không nói một tiếng, ông xem thái độ của con trai ông đối với cô nương nhà người ta như thế nào?”.
Ba Vương nhấp ngụm trà mắt đảo một vòng: “Con trai không thích!. Hơn nữa con cái cũng lớn cả rồi, thích người thế nào thì chọn thế ấy, bà đừng quản chuyện vô ích nữa”.
Mẹ Vương càng nghe càng tức giận, tịch thu chén trà của ông: “Cả lớn cả bé đều không biết nghĩ”.
Ba Vương vô tội đột nhiên bị liên lụy, ông cảm thấy rất là ủy khuất a.
Đưa cô nàng kia lên xe taxi xong, Vương Thanh lái xe cùng Phùng Kiến Vũ về nhà, vừa mới vào cửa, Phùng Kiến Vũ đã nhanh chóng nhắc hắn mau mau về nhà xin lỗi mẹ.
“Không về” Vương Thanh nằm lên ghế salon: “Trở về biết đâu trong nhà lại có thêm mấy cô đang chờ nữa”.
“Anh tức giận với dì làm gì?. Nghe lời, nhanh về” Phùng Kiến Vũ ở bên cạnh sofa đá đá chân hắn.
Vương Thanh ngoẹo đầu nhìn cậu: “Có ý gì, cô nàng kia hôm nay đến là để xem mắt, em không nhìn ra à?”.
“Em đương nhiên nhìn ra” Phùng Kiến Vũ bất đắc dĩ đáp: “Nhưng đây là mẹ anh”.
“Em không thể đứng trước mặt bà ấy kiên cường nói rằng em là người yêu của anh, nói rằng không được giới thiệu bạn gái cho anh được à?” Vương Thanh làm mặt dỗi: “Anh làm em mất mặt à?”.
Phùng Kiến Vũ liếc hắn một cái: “Em nói vậy lỡ mẹ anh tức chết rồi làm sao?. Còn có, nói anh đấy, gạt em đến nhà làm gì?. Có thấy dì xấu hổ không, con gái nhà người ta xấu hổ không, em xấu hổ không?. Đừng có đổ thừa nữa, nhanh đi về!”.
Ăn một bữa cơm Phùng Kiến Vũ giả vờ không quan hệ gì với hắn đã làm Vương Thanh rất ủy khuất, về đến nhà rồi lại bị cậu đuổi đi. Vương Thanh trong lòng chua xót: “Anh bây giờ đi xem mắt em không quan tâm, ngày nào đó anh lấy vợ kết hôn em cũng không để ý?”.
Phùng Kiến Vũ cho hắn một cái tát: “Thích gây chuyện đúng không?. Trọng điểm đâu phải là chuyện xem mắt?”.
“Mẹ nó anh lấy vợ hay xem mắt không phải chuyện quan trọng?” Vương Thanh càng nghĩ càng tức giận. Mình hiện tại sao không có chút địa vị nào hết vậy?. Còn chưa được bảy năm mà.
“Đừng so sánh vậy!” Ý Phùng Kiến Vũ vốn dĩ không nằm ở chuyện xem mắt lần này hay là không tin tưởng gì Vương Thanh. Ai biết tên Vương Thanh này lại lý giải theo hướng đó, lại cãi nhau với Phùng Kiến Vũ y như trẻ con.
“Em không phải muốn anh đi sao?. Anh đi, ngày mai lấy vợ kết hôn cho em vừa lòng!”.
Vương Thanh đứng lên, cầm chìa khóa xe đi ra cửa, để lại mình Phùng Kiến Vũ mang cả một bụng tức ở trong phòng. Nửa ngày sau Phùng Kiến Vũ chạy tới mở cửa ban công hướng phía dưới hét to: “Vương Thanh anh to gan lắm”.