Đọc truyện [Thanh Vũ] Cứ Thế Theo Đuổi Cậu – Chương 91: Ngoại Truyện: Xem Mắt
Tiền phụ cấp đi công tác của Vương Thanh phải sau ngày phát lương mới nhận được, mỗi lần như vậy đều do cô nàng bên phòng tài vụ tự mình mang xuống.
“Tổng cộng được từng này. Lần trước em gặp lãnh đạo nhà anh rồi, cũng đã nói anh lãnh được bao nhiêu. Chớ có nộp thiếu đó”.
Vương Thanh bày ra vẻ mặt ngạc nhiên nhìn tiểu cô nương béo mập phía trước: “Muội muội béo, em có ý gì vậy?. Chúng ta cũng là người một nhà mà”.
“Ai là người một nhà với anh?. Em đi đây, tạm biệt!”.
Vương Thanh trở về phòng làm việc, thực tập sinh mới đến hưng phấn đề nghị: “Thanh ca, có tiền rồi, buổi tối ra ngoài chơi đi!”.
Một vị đồng nghiệp khác ha ha cười rộ lên: “Thanh ca của cậu phải mang tiền về nộp”.
“Ai da, mấy cẩu độc thân các cậu không hiểu được đâu, đợi các cậu kết hôn rồi sẽ rõ”.
Người mới tới vô cùng kinh ngạc: “Thanh ca, anh kết hôn rồi?. Trẻ vậy đã kết hôn?. Chị dâu là người ở đâu vậy?”.
Vương Thanh vừa nghe được hai chữ chị dâu liền ngoác miệng cười đến tận mang tai: “Có dịp sẽ cho cậu gặp”.
“Chị dâu” đại nhân buổi tối thu tiền lương của Vương Thanh, sau đó cao hứng hôm lấy hắn hôn một cái: “Không tồi không tồi. Ai da, đôi giầy lần trước anh thích có thể mua được, cuối tuần cùng anh đi mua”.
Phùng Kiến Vũ viết viết vẽ vẽ vào quyển sổ nhỏ, Vương Thanh không có việc gì làm chỉ ngồi cạnh tựa cằm vào vai cậu: “Anh ngoan như vậy, em không mua kem cho anh ăn sao?”.
“Em mua cho anh~, nhìn anh thật đáng ghét”.
Gần đây cậu có đi xem mấy căn nhà, nhưng chưa vừa lòng cái nào cả. Nếu không phải đường đi không tiện thì chính là hướng nhà không đẹp, còn phải băn khoăn về phương tiện đi lại, tính tới tính lui vẫn có chút túng thiếu.
Phùng Kiến Vũ gỡ kính xuống dụi dụi mắt, quay đầu sang thấy Vương Thanh đang nhìn mình: “Làm sao vậy?”.
“Không có gì, phòng ở thì em thích cái nào mua cái đó, đừng nghĩ nhiều quá”.
Hai người ở cùng nhau cũng đã được mấy năm, tiền lương Vương Thanh đi làm ba năm nay đều giữ lại để mua nhà, còn tiền lương của Phùng Kiến Vũ thì dùng làm sinh hoạt phí. Lúc đầu hai người cảm giác đúng là nghèo rớt mồng tơi, nhưng dần dần cũng quen, không những vậy, càng ngày lại càng để dành được nhiều hơn nữa.
Trước kia Vương Thanh nghĩ, hành động cưng chiều nhất đối với Phùng Kiến Vũ là đưa cậu đi ăn thịt, hiện tại….
Muốn đem thứ cậu thích nhất về cho cậu, muốn cho cậu sống một cuộc sống theo ý thích của bản thân.
Phùng Kiến Vũ chớp chớp mắt, nheo mi hỏi hắn: “To mồm như vậy, có phải anh có quỹ đen không?”.
Khó có được một lần Vương Thanh nói một câu bá đạo tổng tài, nhưng tình huống hiện tại kém chút nữa làm hắn tức hộc máu. Ở với nhau đã là năm thứ năm, cũng chẳng nhớ nổi được mấy câu tâm tình lãng mạn.
Khóc thút thít, thật ủy khuất quá mà.
Cốc Nam tốt nghiệp xong liền vào một công ty truyền thông, còn có hợp tác với đài truyền hình trong một vài chương trình sự kiện bên ngoài. Phùng Kiến Vũ có chút quen biết nên nhận làm hậu kì, so với lương ở đài truyền hình có khi còn nhiều hơn. Cốc Nam có ý muốn đưa cậu về công ty của hắn làm việc, thế nhưng Phùng Kiến Vũ vẫn đang băn khoăn do dự.
“Cậu xem tiền lương thế kia, hai người sống khổ sống sở, ở đây có nói cho cậu vào biên chế chính thức không?” Cốc nam đến đài truyên hình bàn chuyện, thuận tiện nói chuyện với Phùng Kiến Vũ ở dưới tầng.
Phùng Kiến Vũ liếc mắt nhìn dòng người qua lại: “Đại ca, anh có thể nhỏ giọng một chút không?”.
Cốc Nam thở dài, nhấp một ngụm cafe, nhíu mày: “Thật khó uống. Được rồi, hôm trước cậu có hỏi tôi chuyện nhà cửa, tôi có nghe ngóng rồi, rẻ cũng không được bao nhiêu, nếu không vội thì chờ thêm thời gian nữa”.
“Không vội, không vội, kế hoạch của tôi là trước ba mươi có thể mua một căn nhà riêng là được” Phùng Kiến Vũ uống ly nước trái cây của cậu: “À đúng rồi, hôm đó tôi nghe Vương Thanh nói thấy anh cùng một cô nàng đi dạo phố. Chuyện thế nào rồi?”.
Lúc tốt nghiệp có nghe nói bạn gái Cốc Nam đi du học, yêu xa được một năm thì hai người chia tay. Mấy năm nay tên này vẫn một mình một bóng, Phùng Kiến Vũ nghe thấy chuyện hắn hẹn hò có chút bất ngờ.
“Người nhà giới thiệu” Cốc Nam nói câu này ra có phần uể oải: “Cảm giác cũng được, thế nhưng không giống với lúc hẹn hò thời đại học”.
Phùng Kiến Vũ nghĩ thấy cũng đúng. Cuộc sống thay đổi, lòng người cũng đổi thay, tình cảm cũng theo đó mà khác lạ.
Cốc nam nở nụ cười, giọng nói có phần cảm khái: “Thật ngưỡng mộ cậu và Vương Thanh, tôi là nói hai người cứ một đường gặp gỡ rồi bắt đầu yêu đương”.
Phùng Kiến Vũ hắc hắc cười rộ lên. Những bằng hữu quen biết bên cạnh đều đã nói như thế, có đôi khi cậu cũng sinh ra ảo giác, hình như bản thân cậu với Vương Thanh được rất nhiều người ngưỡng mộ. Chẳng qua chuyện này giống như uống nước, ấm hay lạnh chỉ có bản thân mới biết, người khác có khó khăn của họ, hai người cũng có nỗi khổ riêng.
Không ai hiểu được cảm giác lo sợ của hai người.
Cốc Nam cầm cốc cafe nguội ngắt, bỗng nhiên lên tiếng: “Tam ca chuẩn bị chụp ảnh cưới rồi, cậu biết chuyện này chưa?”.
“Hả?. Nhanh như vậy?” Phùng Kiến Vũ trợn tròn hai mắt, lấy điện thoại di động ra: “Vậy tôi phải hỏi xem tam ca giảm béo đến đâu rồi”.
“Ha ha ha, cậu sẽ làm cậu ta tức chết”.
Buổi tối lúc ăn cơm, Phùng Kiến Vũ kể với Vương Thanh chuyện Từ Khoát muốn chụp ảnh cưới, Vương Thanh cũng phản ứng hệt như cậu.
“Tam ca sao lại quyết định đột ngột như vậy, không phải nói em dâu còn chưa muốn kết hôn sao?”.
Phùng Kiến Vũ thần thần bí bí nói: “Em đoán, có khi nào bị đe dọa không?”.
Vương Thanh vươn tay nhéo nhéo gò má cậu: “Em xem em cười tà ác như vậy. Từ lúc em ở với anh không phải mỗi ngày đều hủy đi biết bao nhiêu sinh mạng hay sao?”.
Phùng Kiến Vũ cười hắc hắc hai tiếng, gắp thêm hai gắp thức ăn mới phản ứng được hắn muốn nói gì: “Sao anh có thể lưu manh như vậy chứ?”.
“Em nghe hiểu thì cũng là lưu manh thôi, có khác gì anh đâu?” Vương Thanh bóp má cậu bị Phùng Kiến Vũ dùng đũa gạt ra.
Phùng Kiến Vũ chăm chú ăn một lúc, bỗng nhiên thở dài thường thượt. Vương Thanh đưa tay sờ đầu cậu: “Ăn cơm đi còn buồn bực cái gì?”.
“Trước kia không phải thấy lão đại dạo phố với một cô gái sao?” Phùng Kiến Vũ buông bát đũa: “Em hôm nay có hỏi thăm. Em nghĩ anh ấy vẫn nhớ đến đại tẩu, cảm giác không thể…”.
“Chuyện của người khác chúng ta không quản được, chúng ta cũng không thể thay cậu ta quyết định” Vương Thanh gắp một miếng thịt cho cậu: “Lo ăn cơm là được”.
“Ừ” Phùng Kiến Vũ gắp thịt phình má nhai: “Thanh ca à…”.
Vương Thanh vừa nghe thấy giọng nũng nịu của Phùng Kiến Vũ liền đoán được cậu có việc muốn bàn bạc: “Chuyện gì vậy?”.
Phùng Kiến Vũ chớp chớp mắt nhìn hắn: “Lão đại muốn em nghỉ việc rồi đến công ty anh ấy, tiền lương cao gấp ba so với hiện tại, công việc có thể bận rộn hơn một chút. Thế nhưng chờ thưởng cuối năm là em có thể đổi xe cho anh rồi”.
Vương Thanh giơ tay lấy hạt cơm dính ở khóe miệng cậu bỏ vào miệng mình: “Tiền lương chỉ là thứ yếu, quan trọng em có thích hay không, có vất vả hay không?. Anh cùng lắm thì mua nhà trễ hai năm, còn cái xe của ba anh cho vẫn đi được, không cần lăn tăn chuyện đó”.
“Tính chất công việc cũng không khác lắm, ở đài truyền hình cũng thường làm. Thế nhưng ngoại trừ kiếm nhiều thêm một chút thì em muốn có môi trường làm việc chuyên nghiệp hơn, anh thấy sao?”.
Vương Thanh đút cho cậu một miếng rau: “Sự nghiệp gì gì đó cũng chỉ là thứ yếu, quang trọng em thích là được. Nếu như em không thích anh sẽ không ép, cứ về nhà anh nuôi, thực sự không được nữa thì về cổng trường bán lẩu cay!”.
“Lẩu cay, ha ha ha ha ha ha ha…”.
Phùng Kiến Vũ vừa cười vừa ôm hôn Vương Thanh, hôn một hồi làm mặt Vương Thanh dính đầy dầu mỡ.
Bàn bạc với Vương Thanh xong, trong lòng Phùng Kiến Vũ cũng kiên định hơn, vui vẻ chuẩn bị đơn từ chức.
Cuối tuần Phùng Kiến Vũ đến chỗ công ty của Cốc Nam để kiếm thêm, cậu đã hứa sẽ mua kem cho Vương Thanh. Buổi chiều về nhà thấy một loạt giày ở cửa liền biết đội nhỏ của Vương Thanh đến nhà họp.
Vương Thanh cùng mấy người bạn học lập thành một nhóm nhỏ, thỉnh thoảng cả hội đều mang đồ đến nhà hắn để vẽ.
Cải tạo phòng đọc sách thành phòng làm việc để tiện cho lúc hai người tăng ca thì dùng, lúc này bên trong truyền đến giọng nói của Vương Thanh, nghe hắn chỉ bảo người khác, Phùng Kiến Vũ không nhịn được bật cười.
Bỏ kem vào tủ lạnh, Phùng Kiến Vũ đi tới gõ gõ cửa phòng.
Người trong phòng giơ tay chào hỏi cậu: “Vũ ca, chúng tôi mua đồ rồi, buổi tối ăn lẩu, tiểu Phi nói cô ấy rửa rau”.
Cô gái duy nhất trong nhóm giơ tay: “Vũ ca, để lát nữa em làm, Thanh ca nói nếu dám để anh phải động tay thì lần sau sẽ không cho bọn em đến nữa”.
Phùng Kiến Vũ nở nụ cười: “Không sao không sao, anh ấy muốn nói gì cứ để anh ấy nói. Mọi người sao không lấy nước, muốn uống gì?”.
“Nước lọc!”.
“Cafe”.
“Nước quả”.
“Sữa chua”.
Cả phòng giơ tay nhận gọi đồ uống, Phùng Kiến Vũ gọi cậu bạn muốn uống sữa chua: “Cậu bạn này không được nháo, sữa chua của cậu hôm qua uống hết rồi, hiện tại vẫn chưa mua”.
Cậu bạn gọi sữa chua bĩu môi mất hứng, Phùng Kiến Vũ lập tức nói thêm: “Em mua kem cho anh rồi!”.
Vương Thanh mặt mày rạng rỡ: “Tốt!”.
Cả phòng đều bày ra biểu cảm chán ghét. Đã nhiều năm như vậy mà…
Có mấy người mang theo rượu ngon, Phùng Kiến Vũ bị hấp dẫn nhưng lại bị Vương Thanh trừng mắt kéo về. Từ nửa năm trước tiểu Phi dùng hai chai rượu chuốc say Phùng Kiến Vũ, sau đó liền bị Vương Thanh cấm đền nhà nửa năm, cho nên từ đó về sau không ai dám uống rượu với Phùng Kiến Vũ nữa.
Phùng Kiến Vũ chỉ có thể ăn lẩu ca hát nhìn người khác uống rượu.
Lúc chuẩn bị đi ngủ mẹ Vương gọi điện tới bảo Vương Thanh ngày mai về nhà ăn cơm, Vương Thanh vâng dạ hai tiếng cho có lệ. Gần đây mẹ hắn gọi hắn về nhà ăn cũng không bảo đưa Phùng Kiến Vũ cùng đến, cho dù hắn có tự ý đưa đến thì cũng khiến cậu bị ức hiếp mà thôi.
Phùng Kiến Vũ vội vàng chạy vào trong phòng hề hề: “Dì dạo này có khỏe không?. Chai dầu công ty cho anh nhớ mang về, hai chúng ta ăn không hết, còn có cái gối lần trước Cố Ninh tặng, bảo là tốt cho xương cổ lắm”.
Vương Thanh ném điện thoại, đứng dậy ôm lấy cậu, hôn xuống gáy một cái: “Anh mang đồ ăn ngon về cho em”.
Phùng Kiến Vũ trong lòng biết rõ mẹ Vương không muốn cậu đến nhà, cũng giống như mẹ cậu không thích Vương Thanh vào cửa. So với mấy năm trước có phần không giống, càng ngày hai bà mẹ càng phản ứng gay gắt hơn.
Đại khái là cả hai bà mẹ đều không nghĩ tới nhiều năm như vậy rồi mà hai người vẫn chưa có ý định chia tay. Vậy nên rốt cuộc cũng quyết định phải mạnh tay mới có kết quả.
“Em lấy cho anh một bộ quần áo, anh ở lại một đêm rồi hãy về” Phùng Kiến Vũ hạ giọng xuống, quay đầu nhìn hắn: “Anh đi công tác về rồi cũng chưa có ghé qua nhà đó”.
Vương Thanh hôn một cái vào má cậu: “Được, anh nghe lời em”.
Sáng sớm hôm sau Vương Thanh bị Phùng Kiến Vũ kéo từ trong chăn ra, ăn no điểm tâm, chuẩn bị thêm một bọc lớn rồi tự mình đem ra xe cho hắn.
Vương Thanh mang theo đồ Phùng Kiến Vũ tặng về nhà, đến cửa nhấc chân gõ gõ mấy cái.
“Ai da, con trai, giờ mới về sao?”.
Mẹ Vương nhanh chóng chạy đến mở của, tiểu công chúa Tháp Tháp rầm rì chạy tới kêu hai tiếng. Vương Thanh nhìn mẹ hắn cười cười liền thấy có gì đó sai sai, bước vào phòng khách mới phát hiện có một cô gái đang ngồi trên salon chậm rãi đứng lên.
Cái gì mà gọi về nhà ăn, rõ ràng là gọi hắn về xem mắt.