Đọc truyện Thành Thời Gian – Chương 12
Cốc nước còn chưa đưa đến bên miệng, điện thoại của tôi đã reo lên.
Tôi nhận điện thoại, là điện thoại của viện bảo tàng gọi tới, thảo luận với tôi lúc nào thì giao cho họ đồ sưu tập. Những đồ sưu tập đó chính là tâm huyết cả đời của bố tôi, tôi không hàm hồ, quyết định ngay ngày giờ gặp mặt.
Cố Trì Quân đợi tôi nhận điện thoại xong, hỏi tôi: “Triển lãm gì của viện bảo tàng vậy?”
Tôi giải thích cho Cố Trì Quân mối quan hệ của tôi và triển lãm cổ sinh vật học của bào tàng tự nhiên, khuôn mặt anh khẽ động, mặt mày thích thú mà hỏi tôi ngày nào mở cửa triển lãm.
“Ba tuần sau.”
“Nếu cháu làm tình nguyện viên, có thể dẫn chú đi xem không?”
Tư duy tưởng tượng của tôi rất lớn, trong nháy mắt liền nghĩ đến hậu quả của việc dẫn anh đi: một khi bị nhận ra, hoặc bị người ta chụp được ảnh, tuyệt đối sẽ là tin tức hot, bất hạnh lại là tôi cũng có ở đó, không chừng tôi cũng trở thành nhân vật chính của đống tin tức ấy, chiếm lĩnh tất cả các mặt báo mất. Nhưng mà ở phương diện khác, quảng cáo miễn phí cũng thật tuyệt vời nha, có sự dẫn đầu của Cố Trì Quân, hàng đoàn người sẽ lần lượt tới viện bảo tàng, tham quan những hóa thạch ngưng tụ bao tâm huyết của các nhà cổ sinh vật học…
“Dẫn chú đi xem triển lãm,” Tôi vừa mừng vừa do dự, không thể từ chối cũng không thể miễn cưỡng chấp nhận được, “Chú còn phim phải quay…”
“Lúc không có kế hoạch quay phim, chú có thể không ở phim trường,” Anh trực tiếp nhìn vào mắt tôi, “Giữa bạn bè với nhau, giúp chuyện nhỏ như vậy là rất bình thường mà.”
Câu nói vừa rồi trở thành điểm yếu mất rồi. Đội xuống cái mũ lớn như vậy, tôi hoàn toàn bị bức đến không còn lực để phản kháng nữa, chỉ đành gật gật đầu, ngoan ngoãn nhận lệnh.
“Được rồi ạ.”
“Thế cứ quyết định vậy đi,” Tinh thần anh vô cùng tốt, nháy mắt hỏi tôi, “Thế thì cho chú mượn điện thoại của cháu một lát nào.”
Anh dùng điện thoại của tôi gọi tới máy anh, trao đổi số điện thoại với tôi. Tôi nhìn dãy số suy nghĩ, lưu vào danh bạ, vỗn nghĩ lưu cả tên lẫn họ, nghĩ nghĩ lại xóa tên đi, chỉ nhập vào một chữ “Cố”.
Lúc sau, trợ lí Tôn Dĩnh của anh gọi chúng tôi quay lại phim trường.
Chúng tôi dời ghế đứng lên, Cố Trì Quân gật đầu với tôi: “Chú sẽ gọi cho cháu.”
Tôi ngốc nghếch gật đầu, lặng lẽ quay đầu lại, chậm lại sau anh một bước. Thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lén anh, mũi của anh vừa cao vừa đẹp đến mức khiến người ta hận không thể sờ một cái.
Tôi nhớ đến đã từng đọc được một mẩu tin, mẹ tôi trả lời phỏng vấn của phóng viên, trả lời tại sao bộ phim của mình năm đó lại chọn một Cố Trì Quân không có tiếng tăm gì vào vai chính. Bà nói rất đơn giản, khuôn mặt của cậu ấy khiến tôi mị mê hoặc, tiến đến nhìn gần, đôi mắt và bờ môi lại làm tôi cảm động thêm một bước. Bộ phim mới của tôi chính là cần một người trẻ tuổi như vậy.
Tôi không cảm thấy Cố Trì Quân sẽ liên lạc với tôi, lại thêm tôi vốn dĩ đã nhiều việc, vậy là nhất nhanh quăng chuyện hẹn với Cố Trì Quân ra sau đầu.
Tôi thực sự rất bận, bận đến mức hận không thể phân ra làm bốn: Một phần thực hiện trách nhiệm làm con gái ngoan của tôi, trước mặt mẹ tôi ngoan ngoãn phục vụ, một phần đi làm thêm ở Menlo, ứng phó với đủ loại khách hàng. Một phần giúp Thẩm Khâm Ngôn ôn tập thi vào đại học, chuyện này bọn tôi thường sắp xếp vào buổi sáng, về cơ bản Thẩm Khâm Ngôn cũng gọi là một học sinh tốt, cần cù chăm chỉ, chỉ có một lần, tôi phát hiện cậu ta có chút lười biếng, hoàn toàn không hoàn thành kế hoạch học tập đã đặt ra, tôi nhắc nhở một lần, cậu ta sau đó cũng không hề quên nữa.
Còn thừa lại một phần sức lực cũng phân ra để đến viện bản tàng tự nhiên, một tháng triển lãm sinh vật đã bắt đầu mở cửa rồi. Tôi làm tình nguyện viên vô cùng vui vẻ, sắp xếp đồ sưu tập, viết từ giải thích, còn có giải quyết rất nhiều việc.
Còn về công việc chính của tôi—sinh viên, cũng có vẻ bị tôi vứt ra sau đầu rồi. Mỗi tối trở về kí tức xá đều rất muộn, tắm rửa sạch sẽ, nhẫn nhịn eo lưng nhức mỏi, mới bắt đầu cày đêm làm bài thập thầy giáo giao cho, bài tập năm tư của bọn tôi chủ yếu viết tiểu luận, tìm tài liệu, làm điều tra, đúng là bận đến đầu tắt mặt tối.
Viết luận văn viết đến mức mờ hai mắt, bạn cùng phòng Vi San trêu tôi: “Còn không tưới nước cho em cẩm chướng trinh nữ trên bệ cửa sổ, nó sẽ chết khô mất đấy.”
Tôi đặt bút xuống, vươn vai tưới nước cho hoa, trong lòng than phiền tại sao Lâm Tấn Tu lại muốn tặng cho tôi loại cây phiền phức thế này cơ chứ, anh ta thích đem phiền phức cho tôi, đến quà tặng cũng y như thế. Tôi lại không nỡ nhìn mà như không thấy bọn chúng, không thể không quan tâm chăm sóc. Suy cho cùng bố tôi cũng là nhà cổ sinh vật học, vì thế, tôi đối với mấy loại thực vật đáng yêu từ trước đến nay đều có lòng yêu thương đặc biệt.
“Mày rốt cuộc đang bận cái gì đấy hả? Ngày xưa cảm thấy mày tinh lực dồi dào giống như là tràn trề năng lực ấy, bây giờ sao lại cảm thấy mệt? ”
“Tuổi tác cao rồi mà.” Tôi thở ngắn than dài, phối hợp đùa với nó.
Nó cười đến ngã cả ra, “Bạn Hứa Chân, đừng có miễn cưỡng quá. Học trưởng Lâm trở về rồi, nhanh chóng bay vào vòng tay của anh ấy đi.”
Tôi làm động tác ôm tim với nó, “Mày định đẩy tao vào hố lửa đấy phỏng! Con gái bên cạnh anh ta hai ba hôm lại đổi một người, nếu mà tao thực sự ngã vào vòng ta anh ta, không đến một tuần liền bị anh ta cho vào đội ngũ đã dùng xong.”
“Mày và những đứa con gái khác không giống nhau,” Vi San không đồng ý, giơ tay chỉ cẩm chướng trinh nữ trên bệ cửa sổ, “Tao hôm nay gặp học trưởng Lâm, anh ấy còn hỏi tao cẩm chướng như thế nào rồi, hàng ngày mày có tưới nước cho nó không ấy.”
Không hề nghi ngờ, Vi San là một đứa nhiệt tình, lòng dạ tốt bụng, nhưng khổ một nỗi, nó là fan của Lâm Tấn Tu, không những thế còn cho rằng tôi và Lâm Tấn Tu có quan hệ mờ ám. Sau sự kiện vũ hội dành cho tân sinh viên, người người đều truyền nhau Lâm Tấn Tu “vì Hứa Chân mà cực kì tức giận”, từ đó trở đi, danh tiếng của tôi trong trường đã vĩnh viễn gắn lấy tên của Lâm Tấn Tu.
Thấy câu chuyện cười chẳng đùa tiếp được nữa, tôi chỉ đành đỡ trán, trở về trước bàn học cầm bút lên cũng không tiếp tục viết nữa, “Lâm Tấn Tu đã giúp tao rồi. Tóm lại, dựa vào người khác là không được, cày một tí là được rồi mà.”
Nó cuối cùng cũng không nói chuyện nữa, xoay người liền ngủ luôn. Đợi đến khi nó ngủ say, tôi đi tới kéo lại chăn cho nó, lại trở về bàn làm tiếp bài tập. Viết đến tận tờ mờ sáng, cuối cùng cũng viết xong, gửi luôn vào hòm mail của thầy giáo, cuối cùng cũng có thể leo lên giường yên tâm ngủ ngon rồi.
Vừa mới đặt đầu vào gối, điện thoại reo lên. Mơ mơ hồ hồ nhận điện thoại, nghe thấy một giọng nam trầm thấp dễ nghe. Cơn buồn ngủ của tôi ngay lập tức hoàn toàn biến mất.
Quả nhiên là Cố Trì Quân. Tôi nhớ ra anh từng nói sẽ liên lạc với tôi, không ngờ rằng lại thực sự điện thoại đến.
Anh ở đầu kia điện thoại nói chuyện. “Hứa Chân? Muộn thế này còn gọi điện thoại, không biết có làm phiền cháu không.”
“Cố tiên sinh, không có gì không có gì, cháu vẫn chưa ngủ.” Tôi nói năng lộn xộn, “Mới viết xong luận văn ạ.”
“Vốn dĩ muốn gọi cho cháu sớm một chút, nhưng bận quá liền quên luôn cả thời gian,” Anh giải thích, “Vừa mới trở về khách sạn, lúc này mới có tời gian tìm cháu.”
Trong màn đêm yên tĩnh, giọng nói của anh giường như đã trở thành âm thanh duy nhất trên thế giới này, có một loại lực lượng lạ lùng an ủi trái tim con người ta. Mắt liếc đến poster Cố Trì Quân Vi San treo trên tường, lại xuất hiện ảo giác anh đang dịu dàng nói chuyện trước mặt tôi, hai má nóng bừng.
“Triển lãm cổ sinh vật đã bắt đầu chưa vậy?”
“Vâng, vài ngày trước đã bắt đầu rồi ạ.”
“Ngày mai chú đến viện bảo tàng tìm cháu, được không?”
“Được ạ.” Tôi nói nhanh chóng, “Vừa may ngày mai cháu phải đi làm tình nguyện viên.”
“Thế thì tốt, chú không làm phiền cháu nữa, ngày mai gặp nhé.” Tôi giường như có thể nghe thấy ý cười nhè nhẹ của anh, “Chúc cháu có những giấc mơ đẹp.”
Tôi cũng ngơ luôn rồi, đợi đến khi phản ứng lại, lúc định nói câu “Chú cũng nghỉ ngơi cho tốt” thì đối phương đã cúp điện thoại rồi còn đâu, tiếng tít tít liên hồi truyền vào trong tai, tôi hạnh phúc ôm chăn lăn lộn trên giường mấy vòng liền.
Vì chủ trì tốt lần triển lãm sinh vật học này, viện bảo tàng tự nhiên học đã lấy ra tất cả đồ cổ của mình—vài bộ xương hóa thạch hoàn chỉnh nhất của khủng long bạo chú và dực long đều chuyển tới, đặt ở sảnh lớn của triển lãm để nghênh đón khách đến, vô cùng hoành tráng. Đại để là vì nguyên nhân mấy hóa thạch sinh vật cổ đại, người tham gia triển lãm cổ sinh vật lần này nhiều vô cùng, vượt quá cả dự liệu của tôi, bận đến đầu tắt mặt tối.
Khách tham quan bình thường còn tốt, đau đầu nhất chính là đám trẻ con. Không ít thầy cô giáo các trường tổ chức cho học sinh đến viện bảo tàng tham quan, tình hình triển lãm khá là khả quan.
Tôi hôm nay dẫn một đoàn các bé tầm chín mười tuổi, tuy có thầy giáo dẫn đoàn đi qua đi lại, nhưng bọn nhóc đang tuổi nghịch ngợm, cực kỳ hiếu kỳ.
Tôi giải thích cho bọn trẻ niên đại của hóa thạch và quá trình hình thành, mở phim 3D động thực vật cổ đại cho chúng xem, thực vật mấy vạn năm trước còn lâu mới phong phú được như ngày nay, đại đa số là dương xỉ và thực vật bào tử, nhưng mức độ đẹp đẽ của nó, con người hiện đại khó mà tưởng tượng được.
Trả lời các câu hỏi của mấy đứa, dùng các ví dụ thông dụng, dễ dàng nhất để nói với bọn trẻ, tác dụng của cổ sinh vật học. Sau khi xin phép viện trưởng, mở cửa phòng kĩ thuật của viện bảo tàng, giúp các em hiểu về cách tạo ra tiêu bản động thực vật, dẫn các bé tham gia phục hồi và xử lí hóa thạch. Khiến tôi bất ngờ chính là, các bé mặc dù chưa định hình tính cách, nhưng làm việc so với sự tưởng tượng của tôi thì nghiêm túc hơn nhiều.
Đặc biệt có một cậu bé ngồi xe lăn cột bím tóc, mặc dù yên lặng nhưng lại rất có kiến giải, thỉnh thoảng lại hỏi tôi một số câu hỏi những câu mà bọn trẻ cùng trang lứa căn bản không nghĩ tới, ví dụ như “Làm sao mà có thể từ một viên hóa thạch phát hiện ra đầu mối” hay như “Hóa thạch thực vật rừng mưa nhiệt đới tại sao lại xuất hiện trong băng tuyết,” vô số các câu hỏi khác.
Cuối cùng, các bạn nhỏ ngoan ngoãn vui vẻ đến rồi ngoan ngoan vui vẻ ra về. Tôi đẩy cậu bé ngồi xe lăn tiễn các bé ra ngoài viện bảo tàng, cúi người xuống tạm biệt với các bạn nhỏ, hai bé kéo góc áo tôi, vẻ mặt lưu luyến không rời nói cảm ơn với tôi: “Chị ơi, cám ơn chị, bộ phim 3D hôm nay rất hay ạ.”
Tôi cười hì hì nói: “Không cần cảm ơn, có thể cùng các em trải qua buổi chiều hôm nay, chị cũng rất vui.”
Tôi quỳ xuống, tặng một quyển tranh cổ sinh vật học rất đẹp đã chuẩn bị sẵn cho cậu bé ngồi xe lăn—đây là nửa tiếng trước tôi xin ở chỗ viện trưởng.
Cậu bé có vẻ không ngờ đến món quà bất ngờ này, ngây người một lát rồi cười thật tươi, đến gần thơm lên mặt tôi một cái.
Thầy giáo và các bạn lần lượt cười rộ lên, tôi cũng không nhịn được mà mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ: không có cách nào, tôi chính là đặc biệt khiến các bé vui vẻ.
Tiễn đoàn trẻ em lên xe trường, tôi liền nghe thấy tiếng còi xe truyền đến từ phía sau. Vừa quay đầu, liền nhìn thấy bên ngoài viện bảo tàng, không biết từ khi nào có một chiếc xe hơi màu đen có màn che đỗ ở đó, bên ngoài hoàn toàn là màu đen, phong cách kinh điển, tôi đang định khuyên lái xe đánh xe đi, cửa sau liền từ từ mở ra, lộ ra khuôn mặt của Cố Trì Quân.Anh giống như dáng vẻ của những người nổi tiếng ra ngoài một mình khác, áo khoác xám, quần dài màu nâu, nhìn cực kì giản dị, anh cũng không đeo kính mát, mà lại là một cặp kính gọng đen dày như đít chai.
Giống như siêu nhân đeo kính và không đeo kính là hai người khác nhau vậy, anh trong nháy mắt đã biến thành một con người khác—đại minh tinh bỗng nhiên thoái hóa thành một thầy giáo nho nhã, chẳng bao giờ ra khỏi cửa, đến yêu đương cũng còn không biết.
“Cố tiên sinh,” Tôi nhịn cười không nổi, “Vừa rồi thiếu chút nữa cháu không nhận ra chú luôn.”
Anh nghiêm túc đẩy đậy gọng kính đen, hỏi tôi, “Thế nào?”
“Chắc chắn sẽ không bị người khác nhận ra đâu ạ.” Tôi nói.
Cửa trước của xe cũng bị mở ra, bước xuống là một người đàn ông mặt mũi đoan chính, rất nghiêm túc. Anh ta hơi thấp so với Cố Trì Quân, nhưng cũng được coi là cao lớn, bộ comple màu đen thẳng nếp trên người anh ta, vừa nhìn đã biết là tinh anh của xã hội. Anh ta nhìn có vẻ lớn hơn Cố Trì Quân một chút, tầm ba lăm ba sáu tuổi, mơ hồ có chút quen mặt.
Cố Trì Quân giới thiệu về anh ta: “Quản lý của chú, Chương Thời Ninh.”
Tôi chợt hiểu ra, nở nụ cười: “A, chào Chương tiên sinh.”
Chương Thời Ninh bắt tay với tôi, lịch sự không chê vào đâu được, vừa nhìn đã thấy phong cách người quản lý của người nổi tiếng, “Hứa Chân tiểu thư, lần đầu gặp mặt.”
Anh ta quá chính thức rồi nha, tôi vừa bắt tay với anh ta, cảm thấy có chút không thích hợp lắm, “Chương tiên sinh, chú khách khí rồi ạ.”
“Nhận được sự chiếu cố của đạo diễn Lương đã lâu, cảm ơn là đúng thôi. ”
Tôi đã từng gặp không ít người, nhưng có thể biến lời nói khách sáo thành thân thiết, chân thành như phát ra từ trong tim thế này chỉ có hai người, mà hai người bọn họ đều đứng trước mặt tôi đây. Không biết Cố Trì Quân và anh ta, rốt cuộc ai ảnh hưởng đến ai nữa.
“Thế này đi,” Tôi cười hai tiếng, nhanh chóng chuyển chủ đề nói chuyện, “Chú cùng với Cố tiên sinh đến tham quan triển lãm cổ sinh vật ạ? Chú tốt nhất để xe đỗ ở bên cạnh chỗ đỗ xe. Bên kia có biển chỉ dẫn.” Tôi giơ cái cờ tình nguyện viên nhỏ trong tay, chỉ về phía lối vào bên phải.
“Chú không tham quan, chú chỉ là lái xe, lập tức sẽ đi ngay,” Chương Thời Ninh nhè nhẹ lắc đầu, anh ta nhìn Cố Trì Quân, “Tôi về công ti trước, bây giờ để xe ở bãi đỗ xe, lúc nào cậu về thì đi lấy xe.”
Cố Trì Quân gật đầu, quay đầu nhìn tôi, “Dẫn đường nào.”
Hai người này nói chuyện với nhau bí ẩn, tôi không hiểu lắm, ngây ra đó, chỉ có thể dẫn Cố Trì Quân tiến vào cửa lớn của viện bảo tàng tự nhiên. Bảo tàng tự nhiên cũng có nhiều năm rồi, không có mới mẻ gì nhiều, đặc biệt sau khi đoàn trẻ em rời đi, nhất thời bên trong rất yên tĩnh, đến tiếng bước chân trên nền đá cẩm thạch cũng có thể nghe thấy.
Lúc đi vào gặp phải Trâu Kỳ trợ lý của viện trường vẻ mặt vội vội vàng vàng, tôi chào hỏi với cô ấy, “Trâu tiểu thư.”
Trâu Kỳ là một người cực biết ăn nói, cười nói cảm ơn với tôi: “Thời gian ngắn này vất vả cho em rồi, làm quá tốt rồi, đúng thật là một người bằng ba người. Nhóm học sinh vừa rồi tiễn về rồi à?”
“Vâng ạ, tiễn về rồi.” Tôi nói, “Bọn trẻ cực kỳ đáng yêu, có chúng ở đây, náo nhiệt rất nhiều.”
Cố Trì Quân xen vào, “Vừa mới nhìn thấy cháu với đám nhỏ chơi với nhau cực kì vui.”
Ánh mắt của của Trâu Kì rơi trên người Cố Trì Quân bên cạnh tôi, “ấy” một tiếng nhè nhẹ, nói “Vị này là-”, Cố Trì Quân nghiêm túc đẩy đẩy cặp kính gọng đen đáng sợ của anh, đối với ánh nhìn của cô ấy tỏ ra hoàn toàn mờ mịt, “Sao vậy? Cô quen tôi sao?”
Mấy từ này, anh hơi đổi giọng điệu, giọng nói trầm thấp hơi cao lên, nghe có vẻ giống như một chàng thanh niên tầm hơn hai mươi tuổi. Tôi sợ cô ấy nhìn ra manh mối gì, cũng phối hợp giải thích: “Đây là bạn của em, rất có hứng thú với cổ sinh vật.”
Trâu Kỳ ồ một tiếng, cười nói “Thế thì tôi nhận nhầm rồi, còn tưởng là người nổi tiếng nào đó kìa”, rồi lại mới vội vàng rời đi.
Tôi quay đầu qua chỗ khác, cười thầm. Cố Trì Quân vẫn giữ lấy mắt kinh, ngẩng đầu nhìn khu cửa vào làm từ bảng hiệu xương khủng long, “Chú cải trang cũng không tệ mà.”
Thân là một ảnh đế, như thế này đúng thật là lãng phí tài năng mà. Trong lòng tôi nghĩ thế, ngoài mặt lại lộ ra vẻ khen ngợi, “Rất tuyệt ạ. Nhưng mà Cố tiên sinh, chú hiếm lắm mới có ngày nghỉ, còn đến xem triển lãm cổ sinh này, không cảm thấy vô vị là tốt rồi ạ.”
“Cảm thấy vô vị thì chú đã không đến rồi,”Anh chỉ bộ xương khủng long ở góc tường, “Giới thiệu cho chú nào.”
“Được ạ, đây là xương Dực long phát hiện ở bồn địa Tố Châu…” Mấy ngày hôm nay, việc mà tôi làm mỗi ngày chính là một lần rồi lại một lần giải thích lại, sớm đã thuộc làu làu, thao thao bất tuyệt.
Anh vừa xem, tôi vừa giải thích, phối hợp cũng khá ăn ý. Tôi giải thích cho anh lai lịch và ý nghĩa của từng viên hóa thạch. Tôi kinh ngạc phát hiện ra, Cố Trì Quân cũng hiểu biết một số kiến thức cơ bản về cổ sinh vật học, ví dụ như các nhánh của cổ sinh vật học, thỉnh thoảng còn có thể cùng nói với tôi về khoa học.
Thẩm Khâm Ngôn đã từng nói, công sức anh bỏ ra cho mỗi vai diễn người bình thường khó mà tưởng tượng được. Vậy thì, anh trong cuộc sống hiện thực không chừng cũng nghiêm túc như vậy. Ví dụ như hôm nay, anh chẳng qua là đến xem một triển lãm cổ sinh vật nho nhỏ, lại chuẩn bị nhiều như thế, học thuộc không ít danh từ cổ sinh vật học, chỉ việc có dụng tâm thôi đã khiến người khác phải thán phục. Tôi nghĩ, nếu như anh không đóng phim, nhất định cũng tìm rất nhiều ngành nghề có tiền đồ.
Sự thán phục của tôi dành cho anh hoàn toàn thể hiện hết trên mặt, Cố Trì Quân cũng lộ ra nụ cười khiến tôi không hiểu, nhẹ nhàng nói: “Không cần giật mình vậy đâu, sách của bố cháu, viết rất gần gũi, phần lớn đến chú còn đọc hiểu. Ví dụ, bây giờ chú đã biết, lai lịch của chỗ hóa thạch này thật sự không đơn giản.”
Quả thực là như thế. Mỗi viên hóa thạch đều là các nhà cổ sinh vật học phải lên núi xuống biến mới tìm ra được, không dễ dàng gì.
“Cố tiên sinh, cháu vẫn cứ tưởng rằng chú khách sáo với cháu nên mới muốn sách của bố cháu,” Tôi vô cùng khó xử, vô tình nói ra tâm sự trong lòng mất rồi, “Cháu không ngờ đến chú sẽ tỉ mỉ đọc nó, suy cho cùng đây chính là cổ sinh vật học mà.”
Cố Trì Quân xoay lưng, tỉ mỉ xem hóa thạch thực vật dương xỉ trong tủ kính, lại nhìn tôi, “Lẽ nào trong lòng cháu, chú chính là người chỉ biết nói những lời tốt đẹp hay sao? ”
“Không phải,” Tôi rất xấu hổ mà giải thích, “Suy cho cùng, chú là người nổi tiếng, mỗi ngày chỉ đóng phim với quảng cáo thôi cũng đã mệt lắm rồi, có lúc sẽ không để ý mấy chuyện cỏn con này.”
“Muốn làm một việc gì đó, có thể tìm được thời gian,” Anh cũng không để bụng, chầm chậm đi về phí trước, “Ngoài ra, chú cũng không cảm thấy việc hẹn với cháu là chuyện cỏn con.”
Tim tôi bỗng nhiên đập nhanh một nhịp.
Cố Trì Quân cũng không nói chuyện này nữa, tiến về phía giá thủy tinh của triển lãm mấy bước, lại nói về đề tài học thuật: “Quan hệ của cổ sinh vật học và khoa học địa cầu rất mật thiết đúng không?”
“Vâng,” Tôi gật đầu, “Cổ sinh vật học kì thực có quan hê mật thiết với nhiều ngành khoa học khác, cũng rất có giá trị thực dụng, ví dụ như bố cháu đã phát hiện ra vài mỏ dầu chẳng hạn.”
Cố Trì Quân thích thú lắng nghe, “Thật lợi hại.”
“Phát hiện mỏ dầu là chuyện bất ngờ, bố cháu hoàn toàn không cảm thấy đây là một thành tựu trong cuộc đời ông, chỉ là phát hiện ngoài phạm vi nghiên cứu. Có một bộ phim viễn tưởng “Khách đến từ ngoài bầu trời”, không biết Cố tiên sinh đã xem qua chưa, người ngoài hành tinh trong câu chuyện đến Trái Đất, người đầu tiên muốn gặp, đó chính là nhà cổ sinh vật học xuất sắc nhất trên Trái Đất. Bố cháu với nhân vật trong phim có chỗ tương đồng—chỉ quan tâm việc nghiên cứu của bản thân, hoàn toàn chuyên tâm nghiên cứu. ”
Cố Trì Quân biểu thị đồng ý: “Đã từng xem qua. Đó chính là tác phẩm của đạo diễn Liễu Ngạn, mấy năm trước chú đã từng hợp tác với ông ấy. ”
“A, vâng, đúng là có chuyện này.” Tôi xấu hổ, tự cảm thấy múa rìu qua mắt thợ.
“Một đời này của bố cháu, có thể theo đuổi sự nghiệp mà mình yêu thích, đó chính là hạnh phúc rất lớn.”
Những lời nói này của anh chạm tới đáy lòng tôi, tôi mặt mày rạng rỡ, nhanh chóng gật đầu.
Những ngày tháng bố bị bệnh cho đến khi mất đi ấy, tôi từ đầu đến cuối khó mà tiếp nhận được, duy nhất chỉ có thể tự mình an ủi mình, đó chính là trong cuộc đời ông không để lại chút tiếc nuối nào, ông thậm chí còn mỉm cười lên bàn phẫu thuật.
Bốn bề yên tĩnh khiến người ta thoải mái, sàn nhà đá cẩm thạch sáng bóng, chúng tôi cưỡi ngựa xem hoa đi qua tất cả những khung kính, chỉ có hóa thạch yên tĩnh lắng nghe giọng nói của chúng tôi.
Tôi nhè nhẹ thở ra một hơi, “Mặc dù nói như vậy, nhưng có lúc cháu vẫn nghĩ, cuộc đời này của bố vẫn còn rất nhiều tiếc nuối.”
“Ví dụ như?”
“Rất nhiều ạ.”
Cố Trì Quân dừng lại một chút, “Cháu và bố chúa, từ trước đến nay chỉ có hai người?”
“Vâng ạ”
Anh dường như đang nghĩ ngợi gì đó, “Vậy bố cháu ngoài công việc nghiên cứu ra, một mình nuôi cháu, rất vất vả.”
“Lúc cháu lớn hơn một chút, cũng khuyên bố cháu tục huyền, nhưng ông hoàn toàn không có hứng thú. Ông nói quá tam ba bận, cả đời này không thể kết hôn ba lần được, hơn nữa ông đã có cháu rồi, ” Tôi nói với Cố Trì Quân, “Quả thực, mẹ cháu cũng là người vợ thứ hai của bố cháu rồi.”
Cố Trì Quân bỗng nhiên ngẩn người, sự kinh ngạc căn bản không giấu diếm, “Thật sao? Chuyện này chú cũng không ngờ tới.”
“Bố cháu hơn mẹ cháu rất nhiều tuổi, trước đó ông đã kết hôn một lần rồi,” Tôi tiện miệng nói, “Người vợ đầu tiên của ông là chị họ đằng ngoại hay là đằng nội của mẹ cháu…À, chị đằng nội, bởi vì cũng họ Lương, bà tên là Lương Uyển Linh. Cháu phải gọi bà ấy một tiếng bác.”
Sự ngạc nhiên của Cố Trì Quân so với lúc trước còn rõ hơn, nhưng một giây sau đã khôi phục lại trấn định, “Chú thực sự hoàn toàn không ngờ tới.” Trước mặt tôi anh từ trước đến nay đều là phong cách người nổi tiếng lịch thiệp, hiếm lắm mới nhìn thấy anh ngạc nhiên đến độ biến sắc, tôi quay mặt đi, cảm nhận kì lạ mà lại phức tạp.
Tôi nói tiếp, “Hai cuộc hôn nhân của bố cháu đều rất ngắn, kéo dài không đến một năm.”
Bình tâm mà nói, có lúc tôi cảm thấy bố không có sự may mắn về hôn nhân. Lương Uyển Linh là bạn học của bố, hai người tâm đầu ý hợp, cùng nghiên cứu cổ sinh vật, đáng tiếc vận khí không tốt, kết hôn không đến một năm, bà mất trong một lần leo núi xảy ra sự cố. Sau đó bố tôi ở vậy mười năm, rồi kết hôn với em họ của vợ–chính là mẹ tôi. Cuộc hôn nhân này lại khiến người khác cảm thấy nặng nề. Lúc đó bố tôi đã hơn bốn mươi tuổi, mỗi ngày đều nghiên cứu cổ sinh vật học, sống như một người sáu mươi tuổi. Mẹ tôi là một cô gái hai mươi tuổi, đang học ở học viện điện ảnh, vừa xinh đẹp lại vừa có năng lực, có thể thích ứng với cuộc sống trong phòng sách của bố tôi mới chính là chuyện lạ thế giới. Trên thực tế, chuyện kết hôn của hai người vốn dĩ đã khiến người ta cảm thấy lạ lùng rồi.
Hai tay Cố Trì Quân đút trong túi áo khoác, ánh mắt dừng trên người tôi, tôi giả như không nhìn thấy thâm ý trong ánh mắt anh.
“Người muốn tiến vào giới diễn xuất làm sao có thể nuôi trẻ con chứ? Lúc mẹ cháu sinh ra cháu mới hơn hai mươi tuổi, so với cháu bây giờ còn nhỏ hơn một chút,” Tôi nói, “Mẹ cháu liền để cháu ở chỗ bố cháu, sau đó một mình xông pha giang hồ. Những chuyện tiếp theo thì cháu không biết rõ lắm, nhưng mà, Cố tiên sinh so với cháu thì càng rõ ràng hơn ấy.”
Cố Trì Quân không chính diện trả lời tôi, cười nhẹ đồng thời chuyển dịch ánh mắt, chỉ nói: “Mẹ cháu là một đạo diễn vô cùng xuất sắc.”
Tôi không thể không thừa nhận quan điểm này.