Đọc truyện Thành Thời Gian – Chương 11
Quãng thời gian sau đó, tôi lại tới phim trường hai lần nữa, cũng không kích động như lần đầu tiên nữa rồi.
Tôi từ chỗ Kỷ Tiểu Nhụy biết được đại để tiến độ quay phim, đa số phần ngoại cảnh đã quay xong rồi, tất cả các phân cảnh hiện tại đều tiến hành trên chiếc du thuyền xa hoa đó. Chiếc du thuyền này đã bị cải tạo thành một trường quay. Đoàn làm phim không hề có ngày nghỉ, tôi nghe nói nhân viên làm việc của các bộ phận cũng rất than phiền, theo một đạo diễn làm việc tỉ mỉ, bán mạng cho công việc như mẹ tôi, cũng thực sự vất vả cho bọn họ rồi.
Điều khiến tôi bất ngờ là phân cảnh trong phim của Cố Trì Quân dường như cũng không nhiều, ví dụ như anh ấy hiện tại đang ở trong trạng thái nhàn tản, đại đa số thời gia đều cùng mẹ tôi ngồi trước màn hình giám sát, cùng mẹ tôi nói chuyện cực nhanh, chủ đề nói chuyện chủ yếu là về nghề nghiệp hoặc là liên quan đến kịch bản, ví dụ đối với việc cắt bỏ một số chi tiết nhỏ, cũng có lúc sẽ xuất hiện tranh chấp—tư thế đó không giống với những người khác, như có một sợi dây đàn ở giữa bọn họ vậy.
Ấn tượng sâu sắc chính là có một cảnh quay, trong phim Cố Trì Quân diễn cảnh nam chính nhớ lại đoạn tình cảm với người yêu cũ, mẹ tôi và Cố Trì Quân vì chuyện có cần hay không quay chính diện mặt anh mà xuất hiện ý kiến tranh luận không nhỏ, tranh luận gần một tiếng đồng hồ.
Tôi lúc đó mới phát hiện ra, sở thích của tôi trước đây với điện ảnh chỉ giống như Diệp Công thích rồng—hóa ra tôi chỉ yêu thích thành phẩm mà không thích quá trình tạo ra nó. Tôi khó tránh mất tập trung, lúc thực sự không lấy lại được tinh thần liền lấy sách ở trong túi ra, cố gắng tìm sự yên tĩnh trong cái phim trường ồn ào này, yên lặng đọc sách.
Thẳng đến lúc mẹ quay đầu nhìn tôi, “Đi ra boong tàu bên ngoài. Tiểu Nhụy, lấy ít đồ ăn cho con bé.”
Ở đây là địa bàn của bà, bà vừa nói tôi liền lập tức ngoan ngoãn nghe theo mà đứng dậy, “Vâng ạ.”
Phong cảnh ở mũi thuyền quả nhiên đẹp hơn nhiều. Mặt biển giống như một tấm vải có hào quang màu xanh phát sáng, còn con thuyền lại giống như một cây kéo cắt vải, thẳng tắp không chút do dự nghênh đón sóng gió, tóc của tôi bị thổi rối tung. Tôi dựa vào lan can, vừa ngắm cảnh vừa yên lặng ghi nội dung vào sách, lại nghe thấy giọng nói thân thiết mang theo cả ý cười.
“Hứa Chân.”
Tôi ngoảnh đầu lại, nhìn thấy Có Trì Quân đang sải đôi chân dài, vững chắc tiến về phía tôi. Anh hôm nay không có cảnh quay, cũng không trang điểm, ăn mặc rất bình thường, nhìn vừa trẻ lại vừa đẹp trai. Khí thế khoáng đạt của con thuyền bị ném ra đằng sau anh, triệt để trở thành vật làm nền. Khí chất của một số người chính là cường đại như vậy đấy, khiến người ta vừa nhìn đã ngưỡng mộ.
“Cố tiên sinh.” Tôi nhanh chóng để quyển sách trong tay xuống.
Anh đi đến bên tôi, gió biển thổi khiến anh hơi nheo mắt một chút, “Chú làm phiền cháu à?”
Tôi có một khoảnh khắc hoảng hốt, cảm thấy anh như từ trong phim tiến về phía tôi—cách tôi gần đến vậy, nhưng cũng thật xa vời. Tôi vô thức cắn cắn môi, trái tim cũng không chịu thua kém mà lại đập nhanh, chỉ có thể cười bản thân đúng là không được việc.
“Không có, không có ạ.” Tôi lắc đầu, “Cố tiên sinh ra ngoài ngắm cảnh hay sao ạ?”
Trên boong thuyền không có ai khác, vì vậy, đây là lần đầu tiên tôi ở một mình với Cố Trì Quân. Trước đây bất luận trong tình huống nào, đều có người khác bên cạnh, mẹ tôi, nhân viên trong đoàn làm phim. Sau khi ý thức được cái thực tế này, tôi từ trước đến nay cảm thấy bản thân cũng coi như có tài hùng biện, nhưng những từ ngữ đó bỗng nhiên biến mất sạch sành sanh.
May mà Cố Trì Quân không như tôi, tay anh đặt lên thành lan can, mắt nhìn ra xa, nơi đó là đường bờ biển rộng lớn, anh chỉ mặt biển ngoài xa, “Mặt nước biển ở đây rất đẹp, màu nước không hề giống so với những nơi khác, nhất là dưới ánh mặt trời.”
Đây là lần đầu tiên nghe thấy, “Thật ạ? Cháu cũng nhìn không ra.”
Ý cười của anh đậm thêm một chút, “Dưới ống kính máy quay sẽ như vậy, chọn không ít địa điểm, có vài cảnh chọn quay ngoại cảnh ở mặt biển này đấy.”
“Hóa ra là như thế” Biết được thứ mới mẻ cũng thấy rất vui, tôi gật gật đầu.
Cố Trì Quân thực sự là một người khiến cho người khác có cảm giác trưởng thành, cử chỉ đúng mực, đáng tin cậy mà lại trầm ổn. Sau khi nói vài câu, sự căng thẳng của tôi cũng giảm đi đáng kể, cũng thấy thoải mái hơn. Túi của tôi để trên ghế phơi nắng bên cạnh, tôi vội vàng tới đó, cầm lên, chọn vài quyển sách đưa cho anh.
Anh chậm rãi đi đến bên tôi, tôi để sách trên một chiếc bàn nhỏ, “Cố tiên sinh, đây là sách của bố cháu, lần trước chú nói cần nó.”
“A,” Anh cầm mấy quyển lên, lật ra xem, “Cảm ơn vì cháu đã nhớ.”
Tôi dứt khoát không thể nhìn thẳng vào anh, cười ha ha vài tiếng, đương nhiên là nhớ rồi, anh còn đặc biệt sai trợ lý đến nhắc nhở tôi chuyện này, thế thì làm sao mà tôi quên được cơ chứ.
Anh bỗng nhiên lật một trang, chỉ bức ảnh in trong cuốn “Cổ Sinh Vật Kỉ Cambri” hỏi tôi, “Đây là ảnh của bố cháu?”
Tôi giải thích cho anh, “Vâng ạ, ảnh vài năm về trước.”
Bố tôi không thích chụp ảnh, vì thế ảnh rất ít. Vì có thể in bức ảnh này lên sách, là người phụ trách xuất bản nói: “Để người trong ngành biết được diện mạo thật của anh đi.”, bố tôi không thể không tuân mệnh. Bố trong ảnh đeo kính gọng đen, nụ cười hài hòa thân thiết, mái tóc hoa râm.
“Bố cháu nhìn bề ngoài, hoàn toàn là hình tượng học giả không tranh chấp thế sự.” Anh tỉ mỉ lật sách.
“Chính xác là như vậy đấy. Cả đời ông thứ yêu thích nhất đó chính là hóa thạch.”
Ánh mắt anh lướt qua mặt tôi, “Thế còn cháu?”
Tôi gật đầu: “Bố cháu đương nhiên càng yêu cháu rồi.”
“Ừ, chú nghĩ cháu cũng có một người mẹ rất yêu cháu,” Anh cúi đầu xuống, chỉ vào một bức tranh minh họa trên trang sách, vô cùng hứng thú hỏi tôi, “Đây là cái gì?”
“A,” Tôi khí thế bừng bừng lập tức giải thích, “Đây là cháu và bố ở trên núi của đảo Catalonia phát hiện ra lệ linh sam thuộc họ ngân hạnh, đây là trên đảo cao phát hiện ra thông đá, lá cây nhỏ, toàn thân tròn, nên biết rằng, cái này có thể lấp đầy sự thiếu vắng của giai đoạn đó… ”
“Cháu đã tới đảo Catalonia?” Anh hỏi tôi, “Nếu chú nhớ không nhầm, đây là một đảo quốc ở nam Thái Bình Dương.”
“Vâng ạ,” Tôi ngạc nhiên bởi kiến thức địa lý của anh phong phú đến thế, Catalonia là một quốc gia nhỏ có lịch sử hơn một trăm năm, đại đa số mọi người đều chưa từng nghe đến,
“Cháu từ nhỏ đã cùng bố đi khắp thế giới, những nơi trên Trái Đất có thể tới thì cũng tới kha khá rồi, à, chỉ có Bắc Cực không có cách nào đến thôi.”
Dường như anh đang nghĩ gì đó, thở nhẹ: “Đúng là một người bố tốt.”
Nhè nhẹ than thở một tiếng, không biết tại sao lại khiến tim tôi khẽ động, hốc mắt lại cay cay, vì vậy vội vàng nhìn đi chỗ khác.
Đơn độc nói chuyện với anh như vậy khiến tôi lại càng kiên định một điều: Cố Trì Quân thực sự là một người đặc biệt, giống như mọi người đồn đại, bất luận người đứng trước mặt anh có thân phận như thế nào, đều có thể đối phó chu toàn.
Tôi suy nghĩ vu vơ, anh lại cúi đầu xuống tỉ mỉ lật giở những bức tranh trong sách, hết trang này đến trang khác, “Đây lại là cái gì vậy?”
“A, đây cũng là trên đảo Catalonia phát hiện ra một loại hóa thạch gỗ thông khác. Catalonia là một nơi rất hay, gần vòng tròn Nam Cực, đất đai cực kì màu mỡ, trên đảo còn có một ngọn núi lửa dưới đáy biển, bảy tám nghìn năm trước phun trào hình thành núi lửa chết, địa tầng ở đó cất giữ không ít hóa thạch, tầng hóa thạch vô cùng hỗn loạn…”
Nói đến cổ sinh vật học là tôi lại vô cùng hăng say, lập tức thao thao bất tuyệt, Cố Trì Quân lại không ngừng hỏi, cũng không cũng ngớt giải thích, đợi đến khi ngừng lại, mười mấy bức ảnh cũng giải thích gần hết rồi.
Ngẩng đầu nhìn thấy Cố Trì Quân đang nhìn tôi, ánh mắt sáng dị thường, nửa là cảm khái nửa là tán thưởng tôi nói, “Cháu đã tới rất nhiều nơi hoang vắng mà ít người đã từng đặt chân tới, đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, so với tuổi của cháu, cũng thật là kinh nghiệm hiếm có. ”
Được Cố Trì Quân khen ngợi như vậy, nhất thời tôi cũng quên luôn khiêm tốn mà cười hì hì, “Cảm ơn chú đánh giá cháu như vậy. Uhm, cháu…cháu muốn mời chú–”
“Gì cơ?”
Anh nhướn mày nhìn tôi, ánh sáng sáng rực trong mắt lưu chuyển.
Mặc dù tôi cảm thấy anh đã qua cái tuổi dựa vào khuôn mặt để kiếm tiền, nhưng khuôn mặt này của anh vẫn không thể nhìn lâu được, nhìn nhiều một cái liền khó tránh được lòng dạ thay đổi thất thường. Tôi che giấu ho một tiếng, cúi đầu xuống lấy từ trong cái túi lộn xộn của tôi ra sổ và bút, đặt lên bàn đẩy về phía anh, sau đó mong chờ nhìn anh: “Chú có thể ký cho cháu được không ạ?”
Anh hơi shock, một giây sau liền dở khóc dở cười mà lắc đầu, “Chú còn tưởng là chuyện gì to tát, hóa ra cháu muốn chữ kí của chú. Ngoại trừ tên ra, cháu còn muốn chú viết gì không? ”
Tôi nhanh chóng nói: “Chữ kí là đủ rồi ạ. Chỉ cần chữ kí thôi ạ.”
Ngón tay dài của anh cầm lấy cây bút, kí như rồng bay phượng múa tên của mình, dùng giọng nói trầm dễ nghe hỏi tôi, “Đây là quyển sổ kí tên mới? Chuyên dùng để đưa chú kí tên?”
Từ sau lần đầu tiên gặp Cố Trì Quân, tôi liền đi mua một quyển sổ chuyên dùng để kí tên, dự định có cơ hội thì đi tìm anh xin chữ kí. Bao nhiêu năm sau đó, cũng coi như là được dùng đến rồi.
“Cố tiên sinh,” tôi dừng lại, ngại ngùng mở miệng, “Cháu là fan của chú, cháu muốn chữ kí của chú rất nhiều năm rồi.”
“Cái này à,” Anh kéo dài giọng nói, “Chú biết.”
Tôi từ trên ghế nhảy dựng lên, mặt cũng đỏ hết lên rồi, “Hả, chú biết?”
Anh cũng đứng lên, giơ tay nhấn vai tôi ngồi xuống, “Lẽ nào cháu cảm thấy mình biểu hiện chưa rõ ràng sao?”
Câu hỏi ngược này thực sự quá sâu xa mà. Nói ra cũng đúng, anh đã gặp qua biết bao người chứ, gặp biết bao fan hâm mộ nhiệt tình. Là một diễn viên xuất sắc, tôi tin rằng lực quan sát của anh tốt cũng là tự nhiên mà thôi, bao nhiêu sự kích động và tâm sự kia của tôi làm sao mà giấu đực chứ, cũng sẽ không qua nổi con mắt của anh đâu.
Da mặt tôi nóng bừng, dù sao thì anh cũng phát hiện ra rồi, tôi cũng không sợ chết, ra sức biểu hiện thoải mái, tiếp tục nói tiếp.
“Dù sao…cháu, cháu rất thích chú và phim của chú,” Tôi hít vào một hơi, “Giống như những fan hâm mộ của chú.”
“Cảm ơn sự yêu thích của cháu, chú rất vui,” Cố Trì Quân trả lại sổ và bút cho tôi, tôi xem nó như bảo bối mà cất đi, cảm kích mà nói cảm ơn anh, anh phất phất tay, đôi mắt đen láy, tỏa sáng lấp lánh như viên đá quý , nhìn có vẻ tâm trạng đang rất rất vui, nhưng mà lời nói ra lại khiến tôi giật mình, “Nhưng mà chuyện chữ kí, chỉ có một lần thôi.”
“Hả! gì cơ ạ?”
Anh nói: “Chú không hy vọng cháu là fan hâm mộ của chú, thà rằng cháu làm bạn của chú còn hơn.”
Sự cảm động của tôi thực sự là rợp trời kín đất, đến đại dương dưới chân tôi đây cũng còn lâu mới bằng.
“Bạn…bạn bè?”
“Đúng thế, chú không có người bạn nào còn trẻ hay là ngoài giới điện ảnh cả. Có lúc chú cảm thấy mình như đã tách khỏi xã hội rồi, nếu cháu làm bạn của chú, thế thì thực sự quá tốt rồi. ” Ánh mắt của anh dừng ở nơi xa, rõ ràng vừa tiếc nuối vừa do dự.
Đúng, bị hàng vạn người ngưỡng mộ quá lâu, yêu mến quá nhiều, khát vọng quá mãnh liệt, cũng không thể quay trở lại cuộc sống của người bình thường nữa rồi. Bạn bè với anh mà nói, có thể thực sự là một thứ xa xỉ.
Tôi ngây ngốc nhìn anh, đại não một lúc mới phục hồi lại, giống như một anh lính trẻ ôm ấp trong lòng sự nhiệt tình với quốc gia, đứng trước chủ soái thể hiện lòng trung thành,
“Cháu có rất nhiều bạn, nhưng không có ai là người nổi tiếng cả. Vì vậy cháu không biết phải làm bạn chú như thế nào, nhưng cháu sẽ cố gắng! Cố tiên sinh, chú cần cháu làm gì không?”
Biểu cảm của anh thiên biến vạn hóa, cuối cùng nhịn không được, hoàn toàn không giữ hình tượng mà cười thật to. Anh cười đến là vui vẻ như thế, khiến tôi lờ mờ có chút dự cảm không lành—tôi thường xuyên nhìn thấy ở Lâm Tấn Tu tình trạng nhịn không được mà cười đến thất thanh ấy. Tôi có chút thất bại mà nghĩ, lẽ nào tôi sinh ra để làm trò vui cho người khác sao? Rõ ràng tôi không hề có chút tế bào hài hước nào hết kia mà.
Anh vừa cười vừa xin lỗi tôi, “Xin lỗi, không phải chú có ý gì nên mới cười như thế đâu. Nhưng cháu thật là–” Anh hơi dừng lại, nuốt xuống nửa câu sau, “Cháu với đạo diễn Lương thực sự không giống nhau.”
Mặc dù anh mang theo thiện ý mà cười tôi, nhưng tôi rất cảm kích anh. Bởi vì tiếng cười đó đã khiến tường rào vô hình bao quanh chúng tôi biến mất gần hết.
“Cháu và mẹ đương nhiên không giống nhau rồi,” Tôi nói, “Cháu trước đây chỉ nhìn thấy bà trên tin tức.”
“Có cảm thấy thân phận của mình rất ly kì không?”
“Mấy năm trước lúc cháu biết mẹ là một đạo diễn nổi tiếng, còn có chút giật mình ấy, bây giờ thì bình thường rồi,” Tôi thuận miệng nói, “Nói là ngạc nhiên, chỉ là không ngờ bà lại liên lạc với cháu.”
“Cháu là con gái của chị ấy, chị ấy làm sao không liên lạc với cháu được?”
Tôi nhìn vị đại minh tinh trước mặt, “Cái này có gì kỳ lạ chứ? Có ai quy định mẹ phải có nghĩa vụ chăm sóc con gái đâu.”
Cố Trì Quân dựa vào ghế gỗ, ánh mắt quét qua mặt tôi, ngón tay gõ nhẹ nhẹ lên mặt bàn, “Người bình thường đều sẽ không nói như vậy.” Tôi và lập trường của anh hoàn toàn không giống nhau, góc độ xem xét vấn đề tự nhiên cũng không giống nhau. Anh đương nhiên là nói giúp mẹ tôi rồi, tôi cũng không định phản kích anh, cười một cái, sau đó tự rót cho mình một ly nước
_______________________________________
Dịch một đoạn tên mấy loài cây cổ thôi mà mình cũng xoắn lên xoắn xuống ;__; sợ bạn Hứa Chân quá ;__; và mình cũng ghen tị vì bạn ấy có người bố như thế nữa, đem con gái đi khắp thế giới 😡
Diệp Công thích rồng:
Ý của câu thành ngữ này là chỉ một người tên là Diệp công rất ưa thích rồng, nay dùng để ví về người bề ngoài rất say mê một sự vật nào đó, nhưng lại không thực lòng, mà thậm trí còn sợ nó.
Catalonia:
Catalunya (tiếng Tây Ban Nha: Cataluña; Aranese Tiếng Occita: Catalonha) là một vùng tự trị của Vương quốc Tây Ban Nha. Diện tích của vùng đất này là 32.114 km²; dân số là 7.210.508 người, trong đó dân nhập cư chiếm khoảng 12.3%. Theo vị trí địa lý, Catalunya nằm giáp với Pháp và Andorra ở phía Bắc, Aragon ở phía Tây, vùng tự trị Valencia ở phía Nam, phía Đông là Địa Trung Hải(580 km đường bờ biển). Ngôn ngữ chính của vùng này là tiếng tiếng Catala, tiếng Tây Ban Nha và tiếng Occita.
Thủ phủ của Catalunya là Barcelona. Catalunya được chia thành 4 tỉnh: Barcelona, Girona, Lleida, và Tarragona (Nguồn: Wikipedia)