Thánh Tâm Ma Ảnh

Chương 7: Dĩ Vãng Chua Cay


Bạn đang đọc Thánh Tâm Ma Ảnh – Chương 7: Dĩ Vãng Chua Cay

Vạn Giai Hiểu khấu đầu, nói:
– Lão chủ nhân khai ân, nghĩ tình thuộc hạ theo đã theo hầu nhiều năm …
Giọng lạnh lùng cười nhạt cắt lời rồi nói:
– Ta vốn niệm tình nhiều năm ngươi theo ta, và cũng có ý tha cho ngươi, nhưng biết làm thế nào khi Hạ Hầu Lam đã nhìn ra ngươi là Vạn Giai Hiểu thật !
Vại Giai Hiểu lại rùng mình, lão khấu đầu và luôn miệng cầu xin khai ân !
Giọng lạnh lùng cười nhạt, nói:
– Muốn ta khai ân cũng không khó, trước tiên ngươi trả lời ta mấy câu …
Vại Giai Hiểu vội nói:
– Thuộc hạ tuân mệnh, thuộc hạ tuân mệnh …
Giọng lạnh lùng nói:
– Ngươi biết tại sao ta phải giết Hạ Hầu Lam không ?
Vại Giai Hiểu vừa run vừa trả lời:
– Thuộc … thuộc hạ không biết nhưng phàm kẻ nào họ Hạ Hầu thì đều bị liệt vào hàng đáng giết !
– Rất tốt ! – Giọng lạnh lùng nói tiếp – Ta thà giết lầm trăm người, tuyệt đối không bỏ xót một tên …
Ngừng một lát, người đó lại nói:
– Ngươi biết ta là ai không ?
Vại Giai Hiểu nói:
– Không biết, thuộc hạ chỉ nghe giọng nói mà chưa thấy người !
– Cũng không sai ! – Giọng lạnh lùng nói – Ngươi có biết nữ nhi của Kim Lăng Đồng gia, kẻ duy nhất biết chỗ cất giấu Ngọc Thiềm Thừ hiện đang ở đâu không ?
Vại Giai Hiểu nói:
– Sát hại cả nhà Đồng gia là Hạ Hầu Lam, Đồng Uyển Nhược đó tự nhiên là ở trong tay hắn !
– Càng tốt ! – Giọng lạnh lùng cười cười rồi nói – Ngươi có thể đi rồi, nhưng chớ để ta gặp lại đấy !
Vại Giai Hiểu bán tín bán nghi, lão ngẩng đầu lên nói:
– Lão chủ nhân …
Giọng lạnh lùng nói:
– Lẽ nào còn chờ ta thay đổi tâm ý ?
Vại Giai Hiểu như được đại xá, mừng muốn phát điên, lão tung người vào màn đêm mênh mông, nhưng vừa tung lên nửa chừng thì đột nhiên kêu hự một tiếng và rơi xuống đánh bịch !
Huyết tươi xuất hiện, não tương văng ra tứ phía, trán vỡ nát, thân hình nằm yên bất động !
Một tràng cười thâm trầm âm hiểm vang lên, khiến người nghe phải rởn tóc gáy, sau đó là tiếng quát khẽ:
– Người đâu !
Trong bóng tối có người lên tiếng đáp, lập tức là hai bóng đen lướt đến trước gian phòng rồi cúi người cung kính nói:
– Xin lão chủ nhân sai bảo !
Giọng lạnh lùng nói:
– Lôi hắn đi, quăng ra xa xa một chút !
Hai bóng đen nói:
– Tuân mệnh !
Rồi khom người lôi thi thể Vại Giai Hiểu đi như bay, thoáng chốc đã biến mất vào màn đêm mênh mông !
Lúc này có một bóng người gầy gầy nho nhỏ bắn vọt ra khỏi gian phòng rồi hạ thân xuống trước một tòa tiểu lâu cách gian phòng ngoài mười trượng về phía trái.
Người này mặc hắc y, nhìn bóng dáng phía sau thì đó là một người rất gầy.
Người này vừa hạ thân xuống trước lầu thì hai cửa lầu lập tức mở ra, hắc y nhân lắc người tiến vào, bên trong có hai đại hán cung kính khom người, nói:
– Tham kiến lão chủ nhân !
Hắc y nhân khoát tay nói:
– Cô nương ngủ chưa ?
Đại hán bên trái đáp:
– Bẩm chủ nhân, cô nương vẫn chưa yên nghỉ.
Hắc y nhân khẽ gật đầu, nói:
– Ta muốn xuống xem thử, mở cửa !
Đại hán bên trái đáp một tiếng rồi đưa tay ấn vào bên cạnh cầu thang, theo đó là mấy tiếng chuyển động kỳ lạ vang lên, dưới cầu thang hiện ra một huyệt động vuông vắn nhưng tối om.
Hắc y nhân lập tức bước xuống cầu thang, thoáng cái đã mất tung tích !
Hồi lâu sau, người này mới xuất hiện trước một cửa đá có ánh đèn chiếu qua khe hở, đã có ánh đèn thì lẽ ra phải thấy rõ tướng mạo người này !
Nhưng hiện tại, hắc y nhân đang quay lưng ra ngoài, trừ người bên trong cửa đá ra, tuyệt không ai có thể thấy diện mạo người này như thế nào !
Bên trong cửa đá là một gian thạch thất được bài trí cực kỳ hoa lệ, hiện tại trên giường nệm trong thạch thất có một bạch y nữ đang ngồi quay lưng ra ngoài, bên trái bạch y nữ còn có hai thanh y tì nữ !
Khi hắc y nhân xuất hiện trước cửa đá thì hai thanh y tì nữ lập tức nhìn thấy ngay, cả hai vội vàng thi lễ và nói:
– Tì nữ tham kiến lão chủ nhân !
Hắc y nhân khoát tay, nói:
– Được rồi, lui ra !
Hai thanh y tì nữ vừa lui ra thì bạch y nữ cũng quay người lại ! Đó là một thiếu nữ thanh tú mỹ lệ.
Hắc y nhân liền nói:
– Hài nhi chưa ngủ à ?
Giọng nói đã không còn lạnh lùng kinh người nữa, ngược lại còn ngọt ngào hiền hòa đến độ xuất kỳ !
Thế nhưng bạch y nữ làm mặt lạnh như băng sương.
Nàng lạnh lùng nói:
– Lão đến đây làm gì ?
Hắc y nhân không quan tâm, lão nói:
– Phụ thân đến thăm …
– Câm miệng ! – Bạch y nữ quát:
– Lão không phải là phụ thân của ta, ta cũng không phải là nhi nữ của lão, từ nay về sau lão bớt xưng hô như thế đi !
Hắc y nhân nói:
– Hài nhi, trước lúc chết thần trí của mẫu thân hài nhi không sáng suốt, sao hài nhi lại tin lời bà ta …
Bạch y nữ nói:
– Bà là mẫu thân sinh ra ta, ta không tin bà ta thì còn tin ai ?
Hắc y nhân nói:
– Hài nhi, ta không nói thế, chỉ có điều trước khi chết, thần trí của mẫu thân ngươi hôn mê …
Bạch y thiếu nữ nói:
– Lúc đó bà ta rất tỉnh táo, lão cũng nên biết rõ một điều, ta không phải là nữ nhi do lão sinh ra, mà là thù nhân sau này của lão !
Hắc y nhân lắc đầu:
– Hài nhi, thủy chung ta vẫn cho rằng ngươi là cốt nhục do ta sinh …
Bạch y thiếu nữ cắt lời nói:
– Mà kẻ được lão cho rằng là cốt nhục do lão sinh ra lại hận lão thấu xương thấu cốt, lão biết rõ, ta cũng biết rõ, lúc đầu lão không biết mẫu thân ta đã hoài thai ta nên sau khi ta ra đời, lão cứ nghĩ rằng ta là nữ nhi của lão, vì thế lão giao mọi thứ cho ta cất giữ …
Hắc y nhân nói:
– Hài nhi, cho đến lúc này ta vẫn cho rằng ngươi là nữ nhi của ta !
Bạch y thiếu nữ cười nhạt, nói:
– Ta nói cho lão biết nhé, bây giờ lão muốn thu hồi những vật đó cũng đã không kịp nữa rồi, nếu lão không giao vật đó cho ta cất giữ, cho ta cơ hội luyện tập võ công thì mẫu thân của ta không thể nói cho ta biết sự thật, bây giờ lão hết hy vọng rồi !
Hắc y nhân lắc đầu, nói:
– Hài nhi, ngươi nhầm rồi, ta đã luôn cho rằng ngươi là nữ nhi của ta thì căn bản ta không có y thu hồi vật đó !
Bạch y thiếu nữ nói:
– Vậy lão bỏ không cần sản nghiệp ở Kim Lăng và giam cầm ta tại nơi này …
Hắc y nhân cắt lời nói:
– Hài nhi, sản nghiệp đó là do ta phí nhiều tâm huyết gầy dựng nên, ta làm sao bỏ được.
Nhưng cường địch đến cửa nên chẳng còn biện pháp mà thôi, còn như hài nhi ngươi …
Lão chỉ vào những vật bài trí trong thạch thất và nói tiếp:
– Ngươi nhìn xem, đây gọi là giam cầm sao ?
Bạch y thiếu nữ nói:
– Đã không phải là giam cầm thì tại sao lão không thả cho ta ra ngoài ?
Hắc y nhân nói:
– Hài nhi, chẳng phải ta vừa nói đó sao ? Cường địch đã đến rất gần, đây là nơi an toàn nhất trong sản nghiệp mà ta sở hữu, vả lại ngươi là người duy nhất biết chỗ cất vật đó !
– Không sai ! – Bạch y thiếu nữ cười nhạt, nói – Ta là người duy nhất biết nơi cất giấu vật đó, vì vậy lão sợ ta bị người ta bắt cóc đi, đồng thời cũng từ từ dụ ta nói ra chỗ cất giấu vật đó, nếu không thì lão đã sớm giết ta rồi !
Hắc y nhân lắc đầu thở dài rồi nói:
– Hài nhi, hổ độc không ăn thịt con, sao ngươi lại nỡ đối với ta …
Lão gượng cười rồi nói tiếp:
– Xem ra mẫu thân ngươi hại khổ phụ tử chúng ta rồi !
Bạch y thiếu nữ nói:
– Mẫu thân của ta là người lương thiện nhất trên đời này, xưa nay bà ta không có ý hại ai cả, thậm chí cũng không có ý đề phòng người khác, nếu không bà ta đã không thể bị tên ác ma mặt người dạ thú lão …
Nàng thở dài một hơi rồi nói tiếp:
– Ai hại ai, bản thân lão tự biết, nửa đêm nằm tự vấn mình, lương tâm của lão làm sao an được ! Lão cứ chờ đấy, sớm muộn gì, sự báo ứng cũng sẽ tới thôi !
Hắc y nhân hơi cúi đầu, nhưng lập tức lão lại ngẩng đầu lên và nói:
– Hài nhi, mọi tội danh ta đều thừa nhận, nhưng mấy năm qua ta không hề bạc đãi mẫu thân ngươi, ngươi không thấy sao, hài nhi ?
Bạch y thiếu nữ nói:
– Điều đó chẳng có ích gì, càng không thể tiêu trừ thù hận ẩn tàng trong lòng bà ta !
Hắc y nhân nói:
– Hài nhi, ngươi nên biết, vì ta không có cách nào làm tiêu trừ thù hận của bà ta đối với ta, bà ta không có cách nào khác báo phục nên trước lúc chết bà ta trút thù hận đó xuống phụ tử chúng ta, khiến ngươi thù hận chính phụ thân sinh ra mình. Nhược nhi, ngươi thông minh sáng suốt, sao không nghĩ kỹ xem !
Trên ngọc diện Bạch y thiếu nữ xuất hiện dị sắc, đôi mày liễu dựng lên, nàng nói:
– Dù là sự báo phục của bà ta thì đó cũng là sự báo ứng đối với lão, lão triệt tán phu thê người ta thì tại sao người ta không thể triệt tán phụ tử lão, dù là nữ nhi của lão sinh ra ta cũng không xem lão là phụ thân …
Hắc y nhân vội nói:
– Chuyện này ta biết, nhưng Nhược nhi, thù hận đó không nên tồn tại giữa phụ tử chúng ta !
Bạch y thiếu nữ nói:
– Nhưng trên sự thực, ta không phải là nữ nhi của lão !
Hắc y nhân nói:
– Nhược nhi, tại sao ngươi tin mẫu thân ngươi mà không chịu tin ta !
Bạch y thiếu nữ cười nhạt, nói:
– Điều đó nên hỏi những việc làm của chính lão !
Hắc y nhân nói:
– Đó là đối với bên ngoài, còn trong nhà, ta không hề xử tệ với mẫu thân ngươi, đối với ngươi ta còn yêu thương hơn cả sinh mạng, trăm chìu ngàn chuộng …
Bạch y thiếu nữ nói:
– Trước đây ta rất cảm kích, nhưng bây giờ sau khi ta đã hiểu rõ thì dù lão tốt với ta thế nào đi nữa, cũng không thể tiêu trừ thù hận trong lòng ta !
Hắc y nhân nói:
– Hài nhi, lẽ nào ngươi không tin đây là sự báo phục của mẫu thân ngươi ?
– Ta không phủ nhận, điều đó rất có khả năng …
– Nói vậy, hài nhi ngươi tin ngươi là cốt nhục của ta sinh ra ?
– Trừ phi mặt trời mọc ở hướng Tây, bằng không ta tuyệt đối không tin !
Hắc y nhân hơi rùng mình, giọng nói cũng lạc đi:
– Được rồi, hài nhi, ngươi không tin ta cũng không miễn cưỡng, rồi cũng có một ngày ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy, đến lúc đó ta chẳng cầu gì khác, chỉ cầu ngươi gọi ta một tiếng phụ thân là ta tâm mãn ý thỏa rồi, bây giờ, Nhược nhi, có thể cho ta vào ngồi một lát không ?
Bạch y thiếu nữ lắc đầu và lạnh lùng nói:
– Không được, ta không cho phép lão vào thạch thất này, dù chỉ một bước !
Thân hình Hắc y nhân lại khẽ run lên, lão nói:
– Được thôi, ta đứng ở đây vậy !
Bạch y thiếu nữ nói:
– Lão còn chuyện gì nói nữa ?
Hắc y nhân trầm ngâm một lúc rồi nói:
– Hài nhi, lời này lẽ ra ta không nên nói, nói ra chẳng những khiến người khó tránh khỏi nghi ngờ mà còn tăng thêm thù hận của ngươi đối với ta, nhưng chuyện đến nước này, ta không thể không nói …
Bạch y thiếu nữ nói:
– Chỉ cần lão không sợ thì lão cứ việc nói.
Hắc y nhân lại trầm mặc hồi lâu rồi mới nói:
– Ngươi biết đấy, hài nhi, chúng ta từ Kim Lăng đến nơi này là vì tránh kẻ thù, bây giờ ta lại nhận được báo cáo hành tung địch nhân càng lúc càng gần, khiến chúng ta trốn cũng không thể trốn …
Bạch y thiếu nữ cười nhạt, nói:
– Trốn cũng không thể trốn thì còn biết làm sao ?
Hắc y nhân gượng cười, nói:
– Ta định đem toàn lực liều một phen …
Bạch y thiếu nữ nói:
– Dũng cảm chiến đấu như lời này thì tốt rồi !
Hắc y nhân nói:
– Nhưng cường địch chẳng những người đông thế mạnh mà mỗi người của bọn chúng đều là cao thủ, thực lực giữa địch và ta quá cách biệt, duy chỉ có vật đã cất giấu đó …
Bạch y thiếu nữ cắt lời, nói:
– Nói tới nói lui, mục địch của lão cũng là vật đó !
Hắc y nhân gật đầu, nói:
– Hài nhi, sự thực là như vậy, ta không phủ nhận !

Bạch y thiếu nữ nói:
– Theo ta biết, sở học của lão thuộc vào hàng thiên hạ đệ nhất đệ nhị mà !
Hắc y nhân gượng cười, nói:
– Điều đó chẳng có ích gì, hài nhi, ngươi không biết đấy thôi, lần này địch nhân quá mạnh …
Bạch y thiếu nữ nói:
– Ta vẫn chưa nghe lão nói, bọn họ là những người nào ?
Hắc y nhân nói:
– Đều là đương kim đại ma đầu số một số hai …
Bạch y thiếu nữ cười nhạt, nói:
– Vô duyên vô cớ, sao người ta lại đến tìm lão ?
Hắc y nhân nói:
– Hài nhi, chuyện này phải nói từ những năm xưa, nhất thời khó có thể thuật hết được !
Bạch y thiếu nữ cười nhạt, nói:
– Lão nên biết đó là chuyện của lão !
– Hài nhi ! – Hắc y nhân nói – Da không còn thì lông làm sao tồn tại, trong tổ vỡ không có trứng lành, ngươi nên biết đạo lý này !
Bạch y thiếu nữ nói:
– Ta hiểu, đây là đạo lý rất đơn giản thì làm sao ta không hiểu, nhưng ta càng hiểu rằng nếu ta nói chỗ cất giấu vật đó cho lão biết thì ta tất sẽ chết trước khi cường địch kéo tới !
Hắc y nhân nói:
– Hài nhi, chẳng phải ta đã nói rồi sao, ngươi là nữ nhi của ta sinh ra, hổ dữ còn không ăn thịt con, huống hồ …
Bạch y thiếu nữ cắt lời, nói:
– Ta không phải là nữ nhi của lão !
Hắc y nhân kiên nhẫn nói:
– Hài nhi, ngươi không muốn nói chỗ cất giấu vật đó cho ta biết thật sao ?
Bạch y thiếu nữ lắc đầu một cách kiên quyết, nàng nói:
– Không, tuyệt đối không, đó là bùa hộ thân của ta, tương lai ta phải dựa vào đó để báo thù rửa hận, ta tuyệt đối không thể nói cho lão biết chỗ cất nó !
Hắc y nhân rùng mình, lão lắc đầu thở dài và nói:
– Xem ra mẫu thân của ngươi đã đạt mục đích rồi, hài nhi, chờ đến một ngày nào đó trong tương lai, khi ngươi biết ta chính là phụ thân sinh ra ngươi thì ngươi sẽ hối hận đấy !
Bạch y thiếu nữ nói:
– Ta chẳng có gì đáng hối hận cả, nếu lão sợ tương lai ta sẽ tìm lão báo thù rửa hận thì tốt nhất là giết ta ngay bây giờ để vĩnh viễn trừ hậu họa !
Hắc y nhân lại lắc đầu và nói:
– Hài nhi ta không sợ, bây giờ ngươi có thể hạ thủ với ta, nào, đến đây !
Bạch y thiếu nữ chau mày nói:
– Lão tưởng ta không dam à, chỉ có điều hiện tại ta không phải là địch thủ của lão thôi !
Hắc y nhân nói:
– Hài nhi, ngươi cứ yên tâm, tuyệt đối ta không đánh trả !
Bạch y thiếu nữ cười nhạt, nói:
– Ta chưa nghe nói trên đời này có người nào ngốc như thế, lão cho rằng ta sẽ tin …
Hắc y nhân cắt lời, nói:
– Đây không phải là ta ngốc, hài nhi, đây là thiên tính giữa phụ tử, ngươi cứ thử xem !
Đôi mày liễu của Bạch y thiếu nữ chợt dựng lên, nàng nói:
– Lời này của lão thật không đấy ?
Hắc y nhân nói:
– Hài nhi, ngươi còn sợ ta sẽ làm gì ngươi à ?
Bạch y thiếu nữ không nói nữa, mà với tay lấy chiếc kéo sắc lạnh bên cạnh rồi đứng lên cất bước ! Hai thanh y tì nữ cả kinh thất sắc, vội chạy ra cản phía trước và kêu lên:
– Cô nương, sao có thể …
Hắc y nhân khoát tay, nói:
– Hai ngươi không được cản cô nương !
Hai thanh y tì nữ vội cúi đầu và nói với giọng bi thương:
– Vâng, lão chủ nhân !
Lời này vừa dứt thì Bạch y thiếu nữ đã đi đến gần trước Hắc y nhân, ngọc diện lạnh lùng như băng, song mục lộ sát quang, đột nhiên nàng vung chiếc kéo sắc lạnh trong tay lên.
Hắc y nhân vẫn bình thản đứng yên bất động.
Chợt nghe Bạch y thiếu nữ nói:
– Lão thật sự muốn ta giết lão chết như thế này à ?
Hắc y nhân thản nhiên nói:
– Hài nhi, ta là phụ thân sinh ra ngươi, giữa cha con chỉ có yêu thương, không có thù hận, ta không trách ngươi, và cũng không trách bất kỳ ai. Nếu trách, chỉ trách ta năm xưa gây ra oan nghiệt, ta hận ta triệt tán phu thê người ta, bây giờ chết dưới kéo của cốt nhục mình, không hẳn không phải là báo ứng, không hẳn không thể giảm thiểu một chút tội nghiệt của ta.
Nếu ngươi nghĩ rằng ngươi không phải là nữ nhi của ta thì ngươi không nên nói thêm gì nữa, nên hạ thủ ngay mà chẳng một chút do dự, hãy đâm vào tim ta đi, đây là cơ hội tốt nhất.
Bạch y thiếu nữ lạnh lùng nói:
– Ta biết, không cần lão nói !
Lời dứt thì ngọc thủ cũng hạ xuống, lưỡi kéo sắc lạnh được đâm mạnh tới !
Hắc y nhân vẫn đứng đó bất động ! Khi mũi kéo nhọn hoắt sắp đâm vào buồng tim của Hắc y nhân thì đột nhiên Bạch y thiếu nữ ngừng tay, nàng nói:
– Lão muốn để ta giết chết lão như thế này thật à ? Tại sao ?
– Không tại sao cả ! – Hắc y nhân thản nhiên nói:
– Chỉ vì giữa phụ tử chúng ta chỉ có yêu thương mà không có thù hận, chỉ vì ta là phụ thân sinh ra ngươi, không phải là kẻ thù của ngươi !
Bạch y thiếu nữ ngưng thần nhìn Hắc y nhân, hồi lâu sau, đột nhiên nàng cười nhạt, nói:
– Ta biết lão đa mưu túc trí, lại giỏi hoa ngôn xảo ngữ, miệng ngọt như đường nhưng bụng tàng chứa đao kiếm, bề ngoài hiền từ nhưng trong lòng gian trá, là một kẻ rất …
Hắc y nhân cắt lời, nói:
– Nếu thật như vậy thì ngươi không cần do dự !
– Ta do dự ? – Bạch y thiếu nữ cười nhạt nói – Tại sao ta phải do dự ?
Nàng lại vung kéo lên và muốn đâm xuống ! Nhưng trong tích tắc ngàn cân treo sợi tóc đó, đột nhiên nàng lại thu hồi chiếc kéo !
Hắc y nhân nói:
– Hài nhi, đâm đi, tại sao ngươi không đâm ? Tương lai, dù ngươi luyện được võ học thượng thừa tàng ẩn trong vật đó thì cũng chẳng có cơ hội tốt như hôm nay đâu !
Bạch y thiếu nữ trơ người ra như tượng gỗ, nàng không nói gì.
Hắc y nhân thở dài, nói:
– Hài nhi, thôi đi, lương tri của ngươi đã thừa nhận ta là phụ thân sinh ra ngươi, ngươi là nữ nhi của ta, nếu tạo ra thảm kịch diệt tuyệt nhân luân này giữa cha con thì trời xanh há chẳng quá vô lý sao ? Hài nhi, cũng may là ngươi chưa đâm, bằng không thì trong tích tắc đó ta cũng sẽ xuất thủ đánh rơi chiếc kéo, vì ta không thể để nữ nhi của mình phạm đại tội nghịch luân thường, cũng không thể để nữ nhi của mình bị lương tâm dày vò cả đời.
Nói đoạn, lão từ từ đưa tay lên định lấy chiếc kéo trong tay Bạch y thiếu nữ.
Đột nhiê Bạch y thiếu nữ lui một bước và quát:
– Đừng đụng vào ta, cho dù ta là nữ nhi của lão thật thì ta cũng không nghĩ rằng đó là vinh hạnh.
Hắc y nhân buông tay như người vô lực, lão chậm rãi nói:
– Hài nhi, ngươi chỉ có thể có thể bất đồng đối với việc làm của ta, khinh bỉ kẻ làm cha như ta, nhưng không thể nhìn thấy ta có đại nạn sát thân mà không động lòng, khoanh tay bỏ mặc !
Bạch y thiếu nữ quát lớn:
– Lão đừng thi triển cơ trí trước mặt ta nữa, ta đã nói trừ phi trời đất đảo lộn, mặt trời mọc hướng tây, lặn hướng đông, bằng không tuyệt đối ta không nói cho lão biết chỗ cất giấu vật đó !
Thân hình Hắc y nhân khẽ run lên, lão chỉ tay và quát:
– Hài nhi, ngươi … ngươi Bỗng nhiên như người mất hết sức lực, lão cúi đầu thở dài rồi nói:
– Được rồi, hài nhi, ngươi đi ngủ sớm đi, ngàn vạn lần chớ nói cho bất kỳ người nào biết chỗ cất giấu vật đó, chỉ cần ngươi không nói ra thì bọn chúng sẽ không làm hại ngươi, ta định dốc toàn lực quyết một phen tử chiến.
Lời dứt thì lão lắc người một cái đã biến mất dạng, tuyệt không để lại một tiếng động nhỏ nào !
Bạch y thiếu nữ đứng ngẩn người nơi cửa đá, tay vẫn cầm chiếc kéo, song mục lộ xuất thần sắc phức tạp, đôi môi máy động lẩm bẩm tự nói, chỉ có điều nàng nói quá nhỏ nên không nghe được gì …
oo Ngoài bìa rừng phía nam Hồng Trạch Hồ, đôi bóng người vẫn như cũ ! Không khí vẫn êm đềm tĩnh mịch dưới màn đêm …
Đột nhiên Hạ Hầu Lam có phát giác điều gì, mục quang quét nhìn vào rừng và trầm giọng hỏi:
– Ai ?
Từ trong rừng có tiếng khẽ thở dài truyền ra, tiếp theo có người nói:
– Ta, thí chủ, hòa thượng lại đến rồi !
Hạ Hầu Lamvà Thượng Quang Phụng vội đứng lên, và ngước mắt nhìn ra xa thì thấy Cuồng hòa thượng từ trong rừng bước ra, trong tay còn ôm một người.
Hạ Hầu Lam thấy vậy thì vội hỏi:
– Hòa thượng, đây là …
Cuồng hòa thượng tiếp lời:
– Thí chủ, hòa thượng ta tìm Vại Giai Hiểu đến đây !
Lúc này Hạ Hầu Lam và Thượng Quang Phụng đã nhìn thấy rõ, người trên tay Cuồng hòa thượng quả nhiên là Vại Giai Hiểu, nhưng trên trán lão này đã thủng một lỗ lớn, xem ra đã chết từ lâu !
Hạ Hầu Lam vội hỏi:
– Hòa thượng, đây là chuyện thế nào vậy ?
Cuồng hòa thượng nói:
– Hòa thượng ta biết Vại Giai Hiểu có một chỗ ở tại “Nam Dương trấn”, sau khi rời nơi này thì ta lập tức đến đó, nhưng chưa đến Nam Dương trấn thì đã thấy lão ta nằm trên đường !
Hạ Hầu Lam nói:
– Hòa thượng, đây là do kẻ nào ra tay ?
Cuồng hòa thượng nói:
– Hòa thượng ta xem qua rồi, Vại Giai Hiểu là thật không giả, đã là thật không giả thì tất phải do kẻ giao phó nhiệm vụ cho lão ta hành quyết lão ta thôi, bởi nhiệm vụ không hoàn thành !
Hạ Hầu Lam trầm mặc không nói gì !
Cuồng hòa thượng thở dài rồi nói:
– Thí chủ không cần khó xử, Vạn lão đầu một bước sẩy chân mà ôm hận thiên cổ, nhân sinh không ít người đi lầm đường, nói tới nói lui, chuyện này đành trách chính lão ta thôi !
Hạ Hầu Lam nói:
– Hòa thượng, bất luận nói thế nào thì tại hạ cũng cảm thấy áy náy đối với hòa thượng lão …
Cuồng hòa thượng cắt lời, nói:
– Trong lòng hòa thượng ta không có một bằng hữu như hắn !
Hạ Hầu Lam lại trầm mặc không nói gì.
Cuồng hòa thượng nói tiếp:
– Nhưng người chết là hết, dù nói thế nào thì Vạn lão đầu cũng có đoạn giao tình khá tốt với hòa thượng ta, hòa thượng ta cũng chỉ chấp nhận Vại Giai Hiểu trước đây mà thôi. Bây giờ ngoài việc phải tìm một nơi an táng hắn, hòa thượng ta cũng không ngại hành thiên lý tìm cho ra kẻ giết hắn, nhị vị bảo trọng, hòa thượng ta phải cáo biệt rồi !
Nói đoạn, lão hơi khom người chào, rồi từ từ quay người mà bước đi !
Thượng Quang Phụng muốn nói nhưng bị Hạ Hầu Lam ngăn lại.
Chờ Cuồng hòa thượng đi khuất, Thượng Quang Phụng mới ngước nhìn Hạ Hầu Lam và hỏi:
– Lam ca, tại sao không cho muội nói ?
Hạ Hầu Lam lắc đầu, nói:
– Ta biết rất rõ tính khí của Khoái lão đầu này, bên ngoài lão điên điên cuồng cuồng, trêu đời ngạo thế nhưng trong lòng lại rất trọng tình cảm, hiện tại tâm tình của lão ta rất tệ, và đã có tính toán như vậy thì bất kỳ ai cũng không thể khiến lão thay đổi chủ ý !
Thượng Quang Phụng nói:
– Nhưng Lam ca cũng không thể để lão ta đi tìm hung thủ một mình như vậy !
Hạ Hầu Lam nói:
– Ý của Phụng muội là …
Thượng Quang Phụng nói:
– Vại Giai Hiểu đã phụng mệnh đi hại Lam ca thì người sai khiến lão ta tất phải có quan hệ với kẻ luôn nhiều năm ngầm mưu hại Lam ca, đồng thời cũng tất có quan hệ với kẻ hiện đang dùng Nhất Tàn Chỉ vu oan giá họa, vậy sao Lam ca không cùng đi xem thử ?
Hạ Hầu Lam nói:
– Nói rất hay, nhưng Phụng muội có điều chưa biết, xưa nay hòa thượng này không thích người khác chọc tay vào chuyện của lão.
Thượng Quang Phụng nói:
– Lam ca không thể âm thầm tiến hành sao ? Một sáng một tối như vậy cũng tiện chiếu cố cho nhau !
Hạ Hầu Lam mỉm cười, nói:
– Xem ra ta không bằng Phụng muội rồi, được, chúng ta đi !
Dứt lời, chàng lôi Thượng Quang Phụng cùng phóng ra khỏi cánh rừng ! Nhưng chẳng mấy chốc thì Hạ Hầu Lam bất giác chau mày, vì tứ bề tịch lặng và chỉ trong một khắc mà Cuồng hòa thượng đã đi đâu mất hút rồi !
Thượng Quang Phụng càng khẩn trương hơn, vì hiện tại nàng rất cảm kích đối với Cuồng hòa thượng, nàng hiểu rõ nếu không có lão ta chỉ điểm hai lần thì nàng không thể có như bây giờ !
Nàng quét mục quang nhìn quanh rồi vội nói:
– Đại hòa thượng làm gì mà đi nhanh thế nhỉ, Lam ca thấy phải làm thế nào bây giờ ?
Hạ Hầu Lam mỉm cười nói:
– Phụng muội không cần khẩn trương, nếu ta đóan không sai thì lão ta tất phải đến Nam Dương trấn.
Thượng Quang Phụng nói:
– Lam ca, làm sao biết được ?
Hạ Hầu Lam nói:
– Vì từ lúc Vại Giai Hiểu rời Hồng Trạch Hồ cho đến khi lão bị giết, trước sau không đầy một canh giờ, thi thể lão ta đã nằm gần Nam Dương trấn, điều đó nói rõ kẻ giết lão ta dù không còn ở Nam Dương trấn thì cũng chưa rời khỏi Nam Dương trấn quá xa !
Thượng Quang Phụng gật đầu, nói:
– Lam ca phân tích rất hay, Cuồng hòa thượng không thể không nghĩ đến điểm này, chúng ta mau đi thôi !
Hạ Hầu Lam gật đầu, hai người cùng phi thân lướt đi trong đêm tối !
Nam Dương trấn cách Hồng Trạch Hồ không xa, nhưng lại cách bờ nam Hồng Trạch Hồ không gần !
Tuy nhiêu, dưới cước trình của Hạ Hầu Lam và Thượng Quang Phụng thì khoảng cách này chỉ xem như gang tấc, vì thế chưa cạn tuần trà thì Nam Dương trấn đã nằm trong tầm mắt của bọn họ !
Đột nhiên Hạ Hầu Lam chau mày nói:
– Phụng muội, hết tám phần mười là hòa thượng động thủ với người ta rồi !
Bấy giờ Thượng Quang Phụng mới để ý lắng nghe, từ hướng tây Nam Dương trấn truyền lại một loạt tiếng “vù vù”, đó là tiếng kình phong cương khí phát ra trong lúc cao thủ nội gia động thủ qua chiêu. Nàng vội nói:
– Lam ca, nghe ra hình như không ít người.
Hạ Hầu Lam nói:
– Tổng cộng có ba người, Cuồng hòa thượng dĩ một địch hai !
Trong lúc đối thoại thì hai người đã đến gần phía tây Nam Dương trấn, bỗng thấy một bóng người nho nhỏ như Cuồng hòa thượng tung người lên không và lướt đi, sát phía sau cũng có hai bóng người, một cao to, một gầy nhỏ cùng xuất chưởng truy kích.

Hạ Hầu Lam chau mày nói:
– Phụng muội, ta đi trước một bước, chặn bọn họ lại đây !
Lời vừa dứt thì chàng khẽ hú một tiếng, thân hình tựa như thiên mã hành không lướt đi về phía hai bóng người truy theo bóng người nhỏ.
Hai bóng người này đã bị tiếng hú làm cho kinh động nên xuất thủ cũng chậm lại, chớp mắt Hạ Hầu Lam đã đến nơi, song chưởng cùng xuất, chụp vào sau lưng hai bóng người này !
Tự vệ là quan trọng, hai bóng người này đành bỏ mặc bóng người nhỏ phía trước, cả hai cùng quay ngoắt lại và vận toàn lực xuất chưởng.
Chỉ nghe “bình bình” hai tiếng, ba bóng người cùng rơi xuống đất một lúc, Hạ Hầu Lam rơi thẳng xuống, còn hai bóng người kia phải lui ra xa hơn trượng.
Đó là hai Hắc y nhân bịt mặt, một to cao, một gầy thấp !
Hạ Hầu Lam phất tay ngăn Thượng Quang Phụng vừa phi tới và muốn bổ nhào về phía đối phương, chàng chau mày định khai khẩu thì Hắc y nhân gầy chợt rùng mình, còn hắc y nhân cao to lại “à” một tiếng rồi nói:
– Hóa ra là ngươi, ta đã sớm đoán phía sau lão ta tất nhiên là ngươi, kết quả không sai !
Hạ Hầu Lam hơi ngạc nhiên, chàng nói:
– Ngươi biết ta là ai ?
Hắc y nhân cao to cười hì hì, nói:
– Sao lại không biết, là Hầu Sơn Phong – Hóa danh của Hạ Hầu Lam giả chết !
Hạ Hầu Lam rùng mình, chàng nói:
– Các hạ xưng hô thế nào ?
Hắc y nhân cao to nói:
– Là giáo chủ của Ngũ Độc Thất Sát Giáo trước đây – Hiên Viên Cực !
Hạ Hầu Lam sững người, chàng nói:
– Các hạ là Hiên Viên Cực ?
– Không sai ! – Hắc y nhân cao to nói – Đương kim võ lâm không tìm ra kẻ nào dám giả mạo Hiên Viên Cực !
Hạ Hầu Lam nói:
– Tại hạ không ngờ lão vẫn còn sống ở thế gian !
Hắc y nhân cao to cười lớn rồi nói:
– Ta muốn chết, nhưng phóng mắt khắp thiên hạ vẫn chưa gặp ai có thể giúp ta !
Hạ Hầu Lam thản nhiên mỉm cười, nói:
– Đi mòn gót giày tìm không thấy, lúc tìm thấy lại chẳng tốn chút công phu, Hiên Viên Cực, tại hạ đang muốn tìm lão đây !
Hắc y nhân cao to nói:
– Phải nói đây là chuyện ngẫu nhiên rất khéo, hai bọn ta cũng đang tìm ngươi !
Hạ Hầu Lam “à” một tiếng rồi nói:
– Đích thực là chuyện rất khéo, lão tìm tại hạ làm gì ?
Hắc y nhân cao to nói:
– Ta tìm ngươi để đòi một người !
– Người nào ?
– Hạ Hầu Lam, ngươi còn giả vờ hồ đồ làm gì …
– Hiên Viên Cực, hình như Hạ Hầu Lam không biết thế nào kêu bằng giả vờ hồ đồ – Cũng được ! – Hắc y nhân cao to cười nhạt, nói – Để tránh mất thời gian vô ích, ta sẽ nói rõ cho ngươi biết, Hạ Hầu Lam, bọn ta tìm ngươi để đòi nữ nhi bảo bối Đồng Uyển Nhược của Kim Lăng Đồng Thiên Hạc.
Hạ Hầu Lam ngớ người, nhưng chàng lập tức bật cười và nói:
– Hiên Viên Cực, xem ra lão cũng biết tiên hạ thủ vi chường đấy, lão biết tại hạ tìm lão làm gì không ?
Hắc y nhân cao to hỏi:
– Ngươi tìm ta làm gì ?
Hạ Hầu Lam nói:
– Tại hạ muốn hỏi lão, lão đã bắt cóc Đồng cô nương và Mạc Tử Kinh đưa đi đâu rồi ?
Hắc y nhân cao to cũng ngớ người, lão phá lên cười lớn rồi nói:
– Hạ Hầu Lam, không ngờ ngươi cũng biết phản chiêu đánh ngược lại ta, ngươi đừng quên rằng, một nhà gần trăm mạng của Kim Lăng Đồng gia đều bị chết dưới Nhất Tàn Chỉ của ngươi !
Hạ Hầu Lam nói:
– Đó không phải kiệt tác của Hạ Hầu Lam ta, ngược lại ta phát hiện trong vò nước của Đồng gia có độc dược độc môn Thi Độc Tỏa Hồn Tán của Bạch Cốt Giáo của lão !
Song mục Hắc y nhân cao to lấp lánh hàn quang, người này nói:
– Hạ Hầu Lam, ngươi chớ ngậm máu phun người.
Hạ Hầu Lam thản nhiên mỉm cười và nói:
– Hiên Viên Cực, tại hạ có ngậm máu phun người hay không thì bản thân lão nên biết rõ điều này !
Hắc y nhân cao to lạnh lùng “hừ” một tiếng rồi nói:
– Hạ Hầu Lam, nói thật cho ngươi biết cũng không sao, độc dược trong vò nước của Đồng gia là do chính tay ta bỏ vào, nhưng trước khi bọn họ bị độc tính phát tác thì ngươi đã hạ thủ giết cả nhà Đồng gia, bắt cóc nữ nhi bảo bối của Đồng Thiên Hạc đi !
Hạ Hầu Lam cười nhạt, nói:
– Hiên Viên Cực, tại hạ lại cho rằng Bạch Cốt Giáo của lão hạ độc trước rồi bắt cóc người sau, rồi chẳng biết học lén Nhất Tàn Chỉ ở đâu mà giá họa cho tại hạ !
Hắc y nhân cao to nộ khí nói:
– Hạ Hầu Lam, Hiên Viên Cực ta thừa nhận chuyện thứ nhất, không dám thừa nhận chuyện thứ hai, đại trượng phu dám làm dám chịu, lẽ nào ngươi không sợ tổn …
Hạ Hầu Lam cười cười, nói:
– Tự hỏi lòng mình không hổ thẹn, thì tại hạ sợ cái gì, nhưng Hiên Viên Cực lão cũng không phải là nhân vật tầm thường !
Hắc y nhân cao to cười nhạt, nói:
– Hạ Hầu Lam, xem ra ta và ngươi là ông nói có lý ông, bà nói có lý bà rồi !
Hạ Hầu Lam cười cười, nói:
– Hiên Viên Cực, ý của lão là hạ thủ để biết sự thật phải không ?
Hắc y nhân cao to phá ra cười rồi nói:
– Sợ rằng không như thế thì không truy ra nữ nhi bảo bối của Đồng Thiên Hạc !
Song mục Hạ Hầu Lam lấp lánh hàn quang, chàng cười cười và nói:
– Hiên Viên Cực, bằng vào hai người bọn lão hả ?
Hắc y nhân cao to nói:
– Hạ Hầu Lam, như thế cũng quá đủ rồi !
– Hừ, lão phải thử xem rồi hãy nói …
Chàng chỉ Hắc y nhân bịt mặt thấp gầy và nói tiếp:
– Người này là ai ?
Hắc y nhân cao to cười nhạt, nói:
– Tạm thời chỉ cần hai bên chúng ta có một bên nằm xuống là được, hà tất phải biết người này là ai ?
Hạ Hầu Lam phá lên cười sang sảng một tràng rồi nói:
– Nói rất hay, Hiên Viên Cực, hai bọn lão cùng lên đi !
Hắc y nhân cao to cười hì hì, nói:
– Chuyện này không cần ngươi mời gọi !
Lời dứt nhưng thân hình chưa động, tuy nhiên hữu thủ đưa lên, năm ngón tay như móc câu chụp qua hư không về phía Hạ Hầu Lam.
Hắc y nhân thấp gầy do dự một lát rồi cũng xuất thủ công kích !
Hạ Hầu Lam cười nhạt, nói:
– Phụng muội, đứng lui ra sau đi !
Lời phát chưởng xuất, nhưng nửa chừng thì chưởng biến thành chỉ, điểm vào hai tâm chưởng của đối phương.
Hắc y nhân cao to và Hắc y nhân thấp gầy trầm thủ biến chiêu một lúc, thân hình đột nhiên lay động, một tả một hữu phi tới trước !
Hạ Hầu Lam cười lớn rồi nói:
– Tại hạ cũng muốn xem thử hai lão khá hay là tại hạ khá !
Thân hình chàng cũng lay động rồi lướt nghênh tới trước.
Binh ! Binh !
Hai tiếng, bóng người vừa hợp lại lập tức phân ra.
Nhìn kỹ lại thì Hắc y nhân cao to mục xạ hàn quang còn Hắc y nhân thấp gầy thì chớp chớp song mục, hơi có vẻ bất an !
Hạ Hầu Lam ngưng thần nhìn Hắc y nhân thấp gầy và ngạc nhiên nói:
– Băng phách chưởng, người khác không thể có công lực thâm hậu thế này, lão là Lãnh Thiên Trì.
Hắc y nhân bịt mặt cao to cười nhạt, nói:
– Không phải Lãnh Thiên Trì không biết Băng phách chưởng sao ? Ngươi nhầm rồi, người này là hữu hộ pháp của tệ chủ nhân !
– Tệ chủ nhân ? – Hạ Hầu Lam ngạc nhiên kêu lên – Hiên Viên Cực, lão cũng chịu ở dưới người khác sao ?
Hắc y nhân cao to nói:
– Chuyện này có gì đáng để kinh ngạc ầm ĩ, Hiên Viên Cực ta không bằng người thì đành ở dưới người thôi !
Hạ Hầu Lam nói:
– Khiến được lão tôn phục thì người này có thể nghĩ mà biết, Hiên Viên Cực, đó là ai vậy ?
Hắc y nhân cao to nói:
– Nói ra chưa chắc ngươi biết, Vạn Hoa công chúa !
Hạ Hầu Lam ngẩn người, chàng nói:
– Vạn Hoa công chúa, thì ra là nữ nhân, Hiên Viên Cực …
Hắc y nhân cao to cắt lời, nói:
– Hạ Hầu Lam, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết chừng đó thôi !
Hạ Hầu Lam liền hỏi:
– Thế còn lão thì sao ?
Hắc y nhân cao to nói:
– Là tả hộ pháp của tệ chủ nhân !
Hạ Hầu Lam “à” một tiếng rồi nói:
– Thì ra là tả hữu nhị vị hộ pháp, Hiên Viên Cực, người này quả htật không phải là Lãnh Thiên Trì à ?
Hắc y nhân cao to nói:
– Tất nhiên là không phải …
– Tại hạ không tin ! – Hạ Hầu Lam cắt lời, nói – Nhất định đây là Lãnh Thiên Trì !
Lời chưa dứt thì thân hình chàng đã lướt tới như chớp, hữu thủ chụp vào giữa ngực Hắc y nhân bịt mặt thấp gầy, chiêu thức uy mãnh và nhanh như gió.
Hắc y nhân thấp gầy kinh hoảng, trong lúc vội vàng đưa song thủ lên chống đỡ thì hữu thủ của Hạ Hầu Lam như linh xa, trầm xuống vòng qua như sao xẹt, lần này chụp thẳng vào mặt đối phương. Hắc y nhân thấp gầy vừa biến chiêu vừa lách người tránh né, nhưng đáng tiếc là đã không kịp, mảnh vải đen che mặt đã bị Hạ Hầu Lam chụp được và giật văng ra !
Khuôn mặt phía sau mảnh vải chẳng phải ai xa lạ, mà chính là Trường Bạch Ông Lãnh Thiên Trì.
Hạ Hầu Lam thu chiêu lui bước và ngẩn người, hồi lâu sau chàng mới nói:
– Lãnh Thiên Trì, quả nhiên là lão !
Lãnh Thiên Trì rùng mình kinh khiếp, mặt xanh như thép, lão cất giọng lạnh lùng nói:
– Không sai, chính là ta !
Hạ Hầu Lam biến sắc, chàng nói:
– Lãnh Thiên Trì, lão và tại hạ nói thế nào đây ?
Lãnh Thiên Trì lạnh lùng nói:
– Ta vẫn nhớ, bắt một giáo đồ Bạch Cốt Giáo cho ngươi và không được nói ra bản lai diện mục thật của ngươi !
Hạ Hầu Lam nói:
– Nhớ được thì tốt, vậy bây giờ lão nói thế nào ?
Lãnh Thiên Trì nói:
– Chẳn gnói thế nào cả, chuyện ước định giữa ngươi và ta đã sổ toẹt tất cả, lấy mạng của ngươi đền cho bốn sinh mạng Yêu – Ma – Quỷ – Quái, tứ vị hộ pháp của ta.
Hạ Hầu Lam cười nhạt, nói:
– Điều đó tùy lão, nhưng nói vậy là lão vẫn cho rằng tại hạ giết tứ vị hộ pháp của lão à ?
Lãnh Thiên Trì nói:
– Nhất Tàn Chỉ là chứng cứ xác thực, ngươi còn …
Hạ Hầu Lam cất lời, nói:
– Chẳng phải tại hạ đã nói với lão rồi sao ? Tại hạ tự hẹn ba tháng, tron vòng ba tháng …
Lãnh Thiên Trì phá ra cười rồi nói:
– Nhất thời ta không để ý nên suýt nữa bị ngươi lừa, bây giờ ta hiểu rõ rồi, ngươi muốn lợi dụng thời gian ba tháng đó để đi tìm Ngọc Thiềm Thừ, nếu chờ ngươi tìm được Ngọc Thiềm Thừ thì đừng nói những bằng hữu ta mời tới không làm gì được ngươi, dù ta mời được toàn bộ võ lâm đồng đạo thiên ha….
Hạ Hầu Lam hừ một tiếng rồi nói:
– Chuyện này ai nói với lão vậy ?
Lãnh Thiên Trì nói:
– Hà tất phải có người nói cho ta biết ? Sau khi rời khỏi rừng bạch dương hôm đó thì lão phu ta liền nghĩ thấu âm mưu của ngươi !
Hạ Hầu Lam cười nhạt, nói:
– Sợ rằng chuyện này là do lão ta nói với lão rồi !
Lãnh Thiên Trì kinh động thần sắc, nhất thời bế khẩu không nói gì.
Hạ Hầu Lam quay sang nói với Hắc y nhân cao to:
– Lão tự nói đi, có phải là lão không ?
Hắc y nhân ca to cười hì hì, nói:
– Hạ Hầu Lam, ngươi nhanh đến độ khiến ta theo không kịp đấy, đại trượng phu dám làm dám chịu, ngươi đã biết đây là Lãnh lão thì ta cũng thừa nhận là ta nói cho Lãnh lão biết !
Hạ Hầu Lam cười nhạt, nói:

– Lời này của lão có mâu thuẫn không vậy ?
Hắc y nhân cao to nói:
– Lời này của ta có chỗ nào mâu thuẫn ?
Hạ Hầu Lam nói:
– Tại hạ đã phí ba tháng để truy tìm Ngọc Thiềm Thừ thì lão còn tìm tại hạ để hỏi Đồng Uyển Nhược gì nữa ?
Hắc y nhân cao to cười nhạt, nói:
– Điều này không khó giải thích, có thể ngươi cần thời gian ba tháng để hỏi cung nha đầu đó của Đồng gia, sau đó ngươi đi tìm rồi tập luyện …
Hạ Hầu Lam “hừ” một tiếng rồi nói:
– Lão cũng rất biết đặt điều thêu dệt …
Chàng quay sang Lãnh Thiên Trì và nói tiếp:
– Lãnh Thiên Trì, tại hạ thấy lão càng sống càng tối tăm, tại hạ đang hoài nghi bọn chúng giết tứ vị hộ pháp của lão rồi giá họa cho tại hạ, nào ngờ …
Hắc y nhân cao to cắt lời, nói:
– Đó chỉ là hoài nghi, còn những gì mọi người thấy được là vết thương chí mạng do Nhất Tàn Chỉ gây ra !
Hạ Hầu Lam nói:
– Làm sao tại hạ biết đó không phải là sự vu oan giá họa của các ngươi ?
Hắc y nhân cao to nói:
– Xưa nay Bạch Cốt Giáo không làm chuyện bỉ ổi như vậy !
Hạ Hầu Lam cười cười, nói:
– Xem ra chúng ta phải động thủ để giải quyết chuyện này rồi, Lãnh Thiên Trì, hãy cẩn thận đấy !
Lời vừa dứt thì chàng tung người lướt tới ngay, hữu thủ phất ra nhằm chụp vào tay phải Lãnh Thiên Trì !
Lãnh Thiên Trì là tướng bại trận, đã hơn một lần kinh cung chi điểu nên đâu dám khinh suất, lão vội lách người tránh né chứ không có ý chống đỡ.
Cùng lúc đó, Hắc y nhân cao to cũng phi thân lướt tới.
Hạ Hầu Lam cười nhạt, nói:
– Các hạ đến đúng lúc lắm, tại hạ cũng muốn xem thử, rốt cuộc các hạ là nhân vật nào ?
Thì ra chàng vẫn hoài nghi Hắc y nhân cao to không phải là Hiên Viên Cực, giáo chủ trước đây của Bạch Cốt Giáo !
Lời chưa dứt thì tả chưởng của Hạ Hầu Lam đã đánh lệch ra, nhằm vào giữa mặt đối phương mà nhả kình lực !
Hắc y nhân cao to hơi giật mình, hữu thủ chụp vào cổ tay Hạ Hầu Lam, tả chưởng vỗ thẳng vào giữa ngực chàng.
Hạ Hầu Lam cười nhạt, nói:
Hiên Viên Cực, điều này còn quá sớm đấy !
Tả chưởng trầm xuống, hữu chưởng thu lại rồi phát ra tiếp tả chưởng đối phương.
Binh !
Một tiếng, Hắc y nhân cao to chấn động toàn thân và lui ba bước.
Thân hình Hạ Hầu Lam cũng lắc lư, nhưng chàng không chờ thân hình đứng vững mà mượn thế lắc lư, phóng như bay về phía Lãnh Thiên Trì !
Lãnh Thiên Trì đâu ngờ như vậy, lão cả kinh thất sắc, không dám thủ nghênh tiếp nhưng vừa định tránh né lần nữa thì Hạ Hầu Lam đã đến, cùng lúc Ảo Ảnh Thiên Ma Chưởng cũng vỗ xuống vai trái đối phương.
Chỉ cần vận dụng một chút lực thì vai trái của Lãnh Thiên Trì tất sẽ tàn phế.
Nhưng ngay tích tắc đó, đột nhiên có tiếng quát lanh lảnh sau lưng Hạ Hầu Lam:
– Hạ Hầu Lam, ngươi có muốn cô ta chết không ?
Hạ Hầu Lam rùng mình, chàng vội triệt chiêu quay người, mục quang vừa quét ra thì cả kinh thất sắc, đồng thời cũng ngạc nhiên đến độ thộn người ra !
Chàng cả kinh thất sắc là vì chẳng biết từ lúc nào, sau lưng chàng đã ó một Bạch y thiếu nữ xuất hiện, thần sắc lạnh lùng, diện mạo thanh tú và Thượng Quang Phụng đã bị người ta khống chế huyệt đạo, hiện đang nằm trong tay Bạch y thiếu nữ.
Còn điều khiến chàng ngạc nhiên đến thộn người là Bạch y thiếu nữ đó chẳng phải ai xa lạ, mà chính là người bị bắt có với Mạc Tử Kinh, đến nay vẫn chưa rõ tung tích, Đồng Uyển Nhược !
Hắc y nhân cao to và Lãnh Thiên Trì lập tức cung kính cúi người, nói:
– Bọn thuộc hạ tham kiến công chúa !
– Không lẽ đây là Vạn Hoa công chúa ?
Hạ Hầu Lam buột miệng nói:
– Đồng cô nương, cô nương …
Bạch y thiếu nữ lạnh lùng cắt lời, nàng nói:
– Ngươi nhận lầm người rồi, ta không phải Đồng Uyển Nhược, ta là Vạn Hoa công chúa.
Hạ Hầu Lam nào dám tin, chàng vội nói:
– Đông cô nương …
Vạn Hoa công chúa chau mày liễu, song mục xạ hàn quang, nàng nói:
– Ngươi không nghe thấy sao ? Ta không phải Đồng Uyển Nhược, ta là Vạn Hoa công chúa !
Hạ Hầu Lam bất giác chau mày, chàng nói:
– Bất luận cô nương là Đồng Uyển Nhược cũng được, là Vạn Hoa công chúa cũng được, trước tiên xin cô nương thả vị bằng hữu của tại hạ ra rồi hãy nói …
Vạn Hoa công chúa lắc đầu, nói:
– Không được, cô ta là con tin mà khó khăn lắm ta mới khống chế được.
Hạ Hầu Lam định nói tiếp thì Hắc y nhân cao to đã cướp lời:
– Bẩm công chúa, xử trí Hạ Hầu Lam như thế nào đây ?
Vạn Hoa công chúa lạnh lùng nói:
– Có cô ta trong tay ta thì hắn tuyệt đối không dám vọng động và cũng không dám nghe theo ta, ta còn có chỗ cần dùng hắn, nhị vị lui ra sau đi !
Hắc y nhân cao to không dám nói thêm một câu, lão ngoan ngoãn đáp một tiếng rồi cùng Trường Bạch Ông Lãnh Thiên Trì lui ra sau Bạch y thiếu nữ.
Hạ Hầu Lam không nhịn được nên hỏi:
– Cô nương, hai chữ con tin giải thích thế nào đây ?
ạn Hoa công chúa nói:
– Người không hiểu à, ta dùng cô ta để trao đổi Đồng Uyển Nhược với ngươi.
Thật là chuyện đại nực cười trong thiên hạ, rõ ràng Đồng Uyển Nhược đang sờ sờ trước mắt mà còn trao đổi Đồng Uyển Nhược gì với Hạ Hầu Lam ? Bảo Hạ Hầu Lam đi đâu tìm cho ra Đồng Uyển Nhược thứ hai bây giờ ?
Hạ Hầu Lam thật dở khóc dở cười, chàng nói:
– Cô nương nếu cô nương là Đồng Uyển Nhược thì không nên đùa với tại hạ như thế …
Vạn Hoa công chúa lạnh lùng nói:
– Ta nói cho ngươi biết một lần nữa, ta không phải Đồng Uyển Nhược, ta cũng chẳng có hứng thú lấy mạng người khác ra đùa với ngươi !
Hạ Hầu Lam hít sâu một hơi rồi nói:
– Nếu cô nương thật không phải Đồng Uyển Nhược thì tại hạ đành phải trả lời với cô nương như thế này thôi, Đồng cô nương không có trong tay tại hạ, và tại hạ cũng đang truy tìm tung tích cô ta !
Vạn Hoa công chúa cười nhạt, nói:
– Cả nhà Kim Lăng Đồng gia chết dưới “Nhất Tàn Chỉ”, độc nhất không thấy thi thể Đồng Uyển Nhược, tuy Đồng Uyển Nhược xuất thân ở võ lâm thế gia nhưng võ công rất tầm thường, ta không cho rằng cô ta có thể thoát khỏi tay ngươi mà đi !
Hạ Hầu Lam nói:
– Cô nương lầm rồi, còn có tổng quản Mạc Tử Kinh nữa !
Vạn Hoa công chúa nói:
– Ta biết, nhưng ta không cần Hàn Tử Kỳ vô dụng đó !
Hạ Hầu Lam nói:
– Nhưng cô nương cũng nên biết, cả nhà Đồng gia tuy chết dưới “Nhất Tàn Chỉ” nhưng không phải Hạ Hầu Lam hạ độc thủ !
Vạn Hoa công chúa lại cười nhạt rồi nói:
– Hạ Hầu Lam, ngươi tưởng ta là đứa trẻ lên ba sao, lời này ngươi nói ra ai nghe mà tin được ?
Hạ Hầu Lam nói:
– Trên sự thật, cô nương nên nhớ, cô nương từng đến sòng bạc cạnh Phu Tử Miếu …
Vạn Hoa công chúa nộ khí nói:
– Hạ Hầu Lam, ngươi muốn ta nói bao nhiêu lần nữa ? Ta không phải Đồng Uyển Nhược !
Hạ Hầu Lam thản nhiên nói:
– Nếu cô nương không phải Đồng Uyển Nhược thì ngược lại, tại hạ hoài nghi cô nương đã giết cả nhà Đồng gia, bắt có Đồng Uyển Nhược rồi giá họa cho tại hạ.
Nói vậy chẳng khác nào bảo rằng đây là một âm mưu của Đồng Uyển Nhược. Chẳng trách Hạ Hầu Lam nghĩ như thế, nếu như nói Vạn Hoa công chúa trước mắt không phải Đồng Uyển Nhược. Điều này Hạ Hầu Lam tự vấn là tuyệt đối không thể. Còn nếu cô ta đã là Đồng Uyển Nhược, việc thất tung một cách ly kỳ của cô ta và Mạc Tử Kinh trước đây, bây giờ tìm Hạ Hầu Lam đòi Đồng Uyển Nhược, đây chẳng phải âm mưu của cô ta thì là gì ?
Vạn Hoa công chúa chau mày nói:
– Ta không ngại nói cho ngươi biết, người cùng với Mạc Tử Kinh đến cầu cứu ngươi lúc đầu là Đồng Uyển Nhược, còn người sau đó đến bái tạ ngươi và thất tung với Mạc Tử Kinh thì không phải Đồng Uyển Nhược, mà là ta, ngươi rõ chưa ?
Hạ Hầu Lam gượng cười, nói:
– Tại hạ càng nghe càng mơ hồ …
Vạn Hoa công chúa nói:
– Dù sao thì ta cũng đã nói cho ngươi biết, trước sau là hai người, người biết ta không phải Đồng Uyển Nhược là được rồi !
Hạ Hầu Lam nói:
– Cô nương đã cùng vị tổng quản Mạc Tử Kinh đó đến đa tạ tại hạ thì cũng phải biết rằng, kẻ giết hại cả nhà Đồng gia không phải là Hạ Hầu Lam này, mà là một kẻ khác !
Vạn Hoa công chúa cười nhạt, nói:
– Đó là ai ? “Nhất Tàn Chỉ” giải thích thế nào ?
Hạ Hầu Lam ngẩng đầu lên và nói:
– Đây cũng là chuyện mà tại hạ nghĩ nát óc vẫn chưa heiẻu được, nhưng tại hạ đang điều tra …
Vạn Hoa công chúa cắt lời, nói:
– Ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, lúc ta và Mạc Tử Kinh đến bái tạ ngươi thì toàn bộ Đồng gia đã hôn mê vì trúng độc dược do tả hộ pháp này của ta thi triển. Đồng Uyển Nhược cũng đã lọt vào tay ngươi. Lúc ta và Mạc Tử Kinh quay về Đồng gia thì phát hiện toàn bộ Đồng gia đã chết dưới “Nhất Tàn Chỉ”, thi thể ngổn ngang khắp nơi, duy nhất chỉ không thấy Đồng Uyển Nhược, vì thế ta nhất định rằng đó là trò quỷ của ngươi …
Hạ Hầu Lam nói:
– Theo cô nương nói thì lẽ nào tại hạ biết thuật phân thân ?
– Điều đó ta không cần biết ! – Vạn Hoa công chúa nói Nhưng sự thực không cho phép ta nghĩ khác.
Hạ Hầu Lam chau mày nói:
– Nói vậy, cô nương há chẳng có chút không thông tình đạt lý sao ?
Hắc y nhân cao to quát lớn một tiếng, song mục đột hiện sát quang.
Vạn Hoa công chúa khoát tay, nói:
– Không phải chuyện của các vị, hắn không cần phải cung kính đối với ta …
Hắc y nhân cao to lập tức thu mình và bế khẩu !
Vạn Hoa công chúa nhìn sang Hạ Hầu Lam và nói tiếp:
– Ngươi nên nghĩ kỹ xem, nếu Đồng Uyển Nhược trong tay ta thì ta không thể tự tìm phiền phức, không thể tìm một cường địch như ngươi để đòi Đồng Uyển Nhược nữa.
Hạ Hầu Lam gượng cười, nói:
– Nhưng trên sự thực, cô nương, tại hạ cũng như cô nương thôi !
Vạn Hoa công chúa nói:
– Ta không muốn nói nhiều với ngươi, ta không cần biết ngươi có bắt cóc Đồng Uyển Nhược hay không, nhưng ta hạn cho ngươi trong thời gian ba tháng phải đem Đồng Uyển Nhược đến đổi lấy vị tình nhân này của ngươi, bằng không …
Đôi mày lưỡi kiếm của Hạ Hầu Lam chợt dựng ngược lên, song mục xạ thần uy nhìn thẳng Vạn Hoa công chúa, chàng nói:
– Cô nương, sao cô nương lại vô lý đến thế !
Vạn Hoa công chúa lạnh lùng nói:
– Điều đó không trách ta được, nếu trách chỉ có thể trách vết thương trí mạng do Nhất Tàn Chỉ gây ra, bây giờ tình nhân của ngươi đã nằm trong tay ta, ta tin là ngươi không thể vọng động.
Hạ Hầu Lam chấn động tinh thần, chàng chau mày và nói:
– Cô nương, tại hạ đã nói nhiều lần rồi, vết thương trí mạng Nhất Tàn Chỉ đó là do người khác giá họa cho tại hạ, tại hạ cũng không bắt cóc Đồng Uyển Nhược, lẽ nào nói …
Vạn Hoa công chúa cắt lời, nói:
– Đủ rồi, ta cũng đã nói rồi, ta không cần biết ngươi có bắt có Đồng Uyển Nhược hay không, ta chỉ muốn trong thời gian ba tháng ngươi đưa Đồng Uyển Nhược tới đổi lấy vị tình nhân này của ngươi về !
Hạ Hầu Lam nói:
– Nói vậy là cô nương lấy bằng hữu của tại hạ uy hiếp, bức tại hạ thay cô nương …
Vạn Hoa công chúa nói:
– Trên sự thực, nếu người của ta rơi vào tay ngươi thì ngươi cũng có thể làm như vậy đối với ta !
Hạ Hầu Lam nói:
– Nhưng tại hạ cho rằng cô nương là Đồng Uyển Nhược, và cũng hoài nghi đây là âm mưu trong kế hoạch đối phó Hạ Hầu Lam của cô nương.
Vạn Hoa công chúa hơi biến sắc, nhưng nàng liền thản nhiên nói:
– Muốn nói thế nào tùy ngươi, ta đã lười tranh biện với ngươi rồi, ngươi cho rằng đây là âm mưu của ta, nhưng ta cho rằng ngươi bắt cóc Đồng Uyển Nhược. Chuyện này chỉ dựa vào miệng lưỡi e rằng khó giải quyết rồi, chỉ đành chờ xem ai cao mình hơn ai thôi, mà bây giờ tình nhân của ngươi đã ở trong tay ta, trận đầu tiên ngươi thua rồi, vì thế ta có quyền đòi ngươi giao Đồng Uyển Nhược ra !
Hạ Hầu Lam nghe vậy thì chớp chớp song mục, chàng nói:
– Nói rất phải, được thôi ! Cô nương cần Đồng Uyển Nhược là vì Ngọc Thiềm Thừ phải không ?
Vạn Hoa công chúa khẽ gật đầu, nói:
– Ta không phủ nhận, đúng vậy !
Hạ Hầu Lam nói:
– Cô nương từng tự giả mạo Đồng Uyển Nhược, vậy cô nương phải biết mình và Đồng Uyển Nhược có tướng mạo khá giống nhau, khiến người ta khó phân biệt được ai là ai ?
Vạn Hoa công chúa nói:
– Điều này tự nhiên ta phải biết, nếu không làm sao ta có thể giả mạo Đồng Uyển Nhược.
Hạ Hầu Lam nói:
– Nếu cô nương không phải Đồng Uyển Nhược thì phải có dây mơ rễ má gì đó với Đồng gia.
– Ngươi sai rồi ! – Vạn Hoa công chúa nói Ta và Đồng Uyển Nhược không có chút quan hệ gì !
Hạ Hầu Lam chau mày nói:
– Vậy, cô nương, Mạc Tử Kinh hiện ở đâu ?
Vạn Hoa công chúa nói:
– Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, tả hộ pháp của ta chính là Mạc Tử Kinh !
Hạ Hầu Lam ngẩn người, chàng ngạc nhiên nói:
– Cái gì, Mạc Tử Kinh là Hiên Viên Cực à ?
Vạn Hoa công chúa nói:
– Hiên Viên Cực là thật, Mạc Tử Kinh là giả !
Hạ Hầu Lam gật đầu nói:
– Được rồi, cô nương, ba tháng sau tại hạ đổi người ở đâu ?
Vạn Hoa công chúa lộ vẻ vui mừng, nàng nói:
– Đồng Uyển Nhược đã ỏ trong tay ngươi, ngươi hà tất phải chờ ba tháng để nếm mùi khổ sở của nương tử ?
Hạ Hầu Lam thản nhiên nói:
– Đồng Uyển Nhược không có trong tay tại hạ, nhưng vì bằng hữu của tại hạ đã lọt vào tay cô nương, tại hạ không thể không tìm cho cô nương.
Trong chớp mắt thần thái Vạn Hoa công chúa lại trở nên lạnh lùng, nàng nói:
– Thế rất tốt, ngươi không cần hỏi ta đổi người ở đâu, chỉ cần ngươi tìm được Đồng Uyển Nhược thì ta sẽ tự đến tìm ngươi. Bây giờ hãy trả lời câu hỏi cuối cùng của ta, sư phụ ngươi là ai ?
Hạ Hầu Lam ngưng thần nhìn đối phương và hỏi lại:
– Cô nương hỏi điều này làm gì ?
Vạn Hoa công chúa nói:
– Tất nhiên là có lý do của ta, ngươi chỉ cần trả lời câu hỏi của ta !
Hạ Hầu Lam nói:
– Đệ tử kỵ húy của thầy, xin lỗi tại hạ không thể nói !
Vạn Hoa công chúa nhướng mày, nói:
– Thế ngươi là hậu nhân của ai, lệnh tôn là người thế nào ?
Hạ Hầu Lam không khỏi ngạc nhiên, chàng ngưng thần nhìn đối phương và nói:
– Cô nương, tại hạ hỏi lại một câu, hỏi điều này làm gì ?
– Ta muốn ngươi trả lời câu hỏi ta trước ! – Vạn Hoa công chúa nói.
Hạ Hầu Lam bật cười, nói:
– Vây thì đành xin lỗi, không cần thiết phải nói cho cô nương biết !
Vạn Hoa công chúa biến sắc, nàng nói:
– Ngươi không nói thì ta lấy mạng cô ta !
Hạ Hầu Lam thản nhiên nói:
– Thế cô nương định không cần Đồng Uyển Nhược nữa à ?
Vạn Hoa công chúa bỗng cười nhạt, nói:
– Nếu ta không giết cô ta, mà cho cô ta nếm chút đau khổ thì sao ?
Song mục Hạ Hầu Lam lấp lánh hàn quang, chàng nói:

– Cô nương, tại hạ vốn có chút vị nể, nhưng cô nương đừng bức tại hạ phải cắn răng làm càn !
Vạn Hoa công chúa phá lên cười một tràng khanh khách rồi nói:
– Không ngờ Lạt Thủ Thần Ma cũng biết động chân tình và có lòng thương hương tiếc ngọc …
Tràng cười dứt thì ngọc diện cũng lạnh như băng sương, nàng nói tiếp:
– Ta không tin là ngươi sẽ cắn răng làm càn !
Nói đoạn, nàng vung ngọc thủ trắng như tuyết và mềm mại như không xương lên …
Hạ Hầu Lam mục lộ thần uy, chân soạc tới trước.
Bỗng nhiên Vạn Hoa công chúa buông tay xuống và mỉm cười, nói:
– Tình cảm sâu nặng nhất của con người là một chữ “tình”, nhưng hại người thảm nhất cũng là một chữ “tình”, bây giờ ngươi đối với cô ta như vậy, tương lai một khi dung nhan cô ta thay đổi, hoa tàn nhị úa thì chẳng biết ngươi sẽ đối với cô ta như thế nào. Nhưng cũng chẳng trách, ai bảo cô ta hoa dung nguyệt mạo, khiến ta thấy đáng thương … Hạ Hầu Lam, ta tha cho cô ta đấy, ngươi yên tâm, ta sẽ không đối xử tệ với cô ta đâu. Ta đi đây, nhớ lấy, kỳ hạn ba tháng, nếu quá ba tháng mà không giao ra Đồng Uyển Nhược thì ngươi hãy tự nghĩ ra hậu quả.
Nói đoạn, nàng ôm lấy Thượng Quang Phụng và cùng tả hữu hộ pháp phi thân đi như bay. Hạ Hầu Lam muốn truy theo nhưng chàng không dám truy, chàng đứng đó vừa tức giận vừa hổ thẹn, tuy nhiên cũng chẳng nói được và cũng chẳng làm gì được người ta.
Đột nhiên song mục của chàng lấp lánh hàn quang, chàng vừa định qua người lại thì đã nghe tiếng niệm phật hiệu khàn khàn cất lên sau lưng:
– A di đà Phật, thiện tai, thiện tai !
Hạ Hầu Lam từ từ quay lại, trước mắt chàng chính là Cuồng hòa thượng. Chàng thản nhiên nói:
– Hòa thượng, lão nghe thấy cả rồi chứ ?
Cuồng hòa thượng khẽ gật đầu, nói:
– Hòa thượng ta đã chậm hơn Vạn Hoa công chúa đó một bước.
Hạ Hầu Lam gượng cười, nói:
– Hòa thượng, lẽ ra lão phải nhanh hơn một bước.
Chàng hơi ngừng lại rồi tiếp:
– Hòa thượng, lão cho rằng cô ta là Vạn Hoa công chúa sao ?
Cuồng hòa thượng nói:
– Điều đó là tự cô ta nói:
– Hạ Hầu Lam gật đầu, nói:
– Nói vậy có nghĩa là tại hạ không nhìn sai ?
Cuồng hòa thượng nói:
– Một đôi mắt hoặc giả có sai, nhưng hai đôi mắt thì không thể sai, hòa thượng ta không cho rằng trên thế gian này lại có người giống nhau như vậy Hạ Hầu Lam nói:
– Vậy hòa thượng, cô ta còn đòi tại hạ Đồng Uyển Nhược gì nữa ?
Cuồng hòa thượng lắc đầu nói:
– Hòa thượng ta cũng chẳng biết tại sao, nhưng lại biết hành động này của cô ta tất có thâm ý, ta cho rằng cô ta tất là kẻ sát hại cả nhà Đồng gia, sau đó giá họa cho thí chủ ngươi !
Hạ Hầu Lam bật cười nói:
– Hòa thượng, lão hồ đồ rồi, cô ta là Đồng Uyển Nhược !
Cuồng hòa thượng thản nhiên nói:
– Hòa thượng ta một chút cũng không hồ đồ, đó cũng là điều tự cô ta tự nói có khả năng ngươi và ta thủy chung vẫn chưa gặp nữ nhi của Đồng Thiên Hạc, Đồng Uyển Nhược mà ngươi và ta từng gặp, căn bản là do cô ta giả mạo, thí chủ ngươi hiểu chứ ?
Hạ Hầu Lam nói:
– Tại hạ hiểu, nhưng hòa thượng điều đó có thể qua mặt được người khác, nhưng không thể qua mặt Đồng Thiên Hạc được !
Cuồng hòa thượng nói:
– Sợ rằng khi đó Đồng Thiên Hạc đã không nhận ra !
Hạ Hầu Lam gượng cười, nói:
– Hòa thượng, đây là cuộc đọ sức gay go nhất kể từ khi tại hạ tái xuất võ lâm và cũng là trận đấu lớn nhất trong đời tại hạ. Đặc biệt thế trận này lại nghiêng về một nữ tử có lai lịch bất minh. Chỉ vì giúp người khác, nhưng giúp tới giúp lui lại rơi vào tròng của đối phương.
Cuồng hòa thượng lắc đầu thở dài rồi nói:
– Nếu hòa thượng ta sớm biết thế này thì bất luận thế nào cũng chẳng bảo ngươi quản vào chuyện này …
Lão ngừng giây lát rồi nói tiếp:
– Thí chủ, nữ nhân này lai lịch bất minh, nhưng với thân phận Vạn Hoa và Lãnh Thiên Trì mà cam tâm theo hầu thì xem ra nữ nhân chẳng những có lai lịch khá lớn mà võ học và trí tuệ tất cũng siêu phàm.
Hạ Hầu Lam nói:
– Điều này tại hạ biết, nhưng hòa thượng, trên đời này bảo tại hạ đi đâu để tìm ra Đồng Uyển Nhược thứ hai, hòa thượng lão nghĩ giúp tại hạ thử xem !
Cuồng hòa thượng trầm ngâm hồi lâu rồi buột miệng nói:
– Rõ ràng đây là một độc kế …
Hạ Hầu Lam nói:
– Hòa thượng, chẳng phải lão đã nói rồi soa ? Có thể có một Đồng Uyển Nhược thật mà chúng ta chưa từng gặp !
Cuồng hòa thượng nói:
– Đó là phán đoán của hòa thượng ta, sự thực trên thế gian này chỉ có một Đồng Uyển Nhược là cô ta !
Hạ Hầu Lam nói:
– Vậy cô ta giết của nhà Đồng gia là …
– Đương nhiên là vì một chữ thù !
– Thế tại sao cô ta phải giá họa cho tại hạ ?
– Thí chủ, chuyện này có hai cách nói, thứ nhất cô ta nghĩ rằng thí chủ đã chết thật nên giá họa cho thí chủ chẳng những có thể khiến người ta vĩnh viễn không tìm ra hung thủ, mà còn có thể tạo ra một bầu không khí quái dị trong võ lâm. Thứ hai, cô ta biết thí chủ chưa chết, nếu là như vậy thì đó lại là một chữ thù nữa !
Hạ Hầu Lam nói:
– Nhưng làm sao cô ta biết thi triển Nhất Tàn Chỉ ?
Cuồng hòa thượng nói:
– Chuyện này sợ rằng bản thân thí chủ phải vận động cân não thôi !
Hạ Hầu Lam trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên lắc đầu, nói:
– Không đúng, hòa thượng !
– Thí chủ, không đúng thế nào ? Cuồng hòa thượng hỏi.
Hạ Hầu Lam nói:
– Suy nghĩ kỹ mà xem, nếu cô ta thật sự không phải Đồng Uyển Nhược thì tất nhiên phải là người có tướng mạo cực kỳ giống Đồng Uyển Nhược !
Cuồng hòa thượng lại hỏi:
– Làm sao biết ?
Hạ Hầu Lam chậm rãi nói:
– Vì lúc cô ta và Mạc Tử Kinh đến Phu Tử Miếu tìm tại hạ, mọi người vừa thấy là nhận ra ngay cô ta là Đồng Uyển Nhược. Cành vàng lá ngọc của Đồng Thiên Hạc. Điều này đủ thấy người trong thành Kim Lăng rất quen thuộc cô ta, đã như vậy thì điều đó biểu thị rằng, Đồng Thiên Hạc đích thực có một nữ nhi kêu bằng Đồng Uyển Nhược. Mà đã có một nữ nhi như vậy thì con gái thật của Đồng Thiên Hạc không thể sát hại cả nhà lão ta, đó tất phải là con gái giả. Đã là con gái giả, nếu không có tướng mạo cực kỳ giống người ta thì làm sao có thể giả mạo, bây giờ nghĩ lại những điều cô ta nói là thật, tức trên thế gian này còn có một Đồng Uyển Nhược khác.
Cuồng hòa thượng im lặng lắng nghe, trong mắt lấp lánh dị quang. Hạ Hầu Lam vừa dứt lời thì lão liền gật đầu nói:
– Thí chủ phân tích rất có lý, chỉ có điều hòa thượng ta cho rằng dù sao một Đồng Uyển Nhược khác thì Đồng Uyển Nhược đó cũng phải ở trong tay cô ta !
Hạ Hầu Lam nói:
– Vậy cô ta còn tìm tại hạ đòi Đồng Uyển Nhược gì nữa ?
Cuồng hòa thượng nói:
– Hòa thượng ta nói rồi, đây lại là một độc kế !
Hạ Hầu Lam nói:
– Nhưng tại hạ không tìm được Đồng Uyển Nhược thì nhiều lắm là cô ta hại Thượng Quang Phụng …
Cuồng hòa thượng tiếp lời:
– Điều đó có khác gì hại thí chủ ?
Hạ Hầu Lam ngẩn người, nhưng chàng liền lắc đầu và nói:
– Hòa thượng, điều này lại không đúng rồi !
Cuồng hòa thượng nói:
– Điều này sao lại không đúng ?
Hạ Hầu Lam nói:
– Nếu Đồng Uyển Nhược rơi vào tay tại hạ thì tại hạ sẽ im hơi lặng tiếng uy hiếp cô ta, sau đó đi tìm Ngọc Thiềm Thừ, tuyệt không để dương ngôn khiến thiên hạ chú ý như vậy !
Cuồng hòa thượng thản nhiên nói:
– Thí chủ, đà có vết thương trí mạng của Nhất Tàn Chỉ thì võ lâm thiên hạ chỉ chú ý đến thí chủ ngươi thôi, tuyệt không để ý đến Vạn Hoa công chúa, thí chủ nghĩ kỹ xem có phải không ?
Hạ Hầu Lam lại ngẩn người, nhất thời trầm mặc không nói gì.
Cuồng hòa thượng lại nói:
– Nếu cô ta đối với thí chủ như vậy chỉ vì mục đích dịch chuyển sự chú ý của võ lâm thiên hạ thì không sao, hòa thượng ta tin rằng một khi cô ta tìm được Ngọc Thiềm Thừ thì sẽ tự động thả Thượng Quan nữ thí chủ. Còn nếu đây chỉ là một trong những mục đích thì tất sẽ còn âm mưu to lớn phía sau, lão nạp khuyên thí chủ, hay là mau chóng nghĩ cách giải cứu cho Thượng Quan nữ thí chủ trước !
Hạ Hầu Lam chỉ khẽ gật đầu mà không nói gì.
Cuồng hòa thượng trầm ngâm một lát rồi nói tiếp:
– Thí chủ, tại sao cô ta đột nhiên hỏi đến sư môn của thí chủ và …
Hạ Hầu Lam lắc đầu, nói:
– Điều đó ai mà biết được, chỉ đành hỏi chính cô ta thôi.
Cuồng hòa thượng nói:
– Thí chủ, chúng ta tri giao đã nhiều năm, nhưng xưa nay thí chủ chưa từng nói cho lão nạp biết sư môn và thân thế của thí chủ, bây giờ có thể cho lão nạp biết không ?
Hạ Hầu Lam mỉm cười, nói:
– Hòa thượng, có gì mà không được …
Kế đó, chàng lược thuật một lượt về sư môn và thân thế của mình.
Cuồng hòa thượng im lặng nghe, thần sắc liên tục biến đổi, nghe xong lão kinh ngạc nói:
– Thì ra thí chủ là hậu nhân của Đoạn Trường Toái Tâm Thâu Sinh Khách …
– Không, hòa thượng ! – Hạ Hầu Lam lắc đầu nói – Tại hạ là nghĩa tử và là truyền nhân y bát của Đoạn Trường Toái Tâm Thâu Sinh Khách, nhưng người xem tại hạ như con ruột !
Cuồng hòa thượng chấp tay nói:
– A di đà Phật, thiện tai ! Thì ra Hạ Hầu tiền bối cũng có một đoạn thương tâm huyết lệ sử như vậy, chẳng trách lão ta đổi hiệu là Đoạn Trường Toái Tâm Thâu Sinh Khách …
Bỗng nhiên lão gật mạnh đầu và nói tiếp:
– Có rồi, thí chủ, có thể Vạn Hoa công chúa đó là hậu nhân của Thiên Diện Thư Sinh Kim Ngọc Dung !
Hạ Hầu Lam ngớ người, chàng hỏi:
– Làm sao biết ?
Cuồng hòa thượng nói:
– Nếu không tại sao cô ta hại thí chủ, Kim Ngọc Dng và Hạ Hầu tiền bối từng là bằng hữu thâm giao nên tất nhiên có thể thi triển Nhất Tàn Chỉ, Vạn Hoa công chúa này cũng lấy Nhất Tàn Chỉ giá họa, chẳng phải là có quan hệ sâu sắc với Kim Ngọc Dung đó sao ?
Đôi mày kiếm của Hạ Hầu Lam chợt dựng lên, chàng nói:
– Hòa thượng, nếu thật vậy thì sợ rằng cô ta lẫn trốn còn không kịp nữa là …
Cuồng hòa thượng cắt lời, nói:
– Nếu giết được thí chủ thì bọn chúng há chẳng vĩnh viễn vô ưu sao ?
Song mục Hạ Hầu Lam lấp lánh hàn quang, chàng “hừ” một tiếng lạnh lùng rồi nói:
– Thảo nào bỗng nhiên cô ta hỏi đến sư môn và thân thế của tại hạ …
Cuồng hòa thượng tiếp lời:
– Sau khi hỏi rõ mới dễ tích cực hạ thủ !
Hạ Hầu Lam nói:
– Nói vậy, kẻ luôn ngầm ám hại tại hạ trong những năm qua cũng phải là cô ta rồi !
Cuồng hòa thượng nói:
– Chắc là như vậy, cô ta thà giết lầm trăm ngàn người nhưng tuyệt đối không bỏ sót một người họ Hạ Hầu nào !
Hạ Hầu Lam cười nhạt, nói:
– Vậy thì tốt, tại hạ chưa tìm cô ta thì cô ta đã tìm đến tại hạ, hòa thượng, tại hạ muốn đuổi theo cô ta !
Cuồng hòa thượng gật đầu, nói:
– Mời thí chủ đi trước một bước, hòa thượng ta sẽ theo đến sau !
Hạ Hầu Lam ngước nhìn lão và hỏi:
– Hòa thượng, lão còn phải làm gì nữa chăng ?
Cuồng hòa thượng nói:
– Hòa thượng ta vẫn chưa an táng Vạn Giai Hiểu !
Hạ Hầu Lam nói:
Vậy hòa thượng lão cứ làm xong chuyện của mình rồi hãy đi, càng chậm càng tốt, tốt nhất là đừng cùng đến với tại hạ.
Nói đoạn, chàng tung mình lên không, thi triển khinh công thượng thặng lướt đi như sao xẹt !
Nhìn bóng hình Hạ Hầu Lam dần khuất vào màn đêm, song mục Cuồng hòa thượng đột nhiên lấp lánh sắc thái kỳ dị vô cùng, thoáng cái lão cũng mất hút vào đêm tối.
Đương trường trở lại yên tĩnh …
Một khắc sau, trong trang viện trầm tịch vốn tối mò mò ở Nam Dương trấn, lại có động tĩnh, một bóng đen gầy nho nhỏ lướt vào hậu viện của tòa đại trang viện này. Kế đó là tiến thẳng đến tòa tiểu lâu.
Người này vừa hạ thân xuống đất thì trong tiểu lâu có tiếng quát khẽ vang lên:
– Ai ?
Hắc y nhân lạnh lùng nói:
– Ta, mở cửa !
Hai cửa tiểu lâu lập tức mở ra, hai đại hán canh cửa vội cúi người cung kính nói:
– Tham kiến lão chủ nhân !
Hắc y nhân lạnh lùng khoát tay mà không nói một câu, thoáng cái bóng đen đã lọt vào cửa !
Một lát sau, Hắc y nhân lại đến trước một cửa đá.
Hiện tại có thể nhìn thấy chính diện người này, đó là một khuôn mặt nhợt nhạt, mắt nhỏ mi dài, râu dưới cằm khá dài ! Diện mạo không khó coi, cũng khá đĩnh đạc, nhưng nhìn vào sẽ khiến người ta có một thứ cảm giác không dễ chịu, và sè không lạnh mà run.
Dường như hai cánh cửa đá không đóng, từ ngoài nhìn vào trong thấy ánh đèn lấp lánh trong thạch thất, bạch y thiếu nữ nằm trên giường bông, mặt hướng vào trong.
Hai thanh y tì nữ, một đã ngủ, một vẫn ngồi quạt bên cạnh ! Cô ta thấy Hắc y nhân đến thì vội đứng lên hành lễ, vừa định khai khẩu thì Hắc y nhân đã đưa tay lên miệng và khẽ nói:
– Cô nương ngủ chưa ?
Thanh y tì nữ chưa kịp trả lời thì đã nghe Bạch y thiếu nữ nói:
– Vẫn chưa, lão lại đến làm gì ?
Hắc y nhân vội mỉm cười, nói:
– Hài nhi, ta đến thăm ngươi, sao vẫn chưa ngủ ?
Bạch y thiếu nữ vẫn nằm quay mặt vào trong, nàng nói:
– Lão càng đến nhiều lần thì ta càng không yên tâm chợp mắt !
Hắc y nhân mỉm cười, nói:
– Hài nhi, ta đến nói cho ngươi biết một chuyện, thuận tiện cũng muốn hỏi ngươi một chuyện !
Bạch y thiếu nữ nói:
– Chuyện gì, lão nói đi !
Hắc y nhân nói:
– Hài nhi, một hai ngày tới có thể ta có một chuyến viễn hành …
Thân hình Bạch y thiếu nữ khẽ động, nhưng vẫn nằm quay vào trong, nàng nói:
– Thế rất tốt, lão muốn hỏi ta chuyện gì ?
Hắc y nhân nói:
– Hài nhi, ngươi nói cho ta biết trước đi, lúc lâm tử mẫu thân của ngươi nói với ngươi những gì ?
Bạch y thiếu nữ trở mình ngồi dậy, nàng quay lại và nói:
– Lão hỏi chuyện này làm gì ?
Hắc y nhân vội tươi cười, nói:
– Hài nhi, tất nhiên là ta có dụng ý, vì sự tốt lành của hai phụ tử chúng ta, ta hy vọng là ngươi đừng giấu ta nữa.
Bạch y thiếu nữ nói:
– Ta không hiểu ý nghĩa lời này của lão ?
Hắc y nhân nói:
– Sở dĩ chuyến này ta phải đi xa là vì muốn tìm một vài chứng cứ xác thực, chứng minh ngươi là cốt nhục của ta. Nếu hài nhi ngươi có thể nói cho ta biết trước lúc chết mẫu thân ngươi nói với ngươi những gì thì có thể sẽ tiện lợi cho ta …
Bạch y thiếu nữ thản nhiên nói:
– Có cần phải chứng minh không ?
– Tất nhiên là có ! – Hắc y nhân gượng cười nói – Hài nhi, ta không thể để phụ tử chúng ta tiếp tục hiểu lầm thế này, rồi tạo thành bi kịch thiên cổ, vì vậy ta không tiếc tất cả cũng cỉ muốn chứng minh cho hài nhi ngươi thấy mà thôi !
Bạch y thiếu nữ trầm ngâm một lát rồi nói:
– Được rồi, ta nói cho lão biết, mẫu thân ta nói bà ta vốn là thê tử của một vị bằng hữu thâm giao của lão, vậy mà lão chiếm đoạt bà ta trong lúc phu quân bà ta đi xa, đem thê tử gởi gấm cho lão chiếu cố. Sau đó lại bắt cóc bà ta cùng nhi tử của bà ta đưa đến thâm sơn cùng cốc không bóng người qua lại …


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.