Bạn đang đọc Thánh Tâm Ma Ảnh – Chương 6: Âm Hiểm Tàn Độc
Lãnh Thiên Trì vội hỏi:
– Tổ chức bí mật gì ?
Hắc y nhân bịt mặt cười khẽ và nói:
– Sao Lãnh lão nóng vội thế ?
Lãnh Thiên Trì nói:
– Không phải lão phu nóng vội, mà căn bản là lão phu không tin !
Hắc y nhân bịt mặt nói với giọng ngạc nhiên:
– Lãnh lão căn bản không tin cái gì ?
Lãnh Thiên Trì nói:
– Lão phu căn bản không tin người cao ngạo như Hiên Viên lão đầu lại có thể tự hạ thân phận mình, cúi đầu gia nhập một tổ chức khác và nghe lệnh người ta.
Hắc y nhân bịt mặt bật cười rồi nói:
– Thì ra là như vậy, Lãnh lão nhầm rồi.
Lãnh Thiên Trì hỏi lại:
– Lão phu nhầm thế nào ?
Hắc y nhân bịt mặt nói:
– Lãnh lão chỉ biết Hiên Viên Cực, Giáo chủ là người cao ngạo, nhưng không biết người chủ tổ chức bí mật này lại càng cao ngạo hơn. Lão lão chỉ biết Hiên Viên giáo chủ công lực thâm hậu, trí tuệ cao tuyệt, nhưng không biết công lực của người chủ trì tổ chức bí mật này càng thâm hậu hơn, trí tuệ cao hơn. Lãnh lão chỉ biết Hiên Viên giáo chủ hùng tài đại lược, một đời bá vương nhưng không biết …
Lãnh Thiên Trì khoát tay nói:
– Đủ rồi, lão phu càng không tin !
Hắc y nhân bịt mặt nói:
– Sao Lãnh lão càng không tin ?
Lãnh Thiên Trì nói:
– Lão phu và Hiên Viên lão đầu, một nam một bắc xưng bá võ lâm, phóng mắt khắp thiên hạ không còn kẻ nào cao minh hơn Hiên Viên lão đầu, trừ phi người đó là thần.
Hắc y nhân bịt mặt cắt lời, nói:
– Lãnh lão, gọi người đó là thần, thực ra cũng không thái quá. Hiên Viên giáo chủ kính người đó như thiên nhân.
Đột nhiên Lãnh Thiên Trì ngửa mặt cười ha ha.
Y phục của tám bạch bào quái nhân bị chấn động bay phần phật, nhưng hắc y nhân bịt mặt vẫn không có động thái gì, người này thản nhiên nói:
– Thì ra Lãnh lão vẫn không tin à ?
Lãnh Thiên Trì ngừng cười, song mục chăm chú nhìn hắc y nhân bịt mặt, thần sắc của lão đầy vẻ ngạc nhiên.
Lão nói:
– Cương khí hộ thân của các hạ khá lắm, công phu trấn định cũng không tầm thường.
– Lãnh lão quá khen.
Hắc y nhân bịt mặt khẽ cười rồi nói:
– Lãnh lão và Hiên Viên giáo chủ một nam một bắc xưng bá võ lâm, bây giờ có một Hầu Sơn Phong cao hơn Lãnh lão lẽ nào không thể có người khác cao hơn Hiên Viên giáo chủ.
Lãnh Thiên Trì ngẩn người, sắc diện đỏ bừng, nhất thời á khẩu, hồi lâu sau lão mới nói:
– Cố nhiên là Hầu Sơn Phong cao hơn lão phu một bậc, nhưng lão phu vẫn chưa thần phục đối với hắn …
Hắc y nhân bịt mặt cắt lời, nói:
– Lãnh lão nhầm rồi, đó không kêu bằng thần phục, mà gọi là kề vai sát cánh đồng tâm hiệp lực, cùng mưu đồ bá nghiệp trăm năm, đó cũng gọi rằng …
– Khá lắm !
Lãnh Thiên Trì khoát tay nói:
– Ngươi nói với lão phu những chuyện này là vì mục đích gì ?
Hắc y nhân bịt mặt nói:
– Lãnh lão nóng tính quá, lại không biết nhẫn nại rồi, tại hạ đành tuân mệnh …
Ngừng một lát, người này nói tiếp:
– Hiên Viên giáo chủ hiện là tả hộ pháp của tổ chức bí mật này, chiếc ghế hữu hộ pháp vẫn còn để trống, tại hạ phụng mệnh người chủ trì tổ chức bí mật này và mang theo lời kính mời của Hiên Viên giáo chủ, cung kính mời Lãnh lão gia nhập tổ chức với chức danh là hữu hộ pháp.
– Lãnh lão ! – Hắc y nhân bịt mặt cắt lời nói – Đây là do Lãnh lão quá cố chấp rồi, tại hạ chưa nói thì Lãnh lão cũng không biết, chỉ cần Lãnh lão gật đầu thì mọi chuyện tốt đẹp sẽ đến với Lãnh lão.
Lãnh Thiên Trì à một tiếng rồi cười nhạt, nói:
– Chuyện tốt đẹp gì sẽ đến với lão phu ? Thử nói ra xem ?
Hắc y nhân bịt mặt nói:
– Thứ nhất, Lãnh lão có thể chia hưởng bá nghiệp với người chủ trì tổ chức bí mật này dễ như trở bàn tay, thứ hai có vô số trợ thủ đầy năng lực nên có thể giải quyết ân thù tùy thích, thứ ba …
Lãnh Thiên Trì cắt lời, nói:
– Khoan đã, sáu chữ giải quyết ân thù tùy thích được hiểu như thế nào ?
Hắc y nhân bịt mặt nói:
– Hầu Sơn Phong chẳng phải là kẻ giết tứ đại hộ pháp của Lãnh lão sao ?
Lãnh Thiên Trì rùng mình, lão nói:
– Chuyện này lão phu có đủ sức giải quyết, không cần …
Hắc y nhân bịt mặt cướp lời, nói:
– Thực ra, lúc Lãnh lão và Hầu Sơn Phong động thủ trong rừng bạch dương, tại hạ cũng ẩn thân trong rừng bạch dương !
Lãnh Thiên Trì đỏ mặt, lão nói:
– Nhưng trên thực tế, lão phu cũng đã tìm nhầm người rồi …
Hắc y nhân bịt mặt hỏi:
– Lãnh lão nói Hầu Sơn Phong không thừa nhận đã giết tứ đại hộ pháp của Lãnh lão chăng ?
– Không sai, đúng là như vậy !
– Lãnh lão, nếu là tại hạ thì tại hạ cũng sẽ không thừa nhận !
– Ngươi nói vậy là có ý gì ?
– Tại hạ chỉ hỏi Lãnh lão, vết thương trí mạng của tứ đại hộ pháp kia là gì ?
Lãnh Thiên Trì thản nhiên nói:
– Là thần công độc môn Nhất Tàn Chỉ của Ngọc Diện Du Long Lạt Thủ Thần Ma Hạ Hầu Lam.
– Chính xác ! – Hắc y nhân bịt mặt nói – Nhất Tàn Chỉ đã là công phu độc môn thì không một ai có thể bắt chước được, vấn đề hiện tại không phải kẻ nào giết tứ đại hộ pháp, mà ở chỗ Hầu Sơn Phong có phải là Hạ Hầu Lam hay không ? Theo tại hạ thì bản thân Lãnh lão đã quá rõ chuyện này !
Lãnh Thiên Trì hơi biến sắc, lão nói:
– Ý của ngươi là …
Hắc y nhân bịt mặt đảo song mục và nói:
– Lãnh lão minh trí, chỉ cần Hầu Sơn Phong là Hạ Hầu Lam thì một đứa trẻ lên ba cũng có thể biết hắn có giết tứ vị hộ pháp hay không !
Lãnh Thiên Trì chau mày, lão trầm ngâm một lát rồi nói:
– Vậy chuyện hắn tự kỳ hạn trong vòng ba tháng sẽ tìm ra chứng cứ phải giải thích thế nào ?
Hắc y nhân bịt mặt cười cười và nói:
– Sợ rằng không phải hắn tìm chứng cứ mà truy tìm vật chí bảo hi hữu trên thế gian, bất cứ nhân vật võ lâm nào cũng mong có được.
Lãnh Thiên Trì ngạc nhiên hỏi:
– Vật chí bảo hi hữu gì ?
Hắc y nhân bịt mặt nói:
– Lãnh lão có nghe nói đến Ngọc Thiềm Thừ chưa ?
Lãnh Thiên Trì chấn động tâm thần, lão vội hỏi:
– Lẽ nào hắn đang truy tìm Ngọc Thiềm Thừ ?
Hắc y nhân bịt mặt gật đầu và đáp:
– Đúng vậy !
Lãnh Thiên Trì chăm chú nhìn đối phương, lão nghi hoặc nên hỏi ngay:
– Chuyện hắn tìm Ngọc Thiềm Thừ và chuyện này có quan hệ gì ?
Hắc y nhân bật cười, nóii:
– Lãnh lão thông minh một đời mà sao hồ đồ nhất thời như vậy ? Chỉ cần hắn tìm được Ngọc Thiềm Thừ thì hiển nhiên hắn trở thành thiên hạ độc tôn, tuyệt không có đối thủ, như việc hắn còn bận tâm gì đến việc Lãnh lão mời mấy cao thủ đến tầm thù ?
Lãnh Thiên Trì biến sắc, lão trầm mặc rất lâu rồi mới nói:
– Hãy nói chuyện tốt đẹp thứ ba đi !
Hắc y nhân bịt mặt cười hì hì, nói:
– Tại hạ tuân mệnh, Lãnh lão, chỉ cần Lãnh lão gật đầu thì sau khi bá nghiệp thành công, người chủ trì tổ chức bí mật này sẽ hoàn lại cho Lãnh lão bốn vị hộ pháp sống động khỏe mạnh !
Lãnh Thiên Trì ngạc nhiên vội hỏi:
– Không lẽ tứ đại hộ pháp của lão phu chưa chết ?
– Không, Lãnh lão ! – Hắc y nhân bịt mặt nói – Dưới Nhất Tàn Chỉ thì đâu có may mắn như thế ? Tứ vị hộ pháp của Lãnh lão chẳng những đã bị Nhất Tàn Chỉ đoạn hồn tán mạng mà thi thể cũng đã sớm mục rữa rồi …
Lãnh Thiên Trì cắt lời, hỏi:
– Vậy người đó làm sao có thể hoàn lại tứ vị hộ pháp cho lão phu ?
Hắc y nhân bịt mặt bật cười rồi nói:
– Chuyện này không nằm trong khả năng hiểu biết của tại hạ, nhưng dường như Lãnh lão cũng chẳng cần bận tâm nhiều như thế, chỉ cần lúc đó vị chủ trì có thể hoàn lại cho Lãnh lão tứ vị hộ pháp sống là được rồi.
Đột nhiên Lãnh Thiên Trì phá lên cười lớn một tràng, đoạn nói:
– Ngươi xem lão phu là đứa trẻ lên ba rồi, có câu:
“Người chết không thể phục sinh.” Hắc y nhân bịt mặt nói:
– Người này lại có khả năng cải tử hoàn sinh !
Lãnh Thiên Trì kinh ngạc, lão nói:
– Lẽ nào người đó có khả năng hoàn sinh cho kẻ chết đã trắng xương ?
Hắc y nhân bịt mặt nói:
– Điều đó không chút khoa trương và cũng không hoang đường, Lãnh lão !
Lãnh Thiên Trì lạnh giọng nói:
– Ngươi nghĩ rằng lão phu sẽ tin chăng ?
– Tin hay không là tùy Lãnh lão ! – Hắc y nhân bịt mặt nói – Tại hạ cho rằng hai chuyện tốt trước đã thu dụng không hết rồi, còn như chuyện sau, tại hạ là người phụng mệnh đến khuyên Lãnh lão gia nhập hội, tại hạ nguyện lấy sinh mạng của mình ra bảo đảm !
Lý Thiên Huyền cười nhạt nói:
– Một khi bá nghiệp thành công, nếu lúc đó không thể thực hiện được thì lão phu có thể làm gì được ngươi ? Nếu người đó có thành ý và năng lực như vậy, sao không hoàn trả cho lão phu tứ vị hộ pháp trước ?
Hắc y nhân bịt mặt lắc đầu, nói:
– Lãnh lão quá đa nghi rồi, uổng cho tấm lòng thành của vị chủ trì tổ chức bí mật này …
Ngừng một lát, người này lại nói:
– Giá như tại hạ nói ra vị chủ trì tổ chức bí mật này là ai thì có lẽ Lãnh lão sẽ không quá đa nghi như vậy, và cũng không thể …
Lãnh Thiên Trì cắt lời, nói:
– Ngươi nói ra trước đi, người chủ trì tổ chức bí mật này là ai ?
Hắc y nhân bịt mặt do dự một lát rồi lấy ra một vật từ tay áo, đoạn đưa về phía Lãnh Thiên Trì và nói:
– Lãnh lão biết vật này không ?
Trong tay người này là hình một chiếc đầu lâu bằng ngón tay cái, lấp lánh ngân quang !
Lãnh Thiên Trì vừa thấy vật này thì biến sắc, lão nhổm dậy khỏi kiệu và kinh ngạc kêu lên:
– Không lẽ là La Sát …
Hắc y nhân bịt mặt cắt lời, nói:
– Lãnh lão đã biết vật này thì hà tất phải hỏi nhiều.
Sắc diện Lãnh Thiên Trì đầy vẻ kinh ngạc, lão nói:
– Chẳng phải phu nhân đã qui tiên …
Hắc y nhân bịt mặt lại cắt lời, nói:
– Nếu phu nhân đã qui tiên thì vật này từ đâu ra ? Nếu phu nhân chưa qui tiên thì có kẻ nào to gan dám mạo danh bà ta lấy tín vật của bà ta mà khoác lác với võ lâm ?
Lãnh Thiên Trì chấn động tâm thần, nhất thời lão trầm mặc không nói gì.
Hắc y nhân bịt mặt cất chiếc đầu lâu nhỏ màu bạc vào tay áo rồi chăm chú nhìn Lãnh Thiên Trì, đoạn cười cười và nói:
– Lãnh lão, hiện giờ tôn ý thế nào ?
Lãnh Thiên Trì nói:
– Nếu người chủ trì tổ chức bí mật này quả thật là phu nhân thì Lãnh Thiên Trì sẽ nhận chức hữu hộ pháp ngay, đồng thời cũng không dám không tin nữa …
Hắc y nhân bịt mặt nói:
– Nói vậy là Lãnh lão đồng ý gia nhập tổ chức ?
Lãnh Thiên Trì trầm ngâm một lát rồi nói:
– Đã được phu nhân hạ cố để mắt tới thì Lãnh Thiên Trì này không dám phụ lòng, chỉ có điều …
Hắc y nhân bịt mắt cắt lời, nói:
– Lãnh lão đã gật đầu thì đôi bên là người nhà, hà tất phải nói nhiều nữa, xin Lãnh lão ngồi lại lên kiệu cho tại hạ bái kiến hữu hộ pháp !
Lãnh Thiên Trì vẫn còn do dự, Hắc y nhân bịt mặt liền phất tay và lớn tiếng nói:
– Các ngươi mau ra đi, theo bổn tọa mà bái kiến hữu hộ pháp !
Một lời vừa dứt thì từ mấy chục lùm cỏ xung quanh, có mấy chục Hắc y nhân bịt mặt phóng ra, tất cả đều hành động nhanh như gió, thoáng cái đã tới đương trường.
Lãnh Thiên Trì thấy vậy thì kinh động, lão chẳng còn do dự gì nữa, vội ngồi trở lại lên kiệu.
Lúc này mấy chục Hắc y nhân bịt mặt đã đến gần phía trước, Hắc y nhân bịt mặt cao to dẫn đầu, tất cả cùng cúi người và cung kính nói:
– Bọn thuộc hạ tham kiến hữu hộ pháp.
Lãnh Thiên Trì gượng cười, khoát tay và nói:
– Lão phu không dám nhận, chư vị không cần khách khí !
Hắc y nhân bịt mặt đứng thẳng lên rồi vừa cười vừa nói:
– Lãnh lão cho phép bọn thuộc hạ dẫn đường nhé !
Nói đoạn, người này và mấy chục Hắc y nhân bịt mặt khác đồng loạt quay người rồi đi về phía trước.
Đoàn người quái dị của Lãnh Thiên Trì lập tức theo sau, càng đi càng xa, cuối cùng dần khuất ở nơi xa xăm …
Hồng Trạch Hồ muôn sóng lăn tăn, buồm nâu thấp thoáng điểm phá vài nơi, đặc biệt là vào lúc hoàng hôn, tà dương khuất núi thì tiếng ca tiếng hò của ngư chài truyền vang khắp nơi, cảnh sắc thật tuyệt mỹ.
Tục ngữ có câu:
“Dựa núi ăn núi, dựa nước ăn nước.”, người sống ở vùng Hồng Trạch Hồ dựa vào nghề đánh cá để sinh nhai, ngư dân đây thường thật thà chất phát và biết tri túc.
Lúc này phần lớn ngư dân đang thu lưới dọn thuyền, đưa cá về nhà, do vậy mà trên bến thuyền khá náo nhiệt.
Dưới một gốc dương liễu cạnh bờ hồ có một người mặc y phục như văn sĩ cũng đang ngắm nhìn cảnh sinh hoạt nhộn nhịp và không ngừng gật đầu.
Người này chính là thiên hạ đệ nhất cao thủ kỳ tài, võ lâm thiên hạ nghe nói là thất sắc, là ma đầu trong ma đầu – chàng tức là Hần Sơn Phong của Hạ Hầu Lam !
Trong cảnh sinh hoạt vui nhộn, thái bình, bỗng nhiên xuất hiện một người xa lạ trong trang phục văn sĩ như vậy nên khó tránh khỏi bị người khác nghi hoặc, chú ý !
Quả nhiên chẳng lâu sau thì có một toán năm ba ngư dân liếc nhìn chàng với ánh mắt ngạc nhiên.
Hầu Sơn Phong liền từ gốc liễu bước ra, cung thủ khẽ chào và mỉm cười, khai khẩu:
– Các vị, tại hạ hỏi một câu, có vị nào họ Vạn …
Một người cắt lời nói:
– Phải chăng vị tướng công này muốn hỏi Vạn Bất Tri ?
Vạn Bất Tri ? Đúng rồi, có lẽ sau khi thoái xuất võ lâm, qui ẩn làng chài, Vạn Giai Hiểu vì tránh phiền phức, sợ người ta lại đến thỉnh giáo nên cải danh !
Một mặt tránh không cho người khác biết lão là Vạn Giai Hiểu, một mặt cũng biểu thị lão chỉ biết đánh cá, không hỏi đến thế sự, một chuyện cũng không biết !
Hầu Sơn Phong vội gật đầu, nói:
– Đúng là người này, tại hạ nghe nói lão ở phía nam Hồng Trạch Hồ nhưng vừa rồi tại hạ tìm nửa ngày mà vẫn không thấy ngôi nhà tranh của lão, chẳng hay các vị có biết …
Một ngư dân nói:
– Trước đây lão ta vốn ở bờ nam, nhưng đã dọn nhà cách đây ba tháng rồi !
Hầu Sơn Phong vội nói:
– Xin hỏi lão ca có biết lão ta dọn nhà đến đâu không ?
Ngư dân này chưa trả lời ngay mà quan sát Hầu Sơn Phong một lúc rồi nói:
– Tướng công là bằng hữu của lão à ?
Hầu Sơn Phong gật đầu, nói:
– Tại hạ chính là bằng hữu của lão, nhưng đã nhiều năm rồi hai bên chưa gặp lại !
Ngư dân này lắc đầu, nói:
– Đây là lần đầu tiên ta nghe nói lão ta có bằng hữu muốn gặp, tướng công không biết đó thôi, Vạn Bất Tri này rất quái đản, người ta sống gần nhau thì phải hỗ tương chiếu cố cho nhau, đằng này một mình lão ở lánh xa ra. Mọi người đều kết bạn đánh cá, chỉ có một mình lão là xuống hồ một mình, bình nhật không lai vãng với ai, dù gặp mặt lão cũng chẳng chào hỏi, tựa như người nơi này đều đắc tội với lão vậy …
Hầu Sơn Phong liền nói:
– Vị bằng hữu của tại hạ có tính khí quái lạ này do trời sinh, đừng nói là người chưa quen, ngay cả bằng hữu thân quen nhiều năm như tại hạ mà lão ta cũng chẳng buồn để ý đến !
Ngư dân này nói:
– Thì ra là như vậy, tại hạ tưởng có người nào đắc tội với lão chứ ! Bây giờ lão dọn qua ở phía đông rồi, tại gian nhà tranh mới dựng đấy ! Hai ngày nay không thấy lão đánh cá, tướng công mau đi thăm lão thử, không chừng lão ta ngã bệnh rồi !
Hầu Sơn Phong chau mày, nói:
– Trước đây mỗi ngày lão ta đều đánh cá à ?
Ngư dân này nói:
– Đương nhiên mỗi ngày phải đánh cá, nếu không thì lấy gì ăn ?
Hầu Sơn Phong gật đầu, nói:
– Nói cũng phải, đa tạ chư vị !
Chàng cung thủ chào rồi đi vòng qua bờ hồ phía đông.
Sau lưng chàng còn truyền lại mấy lời bàn tán của đám ngư dân:
– Không ngờ Vạn Bất Tri lại có một vị bằng hữu thông tình đạt lý và hòa nhã như thế !
Hầu Sơn Phong làm như không nghe thấy gì, chàng gia tăng cước lực vòng qua bờ hồ, chàng chỉ sợ chậm một bước là Vạn Giai Hiểu kia ngộ phải biến cố, bị người ta hạ độc thủ thôi !
Ba mặt của Hồng Trạch Hồ đều bằng phẳng, độc nhất mặt phía đông có một ngọn núi nhỏ không quá cao cũng không quá lớn, cây cối trên núi rất xanh tươi rậm rạp !
Dưới chân ngọn núi nhỏ này tọa lạc một ngôi nhà tranh, lưng dựa vào núi, mặt ngó ra hồ.
Quả đúng như ngư dân nói, ngôi nhà tranh này xem ra còn khá mới, tuyệt không quá ba tháng.
Hiện tại, hai cánh cửa khép kín, tứ bề yên lặng như tờ, trên hàng rào trúc trước nhà có mắc một chiếc lưới đánh cá cũ kỹ.
Trong lòng Hầu Sơn Phong chợt cảm thấy có điều chẳng lành nên càng gia tăng cước lực, lướt đến trước ngôi nhà tranh, chàng dừng bước trước hàng rào trúc và lớn tiếng nói:
– Xin lỗi, trong nhà có người không ?
Vẫn im lặng như tờ, không một tiếng trả lời !
Hầu Sơn Phong chau mày, thân hình vừa động thì chợt nghe có giọng khàn khàn từ trong nhà truyền ra:
– Là ai vậy ?
Hầu Sơn Phong thở phào nhẹ nhõm, chàng lắc đầu bật cười rồi vội nói:
– Là tại hạ đến tìm người !
Có tiếng bước chân khẽ động trong nhà, hai cánh cửa chợt mở ra, từ giữa khe hở của hai cánh cửa có một chiếc đầu thò ra, đó là một lão nhân vừa gầy vừa nhăn nheo, đầu hoẵng mắt chuộc, râu dê lưa thưa mấy sợi.
Lão nhân lạnh lùng quan sát Hầu Sơn Phong một lúc rồi cũng hỏi với giọng lạnh lùng:
– Ngươi tìm ai ?
Hầu Sơn Phong chau mày đáp:
– Tại hạ tìm Vạn Giai Hiểu !
Lão nhân lắc đầu, nói:
– Không biết !
Lời vừa dứt thì đầu cũng lập tức thụt vào. Hầu Sơn Phong vội nói:
– Khoan đã, tại hạ tìm Vạn Bất Tri !
Lão nhân thoáng ngẩn người rồi lắc đầu một cách lạnh lùng và nói:
– Cũng không biết !
Lão ta không muốn nói nhiều hơn một câu nên vội thụt đầu vào và đóng cửa lại.
Những lời bọn ngư dân đánh cá nói quả nhiên không sai !
Hầu Sơn Phong lắc đầu, chàng bước qua rào trúc đi vào rồi đưa tay gõ cửa.
Cửa mở, trước mặt Hầu Sơn Phong là một lão nhân mặc lam y may bằng vải thô, lão đứng giữa cửa nhìn thẳng vào mặt Hầu Sơn Phong, thái độ chẳng có chút thiện cảm.
Hầu Sơn Phong mỉm cười, nói:
– Tại hạ tìm lão, được chứ ?
Lão nhân thản nhiên đến độ vô tình, lão nói:
– Lão phu không quen biết ngươi !
Hầu Sơn Phong nói:
– Có thể lão không biết tại hạ, nhưng lão không thể không biết Khoái Du Hồn ?
Lão nhân ngớ người giây lát rồi nói:
– Ai là Khoái Du Hồn ? Khoái Du Hồn là ai ?
Hầu Sơn Phong chau mày nói:
– Vạn lão đầu, lão làm sao thế ? Có thể lão giả vờ ngây ngô với người khác được nhưng đối với vị bằng hữu Khoái Du Hồn của tại hạ thì lão chớ giả vờ ngây ngô nữa ! Nói đoạn, chàng cất bước định đi vào !
Lão nhân đưa tay cản lại và nói:
– Ngươi đừng vào, ta không quen biết ngươi !
Hầu Sơn Phong chau mày, chàng nói:
– Được thôi, không cho vào thì tại hạ không vào, chỉ cần lão trả lời những câu hỏi của tại hạ thì tại hạ lập tức đi ngay …
Chàng lấy đóa Thiết Liên hoa đưa ra và hỏi:
– Lão nói cho tại hạ biết, đây là thứ gì ?
Lão nhân chợt biến sắc, nhưng trong chớp mắt lại tỏ ra lạnh lùng, lão ngắm nhìn Thiết Liên hoa rồi nói:
– Đây là Thiết Liên hoa, ai ai cũng biết, hà tất phải hỏi !
– Tại hạ biết, tại hạ muốn hỏi lão về xuất xứ của vật này, nhân vật nào có nó ?
Lão nhân ngẩng đầu lên và lạnh lùng nói:
– Nãy giờ đã mấy câu hỏi rồi ?
Hầu Sơn Phong ngẩn người, chàng hít mạnh một hơi rồi nói:
– Vạn lão đầu, vật này có quan hệ đến sinh tử của hai người và mấy chục sinh mạng khác, tại sao lão không làm một chuyện tốt để tích đức, tại sao lại đối với bằng hữu như vậy ?
– Chuyện tốt ư ? – Lão nhân nói – Nửa đỡi làm chuyện tốt của ta đã quá đủ để tích đức rồi, còn như bằng hữu, con người ta không có bằng hữu, sao ngươi lại nhẫn tâm đến quấy rầy một lão ngư phủ như ta ?
Hầu Sơn Phong nói:
– Thế này nhé, lão cho tại hạ một đáp án mỹ mãn thì tại hạ sẽ không quấy rầy lão nữa, và cũng không nhận là quen biết với lão nữa !
Lão nhân chớp chớp song mục và nói:
– Trước đây ngươi không quen biết ta, sau này cũng vẫn không quen biết ta !
Hầu Sơn Phong gật đầu, nói:
– Đúng vậy, như thế nhé !
Thần sắc lạnh lùng của lão nhân chợt ôn hòa đôi chút, lão nói:
– Ngươi dám ngồi thuyền không ?
Hầu Sơn Phong gật đầu nói:
– Trong thiên hạ chẳng có chuyện gì tại hạ không dám làm !
Lão nhân lạnh lùng nói:
– Nhưng thuyền của ta vừa cũ kỹ vừa bị vô nước !
Hầu Sơn Phong nói:
– Lão đã dám ngồi thì tại sao tại hạ không dám ngồi ?
Lão nhân nói:
– Ta biết bơi, còn ngươi ?
Hầu Sơn Phong cười cười, nói:
– Tại hạ không biết, nhưng tin rằng lão không thể thấy chết mà không cứu !
Lão nhân lạnh lùng nói:
– Ta nói rõ trưóc, một khi thuyền chìm thì trước chỉ đủ sức tự cho mình thôi !
Hầu Sơn Phong lại mỉm cười, nói:
– Được, chỉ cần lão cho rằng lão làm như vậy được !
– Nực cười ! – Lão nhân nói – Người không tự tư thì trời tru đất diệt, tại sao ta không làm như vậy được chứ ? Đi thôi !
Nói đoạn, lão đưa tay đẩy Tô Hùng rồi định bước ra ngoài cửa.
Hầu Sơn Phong vội nói:
– Lão định làm gì thế ?
Lão nhân dừng bước ngẩng đầu lên hỏi lại:
– Ngươi đến tìm ta làm gì ?
Hầu Sơn Phong nói:
– Tại hạ hỏi lão về lai lịch và xuất xứ của đóa Thiết liên hoa này, nhưng lão …
– Ta làm sao ? – Lão nhân nói – Ta đưa ngươi đi tìm không được sao ?
Hầu Sơn Phong nghe vậy thì ngẩn người, lão nhân đã lướt qua bên cạnh thân chàng mà ra ngoài, tựa như một con chuột chui ra cửa, lão nói:
– Đối với bằng hữu, ta đã quá đủ rồi, đi hay không là tùy ngươi !
Hầu Sơn Phong dở khóc dở cười, chàng chau mày lắc đầu rồi đành cất bước đi theo.
Sau khi ra khỏi nhà thì lão nhân không quay đầu lại một lần, cũng chẳng cần biết Hầu Sơn Phong có đi theo hay không, lão chỉ lắc lư đi thẳng ra bờ hồ !
Dưới vòm liễu cạnh bờ hồ có buộc một chiếc thuyền chài đang bồng bềnh theo sóng nước, lão nhân mở dây rồi bước xuống thuyền. Hầu Sơn Phong cũng vội vàng xuống theo.
Lão nhân này chẳng những không nói một câu mà còn không nhìn Hầu Sơn Phong một lần, tựa như trên thuyền chỉ có mỗi mình lão !
Chiếc thuyền chài này quả đúng như lời lão nói, vừa cũ kỹ vừa vô nước, lão nhân dùng cây sào dài chống thuyền đi, động tác khá thuần thục !
Hầu Sơn Phong buộc miệng hỏi:
– Vạn lão đầu, chúng ta đi đến đâu vậy ?
Lão nhân vẫn lặng lẽ chèo thuyền, không trả lời và cũng không nhìn chàng.
Hầu Sơn Phong chau mày và gọi lớn:
– Vạn lão đầu …
Lão nhân ngước nhìn lên với ánh mắt lạnh lùng:
– Ngươi bớt nói một câu không được sao ? Trời tối gió lớn, đêm nay lại không có trăng, nên để ý bản thân mình, nếu rơi xuống nước thì có mười thuyền cũng không vớt được !
Một chút cũng không sai, đúng như lão ta nói, lúc này màn đêm đã buông xuống, trên hồ là một bức màn đen ngòm, thế gió cũng mạnh dần lên, sóng nhiều hơn khiến chiếc thuyền nhỏ luôn tròng trành.
Hầu Sơn Phong va phải cây đinh nên đành bế khẩu, nhưng là chỗ giao du nhiều năm nên ai lại chẳng biết Vạn Giai Hiểu ngoài lạnh trong nóng, tính cách xưa nay luôn như vậy.
Thủ pháp chèo thuyền của lão nhân tinh thục và khá cao minh, thuyền nhỏ phá sóng lướt đi, thoáng chốc đã ra giữa hồ.
Hầu Sơn Phong không nhịn được nên lại hỏi:
– Vạn lão đầu, rốt cuộc chúng ta đi đến đâu vậy ?
Lão nhân chỉ lạnh lùng trả lời hai chữ:
– Qua hồ !
Hầu Sơn Phong ngạc nhiên, chàng gượng cười, nói:
– Sao lão không nói sớm, đi trên bờ chẳng nhanh hơn sao ?
Lão nhân thản nhiên nói:
– Ta biết là nhanh, nhưng ta lười đi bộ !
Hầu Sơn Phong lắc đầu, nói:
– Người đó ở tại bờ đối diện à ?
Lão nhân nói:
– Không ở tại bờ đối diện, ở tại Thủy Tinh Cung.
Hầu Sơn Phong chưa kịp nói gì thì lão nhân lại nói:
– Mắt mũi ta lem nhem quá, ngươi đứng trước mũi thuyền quan sát và chỉ đường cho ta đi !
– Tại hạ tuân mệnh !
Hầu Sơn Phong vừa nói vừa lướt đến trước mũi thuyền.
Khi từ đuôi thuyền lướt đến trước mũi, chàng thấy đáy thuyền đã vô không ít nước, sau khi dừng chân trước mũi thuyền thì chàng vội báo cho lão nhân biết.
Nào ngờ lão này lại thản nhiên nói:
– Ta đã sớm nói với ngươi là thuyền này vô nước mà ?
Không sai ! Điều này lão đã nói qua ! Vì thế mà Hầu Sơn Phong đành gượng cười rồi im lặng.
Chớp mắt, thuyền đã qua giữa hồ, bỗng nghe lão nhân nói:
– Này, ngươi quay lại đây, ta muốn nói với ngươi mấy câu.
Hầu Sơn Phong y lời quay lại, chàng nói:
– Vạn lão đầu, lão muốn nói điều gì ?
Lúc này vẻ mặt lão nhân có chút tươi cười, lão nói:
– ta muốn để ngươi và chiếc thuyền này chờ giữa hồ, ngươi thấy thế nào ?
Nói đoạn lão cũng gát sào ngừng chèo !
Hầu Sơn Phong chau mày nói:
– Vạn lão đầu, đừng đùa như thế …
Lão nhân lắc đầu, nói:
– Ta không có tâm tình để đùa như vậy, ta nói là thật đấy !
Hầu Sơn Phong nói:
– Vạn lão đầu …
Lão nhân phá lên cười rồi nói:
– Ai bảo với ngươi ta họ Vạn ?
Hầu Sơn Phong ngạc nhiên nói:
– Lẽ nào lão cũng đã đổi họ ?
Lão nhân bật cười rồi nói:
– Bản thân ngươi nên hiểu rõ, thủy chung ta không thừa nhận ta là Vạn Giai Hiểu !
Đôi mày kiếm của Hầu Sơn Phong càng chau khít lại, chàng nói:
– Vạn lão đầu, đừng giả cuồng mua ngốc mà làm trò đùa như thế !
Lão nhân lắc đầu, nói:
– Tin hay không tin tùy ngươi, ta không phải là Vạn Giai Hiểu !
Hầu Sơn Phong lạnh lùng hỏi:
– Thế lão là ai ?
Lão nhân cười cười, nói:
– Ngươi tìm Vạn Giai Hiểu mà hỏi !
Hầu Sơn Phong biến sắc, chàng nói:
– Các hạ là kẻ trong ngôi miếu hoang, ta không tin !
Lão nhân mỉm cười, nói:
– Không tin thì thôi, ta cũng có đóa Thiết liên hoa đó !
Người này trở tay và xòe ra, giữa lòng bàn tay có một vật, quả nhiên đó là Thiết liên hoa.
Hầu Sơn Phong song mục lộ sát quang, chàng định tung người lướt tới, lại nghe lão nhân nói:
– Ngươi muốn nói thêm với ta vài câu thì đừng qua đây !
Hầu Sơn Phong đành kềm bước, chàng hỏi:
– Thế Vạn Giai Hiểu đâu ?
Lão nhân chỉ tay xuống dưới và nói:
– Dưới chân của ta và ngươi, lão ta làm bạn với một tảng đá lớn và nằm dưới đáy hồ !
Hầu Sơn Phong hỏi tiếp:
– Rốt cuộc ngươi là ai ?
Lão nhân nói:
– Ngươi không thấy ta có Thiết liên hoa sao ?
Hầu Sơn Phong nói:
– Ta hiểu rồi, ngươi đã đến đây trước ta một bước, hạ độc thủ Vạn Giai Hiểu, sau đó hóa trang thành lão ta để dẫn dụ ta mắc lừa !
Lão nhân mỉm cười âm hiểm và gật đầu, nói:
– Không sai, ngươi nói đúng rồi, nhưng e rằng đã quá muộn !
Hầu Sơn Phong nói:
– Nhưng theo ta thấy thì rõ ràng ngươi là Vạn Giai Hiểu !
Lão nhân nói:
– Điều đó rất đơn giản, bất luận chuyện gì cũng có phần cao minh và thấy kém. Thuật hóa trang dịch dung này cũng không ngoại lệ !
Hầu Sơn Phong nói:
– Ngươi nên biết, ta cũng là một tay lão luyện, theo ta thấy thì ngươi không hề có chút dịch dung hay hóa trang nào, thiên chân vạn xác là Vạn Giai Hiểu !
Lão nhân nói:
– Điều đó đủ chứng minh về thuật này ngươi không bằng ta !
Hầu Sơn Phong nói:
– Tranh biện chỉ vô ích, ta rất tự tin vào nhãn lực của mình !
Lão nhân nói:
– Vậy ngươi cũng nên tin rằng, nếu là Vạn Giai Hiểu thì lão ta tuyệt đối không thể hại ngươi !
Hầu Sơn Phong nói:
– Cho đến bây giờ ta vẫn hoài nghi là ngươi đang bày trò đùa !
Lão nhân cười cười, nói:
– Ngươi cúi đầu nhìn xuống đáy thuyền xem, giống không ?
Hầu Sơn Phong y lời liếc nhìn, lập tức tâm thần chấn động, nhất thời á khẩu ! Từ đáy thuyền lên mạn thuyền chí ít cũng cao hai thước, lúc này đã có ba phần chìm vào trong nước rồi.
Lão nhân lại cười cười rồi nói:
– Ta không thừa nhận ta là Vạn Giai Hiểu, ta cũng sớm nói cho ngươi biết thuyền này cũ kỹ và vô nước, đồng thời cũng báo trước một khi thuyền chìm thì ta không cứi ngươi, ngươi không tin, nên ta cũng chẳng biết làm thế nào !
Hầu Sơn Phong nhướng mày nói:
– Không cần phải nói lại điều này, ta và ngươi có thù hận gì ?
Lão nhân lại cười cười rồi nói:
– Có những chuyện không cần phải là thù hận, chỉ vì ngươi quá thích quản vào chuyện người khác thôi !
Song mục Hầu Sơn Phong đột hiện kỳ quang, chàng nói:
– Ngươi là kẻ bắt cóc Đồng cô nương và Mạc Tử Kinh ?
Lão nhân nói:
– Ngươi quá coi trọng ta rồi, ta chỉ đóng một vai lâu la đáng thương mà thôi !
Hầu Sơn Phong nói:
– Vậy ngươi phải là người trong Ngũ Độc Thất Sát Bạch Cốt Giáo !
Lão nhân lắc đầu, nói:
– Ngươi lại nhầm rồi, chuyện này không quan hệ đến Ngũ Độc Thất Sát Bạch Cốt Giáo !
Hầu Sơn Phong cười nhạt, nói:
– Nếu vậy ngươi chẳng khác gì một kẻ vu oan giá họa !
Lão nhân chấn động tâm thần, lão nói:
– Đại trượng phu dám làm dám chịu, hà tất phải giá họa cho người khác.
Hầu Sơn Phong hừ một tiếng lạnh lùng rồi nói:
– Giỏi nói lắm. Đồng cô nương và Mạc Tử Kinh đâu ?
Lão nhân lắc đầu, nói:
– Chỉ biết ở trong núi này nhưng không biết chỗ !
Hầu Sơn Phong nói:
– Bất luận các ngươi có thù hận gì với Đồng gia, ta chỉ hỏi tại sao các ngươi lại giá họa cho Hạ Hầu Lam ?
Lão nhân nói:
– Giá họa ư ? Ai nói là giá họa ? Trong võ lâm hiện nay, ai chẳng biết tên ma đầu lòng lang dạ sói thủ đoạn ác độc đó giết tứ đại hộ pháp của Lãnh Thiên Trì trước, rồi sau đó dùng đôi tay đầy máu tanh mà tàn sát cả nhà Đồng gia !
Hầu Sơn Phong cười nhạt, nói:
– Ngươi nghĩ là đêm nay ta sẽ chết phải không ?
Lão nhân ngớ người giây lát rồi nói:
– Theo ta thấy, trời tối thế này, gió lớn thế này mà lại không có trăng, ngươi đang ở giữa hồ nên đừng nói là người ta không đến cứu ngươi kịp, dù đến kịp cũng khó lòng tìm ra ngươi. Vì vậy, ta thấy ngươi chết chắt, không nghi ngờ gì nữa !
Hầu Sơn Phong nói:
– Đã thế thì ngươi hà tất phải lo lắng đối với một người sắp chết !
Lão nhân cười hì hì, nói:
– Không thể nói như vậy, phàm chuyện gì cũng không sợ nhất vạn mà chỉ sợ vạn nhất (ngộ nhỡ), cẩn thận một chút cũng tốt hơn, ngươi nói có đúng không ?
Hầu Sơn Phong nói:
– Đúng thì đúng, nhưng không khỏi quá hẹp lượng !
Lão nhân nói:
– Mang tiếng hẹp lượng cũng chẳng đau và chẳng ngứa ngáy gì, vậy điều đó có quan hệ gì ?
Hầu Sơn Phong nói:
– Được rồi, ta không nói nhiều nữa, ta cũng tự biết là khó có hy vọng sống sót, tuy đêm nay tất tử nhưng có ngươi chết chung thế này thì cũng không đến nỗi cô đơn.
Lão nhân cười cười, nói:
– Muốn tìm thì chớ tìm ta, dưới đáy hồ đã có Vạn Giai Hiểu rồi !
Hầu Sơn Phong cười nhạt, nói:
– Sợ rằng điều này không do ngươi lựa chọn, mà thêm một người cũng tốt thôi !
Lão nhân lắc đầu, nói:
– Ta còn chưa muốn chết, trừ được ngươi là một đại công trạng, mỹ tửu mỹ nhân đang chờ đợi ta, làm sao ta nỡ chết đi !
Hầu Sơn Phong cũng cười cười, nói:
– Vậy ngươi cứ thử xem !
Lão nhân cười nhạt, nói:
– Đừng vội, nước trong thuyền vẫn chưa đầy !
Lời vừa dứt thì đột nhiên nghe lão khẽ hừ một tiếng, tiếp theo là nghe mấy tiếng “rắc rắc” vang lên, phần đuôi thuyền bị lão ta đánh vỡ, toàn thân lão phóng ùm xuống nước.
Hầu Sơn Phong xuất thủ nhanh như chớp, nhưng chỉ kịp chụp được một mảng ống quần của lão ta, suýt chút nữa là giữ được chân lão.
Khi chàng định xuất thủ lần thứ hai thì toàn thân lão nhân đã chìm vào sóng nước rồi.
Hầu Sơn Phong đang kinh nộ thì chợt nghe “soạt soạt” dưới nước, lão nhân từ dưới ngoi đầu lên ở ngoài xa mười trượng.
Lão cười hì hì, nói:
– Hạ Hầu Lam, bây giờ ngươi còn muốn nói gì nữa, gọi trời trời không thưa, gọi đất đất không cửa, dù ngươi có bản lãnh thông thiên thì cũng đành vùi thân xuống đáy hồ thôi. Ta không có thời gian bồi tiếp ngươi nữa, và cũng không nhẫn tâm nhìn bộ dạng đáng thương khi ngươi sắp chết, cáo biệt !
Lão cười hì hì rồi thụt đầu xuống, hồ nước gợn một chòm bọt sóng rồi bình lặng trở lại !
Quả thật Hầu Sơn Phong chẳng có gì để nói nữa, thuyền vốn đã chìm xuống nước, bây giờ phần đuôi vỡ nát nên hơn nửa thân thuyền đã ngập xuống hồ !
Trong lúc vội vàng, Hầu Sơn Phong chẳng còn kiêng kỵ gì nữa, song thủ lập tức xuất ra, “rắc rắc”. Hai mảnh ván thuyền bị bóc ra, sau khi lọt vào tay chàng thì chúng lại bị bẻ thành bốn mảnh.
Hầu Sơn Phong quét mục quang nhìn tứ phía, chàng thấy bờ nam là gần nhất, nên lập tức xuất thủ quăng ra một mảng ván thuyền, sau đó tung ngươi lướt theo !
Ván thuyền rơi xuống nước thì lực thế của chàng cũng tận, chàng lại quăng ra một mảng khác, sau đó mượn lực điểm vào mặt ván mà tung người lướt đi !
Sau ba lần lên xuống như vậy thì chàng đã lướt đi hơn trăm trượng hiện trong tay chỉ còn một mảng ván, nhìn lại bờ nam thì khoảng cách cũng còn gần trăm trượng nữa !
Trừ phi có thêm một mảng ván nữa, bằng không chàng vẫn không thể nào vào đến bờ, và thế tất rơi xuống hồ nước, cách bờ nam chừng hai mươi trượng.
Tuy biết vậy nhưng chàng không thể không lướt vào, vả lại gần bờ một trượng thì cơ hội thoát hiểm cũng lớn hơn.
Đương thời chàngtung ra mảnh ván cuối cùng, chàng vận đủ chân khí và lướt đi lần cuối, lần này có đến bốn mươi trượng hơn, khoảng cách với bờ chỉ còn vài mươi trượng.
Tuy vài mươi trượng nhưng tình thế của chàng không thể không rơi xuống nước, vả lại đối với một người không biết bơi mà nói, thì khoảng cách vài mươi trượng cũng chẳng khác vài mươi dặm.
Trước mắt, Hầu Sơn Phong tất phải rơi xuống nước, một cảm giác thê thảm chợt trỗi dậy trong lòng, chàng định nhắm mắt phó thác cho thiên mệnh !
Đột nhiên có một vật thể đen ngòm từ trong bờ nam bay ra, trượt dài trên mặt hồ, phương vị đúng vào chỗ Hầu Sơn Phong sắp hạ chân !
Hầu Sơn Phong vui mừng, chàng vội duỗi thẳng chân điểm vào vật đen kia rồi tung người lướt thẳng lên bờ, lúc này chàng mới thở phào một hơi nhẹ nhõm !
Chân vừa chạm đất, chàng lập tức cao giọng nói ngay:
– Vị cao nhân nào kịp thời cứu giúp, xin xuất hiện cho tại hạ đa tạ !
Trong rừng cây trên bờ nam vẫn im lặng, không người trả lời, nhưng bồng nhiên có một làn hương phong phảng phất, một bóng hồng thấp thoáng.
Hầu Sơn Phong kinh hãi, vừa định tung người đi thì hồng y nữ đã xuất hiện trước mắt rồi !
Theo đó là tiếng gọi lanh lảnh đầy bi thương và oán nộ:
– Lam ca, chàng nhẫn tâm bỏ đi nữa sao ?
Hầu Sơn Phong rùng mình, cúi đầu và nói:
– Phụng muội hà tất phải khổ …
Thân hình Hồng y nữ run lên, lệ ngọc bất giác tuôn thành hàng, nàng nói trong thổn thức:
– Đây là lời xưng hô mà bao nhiêu năm rồi muội chưa từng được nghe, Lam ca, chàng nhẫn tâm quá !
Ngọc Diện Du Long Lạt Thủ Thần Ma Hạ Hầu Lam ngẩng đầu lên, thần sắc trong song mục tỏ ra cực kỳ bất an và áy náy, môi chàng máy động, muốn nói nhưng lại thôi !
Hồng y nữ lại thổn thức nói tiếp:
– Lam ca có biết không, nhiều năm qua trái tim muội đã tan nát thành từng mảnh, lòng dạ đứt đoạn từng cơn, từng nhỏ không biết bao nhiêu lệ, từng đi không biết bao nhiêu đường, từng mạo biết bao nhiêu hiểm không ?
Hạ Hầu Lam cúi đầu, nói:
– Phụng muội, tha thứ cho ta, ta có nỗi khổ riêng nên bất đắc dĩ …
Hồng y nữ tiếp lời:
– Lam ca, lời này muội đã nghe không biết bao nhiêu lần rồi, muội khổ tâm chờ đợi nhiều năm mà Lam ca vẫn nói những lời như vậy đối với muội sao ? Kỳ thực, gặp được Lam ca, được nghe Lam ca gọi một câu như vậy là muội nên biết đủ rồi, còn cần gì nữa …
Hồng quang thấp thoáng, đột nhiên nàng lao mình xuống hồ !
Hạ Hầu Lam cả kinh thất sắc, hữu thủ xuất như chớp, chụp cánh tay Hồng y nữ lại và run giọng nói:
– Phụng muội, là ta không phải, ta … ta …
Thân hình Hồng y nữ dịch động rồi ngã vào lòng Hạ Hầu Lam, đầu gục vào ngực chàng, tiếng khóc bi thống nức nở vang lên.
Tất cả những nỗi khổ tương tư trong nhiều năm qua, những cay đắng thương tâm trong nhiều năm qua đều theo suối lệ tuôn ra dạt dào.
Hạ Hầu Lam đứng bất động, không nói gì ! Chàng biết, lúc này đành để cho nàng khóc, và cũng chỉ có khóc mới có thể phát tiết được nỗi khổ tương tư bị dồn nén nhiều năm trong lòng nàng …
Đột nhiên Hạ Hầu Lam nhìn vào chỗ rậm rạp của rừng cây bên trái và khẽ quát:
– Là vị nào ẩn thân trong đó …
Hai bóng người phân ra, Hồng y nữ vội vàng lui ra ngoài xa mấy bước.
Kế đó là nghe tiếng niệm phật hiệu từ chỗ rậm của rừng cây phát ra:
– A di đà Phật ! Tội lỗi, tội lỗi, hòa thượng ta đáng bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, sao lại gặp phải cảnh tượng này …
Hạ Hầu Lam chau mày, còn Hồng y nữ vội cúi đầu gạt lệ.
Một bóng đại bào màu lam từ trong rừng cây lất phất bay ra, đó là Cuồng hòa thượng đáng ghét, lão đến gần rồi chấp tay cúi người, nói:
– Làm kinh động đến sự yên tĩnh của nhị vị, tội đáng muôn thác, cầu xin nhị vị lượng thứ cho lão nạp !
Hạ Hầu Lam lại chau mày, Hồng y nữ càng cúi đầu thấp hơn !
Cuồng hòa thượng lại cúi người nói:
– Hai lần nhảy xuống nước, lần này lại không cần đến lão nạp, có hai lần công đức để đoái công chuộc tội cũng lớn như vậy, nữ thí chủ tạ Ơn lão nạp thế nào đây ?
Hồng y nữ ngẩng đầu lên, nói:
– Thượng Quang Phụng nguyện sáng sáng thắp hương, chiều chiều lễ bái …
Cuồng hòa thượng bật cười rồi nói:
– Triệt sát hòa thượng ta rồi, nữ thí chủ muốn hòa thượng ta sớm đăng cực lạc hay sao vậy ? Bất luận thế nào, hòa thượng ta cũng vẫn còn mấy phần lưu luyến chốn hồng trần này !
Hạ Hầu Lam khẽ quát:
– Hòa thượng, đừng điên điên khùng khùng nữa, nói vào chính đề đi thôi !
Cuồng hòa thượng mỉm cười, nói:
– Nói chính đề thì phải hỏi thí chủ ngươi rồi !
Hạ Hầu Lam chau mà, nói:
– Hòa thượng, tại hạ gặp phải quái sự …
Nói đoạn chàng thuật lại một lượt chuyện vừa xảy ra.
Nghe xong, thân hình Cuồng hòa thượng bất giác run run, lão chấp tay nhắm mắt và nói:
– A di đà Phật ! Thiện tai, thiện tai, ta không giết bá nhân …
Hạ Hầu Lam cắt lời, nói:
– Hòa thượng không nghe tại hạ nói à, người đó đích thực là Vạn lão đầu !
Cuồng hòa thượng lắc đầu, nói:
– Thí chủ, người đó tuyệt không phải Vạn Giai Hiểu !
Hạ Hầu Lam hỏi:
– Hòa thượng làm sao biết được ?
Cuồng hòa thượng nói:
– Nếu hắn là Vạn Giai Hiểu thì hắn tuyệt không thể …
– Hòa thượng, nhưng trên thực tế …
– Thí chủ, hắn tuyệt không phải Vạn Giai Hiểu !
– Tại hạ cũng nghĩ như vậy, lẽ ra hắn không phải, nhưng tiếc rằng hòa thượng lão nên tin vào nhãn quang của tại hạ.
– Có khả năng hắn có thuật dịch dung cao minh tuyệt đỉnh !
Hạ Hầu Lam lắc đầu, nói:
– Hòa thượng, người khác không biết nhưng lão phải biết, thuật dịch dung của tại hạ là độc bộ võ lâm, đủ để ngạo thị thiên hạ !
Cuồng hòa thượng ngạc nhiên nói:
– Vậy thì quái lạ, đây kà chuyện căn bản tuyệt đối không thể …
Hạ Hầu Lam nói:
– Người đó đích thị là Vạn Giai Hiểu !
Cuồng hòa thượng nói:
– Nếu quả thật là hắn thì tại sao hắn lại hại ngươi ?
Hạ Hầu Lam gượng cười, nói:
– Điều đó tại hạ không biết …
Chợt nghe Cuồng hòa thượng hỏi:
– Thí chủ, ngươi nói người đó nhảy xuống giữa Hồng Trạch Hồ mà thoát đi ?
Hạ Hầu Lam gật đầu, nói:
– Không sai, lão ta nhảy xuống giữa Hồng Trạch Hồ mà thoát đi.
– Vậy thì không đúng rồi ! – Cuồng hòa thượng mỉm cười, nói – Theo hòa thượng ta biết thì Vạn Giai Hiểu không biết bơi !
Hạ Hầu Lam nói:
– Hòa thượng lão đã quên một điều rồi, lão ta đánh cá mưu sinh nhiều năm ở Hồng Trạch Hồ này !
– Không phải ai đánh cá cũng đều biết bơi !
– Nhưng thực tế, mười người đánh cá hết chín người biết bơi rồi !
Cuồng hòa thượng ngẩn người, lão nói:
– Dù cho hắn biết bơi, nhưng chỉ dựa vào một chút biết bơi này …
Hạ Hầu Lam cắt lời, nói:
– Có một điểm tại hạ quên nói cho lão biết, ngón út tay trái của Vạn Giai Hiểu bị khuyết một đốt phải không ?
Cuồng hòa thượng gật đầu, nói:
– Không sai, đó là do năm xưa hắn bị đao của người ta chặt đứt !
Hạ Hầu Lam nói:
– Ngón út tay trái của người này cũng khuyết một đốt.
– Tìm người khuyết đốt ngón út tay trái không khó !
– Nhưng tìm một người không cần dịch dung mà thân hình, tướng mạo, lời nói, cử chỉ giống hệt Vạn Giai Hiểu thì còn khó hơn lên trời !
– Thí chủ, trong ba người trước mắt, chỉ có thí chủ gặp qua người đó, lẽ nào thí chủ …
Hạ Hầu Lam cắt lời nói:
– Hòa thượng nên biết, bình sinh tại hạ không làm chuyện gì mà không nắm chắc, cũng không nói điều gì mà không chắc, tại hạ dám lấy sinh mạng ra bảo đảm, người đó đích thị là Vạn Giai Hiểu !
Cuồng hòa thượng nói:
– Vậy tại sao hắn phải hại ngươi ?
Hạ Hầu Lam gượng cười, nói:
– Hòa thượng, lão hỏi tại hạ, tại hạ biết hỏi ai bây giờ ?
Cuồng hòa thượng lim dim trầm ngâm một lúc rồi nói:
– Xem ra trong chuyện này tất có sự kỳ quặc, thí chủ, hòa thượng ta muốn đến một nơi …
Hạ Hầu Lam vội hỏi:
– Lão muốn đến nơi nào ?
Cuồng hòa thượng nói:
– Chuyện này thuộc thiên cơ, tạm thời không tiện tiết lộ, nhưng ít là năm ngày, nhiều là mười ngày, người đó có phải là Vạn Giai Hiểu hay không, hòa thượng ta sẽ có đáp án minh xác cho thí chủ …
Hạ Hầu Lam chau mày nói:
– Được thôi, hòa thượng, khi nào (mất trang) nói:
– Vậy chúng ta tìm một bãi cỏ ngồi xuống rồi ta nói cho muội nghe !
Thượng Quang Phụng khẽ gật đầu một cách thuận tùy, song nàng không nói gì. Hạ Hầu Lam khẽ đưa tay dìu nàng đến bãi cỏ cạnh bìa rừng, đoạn hai người ngồi xuống đối mặt nhau !
Hạ Hầu Lam hít thở một hơi dài, rồi nói:
– Phụng muội, chuyện này phải nói bắt đầu từ rất lâu trước đây …
Thượng Quang Phụng mỉm cười, nói:
– Dù nói từ thời Bàn Cổ khai thiên thì muội cũng có phần nhẫn nại để nghe !
Hạ Hầu Lam thản nhiên cười rồi nói:
– Đa tạ Phụng muội, trước tiên ta phải nói cho muội biết, ta là một đứa trẻ bị bỏ rơi, cũng rất có khả năng là người duy nhất trên đời này không rõ thân thế của chính mình …
Thượng Quang Phụng ngạc nhiên nói:
– Vậy họ Hạ Hầu của Lam ca …
Hạ Hầu Lam nói:
– Đó là họ của nghĩa phụ ta, và cũng là ân sư ban truyền võ nghiệp cho ta !
Thượng Quang Phụng nói:
– Ân sư là nghĩa phụ của Lam ca là vị tiền bối nào ?
Hạ Hầu Lam nói:
– Phụng muội từng nghe nói đến Đoạn Trường Toái Tâm Thâu Sinh Khách chưa ?
Thượng Quang Phụng kinh ngạc kêu lên:
– Lam ca nói là Hạ Hầu Nhất Tu – Hạ Hầu tiền bối phải không ?
Hạ Hầu Lam gật đầu, nói:
– Đúng vậy, Phụng muội, lão là nghĩa phụ và cũng là ân sư thụ nghiệp của ta !
Thượng Quang Phụng tiếp lời:
– Thì ra Lam ca là nghĩa tử kiêm truyền nhân y bát của Hạ Hầu tiền bối, thảo nào …
Lời chưa hết thì nàng đã bế khẩu !
Hạ Hầu Lam không lưu ý điều này, chàng bình thản nói tiếp:
– Vậy nên chẳng trách công phu của ta cao tuyệt, xuất thủ cay độc, hành tẩu giang hồ chưa được ba năm đã có danh hiệu Ngọc Diện Du Long Lạt Thủ Thần Ma rồi đúng không ?
Ngọc diện Thượng Quang Phụng hơi ửng hồng, nàng nói với vẻ áy náy và bất an:
– Lam ca, lượng thứ cho sự vô tâm của muội …
Hạ Hầu Lam khẽ lắc đầu, nói:
– Phụng muội, ta không chấp nhặt điều đó, muội không nói sai, ta thừa nhận là từ nhỏ ta đã nghe thấy được nhiều điều và chịu ảnh hưởng nghĩa phụ rất lớn. Nhưng Phụng muội nên biết, trước đây nghĩa phụ không phải là người như thế, danh hiệu cũng không kêu bằng Đoạn Trường Toái Tâm Thâu Sinh Khách, đó là danh hiệu tự đổi về sau này mà thôi. Không ai biết nghĩa phụ cũng có một dĩ vãng đau lòng đứt ruột, có huyết có lệ, vừa hổ thẹn vừa tủi nhục. Chỉ cần bất kỳ người nào biết được đoạn chuyện cũ này của người thì đương thời tất sẽ tha thứ cho tính tình kỳ quặc, và sự xuất thủ cay độc của Đoạn Trường Toái Tâm Thâu Sinh Khách. Chỉ vì nghĩa phụ đã phải chịu qua nhiều sự đả kích …
Thượng Quang Phụng nói:
– Bất kỳ người nào trong võ lâm thiên hạ cũng không biết chuyện này, Lam ca, Hạ Hầu tiền bối chịu đựng những đả kích như thế nào, và tại sao lại phải đổi danh hiệu ?
Hạ Hầu Lam nói:
– Sợ rằng ai cũng không biết nghĩa phụ có thê có tử !
Thượng Quang Phụng ngạc nhiên nói:
– Chuyện này đích thị là không ai biết !
Hạ Hầu Lam nói tiếp:
– Tại hạ chưa được gặp nghĩa mẫu, nhưng nghe nghĩa phụ nói nghĩa mẫu họ Sài, khuê danh Ngọc Hà, là khuê nữ của thái thú Hàng Châu – Sài Minh Thanh trước đây. Bà là một nữ tử hiền thục, lương thiện, không biết võ học. Kết hôn ba năm thì hai vị hạ sinh một nhi tử, tục ngữ nói:
“Hữu thê hữu tử vạn sự túc”, cũng chính vì vậy mà nghĩa phụ phong kiếm qui ẩn, thoái xuất võ lâm, vui vầy với vợ đẹp con ngoan, tìm một nơi yên tĩnh xa chốn hồng trần để an cư. Nào ngờ hảo cảnh bất trường, một lần nghĩa phụ đi xa trở về thì phát hiện thê tử lẫn vị bằng hữu chí thân mà người nhờ chiếu cố thê tử đều đã mất tích …
Thượng Quang Phụng hơi chau mày liễu, nàng xen vào:
– Lẽ nào vị bằng hữu chí thân của Hạ Hầu tiền bối là một kẻ mặt người dạ thú …
– Sự thực không sai ! – Hạ Hầu Lam gật đầu, nói – Qua nhiều lần thăm dò, nghĩa phụ mới biết ái thê hiền lương tay không đủ lực trói gà của người bị vị chí hữu của người bá chiếm, rồi bắt cóc ái thế lẫu ấu tử của người đi, trước khi người quay về. Nghĩa phụ vừa bi vừa nộ, quảy kiếm đi khắp phương trời góc bể, lùng sục tứ phương bát hướng, thề phải tự tay trừ diệt tên thất phu mặt người dạ thú kia, đoạt lại ái thê, ấu tử của mình …
Thượng Quang Phụng chau mày hỏi:
– Đáng giết, Lam ca, có tìm được không ?
Hạ Hầu Lam thở dài, nói:
– Tìm thì tìm được, nhưng chỉ tìm thấy ba thi thể đầy huyết nhục mơ hồ, bốn sinh mạng …
Thượng Quang Phụng “à” một tiếng rồi nói:
– Chết cả à, Lam ca, đó là …
Hạ Hầu Lam lắc đầu, nói:
– Không biết là chết thế nào, nghĩa phụ chỉ có thể nhận ra ái thê ấu tử của mình và tên thất phu mặt người dạ thú kia từ hình thể và một vài vật sót lại !
Thượng Quang Phụng trầm mặc một lúc rồi nói:
– Vừa rồi Lam ca nói ba thi thể bốn sinh mạng là sao ?
Hạ Hầu Lam nói:
– Khi nghĩa mẫu bị bắt cóc thì người đang hoài thai …
Thượng Quang Phụng lại “à” một tiếng rồi nói:
– Tội đáng muôn chết, chết một lần là quá tiện nghi cho tên súc sinh mặt người, dạ thú đó !
Hạ Hầu Lam chau mày, nói:
– Sau khi ngộ phải biến cố trọng đại này thì nghĩa phụ đau đớn đến độ không muốn sống, phần vì hổ thẹn mình đường đường là một trượng phu bảy thước tu mi mà không có sức bảo vệ thê tử, vì thế nên nghĩa phụ vốn định tuốt kiếm tự tuyệt, tìm thê tử dưới hoàng tuyền.
Nhưng khi người tuốt kiếm thì người nghe được tiếng khóc trẻ con !
Thượng Quang Phụng hỏi:
– Đó là Lam ca phải không ?
– Không sai ! Phụng muội, đó chính là ta ! – Hạ Hầu Lam gật đầu nói – Nghĩa phụ thấy ta bị bỏ rơi giữa nơi hoang dã quá đáng thương thì chợt nghĩ, ai lại không con cái, ai lại không thê nhi ? Thế là tạm thời người bỏ qua ý niệm tự tuyệt, đưa ta về nuôi dưỡng cho đến khi thành nhân, có thể tự chủ được …
Chàng thở dài một hơi rồi nói tiếp:
– Sau đó nghĩa phụ thừa lúc ta không đề phòng mà hoành kiếm tự tuyệt …
Nói đến đây thì dường như có vật gì chặn ngang cổ họng Hạ Hầu Lam, kiến chàng phải dừng lại, song mục rưng ngấn lệ, thân hình khẽ run, đầu từ từ cúi xuống !
Thượng Quang Phụng tỏ ra đồng cảm với chàng, nàng đưa cánh tay mềm mại nắm lấy tay Hạ Hầu Lam, tuy không nói một lời, nhưng sự an ủi không thể nói hết.
Hồi lâu sau, Hạ Hầu Lam đưa tay áo gạt nước mắt và gượng cười, nói:
– Phụng muội, đó là sự đau khổ bi thương của nghĩa phụ …
Thượng Quang Phụng tiếp lời:
– Lẽ nào Hạ Hầu tiền bối không nhắc đến thân thế của Lam ca ?
Hạ Hầu Lam lắc đầu, nói:
– Không, khi nghĩa phụ nhặt được ta, ngoài một bọc vải ra thì không có vật gì khác, vì vậy người không có chút manh mối để tìm hỏi ta là hài nhi của ai bỏ rơi !
Thượng Quang Phụng nói:
– Xem ra, phụ mẫu thân sinh của Lam ca cũng quá nhẫn tâm !
Thân hình Hạ Hầu Lam run bần bật, đôi mày kiếm nhướng lên nhưng chàng không nói gì.
Thượng Quang Phụng biết lời nói vô tình của mình đã chạm vào nỗi đau tiềm ẩn trong lòng Hạ Hầu Lam, nên nàng vội đổi đề tài.
Nàng khẽ nói:
– Thế Lam ca đang hô phong hoán vũ tung hoành thiên hạ thì tại sao …
Hạ Hầu Lam gượng cười, nói:
– Phụng muội, chuyện này có bốn nguyên nhân !
Thượng Quang Phụng ngạc nhiên nói:
– Bốn loại nguyên nhân, là bốn loại nào ?
Hạ Hầu Lam nói:
– Thứ nhất, ta xuất đạo ba năm, trảm gian trừ ác, gặp chuyện bất bình bát đao tương trợ, nhưng vì tính tình lạnh lùng, xuất thủ quá độc nên có ma hiệu. Một mặt ta phải nản lòng thối chí, một mặt khác cũng cảm thấy phụ lòng nghĩa phụ nhẫn nhục, khổ tâm nuôi dưỡng …
Thượng Quang Phụngnói:
– Hành sự chỉ cần ngửa mặt không thẹn với trời, cúi xuống không hổ với đất, hà tất phải so đo lời bình nghị của nhân tình thế thái. Trên đời này có biết bao nhiêu kẻ tiểu nhân bỉ ổi lừa thế cầu danh !
Hạ Hầu Lam gượng cười, nói:
– Đa tạ Phụng muội, bây giờ ta nghĩ thông rồi …
Chàng ngừng giây lát rồi nói tiếp:
– Thứ hai, từ khi ta có danh hiệu Ngọc Diện Du Long Lạt Thủ Thần Ma Hạ Hầu Lam chấn động tứ hải thì ta cảm thấy có người ngầm tìm thiên phương vạn kế mưu hại ta, thủ đoạn thâm độc vô cùng, nhưng vì công lực ngườiđó quá cao, hành sự lại cực kỳ quỉ dị thần bí nên thủy chung ta chưa tìm ra được, đó là vị nào trong võ lâm …
Thượng Quang Phụng nói:
– Vì vậy là Lam ca diễn vở kịch giả chết đó, tìm Khoái Bán Thiên lão quỷ giúp đỡ, chôn một cỗ quan tài trống không xuống mộ, sau đó …
– Không, Phụng muội ! – Hạ Hầu Lam lắc đầu, nói – Đó chẳng phải là quan tài trống không, sự thực là ta đã nằm trong quan tài, chỉ có điều tối hôm đó Khoái Bán Thiên lại lén đào ta lên !
Ngọc diện Thượng Quang Phụng thoáng lộ vẻ bi thương, nàng nói:
– Lam ca chỉ biết diễn vở kịch giả chết này mà không biết đã hại muội đến trước mộ than khóc mấy bận, đổ bao nhiêu nước mắt, nhỏ bao nhiêu huyết, mỗi năm một bó hương hoa …
Hạ Hầu Lam tỏ ra vô cùng hổ thẹn và áy náy.
Chàng gượng cười, nói:
– Phụng muội, lượng thứ cho ta, đó là nỗi khổ tâm bất đắc dĩ, bây giờ ta không phải …
Thượng Quang Phụng khẽ gật đầu, nói:
– Đúng vậy, Lam ca, chỉ cần Lam ca còn sống, chỉ cần muội được làm bạn lâu dài bên cạnh Lam ca thì sau này tim nát ruột nhàu, đổ bao nhiêu huyết lệ, mạo qua bao nhiêu cuồng phong bão vũ, đi qua bao nhiêu dặm đường, muội cũng cam tâm !
Hạ Hầu Lam rùng mình, chàng đưa cánh tay run run nắm lấy bàn tay trắng ngần mềm mại như không có xương của nàng và nói:
– Phụng muội, ta nợ muội quá nhiều rồi …
Thượng Quang Phụng cúi đầu, nói:
– Kiếp này có thể, nhưng có lẽ kiếp trước muội nợ Lam ca !
Hạ Hầu Lam chỉ nắm chặt bàn tay nàng mà không nói gì.
Thượng Quang Phụng lại nói:
– Lam ca, nguyên nhân thứ ba là sao ?
Hạ Hầu Lam gật đầu, nói:
– Nguyên nhân thứ ba là vì đến bây giờ ta vẫn chưa rõ thân thế của mình …
Thượng Quang Phụng nói:
– Sở dĩ Lam ca giả chết là vì muốn thăm dò thân thế của mình ?
Hạ Hầu Lam nói:
– Phụng muội thử nghì xem, Hạ Hầu Lam không chết thì ai dám nói, nếu ta lấy thân phận Nam Cung Thường Thứ đi hỏi khắp nơi thì có ai dám nói cho ta biết ?
Thượng Quang Phụng lại hỏi:
– Vậy Lam ca ẩn thân tại Tần Hoài giang – Phu Tử miếu trong thành Kim Lăng, du hí phong trần, cười đời ngạo thế, có thu được kết quả gì không ?
Hạ Hầu Lam lắc đầu, nói:
– Đối với thân thế của mình, đến nay vẫn mờ mịt không biết gì, và đối với người ngầm mưu hại ta cũng chẳng lần ra được chút manh mối !
Thượng Quang Phụng nói:
– Vậy xuất kịch giả của Lam ca đã diễn uổng công rồi !
Hạ Hầu Lam gật đầu, nói:
– Có thể nói như vậy, nhưng đại họa của Đồng gia ở Kim Lăng chẳng phải là không liên quan đến ta !
Thượng Quang Phụng nói:
– Vì điều đó mà Lam ca quyết định tái xuất võ lâm ?
Hạ Hầu Lam không trả lời chính đề mà nói:
– Tuy Cuồng hòa thượng mang đến cho ta không ít phiền phức, nhưng đích thực cũng đem đến cho ta chút manh mối, ta hoài nghi kẻ sát hại Đồng gia cũng chính là kẻ ba năm trước ngầm mưu hại ta, nếu không …
Thượng Quang Phụng nói:
– Lam ca căn cứ vào vết thương trí mạng Nhất Tàn Chỉ ?
Hạ Hầu Lam gật đầu, nói:
– Đúng vậy !
Thượng Quang Phụng nói:
– Lam ca, Nhất Tàn Chỉ đó là thần công độc môn của Lam ca mà !
Hạ Hầu Lam nói:
– Chuyện này ta biết, nghĩa phụ chỉ có ta là truyền nhân y bát …
Thượng Quang Phụng hỏi tiếp:
– Hạ Hầu tiền bối có thân nhân gần gũi hoặc bằng hữu gì không ?
Hạ Hầu Lam ngạc nhiên hỏi:
– Sao Phụng muội lại hỏi chuyện này ?
Thượng Quang Phụng nói:
– Nếu như Hạ Hầu tiền bối có thân nhân gần gũi hoặc bằng hữu thì có khả năng năm xưa bọn họ đã học được độc môn này từ chỗ Hạ Hầu tiền bối …
– Ta hiểu rồi ! – Hạ Hầu Lam nói – Nhưng ngoài ta ra thì nghĩa phụ chẳng có người thân nào, duy nhất một vị bằng hữu thâm giao thì cũng đã chết nhiều năm trước !
Thượng Quang Phụng chau mày trầm ngâm một lát rồi nói:
– Vậy thì kỳ quái rồi, Lam ca, vị bằng hữu mặt người dạ thú của Hạ Hầu tiền bối là …
Hạ Hầu Lam nói:
– Thiên Diện Thư Sinh Kim Ngọc Dung !
Thượng Quang Phụng kinh ngạc kêu lên:
– Thì ra là lão này, đúng là người như tên …
Nàng ngừng một lát rồi nói tiếp:
– Lam ca, bất luận thế nào thì trên đời này, ngoài chính Lam ca ra, còn có một người khác biết thi triển Nhất Tàn Chỉ, điều này không nghi ngờ gì nữa !
Hạ Hầu Lam nói:
– Đúng vậy, Phụng muội, ta cũng nghĩ như vậy !
– Chỉ cần tìm được kẻ biết thi triển Nhất Tàn Chỉ …
– Phụng muội, tìm ở đâu và tìm như thế nào bây giờ ?
– Dễ thôi, Lam ca nếu Hạ Hầu tiền bối không còn thân nhân hoặc bằng hữu thì trong số bằng hữu tri kỷ của Lam ca tất có …
Hạ Hầu Lam cắt lời, nói:
– Theo ta biết thì nghĩa phụ bình sinh chỉ có Thiên Diện Thư Sinh Kim Ngọc Dung là bằng hữu thâm giao, còn ta cũng chỉ có một tri kỷ là Ngũ Nhạc Du Hồn Khoái Bán Thiên.
Thượng Quang Phụng trầm ngâm một lúc rồi nói:
– Lam ca, muội không có ý hoài nghi bất kỳ người nào, Cuồng hòa thượng có thể …
Hạ Hầu Lam lắc đầu, nói:
– Giữa ta và lão, xưa nay chưa từng hỏi võ học của nhau !
Thượng Quang Phụng chau mày, nói:
– Vậy thì xưa nay Lam ca đích xác là gặp qua nhiều quái sự !
Hạ Hầu Lam gượng cười, nói:
– Trước mắt có một chuyện khiến ta vô cùng khó hiểu, rõ ràng người đó là Vạn Giai Hiểu – bằng hữu nhiềunăm, vậy mà lão ta trở mặt vô tình, hạ thủ đối với ta !
Thượng Quang Phụng lại trầm mặc suy nghĩ, hồi lâu sau nàng nói:
– Cũng may là Cuồng hòa thượng đã đi điều tra, mấy ngày sau nhất định sẽ có hồi âm.
Lam ca, không cần nhắc đến những chuyện này nữa, nói nguyên nhân thứ tư đi !
Hạ Hầu Lam gật đầu, nhưng nhất thời còn do dự chưa nói.
Thượng Quang Phụng chăm chú nhìn chàng và nói:
– Thế nào, sao Lam ca không nói ?
Hạ Hầu Lam chậm rãi nói:
– Phụng muội, trên thực tế mà tính thì chỉ có ba nguyên nhân …
Thượng Quang Phụng nói:
– Lam ca, nói dối lừa người là điều không nên, muội nói thay Lam ca nhé, nguyên nhân thứ tư là tránh né sự theo đuổi của muội, đúng không ?
Hạ Hầu Lam tỏ ra bất an, chàng nói:
– Phụng muội, muội biết đấy, ta là một đứa trẻ bị bỏ rơi không rõ thân thế, lại là một ma đầu, khiến người ta nói đến là biến sắc và thống hận, còn Phụng muội …
Thượng Quang Phụng nói:
– Còn muội là một nữ nhi xuất thân từ danh môn phải không ?
Hạ Hầu Lam thản nhiên nói:
– Sự thật là như vậy, ta không muốn phủ nhận !
Thượng Quang Phụng lắc đầu, nói:
– Lam ca cũng không sợ người khác thương tâm … Lam ca tuy là một đứa con bị bỏ rơi nhưng cũng là người do phụ mẫu sinh ra, có gì khác với muội đâu ! Hơn nữa, vừa rồi muội đã nói, hành sự chỉ cần ngửa mặt không thẹn với trời, cúi đầu không hổ với đất, hà tất phải quan tâm đến những lời bình dị của thế nhân. Dù mỗi người trong đương kim võ lâm đều bảo Lam ca là ác ma, nhưng muội biết Lam ca là một trang nam tử anh hùng cái thế, đỉnh thiên lập địa, hiệp cốt nhân tâm, lẽ nào như vậy chưa đủ ?
Hạ Hầu Lam vô cùng xúc động, chàng gật đầu, nói:
– Qúa đủ rồi, Phụng muội, thực ra vẫn có không ít người nói ta là người tốt !
Thượng Quang Phụng vội hỏi:
– Là người ai, Lam ca ?
Hạ Hầu Lam nói:
– Không tính Cuồng hòa thượng, đó là Tiểu Thúy Hồng trên sông Tần Hoài, là những bằng hữu cùng chung sướng khổ ở vùng Tần Hoài giang – Phu Tử miếu, chẳng hạn như Thiết Ngưu, Tần Lục …
Thượng Quang Phụng nghiêm túc nói:
– Lam ca, người tốt trong lòng bọn họ mới thật sự là người tốt, còn người tốt trong miệng hạng lừa đời đoạt danh thì chẳng ra sao cả !
Hạ Hầu Lam nói:
– Đa tạ Phụng muội chỉ giáo, ta đã rất tri túc rồi, và cũng chẳng quan tâm đến những lời thị phi của thế nhân nữa !
Bỗng nhiên Thượng Quang Phụng cúi đầu khẽ nói:
– Từ nay về sau, Lam ca không tránh né muội nữa chứ ?
Hạ Hầu Lam nói:
– Phụng muội không sợ người ta nói mình mê muội, làm bạn với ác ma à ?
Thượng Quang Phụng ngẩng đầu lên nói:
– Muội không sợ, chỉ có bản thân muội mới biết mình kết bạn với người thế nào thôi, vậy là đủ rồi !
Hạ Hầu Lam vô cùng xúc động, bất giác chàng đưa tay nắm lấy đôi tay trắng như tuyết, nõn nà như ngọc và mềm mại như bông của Thượng Quang Phụng …
Cùng lúc này, cũng dưới màn đêm bao la, tại Nam Dương trấn cách Hồng Trạch Hồ không xa, trong một tòa trang viện to lớn không ánh đèn đóm …
Bỗng nhiên có một loạt tiếng bước chân phá vỡ bầu không khí tịch lặng của trang viện, một bóng người vừa gầy vừa nhỏ chạy như bay vào sau trang viện to lớn này.
Người này dừng bước trước một gian phòng khá tinh xảo ở hậu viện, sau đó hướng vào gian phòng đóng chặt cửa, không đèn đóm mà khom người cung kính, nói:
– Bẩm lão chủ nhân, Vạn Giai Hiểu đến.
Thì ra bóng người vừa gầy vừa nhỏ này chính là Vạn Giai Hiểu, kẻ vừa mưu hại Hạ Hầu Lam bất thành !
Từ trong gian phòng có giọng lạnh lùng truyền ra:
– Rất tốt, có hoàn thành nhiệm vụ không ?
Vạn Giai Hiểu nói:
– Bẩm lão chủ nhân, Hạ Hầu Lam đó tuyệt nhiên không có sinh lộ …
Giọng lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói:
– Ngươi có tận mắt trông thấy Hạ Hầu Lam bị chìm xuống không ?
Vạn Giai Hiểu chấn động thân hình, lão nói:
– Chuyện này, xin lão chủ nhân yên tâm, thuộc hạ dám lấy sinh mạng ra bảo đảm !
Giọng lạnh lùng phá lên cười một tràng rồi nói:
– Lời này của ngươi là thật đấy chứ ?
Vạn Giai Hiểu không đoán được là phúc hay họa, nhưng vẫn bạo gan nói:
– Thuộc hạ sao dám đùa trước mặt lão chủ nhân !
– Vậy thì tốt ! – Giọng lạnh lùng nói – Ngươi đến bờ Nam Hồng Trạch Hồ xem thử, có phải Hạ Hầu Lam đang tình tứ âu yếm tình nhân Thượng Quang Phụng của hắn không ?
Vạn Giai Hiểu rùng mình, lão nói:
– Bẩm lão chủ nhân, chuyện này không thể …
– Câm miệng ! – Giọng lạnh lùng khẽ quát – Ta tận mắt trông thấy, lẽ nào còn oan uổng cho ngươi ?
Vạn Giai Hiểu vội sụp quỳ xuống và nói với giọng run run:
– Lão chủ nhân khai ân, thuộc hạ nhất thời sơ suất …
Giọng lạnh lùng hừ một tiếng và nói:
– Ngươi nhất thời sơ suất nhưng làm hại đại sự của ta, vừa rồi tự ngươi nói là lấy sinh mạng ra bảo đảm, bây giờ ngươi còn gì để nói nữa ?