Bạn đang đọc Thanh Phong Tu Tiên Lục: Chương Q.2 – Chương 50: Đại phá cương thi
Nhâm Thanh Phong vừa né tránh công kích của cương thi xung quanh một bên vừa đi theo kiếm quang màu xanh đang uốn lượn rất nhanh phía trước, trên người xuất ra vài túi trữ vật, thu những con cương thi đã chết này vào. Đồng thời còn không ngừng hao phí đại lượng tinh lực, miễn cưỡng khống chế Thanh Phong kiếm không ngừng du tẩu ám sát cương thi.
Nói thì chậm, nhưng kỳ thực rất nhanh. Trong nháy mắt, một đoàn chừng hơn trăm con cương thi hung ác đã đều bị một người một kiếm này giết chóc, thu lại sạch sẽ.
Giết hết nhóm cương thi này, Nhâm Thanh Phong cũng không dừng lại, mà còn không bận tâm linh lực trong cơ thể đã tiêu hao hơn phân nửa, tiếp tục ngự sử Thanh Phong kiếm thanh mang lập lòe không nhiễm một hạt bụi nhanh chóng đánh về hướng đầu bốn gã tu sĩ cương thi.
Bốn gã tu sĩ này mặc dù cũng đã biến thành cương thi nhưng dường như lại khác đám cương thi đã bị giết rơi rụng kia rất nhiều. Bốn gã tu sĩ cương thi này ngoại trừ vẻ mặt hờ hững, ánh mắt dại ra, hành động có đôi chút cứng ngắc ra, bản năng tu sĩ dường như vẫn tồn tại, hơn nữa có vẻ như tu vi so với trước khi biến thành cương thi còn cao hơn.
Đám cương thi đã chết đi kia, một lần nhảy tưng tưng như vậy tối đa cũng chỉ được xa chừng một trượng rưỡi, mà bốn gã tu sĩ cương thi này chỉ nhẹ nhàng nhảy nhót nhưng ít nhất cũng phải hơn mười trượng. Tốc độ như vậy cho dù so với tốc độ di chuyển của tu sĩ Trúc Cơ Tiền Kỳ chỉ có nhanh hơn chứ không chậm.
Đối mặt với Thanh Phong kiếm hóa thành kiếm quang màu xanh đang bay rất nhanh tới, thậm chí có ba gã cương thi trong đó còn đồng loạt lấy ra pháp khí tùy thân khi còn sống nắm trong tay, phát ra quang mang đủ màu sắc nghênh đón.
Một gã tu sĩ cương thi khác mặc dù không có pháp khí để sử dụng nhưng cũng nhanh chóng huy động hai tay, linh quang lập lòe một lát, một cái pháp quyết Kim Thuẫn Thuật đã hoàn thành, sau đó một tấm thuẫn màu vàng kim như thực chất cao bằng người rộng chừng mười thước liền che trước mặt hắn.
Mấy con tu sĩ cương thi này không ngờ thật quỷ dị, ngay tới pháp thuật, pháp khí cũng vẫn còn có thể sử dụng! Hơn nữa nhìn mức độ linh hoạt của hai tay khi làm phép, tuyệt đối không giống như một cỗ cương thi. Mặt khác nhìn bề ngoài từ quang mang linh lực của pháp thuật, pháp khí mà bốn cỗ cương thi này sử dụng thì tu vi của bọn chúng có vẻ như đã tương đương với tu sĩ Trúc Cơ Tiền Kỳ rồi. Cũng may là kỹ xảo làm phép cùng thủ pháp ngự khí của bọn chúng vẫn còn chỉ ở mức Luyện Khí Kỳ chứ nếu không lần này thật đúng là phải tốn nhiều khí lực hơn rồi!
Trong đầu Nhâm Thanh Phong trong nháy mắt đảo qua mấy chục suy nghĩ, mà trong lúc này đạo kiếm quang màu xanh kia cũng đã tới gần bốn gã tu sĩ cương thi rồi.
Chỉ nghe “Phốc” một tiếng vang lên, trước khi tiếp cận cỗ cương thi thứ nhất, trong ta đang nắm pháp khí trường đao lập lòe bạch mang chừng nửa thước thì kiếm quang bỗng nhiên tăng tốc xuyên thấu qua đầu tu sĩ này. Sau đó lại tiếp tục đâm về phía cỗ cương thi tu sĩ thứ hai.
“Bành” một tiếng, tên tu sĩ thứ hai vung pháp khí hình chùy lấp lánh lục quang lên, tuy rằng ngăn chặn được Thanh Phong kiếm nhưng sau khi trải qua một lần va chạm trong nháy mắt, quang mang của pháp khí hình chùy nọ lập tức ảm đạm đi rồi bị đánh bay ra ngoài. Tiếp đó lại “Phốc” một tiếng, kiếm quang đã xuyên qua đầu tên tu sĩ cương thi thứ hai, một lần nữa lại tiếp tục tấn công đến cỗ tu sĩ cương thi thứ ba.
Lần này rốt cục kiếm quang màu xanh do Thanh Phong kiếm biến hành cũng chậm lại, sau khi va chạm “Binh binh bang bang” một trận với pháp khí trường mâu trong tay tên tu sĩ thứ ba rốt cục cũng hiện ra nguyên hình cổ kiếm, thoát khỏi khống chế của Nhâm Thanh Phong rơi xuống bụi cỏ hoang dưới pháp khí trường mâu đang lấp lánh kim mang dài một thước đang bay lượn trên không kia.
Cùng lúc đó Nhâm Thanh Phong cũng đã ném ra ba tờ Băng Châm Phù cấp hai, chỉ thấy nhiệt độ bốn phía chợt giảm xuống, trong không trung bỗng dưng xuất hiện ba tấm băng châm dài đến nửa thước, ở dưới ánh trăng lấp lánh bạch quang lãnh lệ. Mấy tiếng “U, u, u” khẽ vang lên, trước sau đã toàn bộ phá không bay đi. Ngay sau đó lại một loạt âm thanh “Xuy, xuy, xuy” vang lên, tên cương thi thứ ba vừa mới xoay người toan bỏ chạy đã bị tấm băng châm thứ nhất đánh bay ra ngoài.
Tấm băng châm thứ hai theo sát sau đó cũng phát ra một loạt tiếng động “lạch cạch, chan chát” kịch liệt, rồi cũng dễ dàng phá tan Linh Lực Kim Thuẫn của tên tu sĩ thứ tư. Tấm băng châm thứ ba ngay sau đó cũng lao tới cùng một chỗ, đâu xuyên vào tu sĩ cương thi này rồi lôi đi. Cuối cùng sau bốn tiếng nổ “Oành, oành, oành, oành”, bốn cỗ thi thể này rốt cục lần lượt nặng nề rơi xuống trên cỏ hoang.
Hai cỗ thi thể trước là bởi quán tính khổng lồ đang lao về phía trước nên ngã xuống cách Nhâm Thanh Phong năm trượng, hai cỗ thi thể phía sau là do băng châm công kích nên rơi xuống cách xa đó một chút.
“Không ngờ được đám cương thi do tu sĩ biến thành này lại vẫn còn biết chạy trốn giống như tu sĩ! Chẳng lẽ thật sự là thành tinh rồi! Hay là có lẽ vẫn còn chưa mất đi ý thức?”
Nhâm Thanh Phong lúc này cũng không quản mấy cỗ thi thể này mà là nhanh chong vọt đến một bên. Trước tiên nhặt lên Thanh Phong kiếm lúc trước rơi xuống bụi cỏ, cẩn thận xem xét qua. Sau đó phát hiện, cái thanh Thanh Phong kiếm này vậy mà hoàn hảo như lúc ban đầu, trên thân kiếm ngay tới một chút huyết nhục, óc… những thứ dơ bẩn nọ cũng không thấy. Nhâm Thanh Phong lúc này mới yên tâm đem cổ kiếm tra lại vào trong bao kiếm sắt phía sau lưng. Cuối cùng mới nhìn qua bốn cỗ thi thể rách nát, bấy giờ mới có thời gian để cảm thán.
Nhưng vào lúc này, Nhâm Thanh Phong lại đột nhiên phát hiện, cỗ thi thể thứ ba và thứ tư vậy mà vẫn còn chưa chết mà đang khẽ nhúc nhích, có vẻ như là muốn vùng vẫy bò dậy.
“Yêu nghiệt, vẫn còn chưa chết!” Nhâm Thanh Phong chân mày nhướn lên, quát một tiếng lớn. Tiếp đó vung hai tay lên, hai đoàn huyền hỏa cực nóng màu trắng đánh ra ngoài, sau đó hai cỗ thi thể này trong nháy mắt hóa thành tro bụi. Mà đúng lúc này, hai đạo khói nhẹ màu trắng lại từ trong tro bụi bay vật vờ ra ngoài, nhanh chóng tiêu tán trong không trung.
“Ô, đây là cái gì? Chẳng lẽ là hồn phách của tu sĩ? Không đúng, với tu vi hiện giờ của ta, hẳn là không thể nhìn thấy được hồn phách của tu sĩ mới đúng. Ngày đó Mã Đằng kia chết cũng không nhìn thấy qua tình huống như thế nha! Chẳng lẽ là bởi lúc ấy có mưa to, lại là đêm tối nên không nhìn thấy? Vậy cũng lại không đúng, lúc Ngô Sơn kia chết là ban ngày, cũng không thấy hồn phách xuất hiện nha. Hơn nữa hồn phách cũng không phải là một tia khói trắng như vậy đi!”
Nhâm Thanh Phong chú ý tới hình hài hư ảnh của hai tia khói trắng này, không khỏi có chút hết sức nghi hoặc. Nhưng sau đó cũng không tiếp tục suy nghĩ nhiều mà nhanh chóng vọt đến chỗ hai cỗ thi thể còn lại cách đó không xa, dè dặt quan sát. Hai cỗ này, chỉ cần hơi có dị động hắn sẽ lập tức đánh hai luồng huyền hỏa tới.
Huyền hỏa mà Nhâm Thanh Phong thả ra này mặc dù uy lực cũng bình thường, nhưng với tu vi Trúc Cơ Trung Kỳ của hắn, huyền hỏa đã lợi hại hơn không ít so với Huyền Hỏa Phù cấp một kia. Thiêu hủy hai cỗ thi thể tu sĩ không có năng lực phản kháng này tự nhiên là dư dả.
Sau đó Nhâm Thanh Phong phát hiện hai cỗ thi thể này cũng không có một chút dấu hiệu còn sống nào. Lúc này mới yên lòng nhìn lại. Nhìn hai cỗ thi thể này, Nhâm Thanh Phong hơi trầm ngâm, sau đó cũng thu vào chung một chỗ với những thi thể cương thi kia.
Dù sao những thi thể này quan hệ tới nhiệm vụ lần này của Nhâm Thanh Phong, hơn nữa hai cỗ thi thể này mặc trên người chính là trang phục của đệ tử đời thứ ba của Huyền Dương Môn. Tuy nói trụ sở không cho phép bọn họ tiếp tục việc truy tra đệ tử mất tích, đồng thời còn đáp ứng cấp cho bọn họ đại bộ phận tiền thưởng nhiệm vụ, nhưng từ những sự tình liên tiếp phát sinh gần đây cho thấy, sau sự kiện đệ tử mất tích lần này, khẳng định còn cất dấu một âm mưu không nhỏ.
Mang theo hai cỗ thi thể của đệ tử này trở về, nhất định còn có thể lĩnh thêm một chút phần thưởng. Chuyện tình lần này nếu như Nhâm Thanh Phong xử lý không triệt để mà nói thì kiểu gì cũng lại phải bẩm báo lại sư môn đây.
Mặc dù Nhâm Thanh Phong không tính là một cái vệ đạo sĩ, bất quá loại âm mưu gây họa cho đại bộ phận dân chúng vô tội như thế này, dĩ nhiên là cần phải quan tâm đến rồi.
Nhâm Thanh Phong thu hồi lại hai cỗ thi thể này, lại vừa nhặt các pháp khí cấp thấp rơi vãi khắp nơi kia, cùng với một khối ngọc bài thân phận đệ tử đời thứ ba của Huyền Dương Môn trong tro bụi kia, sau đó cũng không nghỉ ngơi khôi phục linh lực mà trực tiếp thả ra Hoàng Chu Pháp Khí, ngồi lên, bay về hướng đại đội cương thi tiến tới khi trước.
Nửa canh giờ sau, ngồi ở trên Hoàng Chu Pháp Khí bay không nhanh không chậm, Nhâm Thanh Phong rối cục nhờ vào hai khối trung phẩm linh thạch, về cơ bản cũng bổ sung đẩy đủ linh lực tiêu hao trong chiến đấu khi trước. Mà vào lúc này, một đại đội bóng đen đang nhanh chóng nhảy nhót không ngừng cũng xuất hiện ở cách đó chừng hai dặm.
“Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, nếu như đội cương thi này muốn đi xa hơn mấy dặm mà nói thì mấy cái trấn nhỏ phía trước kiểu gì cũng sẽ gặp tao ương mà. Cũng may cương thi này mặc dù nhảy tương đối mau nhưng vẫn không bằng pháp khí của tu sĩ. Đợi ta tới lại giết thêm một cuộc nữa! Có rồi! Lần này làm như vậy sẽ mất tương đối ít sức!”
Nhâm Thanh Phong đứng ở trên Hoàng Chu Pháp Khí trông thấy cách vài dặm phía trước đội cương thi thật sự có trấn nhỏ, cho nên âm thầm tự định giá.
Sau đó Nhâm Thanh Phong cũng không dừng lại nữa mà trực tiếp thu lại Hoàng Chu Pháp Khí trên không trung mà đi lên Phá Kim Toa. Hắn khẽ mỉm cười, đánh ra một đạo linh lực tinh thuần màu trắng, Phá Kim Toa vẽ lên một đường kim mang chói mắt nhanh chóng vọt tới đại đội cương thi cách đó không xa.
—–o0o—–