Bạn đang đọc Thanh Phong Tu Tiên Lục: Chương Q.2 – Chương 49: Du long quy hải
Nhâm Thanh Phong hơi rướn người về phía trước, xuyên qua đám cỏ dại, nhìn thấy những con cương thi này đang há to mồm về phía ánh trăng mà hít hà, sắc mặt cũng dần trở nên ngưng trọng.
Nhiều cương thi như vậy, trong đó lại còn có mấy tên tu sĩ là cương thi nữa, có được năng lực hấp thu tinh hoa của ánh trăng mà tu luyện, chỉ sợ là không dễ đối phó. Lại nói trong phiến rừng cây này không biết có còn yêu vật cùng tu sĩ khác hay không cũng không thể biết được. Cho nên hiện giờ còn không thể lỗ mãng ra tay được, chỉ có thể chờ một chút rồi hẵng nói.
Nhâm Thanh Phong vòng tay về phía sau vuốt ve vỏ sắt bên ngoài cổ kiếm sau lưng, vừa nhìn về phía rừng cây vừa nghĩ. Sau đó lại lặng lẽ lùi về phía sau trăm trượng.
Lúc này những tên cương thi nọ hoàn toàn không nhận ra được di chuyển của Nhâm Thanh Phong, mà vẫn đang tiếp tục ngửa đầu há to miệng, hướng về phía ánh trắng hấp từng ngụm lớn. Mà theo thời gian hấp thu ngày càng dài, âm khí trên người chúng cũng trở nên càng nồng đậm. Sau cùng lại còn có thể mơ hồ nhìn thấy một tia hắc khí nhàn nhạt nữa.
Ước chừng lại qua nửa canh giờ nữa, tám tên tu sĩ cương thi đứng ở phía trước đội ngũ cương thi bình thường rốt cục ngửa đầu rít khẽ một tiếng. Mà những tên cương thi bình thường kia, nghe thấy tiếng rít như vậy, tất cả cũng kêu rít lên đáp lại, sau đó cũng không tiếp tục hấp thu tinh hoa của ánh trăng nữa, mà biểu hiện lại càng trở lên náo động bất an.
“Những con cương thi này rốt cục cũng muốn có hành động lớn rồi sao? Lại còn muốn chia làm hai nhóm! Chẳng lẽ xung quanh đây còn có thôn trấn nào hay sao? Bất quá nếu nói như vậy, vừa hay có thể dễ dàng tiêu diệt từng nhóm. Vừa không làm cho những gì ở bên ngoài rừng cây dẫn đến sự chú ý của cường địch nào đó trong rừng cây. Đúng! Trước hết tiêu diệt hết toàn bộ những con cương thi này rồi tiếp tục trở về điều tra rừng cây cổ quái này.”
Nhâm Thanh Phong nhìn về đám đông cương thi đang chia làm hai tổ chuẩn bị hành động ở phía trước, trong lòng không ngừng tính kế. Đồng thời vừa tiếp tục quan sát đám cương thi này từ rất xa, vừa chậm rãi lùi về phía Tiểu Sơn Trấn.
Tình huống sau đó quả nhiên cũng không nằm ngoài dự liệu của ntp. Những con cương thi này dưới sự chỉ huy của mấy tên tu sĩ cương thi, rất nhanh chóng chia ra làm hai tổ số lượng tương đương nhau rồi chia làm hai phương hướng, cứ “Tâng, tâng” mà nhảy về phía trước. Một tổ trong đó đang tiến về phía Tiểu Sơn Trấn.
“Đến gần đây một chút, tốt. Gần thêm chút nữa.” Một lúc sau đó, Nhâm Thanh Phong đang núp ở phía sau một cây khô cao to cỡ một người ôm trong một mảnh đất hoang cách bìa rừng mười dặm, đang đợi đại đội cương thi còn cách đó vài trăm trượng đang nhảy nhót đến gần.
Mặc dù cây này không thể hoàn toàn che chắn cho Nhâm Thanh Phong, bất quá Nhâm Thanh Phong biết, những con cương thi này chủ yếu dựa vào mùi để dò xét, nên sẽ không nhạy cảm được như tu sĩ mới đúng.
Chẳng qua là tình huống của bốn con cương thi dẫn đầu do tu sĩ biến thành lại tương đối quỷ dị. Bọn chúng một khi đã biến thành cương thi thì Nhâm Thanh Phong cũng sẽ không nương tay đối với chúng nữa, để tránh cho những tên tu sĩ cương thi này hại chết thêm nhiều dân chúng. Lần này, Nhâm Thanh Phong quyết định phải đánh chết mấy tên tu sĩ cương thi này trước!
Trong lúc Nhâm Thanh Phong đang mải suy tính thì những con cương thi này đến gần chỉ còn vài trăm trượng. Đột nhiên khi đang ở cách vị trí Nhâm Thanh Phong đứng chừng hai trăm trượng, bốn gã tu sĩ cương thi đầu lĩnh lại đột nhiên ngừng lại, quay đầu rít lên một tiếng. Những con cương thi bình thường theo phía sau kia nghe thấy thế thì rít lên một tiếng khàn khàn rồi tất cả đồng loạt dừng lại.
Tiếp đó bốn gã cương thi do tu sĩ biến thành kia đồng loạt quay đầu đờ đẫn nhìn về phía cây khô nơi Nhâm Thanh Phong đang nấp. Những con cương thi bình thường kia tất cả đều rục rịch hướng về phía cây khô này, nhe ra hàm răng máu me be bét, lần lượt phát ra những tiếng rít khàn khàn quái dị. Giống như là chúng vừa phát hiện được mục tiêu nào đó.
“Không tốt, có lẽ ta bị bốn gã tu sĩ cương thi đầu linh này phát hiện rồi!” Nhâm Thanh Phong vốn dĩ vẫn còn đang đợi, thấy tình hình này cũng giật mình kinh hãi.
Nhâm Thanh Phong không nghĩ tới bốn gã cương thi từ tu sĩ biến thành này lại có thể phát hiện mình vốn đã cố ý thu liễm khí tức. Sợ là chỉ nói riêng lực quan sát tinh tế nhạy cảm như vậy cũng có thể sánh ngang với tu sĩ Trúc Cơ Trung kỳ bình thường rồi.
Nếu mấy tên tu sĩ cương thi này có thể nhạy cảm tinh tế như vậy sợ rằng trước kia chúng cũng không phải đơn giản chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ như mấy tên khi trước. Cũng chính bởi vậy, lại càng không thể lưu lại chúng. Những con cương thi bình thường kia cũng sắp sửa muốn nhào lên rồi. Chuyện đã tới nước này, Nhâm Thanh Phong cũng không chần chờ thêm nữa, mà quyết định tiên hạ thủ vi cường!
Nhâm Thanh Phong nhìn con cương thi bình thường to như tảng đá lớn đang đánh về phía hắn. Tâm niệm nhanh chóng xoay chuyển, đã có quyết định. Tiếp đó cũng không tiếp tục ẩn núp nữa mà trực tiếp nhanh chóng ra khỏi đại thụ. Hai tay khẽ vẫy, trong bao kiếm phía sau lưng, Thanh Phong cổ kiếm khẽ ngân một tiếng, cùng lúc đó cũng bay ra khỏi bao kiếm bằng sắt màu đen, vẽ ra một vệt thanh mang nhàn nhạt hẹp dài trong không trung, nhanh chóng nghênh đóng một con cương thi bình thường đang nhe nanh múa vuốt.
Chỉ nghe thấy “Phốc xuy” một tiếng, Thanh Phong kiếm hóa thành kiếm quang màu xanh, trong nháy mắt đã xuyên thấu qua ngực trái của con cương thi bình thường vẫn còn đang ở ngoài trăm trượng kia, sau đó lại bay trở lại.
Lại nghe thấy “Ngao” một tiếng rít khàn khàn, nhìn lại tên cương thi bình thường bị Thanh Phong kiếm xuyên qua ngực kia cũng không ngã xuống mà chẳng qua chỉ ngửa đầu kêu lên. Tiếp đó trong đôi mắt vô hồn nhanh chóng nổi lên hung quang, hung hăng nhìn về phía Nhâm Thanh Phong. Đồng thời cũng không ngừng nhảy nhót mà ngược lại lại càng đánh mạnh hơn về phía Nhâm Thanh Phong đang ở ngoài trăm trượng.
Hiển nhiên một kiếm vừa rồi của Nhâm Thanh Phong đâm thủng ngực nó nhưng chẳng những không thể lập tức giết chết cương thi này mà ngược lại càng thêm chọc giận nó.
“Một kiếm như vậy nhưng chỉ làm cho nó rống lên đau đớn một tiếng, cương thi này quả nhiên thật phiền phức. Có vẻ như không thể dựa vào phương pháp đối phó với thường nhân để đối phó với chúng được.”
Nhâm Thanh Phong thấy một màn này, thầm nghĩ, trong lòng hơi kinh hãi. Sau đó khẽ nheo mắt, trong lòng cũng đã có kế hoạch. Thanh Phong kiếm cũng không dừng lại mà lại lần nữa hóa thành một đường kiếm quang màu xanh nhanh chóng bay đi.
Lần này, Nhâm Thanh Phong cũng không đâm vào ngực những con cương thi này như trước nữa mà trực tiếp tấn công về phía đầu những con cương thi này.
Nếu phần yếu hại của những con cương thi này không nằm ở ngực, chỉ sợ là cho dù có đâm thủng cổ bọn chúng cũng sẽ không có hiệu quả gì. Trừ phi có thể trực tiếp chặt rụng đầu lâu của chúng xuống thì may ra. Chỉ là nếu nói như vậy sẽ tiêu hao linh lực của hắn rất lớn, không có lợi nếu hắn tác chiến kéo dài. Cho nên Nhâm Thanh Phong lúc này cũng không cố giấu diếm gì nữa mà trực tiếp đánh ra một chiêu giản đơn hữu hiệu nhất trong Ngự Kiếm Thập Tam Chiêu mà hắn tự nghĩ ra: “Du Long Quy Hải”
Vừa đánh ra chiêu “Du Long Quy Hải” này, chỉ nghe thấy Thanh Phong cổ kiếm trong không trung ngân lên từng tiếng, tiếp đó phát ra một vệt thanh mang mỏng như tơ dài chừng một trượng, giống như một con giao long đang mạnh mẽ vẫy vùng trong biển rộng, nhanh chóng uống lượn trong đám cương thi.
Nơi đường kiếm quang màu xanh này đi qua, lũ cương thi dọc dường cũng nhao nhao rít lên từng tiếng quái dị, rồi lịch bịch ngã ào xuống mặt đất, tay chân không ngừng co quắp. Trong chốc lát, cũng không còn nhúc nhích nữa, chết đến không còn có thể chết được nữa. Nếu như nhìn kỹ lại một chút thì có thể phát hiện ở giữa mi tâm những con cương thi ngã xuống đất này con nào cũng có một đường do kiếm quang màu xanh mà Thanh Phong kiếm hóa thành đâm thủng, lưu lại một vệt máu dài gần một tấc.
Nơi yếu hại của lũ cương thi này quả nhiên là tại đầu rồi, chỉ là khoảng cách này quá xa, ngự kiếm như thế thật sự là tiêu hao linh lục quá lớn. Hơn nữa nếu chờ mấy tên tu sĩ cương thi phía sau cùng đồng loạt xông lên thì hết sức phiền toái. Cho nên nhân lúc này phải nhanh chóng giết sạch những con cương thi bình thường này mới được.
Nhâm Thanh Phong nghĩ như vậy liền thu hồi lại Thanh Phong kiếm đã ám sát chừng mười con cương thi. Cả người không lùi lại mà tiến tới, xông về phía bầy cương thi đang nhanh chóng tiến đến gần đây.
Khoảng cách vốn chỉ còn lại không tới trăm trượng, trong nháy mắt cũng chỉ còn chừng mười trượng đổ lại. Lúc này, Thanh Phong kiếm đang uốn lượn quanh người Nhâm Thanh Phong lại một lần nữa hóa thành một đường kiếm quang màu xanh như một sợi tơ dài, uốn lượn trong bầy cương thi càng thêm nhanh chóng.
Cùng lúc đó, Nhâm Thanh Phong cũng vận khởi thân pháp Biến Dị Ngự Phong Quyết, tiếp đó chỉ thấy một đạo thân ảnh màu trắng, theo đó là một đường kiếm quang rất dài màu xanh theo sau, quỷ dị xuyên qua giữa bầy cương thi. Nơi mà nó đi qua, những thi thể cương thi bị đánh chết ở trên mặt đất cũng rối rít biến mất không thấy đâu, mà bị Nhâm Thanh Phong thu vào Túi Trữ Vật.
Đáng tiếc bộ kiếm thuật “Thanh Phong Thập Tam Kiếm” mà Nhâm Thanh Phong tự nghĩ ra này mặc dù uy lực vô cùng lớn, chiêu số tinh diệu, nhưng với tu vi hiện tại của Nhâm Thanh Phong lại chỉ có thể phát huy ra không tới ba thành uy lực của nó. Hơn nữa khoảng cách nếu xa hơn một chút thì không thể nào thuận buồm xuôi gió rồi! May mà lần này những thứ cần đối phó cũng chỉ là lũ tu sĩ cương thi có thực lượng tương đương với tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng bốn tầng năm, nên vẫn là dư dả!
“Lại là ba con không tệ. Những con cương thi này nếu có thể tiến hành tu luyện đơn giản thì bên trong những thi thể này cũng có thể có nội đan… thứ tốt, dù sao thì cũng phải thu lại toàn bộ trước rồi hẵng nói!” Nhâm Thanh Phong một bên vừa giết vừa thầm nói.
—–o0o—–